Quyển 1 - Chương 10: Đoạn kết chân tình

Lửa cháy mãnh liệt, hỏa quang cao ngất nhuộm đỏ cả góc trời.

Gia Luật Phong trừng mắt nhìn Tiếu Dương hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Ngươi nội thương rất nặng, nếu kịp thời trị liệu còn có thể cứu chữa, tiếp tục kéo dài trong chốc lát, chỉ sợ không cần ta động thủ tự ngươi cũng ngã gục. Tiếu nhị lang, ta kính ngươi anh hùng, nếu ngươi nhượng bộ, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

Mục Thiếu Hoài cuộn tròn trên mặt đất cũng nghe thấy rành mạch, thấp giọng nói: “Sư huynh mau chạy đi, hắn sẽ không gϊếŧ ta…” Không sai, Gia Luật Phong muốn bắt hắn làm lư đỉnh luyện công, sao có thể tùy tiện gϊếŧ hắn?

Huống chi, sư tỷ vừa rời đi không lâu, sư huynh nên bỏ lại ta, nhanh chóng đuổi theo a…

Rõ ràng sư tỷ mới là cô nương hắn yêu mến. Hà tất bởi một kẻ thụ thương như ta, mà liên lụy bước chân của hắn?

… Cho đến bây giờ, ta chưa bao giờ muốn trở thành gánh nặng cho sư huynh!

Miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, hắn cắn răng một cái, cật lực tập trung chân khí tàn dư trong cơ thể, muốn đánh một trận cuối cùng vì Tiếu Dương đoạn hậu. Đáng tiếc trước đó hắn đã thụ thương, nội tức vô pháp lưu chuyển như bình thường. Vừa mạnh mẽ đề khí, hàn khí trong đan điền bỗng bốc lên, vừa nhanh vừa mãnh liệt, chớp mắt đã lan khắp kỳ kinh bát mạch. Tay hắn run lên, cả kiếm cũng cầm không chắc, leng keng rơi xuống đất. Loại cảm giác như đặt mình trong hầm băng lại kéo đến!

Tiếu Dương nghe động tĩnh đưa mắt liếc nhìn, đoán được tâm tư của hắn, vừa cảm động vừa tức giận. Cởi ngoại bào ném lên người hắn, nóng nảy nói: “Thiếu Hoài, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi xem nhị ca nhà ngươi là loại người nào? Muốn ta bỏ lại ngươi? Trừ phi bản nhị gia chết đi!”

Lúc này hàn khí trên người Mục Thiếu Hoài phát tác dữ dội, mặt trắng môi xanh, lạnh đến nỗi khớp hàm đánh cầm cập. Áo Tiếu Dương phủ xuống, gần như trùm đến mặt của hắn. Mùi rượu cùng máu tươi nồng đậm trên vạt áo chậm rãi lan vào miệng mũi, song, hắn lại cảm nhận được một luồng hơi ấm của thân thể nam nhân từ y bào truyền đến, rõ rệt hơn nhiều so với hương vị gay mũi kia.

Như gió biển nhu lệ, như ánh quang ôn nhuận, thong thả lan tỏa toàn thân, thong thả choáng váng, dần dần khuếch tán ra tứ chi bách hài cùng mọi ngõ ngách trong cơ thể…

… Hoàn toàn bất đồng với bề ngoài phóng túng kiêu ngạo của nam nhân, ấm áp và chở che.

Cơ hồ bất giác nhấc tay, nắm thật chặt y bào đầy máu tươi cùng ố bẩn kia, muốn để hơi ấm từ ngón tay truyền vào đáy lòng…

Gió biển lướt qua mặt, âm lãnh mà ẩm ướt, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi nước biển mặn đắng pha chút vị tanh nồng. Tầng mây trên đỉnh đầu nặng trĩu, đôi chim biển vỗ cánh vụt qua bầu trời, sà xuống lượn quanh, báo hiệu có một trận bão biển sắp tới.

Không khí tràn ngập hơi nước ướŧ áŧ, cả mi mắt cũng dần dần bị thấm ướt… Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười khổ mong manh, không người thấy rõ.

Sư tỷ, ngươi là quả dưa ngốc, ngươi thật sự là một hầm dưa ngốc a!

Một người nam nhân như vậy, sao ngươi lại không thương hắn? Sao ngươi lại nhẫn tâm cô phụ mảnh tâm ý hắn dành cho ngươi?

Ngươi có biết, ta ước ao được như ngươi bao nhiêu không?

“Ầm ầm ầm!”

Một tiếng sấm nổ vang trên đầu. Đột nhiên, trên mặt biển sóng cả cuộn trào, sóng gió mãnh liệt, thân thuyền không ngừng rung chuyển dữ dội, Gia Luật Phong kinh ngạc quay đầu, trên thuyền có vài người hô lớn: “Nguy rồi! Là sóng thần!”

Sóng thần là chấn động phát sinh dưới đáy biển gây ra ngọn sóng có sức phá hủy thật lớn. Sóng thần dấy lên cuồng phong hãi lãng, đủ để nuốt chửng cả đội thuyền. Đó là sức mạnh của tự nhiên, tuyệt không phải thứ nhân lực có thể đối kháng!

