Mục Thiếu Hoài vốn là một thanh thiên bình thường, có thân thế đơn giản, diện mạo bình thường cả tư chất cũng bình thường. nhưng y lại có một bí mật không bình thường.
Hắn yêu mến sư huynh của hắn – Tiếu Dương.
Hắn đã quyết tâm đem mảnh tình cấm kỵ này vùi sâu trong đáy lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh sư huynh là tốt rồi.
Tình cảm sâu kín có biết bao xót xa cô quạnh, tâm tình khó tỏ có bao nhiêu ủ dột triền miên…
… Nhưng vì cái gì chuyện của hắn, chỉ có thể khiến kẻ khác chê cười?!
Sớm chiều cùng nhau đồng sàng cộng chẩm, hắn đều cẩn trọng đúng mực, mắt không nhìn ngang liếc dọc, vậy mà sư huynh làm cái quái gì cứ phanh ngực lộ lưng lượn tới lượn lui trước mặt hắn?
Hết người thích rồi sao, tội gì đi trêu chọc một thiếu nam đơn thuần như hắn?
Sư huynh a, ngươi có lương tâm không a!
Thọ yến tại Mạnh phủ, quan khách tấp nập, cường địch cũng vô số. Cuối cùng hắn mới rõ, dưới mặt nước tĩnh lặng, dòng chảy ngầm lưu chuyển…
Gửi một điệu Túy hoa âm – Quang ảnh cộng bồi hồi
Bát nguyệt Tiền giang truyện thịnh sự,
Đạp lãng thùy kham bỉ?
Thải xí vũ ngân đào,
Phích lịch kinh lôi,
Tiếu vịnh nam nhi chí.
Hào quang vạn trượng tiền đồ vô lượng, kẻ chưa bao giờ biết phiền não là gì như Tiếu Dương nằm mơ cũng không ngờ đến, sư đệ hắn dõi theo từ nhỏ đến lớn lại yêu hắn.
Nóng cũng không biết buông tay, trì độn.
Đau cũng không biết kêu than, ngu ngốc.
Ngay cả yêu, cũng không biết biểu lộ, khờ khờ khờ… khờ hết thuốc chữa!
Lưỡng tâm tương hứa, tình nồng ý mật, hoang đảo ngoài khơi cũng hóa thành thế ngoại đào viên.
Ai biết, phong vân đột biến, ly hợp vô thường.
Rất nhiều sự tình phức tạp, có lẽ không cần đôi mắt tối đơn thuần, mới có thể thấy rõ.
Phải chăng, hắn nên sớm hỏi sư phụ —
Trong bì ảnh hí, kịch tình khúc chiết động nhân nhất,