Cho dù là tuyệt thế cao thủ đứng đầu võ lâm, cũng vô pháp cam đoan có thể bảo toàn sinh mệnh giữa tai họa như thế.

Nữ đệ tử Hợp Hoan đảo và các thủy thủ có kinh nghiệm sóng gió đều đại kinh thất sắc, nhốn nháo gào lên: “Gia Luật đại nhân, phải khẩn cấp khai thuyền, chúng ta trước hết cần gấp rút thoát khỏi sóng thần!”

Sắc mặt Gia Luật Phong lúc xanh lúc trắng, nhất thời khó có thể quyết đoán.

Bấy giờ Tiếu Dương hít sâu một hơi, xoay lưng ngồi xổm xuống trước mặt Mục Thiếu Hoài: “Leo lên!”

Mục Thiếu Hoài biết hắn không có khả năng bỏ lại chính mình, đành nghe lời bò lên lưng hắn. Tiếu Dương lại tiến lên trước một bước, chống dù đứng thẳng thân thể: “Chúng ta đi!” Bật người nhảy lên.

Gia Luật Phong không cam tâm chịu thất bại trong gang tấc(*), định nhảy đến ngăn cản, một trận gió to bỗng quét qua mặt biển, từng đợt sóng lớn đập vào đầu thuyền. Hắn đứng không vững, suýt chút nữa té nhào, buộc phải vịn vào vật thể bên người ổn định bước chân.

(*: Nguyên văn là Công khuy nhất quỹ – núi đã đắp cao chỉ còn thiếu một sọt đất)

Tiếu Dương liếc mắt trông thấy, ha ha cười nói: “Vịt lên cạn chính là vịt lên cạn!” Bất chấp sàn tàu dưới chân lay động không ngừng, nhảy đi như bay, lập tức bỏ Gia Luật Phong lại xa xa phía sau. Hắn tham gia lộng triều trên sông hàng năm, sóng gió trên biển tuy lớn suy cho cùng vẫn đang ở trên thuyền, với hắn mà nói không khác gì đất bằng.

Chỉ là —

Cuồng phong gào thét, tiếng cười trong gió của hắn khàn đυ.c, hiển nhiên đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt.

Giữa tiếng sấm rền chớp giật, lại có thêm cột buồm “rắc” một tiếng gẫy đổ. Cột buồm cực lớn ngã xuống, thân thuyền kịch liệt chấn động, vài nữ đệ tử không kịp chạy trốn phát ra tiếng hét thảm thiết.

Tiếu Dương cõng sư đệ, thân thể nặng nề vô pháp nhảy tránh, mắt thấy cột buồm ngã xuống đỉnh đầu, đành nâng dù đỏ trong tay, trở tay đón đỡ. May mắn hắn sở học chính là chân lực Phật gia Thiền Tông thuần túy, sức lực dự trữ kéo dài. Dưới dư lực thúc đẩy, sau một thoáng, kình khí nổ vang, cột buồm vỡ thành từng mảnh bắn ra tứ phía.

Bỗng nhiên, ánh chớp chợt lóe lên giữa nền mây xám, chiếu sáng gương mặt Tiếu Dương.

Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của hắn tràn đầy mệt mỏi, một bên mặt bị mảnh vỡ của cột buồm vạch thành vệt máu thật dài, gò má sưng đỏ lên. Mà mắt phải của hắn, mắt phải của hắn…

Từ đồng tử đến vành mắt, ứa ra một dòng huyết tuyến đỏ tươi, chảy dọc theo gò má, nổi bật trên

nước da trắng bệch do mất quá nhiều máu, trong ánh sáng u ám có vẻ dị thường lóa mắt.

Mục Thiếu Hoài kinh ngạc chăm chú nhìn hắn, lòng chợt chấn động.

Mắt của sư huynh, mắt của hắn…

Gió táp mưa sa, có một loại hàn khí lạnh lẽo chậm rãi đâm vào da thịt.

Trái tim từng chút từng chút hóa đá. So với thái âm chân khí phát tác càng rét lạnh, cơ hồ lệnh máu cũng ngưng kết thành băng.

Mắt phải của sư huynh… hỏng rồi!

Lời nói đau xót đến bên môi, miệng Mục Thiếu Hoài mấp máy, nhưng không thể phát ra bất luận thanh âm nào. Nỗi khổ tâm bài sơn đảo hải như thủy triều dâng lên trong lòng. Phút chốc, mặt hắn đã đẫm lệ.

Tiếu Dương vung dù đỏ, đánh văng những người cản đường rơi xuống biển, nhắm đến một chiếc thuyền con cột ở đuôi thuyền, thả người nhảy xuống. Sóng gió quá lớn, hắn quyết đoán thật nhanh chặt đứt dây thừng, dưới chân dùng một chiêu “thiên cân trụy”, ổn định thân thuyền. Mục Thiếu Hoài thấy thân thể hắn lảo đảo sắp ngã, tâm càng như đao cắt, không biết lấy khí lực từ đâu, vội vã đoạt lấy mái chèo muốn thay hắn cầm lái. Hai người đồng tâm hiệp lực, đẩy thuyền rẽ sóng mà đi.

Gia Luật Phong thấy sóng gió quá lớn, không có khả năng tiếp tục truy đuổi, đành hảo hảo chỉ huy thuộc hạ chuyển bánh lái rời đi.

Chiếc thuyền con xoay tròn mấy vòng giữa dòng nước xiết, trước mắt sắp lệch hướng rơi vào vùng nước xoáy, lại có một cơn sóng lớn ngập trời ập tới, vừa vặn đẩy thuyền nhỏ ra xa.

Trên mặt biển, gió càng mạnh, sóng càng lớn……

Rồi mây thu gió ngừng, nơi trời nước tương giao vẫn một mảnh đen kịt. Biển rộng mênh mông, vô biên vô hạn, một chiếc thuyền con cô độc chìm nổi giữa phong ba.

Qua một ngày đêm, huynh đệ Tiếu Dương cũng không rõ đã trôi đi bao xa. May mắn Tiếu Dương là ‘lộng triều nhi’vốn kinh nghiệm sóng gió, hắn chỉ đạo Mục Thiếu Hoài cầm lái và xác định phương hướng, lúc này mới hi hữu thoát khỏi trung tâm sóng thần, sau đó liền có thể trôi theo hướng dòng nước, tiết kiệm rất nhiều sức lực. Chỉ là, hắn trọng thương liên tiếp cân bì lực tẫn

(gân mỏi lực kiệt), vừa thấy thoát ly khỏi hiểm cảnh, trước mắt tối sầm, cỗ lực lượng giúp hắn chống đỡ cũng đột nhiên tiêu thất, hai chân mềm nhũn ngã xuống thuyền.

Mục Thiếu Hoài lo lắng cho thương thế của hắn, không dám chậm trễ, hai chân đứng vững vàng trên sàn thuyền, hai mái chèo chèo không ngơi nghỉ, rất nhanh liền thoát ly hoàn toàn phạm vi của dòng nước xiết. Xa xa phía trước đã có thể trông thấy dải đất liền xanh thẫm, có lẽ là hoang đảo giữa biển.

Bấy giờ một con sóng cuốn đến, nước ấm bắn tung tóe khắp người hắn. Hắn đang hết sức chăm chú điều khiển thuyền, muốn mau chóng lên bờ vì sư huynh chữa thương, vì vậy không lưu ý đến. Chỉ chốc lát sau, trên thân truyền đến cảm giác se se băng hàn, hắn bỗng cảm thấy không đúng, cẩn thận xem xét mặt liền đen một nửa. Nguyên lại, trên ngoại sam của hắn cư nhiên kết một tầng băng mỏng!

Sau một thoáng, hàn khí trong cơ thể đột nhiên đại thịnh, trong sát na lan khắp toàn thân, căn bản không cho hắn có thời gian phản ứng. Tứ chi hắn cứng còng đứng lặng ở đầu thuyền, ngoại sam đầu tóc da dẻ… hễ nơi nào dính nước đều dần dần ngưng kết thành băng, cuối cùng chỉ còn lại tròng mắt có thể chuyển động, không khác nào một pho tượng người bằng băng.

Thái Âm chân khí lại nghịch lưu!

Hàn khí âm lãnh tiếp tục chạy khắp trong kì kinh bát mạch, không chỉ máu, tựa hồ thẩm thấu cả vào sâu trong cốt tủy. Chỉ có trái tim, thủy chung còn một điểm ấm áp an ủi.

Tiểu bạch thử cuộn tròn kề sát trọng ngực hắn, rõ ràng đã lạnh run cầm cập, vẫn khăng khăng dùng thân thể tròn vo sưởi ấm cho chủ nhân đang đông cứng.

Mục thiếu Hoài vừa cảm động vừa chua xót. Nếu không có nó, bản thân không chừng đã đi đời nhà ma rồi.

Gió biển thổi tới, thuyền con không người chèo lái, trôi xuôi theo dòng nước, ngược lại cũng rất nhanh. Không biết qua bao lâu, Mục Thiếu Hoài bỗng nhiên cảm thấy trước mặt thổi qua một trận gió ấm, sương lạnh ngưng tụ trên mặt bắt đầu tan ra, nước ròng ròng chảy xuống, tứ chi và các đốt ngón tay đông cứng cũng dần dần ấm lại.

Càng kỳ diệu chính là, chưởng thương đau nhức ở ngực bụng của hắn dường như cũng nhẹ đi rất nhiều. Chân khí nghịch lưu tuy suýt đông lạnh chết hắn, nhưng cũng bởi vì khinh mạch trong người vận hành hết một tiểu chu thiên

(một vòng từ mạch nhâm đến mạch đốc), chữa lành nội thương cho hắn.

Hắn mở to mắt nhìn, nguyên lai phía tiền phương không xa đã xuất hiện một hải đảo, trên đảo còn có ngọn núi lớn. Càng đến gần đảo, không khí xung quanh lại càng nóng, cả gió biển tanh mặn cũng nóng hầm hập, tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm. Tiểu bạch thử từ vạt áo chui ra, bò lên đầu vai hắn chít chít kêu loạn.

“Là hỏa sơn đảo!

(Đảo hình thành từ núi lửa)” Hắn vừa mừng vừa lo.

Hắn từng nghe sư huynh nói, ngoài biển không thiếu hỏa sơn đảo, hòn đảo này không thể nghi ngờ chính là một trong số đó. Vì miệng núi lửa trên đảo quanh năm vẫn phun ra chất khí nóng rát, khí hậu nóng hơn so với đất liền rất nhiều. Càng tới gần nó, nhiệt độ của gió biển phất vào mặt càng cao. Cũng là hắn đại nạn không chết, trong lúc Thái Âm chân khí nghịch lưu phát tác, thuyền nhỏ trùng hợp trôi đến đây.

Vận động tứ chi đông cứng đang bắt đầu tan băng, hắn vội vàng thả mỏ neo sắt xuống, đem thuyền con cập bờ.

Hoàng hôn bao trùm vạn vật, những cây dừa nhuộm trong ánh tịch dương họa nên một đường phong cảnh độc đáo dưới bầu trời rộng lớn.

Chờ một chút, cây dừa?

Tiếu Dương vừa tỉnh lại từ hôn mê hầu như cho rằng mình đang nằm mộng. Thế nhưng, mắt phải của hắn vẫn đau rất lợi hại, đau đớn chân thực đánh thức hắn tất cả đều là hiện thực.

Không sai, phía sau gò đất khuất gió là mảng rừng cây xanh tốt, thân cây trơn nhẵn thẳng tắp chống đỡ tán lá hình dù thật lớn, bên dưới lá cây kết một quầy quả tròn tròn, giống như dưa hấu, vỏ ngoài hơi xanh nâu, chính là thứ dân gian thường gọi Việt vương đầu, hay quả dừa.

Chớp chớp mắt, trông gà hóa cuốc. Hắn mê man lâu vậy sao? Cư nhiên nhìn thấy cây dừa trong ấn tượng chỉ sinh trưởng tại vùng đất nóng ẩm.

“Sư huynh, ngươi tỉnh?” Mục Thiếu Hoài canh giữ một bên ngủ gà ngủ gật, nghe động tĩnh liền kinh hỉ lại gần.

“Ân ừ…” Tiếu Dương thuận miệng đáp.

Trừ mắt phải đau đến mức không thể nhìn thấy mọi vật, hắn lặng lẽ vận chân khí kiểm tra nội thể, phát hiện đan điền trống rỗng, nội tức cũng gián đoạn khó có thể ngưng tụ, xem ra đánh một trận trên biển thể lực bản thân tiêu hao quá lớn. Càng hỏng chính là, vì hắn vô pháp vận hành nội lực tự chữa thương, thương thế trầm trọng trước khi hôn mê dường như càng trở nên lợi hại.

“Sư huynh, ngươi hôn mê lâu lắm, thương thế thật sự rất nghiêm trọng…” Mục Thiếu Hoài na hồ bất khai đề na hồ(*).

(Lựa lời, không nói những chuyện không nên nói)

“Khoan đã, ai bảo ngươi ta hôn mê chứ?” Tiếu Dương vội vàng ngắt lời hắn. Thua nhân bất thua trận, “thương thế quá nặng hôn mê bất tỉnh”, loại sự tình này quả thật rất mất mặt.

“……” Dùng sức lay cũng không có phản ứng, không phải hôn mê thì là cái gì?

Nhận thấy sư đệ không đồng tình, Tiếu Dương ngóc đầu: “Ha ha, cái kia bất quá là… ách, nhị ca nhà ngươi chợp mắt một chút mà thôi… Nói xem ta ngủ bao lâu rồi?”

“… Một ngày một đêm đi.” Tử sỉ diện chuốc khổ vào thân, hắn chịu thua sư huynh.

“Ùng ục ục…”

Âm thanh kì quái lôi kéo ánh mắt hắn. Im lặng chốc lát, hai người nhìn nhau bật cười: “A, là bao tử kêu…”

Không sai, bọn hắn đói bụng. Rất đói bụng, phi thường đói bụng.

Tiếu Dương chống người ngồi dậy: “Thiếu Hoài, có gì ăn không?” Sự tình đến nước này, Tiếu Dương không muốn để sư đệ lo lắng, tốt hơn là dời đi lực chú ý của hắn.

Hai vật hình tròn nho nhỏ đưa đến trước mặt—

“Đây là cái gì?” Tiếu Dương nhíu mày. Thoạt nhìn giống như trứng chim, ngửi lại có mùi lưu huỳnh nồng nặc.

Mục Thiếu Hoài vò đầu: “Bởi vì không có đá lửa…”

Phiêu lưu trên biển lâu như vậy, hắn sớm đã đói đến ngực lép dính vô lưng. Hải đảo này thật sự quá lớn, hắn lại muốn trông nom Tiếu Dương hôn mê, không có phương pháp phân thân, không thể đi xa săn thú, dù muốn nhóm lửa nướng cũng không có đá lửa. May thay hắn phát hiện một suối nước nóng ở gò núi lân cận, lúc này mới miễn cưỡng luộc chín trứng chim tìm được trong rừng.

“Cốp!”

“Đang đờ đẫn nghĩ cái gì?”

Vỏ trứng cưng cứng đánh vào đầu, để lại một dấu ấn hồng nhạt, Mục Thiếu Hoài xoa đầu cười khổ. Lấy đầu của hắn làm bàn đập trứng? Tính tình thích khi dễ người khác của sư huynh, rõ thật là…

Tiếu Dương cười to, một hơi nuốt chửng cả quả trứng, vừa thuận tay nhét một quả vào miệng sư đệ. Không cần nói hắn cũng biết, sư đệ ngốc nhất định vẫn luôn chăm nom hắn không buồn ăn cái gì.

Hai người hi hi ha ha ầm ĩ một trận, tiểu bạch thử cũng nhảy vào giúp vui, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ hơn mười quả trứng chim.

Quá ít, thật sự là quá ít. Còn không đủ dính răng hai đại nam nhân bọn họ.

“Dù của ta đâu?” Tiếu Dương trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi.

“Dù?” Mục Thiếu Hoài vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn có phần hồ đồ, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Đúng rồi, ở đây!”

Khung dù bằng thép tinh thượng hạng, mặt dù cũng là giấy dầu cây trẩu không thấm nước. Dù đỏ tuy trải qua sóng gió xóc nảy, cầm trong tay vẫn hoàn hảo không hư hại. Mục Thiếu Hoài ước chừng trọng lượng, theo bản năng bung dù ra.

“Bùm bùm lạch cạch…”

Một đống đồ đạc rực rỡ đủ loại liên tục không ngừng rơi xuống đất.

Sớm nghe sư huynh nói qua, cán dù này do hắn chính tay thiết kế, lại ỷ vào mặt mũi Thánh cư sĩ sư phụ, thỉnh cầu thế ngoại cao nhân Chú kiếm sư chế tạo, bên trong khung dù rỗng còn cất giấu cơ quan tinh vi. Bất quá, cảnh trước mắt vẫn làm Mục Thiếu Hoài nghẹn họng nhìn trân trối.

Đá lửa ngòi lửa, kim sang dược, hành quân tán, thuốc viên, thuốc cao chợ trời… thậm chí còn có muối ăn và lá trà!

“Đầy đủ cả!” Hắn tấm tắc khen ngợi làm Tiếu Dương thỏa sức cười to.

Có đá lửa ngòi lửa là có thể nhóm lửa, hơn nữa bệnh nhân hôn mê đã tỉnh, nguy cơ thức ăn liền dễ dàng giải quyết.

Chim biển ở đây rất nhiều, tùy tiện bắt vài con, rồi ướp thêm gia vị, sau khi nướng lên… thần tiên cũng phải chảy nước miếng.

Ngọn lửa bừng bừng cháy lên, trứng luộc nước dừa ùng ục ùng ục sôi trong vỏ sò rỗng cực lớn, thịt nướng gác trên đống lửa cũng tách tách cháy vang, mỡ giọt thơm nức nhỏ xuống đống củi đun bên dưới, khói đen lượn lờ bốc lên.

Tiếu Dương ăn uống no đủ ngả người nằm cạnh đống lửa, thoải mái đánh ợ một cái. Mục Thiếu Hoài ngồi đối diện hắn, nhìn hắn xuyên qua ngọn lửa bập bùng, gần như mê mẩn.Tà dương dần dần lặn xuống phía chân trời, cơ hồ cũng bị ánh lửa nhuộm thành màu quất hồng.

“Nước hóa rượu sữa, chuốc người túy lúy.” Hoàng Đình Kiên từng viết một câu như thế, để hình dung nước dừa tươi cũng ngon như mỹ tửu, uống vào chuếch choáng say.

… Có phải hắn cũng say rồi?

Vị nước dừa ngọt ôn nhuận tại khoang miệng triền miên lưu luyến. Dưới nắng chiều nhàn nhạt, gương mặt nhìn nghiêng của Tiếu Dương ánh trong tầm mắt hắn, lại trở nên mờ ảo đong đưa. Tuy đường nhìn rất khó ngắm đúng tiêu điểm, ngược lại tăng thêm vài phần hoảng hốt mê ly.

Sau một khắc…

“Bịch!”

Một tiếng động nặng nề, cái gì ý cảnh ưu mỹ suy tư kiều diễm đều bay lên chín tầng mây.

Mục Thiếu Hoài nhìn sư huynh ngã chổng vó bên cạnh đống lửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

… Tiếu Dương lại bất tỉnh.

Hoàn hảo, nguyên nhân gây ra không phải ngộ độc thực phẩm, mà do thương thế nặng thêm khiến thân thể không chống đỡ nổi. Mục Thiếu Hoài gấp đến độ chạy tới chạy lui như kiến bò trên chảo nóng.

Tiếu Dương chính là truyền nhân của Thiền tông Phật môn chính tông, một thân nội lực hồn hậu thuần khiết, theo lý thuyết vốn là tối sở trường về tự chữa thương. Nhưng nội công suy cho cùng không phải thần thoại, cũng không phải linh đan diệu dược mà thầy lang thường nói có thể trị bá bệnh. Mắt phải của hắn thụ thương quá nặng, lại không được cứu trị kịp thời, bị mù là kết cục đã định. Hơn nữa, hai lần chưởng lực trước sau của Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong, càng khiến ngũ tạng lục phủ của hắn trọng thương, nội thương trầm trọng vô cùng.

Mục Thiếu Hoài và hắn tuy là sư huynh đệ, nhưng học nghệ không đồng môn, cả hai chân khí vận hành rõ ràng hoàn toàn khác nhau. Cho dù hắn muốn giúp sư huynh lưu thông máu huyết cũng lực bất tòng tâm.

Bệnh hiểm nghèo thì cái gì cũng có thể thử. Mục Thiếu Hoài sốt ruột cả người mướt mồ hôi, vô kế khả thi đành lôi Tiếu Dương đến bên cạnh suối nước nóng.

Trong bài thơ “Ôn tuyền phú” đời Hán có viết: “Lãm trung vực chi trân quái hề, vô tư thủy chi thần linh… Lục khí da^ʍ thác, hữu tật liệu hề. Ôn tuyền bạc yên, dĩ lưu tuế hề, trừ hà, phục trung chính hề. Hi tai đế tai, bảo tính mệnh tai.”

Dịch nghĩa

(chỉ mang tính tham khảo): Ngắm nhìn trân bảo kỳ lạ từ lòng đất, nước vô ưu như thần linh… Lục khí hư, bệnh tật đều trị khỏi. Ghé đến suối nước nóng, lấy dòng nước chảy bao năm, trừ bỏ tạp chất, uống ngay. Có thể tai qua nạn khỏi.

Theo đó, ngâm suối nước nóng có thể trị phong thấp, phù chân, thiếu máu, thống phong, đau thần kinh, viêm khớp, bệnh ngoài da… cho dù tình trạng hiện tại không giống những bệnh này, nhưng nghe đâu suối nước nóng tốt xấu còn có tác dụng làm đẹp. Bằng vào điểm này, tin tưởng su huynh có tỉnh lại cũng không phản đối đi?

Suối nước nóng nằm ngay sau lưng sườn núi đất. Đưa mắt nhìn, nước suối có chút vẩn đυ.c màu nhũ bạch, khói trắng lượn lờ bốc lên. Mục Thiếu Hoài thử độ ấm của nước, quan tâm cởi ngoại bào cho sư huynh, thay hắn bày tư thế xếp bằng ngũ tâm hướng thiên, dìu hắn ngồi vào trong nước.

Hiển nhiên, đây là hỏa sơn đảo, suối nước nóng này tám chín phần mười là suối bị núi lửa nung nóng. Mượn công hiệu của địa nhiệt, hắn nghĩ có thể phần nào dẫn dắt chân khí thuần dương trong cơ thể sư huynh.

… Hiệu quả trị liệu nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Lập can kiến ảnh(*), quả không hàm hồ.

((*):

Dựng cây sào dưới nắng có thể nhìn thấy bóng nó thẳng hay nghiêng, ý nói kết quả bày ra trước mắt)

“Oa —”

Tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm làm kinh hoảng vô số chim biển.

Trong vòng nửa khắc, Tiếu Dương mở mắt, miệng hổn hển rống giận: “Thiếu Hoài, ngươi định bỏng chết nhị ca nhà ngươi phải không?!”

Nước nóng có thể luộc chín trứng chim… hình như rất không thích hợp đến tắm.

Tuy nhiên bản thân Mục Thiếu Hoài hoàn toàn không cảm thấy nóng.

Tiếu Dương ướt như chuột lột bò lên bờ, tứ chi dang thành hình chữ đại, toàn thân đỏ như trứng tôm vừa nấu chín, hổn hển thở dốc.

Mục Thiếu Hoài mồ hôi như mưa, sau khi suy nghĩ mới lĩnh ngộ, bản thân mang Thái Âm chân khí cảm nhận về nhiệt độ so chênh lệch rất nhiều với người thường … Nói cách khác, hắn suýt luộc chín sư huynh.

Nhất thời, hắn hận đến nỗi giả bộ lăn ra bất tỉnh để trốn tránh lương tâm cắn rứt.

Tiếu Dương thở nửa ngày, bình khí lại, nhìn sắc mặt Mục Thiếu Hoài như để tang phụ mẫu, quyết định cho sư đệ một cơ hội lấy công chuộc tội, vẫy vẫy tay nói: “Đỡ ta trở về, tiếp tục chờ ở đây cũng nhanh bị chưng chín!”

Mục Thiếu Hoài rất nghe lời cầm lấy ngoại bào, định khoác lên vai hắn, lại bị đẩy ra.

“Nóng gần chết! Không mặc!”

“Nhị ca nhà ngươi lớn lên tuấn tú như thế, còn ngại người nhìn sao? Huống chi ở đây hoang sơn dã lĩnh, cũng chẳng có ai tới nhìn a.” Tiếu Dương càng nói càng hăng, hai tay chống nạnh, dứt khoát đứng dậy, đem cả thân thể kiện mỹ hiên ngang của mình phô bày càng thêm triệt để một ít.

Không phải hắn khoe khoang, thể phách hoàn mỹ như vậy, nhất là nơi nào nên thô thì thô, nên rắn chắc thì rắn chắc, nếu để người ái mộ hắn nhìn thấy, chắc chắn hưng phấn đến máu mũi bão táp!

“Phụt” Có tiếng nước chảy xuống —

Nhanh tay lẹ mắt che mũi, Mục Thiếu Hoài khóc không ra nước mắt: Sư huynh, van ngươi đừng khıêυ khí©h ta nữa!

Cánh tay đẫm mồ hôi tùy tiện gác qua, Tiếu Dương khoác lên vai hắn, rất vô tư đem gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người sư đệ, dính liền như trẻ sinh đôi mà trở về gò đất.

Trong hơi sương mỏng manh, mái tóc Tiếu Dương đen nhánh sũng ướt dán vào đường cong ưu mỹ của sống lưng, cùng nước da màu mật nhạt tạo thành sự đối lập đẹp đẽ. Thân thể cao lớn không một vết sẹo lồi, trên vân da cân xứng rắn chắc tựa hồ còn thấm hơi nước ướŧ áŧ, thậm chí… làm người ta thật muốn sờ một cái.

Mục Thiếu Hoài cứng còng thân thể, đi một đoạn đường ngắn ngủn lại vạn phần gian nan, ừng ực ừng ực nuốt vài ngụm nước bọt, cuối cùng cũng ức chế được thôi thúc muốn dời ánh mắt của mình xuống phía dưới.

Cực hình kết thúc, vừa tới nơi hắn liền tránh khỏi sư huynh như điện giật: “Ta tìm chút nước mát uống.”

“… Đi đâu tìm nước lạnh? Không bằng uống chút rượu là được rồi.” Tiếu Dương ngửa cổ uống một hớp, rồi chuyền hồ lô cho hắn, tay lại tiếp tục khoác lên vai hắn.

“Hảo… hảo a.” Cử chỉ tùy tùy tiện tiện này hại hắn thiếu chút nữa thú tính đại phát.

Cũng may hắn còn có lý trí!

Nhận lấy hồ lô, hắn âm thầm tránh khỏi cánh tay Tiếu Dương, buộc phải mượn động tác uống một ngụm rượu mát lạnh để dập tắt dục hỏa đang hừng hực cháy trong lòng.

Chờ một chút…

Mục Thiếu Hoài đột nhiên cảm thấy không đúng.

— Rượu này ở đâu ra?

Hắn vừa cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa ngã quỵ. Hồ lô rượu chính mình đang cầm trong tay, trông thế nào cũng thấy quen mắt…

Không phải là hồ lô rượu hắn thay sư tỷ Triệu Uyển nhặt lên trong hầm rượu ở khoang đáy chứ?

Trong lúc trên hải thuyền hỗn loạn, hắn tiện tay cột vào bên hông, kinh qua sóng gió chao đảo cư nhiên vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Khi thuyền nhỏ cập bờ, hắn không lưu ý, nhét nó vào cùng một số tạp vật khác mang lên đảo, cũng không nhớ đem thứ “rượu có pha chế” này đổ bỏ. Nếu hắn nhớ không lầm, Triệu Uyển đã bỏ vào hồ lô rượu…

Chính là cả một bình kỳ da^ʍ hợp hoan tán a!

“Sư huynh, ngươi… cảm thấy thế nào?”

“Vẫn ổn, bất quá có điểm khô nóng. Sao vậy?”

“……” Mục Thiếu Hoài quả thật muốn chết rồi.

Tại sao, mỗi lần sư tỷ Triệu Uyển đem dược tửu bẫy sư phụ, đều bị huynh đệ bọn họ uống mất?

Cực phẩm xuân dược giúp Hải bá vương hoành hành tứ hải, dược tính vốn rất mạnh. Sư huynh đệ bọn họ uống nhiều như uống nước, quỷ biết có bị t*ng trùng lên não, huyết mạch sôi sục hay không!

… Ha ha, sẽ không đến nỗi đó đâu nhỉ?

Đã cách hôm ấy vài ngày, hắn có thể hy vọng dược tính trong rượu không chừng sớm quá thời hạn mất đi hiệu lực.

Tự an ủi một phen, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiếu Dương không rời, sợ sư huynh sẽ có hành động gì bất thường.

… Kỳ thực hắn càng sợ bản thân sẽ làm ra cái gì dị thường. Ô!

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau trên gò đất. Nắng chiều vàng rực nhạt dần, ánh sáng ấm áp màu quất hồng chếch đi, bao phủ quanh Tiếu Dương, như nhuộm một tầng kim sắc xán lạn trên người hắn.

Đường nét khuôn mặt hắn tuấn lãng mà sâu sắc, vết thương trên mắt phải còn rất rõ rệt, nhưng vầng trán trước sau vẫn mang thần sắc thản nhiên. Nam nhân ướt sũng ngồi trên mặt đất, bởi sư đệ kháng nghị kịch liệt mới tùy tiện khoác thêm ngoại sam đẫm mồ hôi, dính sát vào thân người. Mục Thiếu Hoài thậm chí có thể thấy đường nét của xương quai xanh hằn rõ qua lớp áo.

Gió ấm mang theo mùi lưu huỳnh thổi qua, đầu óc Mục Thiếu Hoài trở nên có chút choáng váng, ống tay áo hạnh sắc gần trong gang tấc rực rỡ cơ hồ chói mắt, như che thiên lấp nhật, kiêu ngạo mà chiếm cứ tất cả tầm nhìn của hắn.

Trong tâm trong mắt đều đầy ắp hình ảnh nam nhân ấy, vô pháp chuyển dời ánh mắt.

“Sư tỷ, ngươi làm như vậy với sư phụ… cũng không tốt lắm đi? Dù ngươi thích sư phụ, nhưng cả e thẹn của cô nương gia cũng không cần sao?”

“Ta cần thứ đó để làm gì, ta chỉ muốn một mình sư phụ!”

Giữa lúc ngẩn ngơ, mẩu đối thoại của hắn và Triệu Uyển đột nhiên quanh quẩn bên tai.

Sư tỷ thích sư phụ đến vậy, vì ái tình thà mất tất cả, không tiếc bất cứ điều gì.

Hắn… có thể làm được như thế không?

“Sư huynh, ngươi có muốn uống thêm một chút không?”

Hắn nghĩ lại nghĩ, ma xui quỷ khiến cầm hồ lô đưa cho Tiếu Dương.

Trong không gian tĩnh lặng, Mục Thiếu Hoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình…

Thình thịch, thình thịch…

Hắn yên lặng chăm chú nhìn Tiếu Dương ngửa cổ nốc một ngụm dược tửu. Hầu kết của nam nhân bởi động tác nuốt vào mà nhu động. Trên cổ thấm đầy mồ hôi, khiến nước da mật sắc nhiễm một tầng sáng lạ thường, mê người cực điểm. Du͙© vọиɠ thịnh vượng bất ngờ nổi lên trong ngực, hắn lại nuốt một ngụm nước bọt.

Toàn thân khô nóng. Trừ nhiệt ra, chỉ có nhiệt.

“Sao mặt ngươi đỏ như vậy?” Câu hỏi của Tiếu Dương dọa hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Thấy hắn không trả lời, hai gò má trái lại đỏ đến nhỏ máu, Tiếu Dương tự nắm ngoại bào vốn không được mặc chỉnh tề vỗ phạch phạch quạt gió. “Ai, Thiếu Hoài, ta đã nói đảo này quá nóng, ngươi ăn mặc kín đáo như thế làm chi? Nóng chết chưa? Vẫn là cởi ngoại bào ra mới thoải mái chút.”

Mục Thiếu Hoài bày ra bộ dáng nửa ngây ngốc nhìn cảnh xuân lẽ thẳng khí hùng tiết ra bên dưới áo choàng.

Hắn rất muốn rên lên: kỳ da^ʍ hợp hoan tán tính cái gì! Bản thân sư huynh còn gấp cả chục lần, không, còn gấp hai chục lần hiệu lực của xuân dược a!

“Ngươi còn đờ ra đó làm gì? Cởi y phục a!” Tiếu Dương thấy hắn ngây ngẩn, đơn giản tiến đến đẩy hắn một cái.

Đầu óc Mục Thiếu Hoài nổ một tiếng, tiếu chút nữa bạo tạc. Những lời này nghe qua… thật quá mờ ám đi!

“Oa ha ha ha, Thiếu Hoài ngươi thẹn thùng a?” Tiếu Dương tự cho mình đoán được tâm tư sư đệ, cong khóe môi cười bất thiện, đột ngột vươn tay nắm chặt cằm hắn, “Cái gì nên có ta cũng có, chỗ nào nên nhìn, không nên nhìn ta đều xem qua. Như vậy đi, bản nhị gia tới giúp ngươi cởi là được!”

Hỏng bét!

Khi tay Tiếu Dương lần thứ hai vươn đến, Mục Thiếu Hoài tin chắc động tác này tuyệt đối là “thêm dầu vào lửa”.

Tự tôn cùng thận trọng tính cái gì? Hắn cần thứ đó làm gì?

Hắn chỉ muốn nam nhân trước mắt a!

Chú thích:

(*)

Na hồ bất khai đề na hồ: Ấm nào không sôi xách ấm đó. Chỉ những chuyện nên nói thì nói, không nên thì không nói.

Xưa kia, có hai cha con mở một trà quán nhỏ. Tuy

quán nhỏ, nhưng chủ quán nhiệt tình thành khẩn, nước sôi chén sạch, mở cửa sớm đóng cửa trễ, nên quán ngày càng phát đạt. Tri huyện Bạch lão gia tham tài hảo lợi, hắn đến quán uống trà, hùng hổ chiếm cả một cái bàn, còn gọi thêm đậu phộng đậu hủ ăn liền tay sau đó bỏ đi không trả tiền. Hắn mỗi ngày đều đến, hai cha con bất bình nhưng không dám làm gì. Lão chưởng quỹ sinh bệnh, để người con một mình sinh ý. Mấy ngày này, lão bạch vừa nâng chén trà liền nhe răng nhíu mày, nói: “Nước này không sôi, trà cũng không mùi vị.” Tiểu chưởng quỹ nói: “Lão gia, trà vẫn là trà long tĩnh mỗi ngày vì ngài chuẩn bị. Nước vẫn là nước sôi bốc khói, thế nào lại không có mùi vị?” Bạch lão gia ít lui tới rồi dần không tới nữa, quán trà khôi phục thịnh vượng như xưa. Lão chưởng quỷ hết bệnh liền hỏi lý do, nhi tử thông minh cười nói: “Trà ta cho hắn, là ấm trà nào không sôi lấy ấm đó.”

Ở đây, khi trả lời Bạch lão gia, Tiểu chưởng quỹ nói sự thật nhưng trừ một chuyện không nói: ấm trà cho Bạch lão gia là ấm nước nấu không sôi.