Chương 14: Ngoại truyện: House of Love
[Phần này do Mê Dương và Phong Lộng cùng sáng tác]
Tiếng tăm của câu lạc bộ đã sớm như sấm dậy bên tai, tên tuổi của Ái Ái Hotel thậm chí được giới truyền thông loan truyền như một ví dụ điển hình, lại thêm các cô nhân viên cực lực giới thiệu, thì “House of Love” này hẳn là nên đi nhỉ?
Kỳ thật, không cần vì loại chuyện này mà đau đầu, mặc kệ là “Sacred passion Hut” hay là “House of Love”, dù cho là ổ chó rách nát thì chỉ cần lúc nào cũng có cậu thợ điện nước hạng nhất ở bên cạnh là mọi chuyện đều ổn thoả.
Tất nhiên, vui một chút thì vẫn tốt hơn!
Bấm mật mã mở cửa căn phòng nhỏ, hai người thấy, đầu tiên chính là khác với tất cả những nơi đã từng ghé qua.
Đồ dùng đơn giản.
Còn bốn phía xung quanh tường bao bởi những tấm kính.
“A!” Uông Tường đứng ở cửa nhìn nhìn, có điểm kinh ngạc.
Nghe nói đây là khách sạn do một câu lạc bộ khiêu *** mở, nên không yên tâm sẽ phải thấy nhiều thứ khó coi.
Hoàn hảo, rất là bình dân.
Uông Tường sinh ra trong một gia đình bình thường, nên với căn phòng mộc mạc này thấy quen thuộc.
Thấy cậu thợ nhỏ trên mặt mang vẻ trầm tĩnh, Lý Anh Kiệt liền hiểu được cậu ta nghĩ cái gì.
“Bên trong không có thứ gì đáng sợ đâu, vào đi.” Lý Anh Kiệt làm một động tác lịch thiệp.
“Ừm.” Uông Tường quả nhiên thành thật đi vào.
“Thế nào? Vừa rồi sống chết cũng không chịu tới, anh đã nói rồi mà, em nhất định sẽ đồng ý.”
“Nhưng, tiền ở khách sạn đắt lắm, rõ ràng so với khách sạn giá rẻ bài trí cũng không khác nhau, sẽ thiệt đó.”
Uông Tường từ nhỏ trong nhà không giàu có gì, thỉnh thoảng đi tới các khách sạn xa hoa cũng chỉ là được kêu tới sửa chữa này nọ, hiểu biết về các khách sạn sang trọng cùng lắm chỉ là phòng tắm với cả WC mà thôi.
Từ sau khi quen Lý Anh Kiệt, Lý Anh Kiệt cũng hay dẫn cậu đi nghỉ ở ngoài, nhưng bình thường là ngủ lại một trong số những biệt thự của tập đoàn Trung Anh.
Cho dù có lúc đi khách sạn cao cấp thật, nhưng chưa từng thấy qua nơi nào bài trí đơn giản thế này.
“Cái gì? Em thấy chỗ này so với khách sạn rẻ tiền không khác gì nhau á?”
Uông Tường gật đầu, “Đúng vậy, khác khách sạn giá rẻ ở chỗ trên tường có ốp gương mà thôi.
Lý Anh Kiệt thiếu chút nữa ôm bụng cười.
Bị khách hàng nhận xét như vậy, ông chủ câu lạc bộ nghe được nhất định hộc máu mà chết mất.
Tuy Uông Tường không hiểu, nhưng Lý Anh Kiệt thì đã quen hưởng thụ sự phục vụ của công nghệ cao nên chỉ vừa mở cửa phòng một giây cũng đã biết các thiết bị trong phòng dùng thế nào.
Hy vọng là sẽ thú vị.
Anh ta đưa mắt quét một vòng.
A, quả nhiên, có cái remote kìa.
Lý Anh Kiệt đi tới, cầm lên thiết bị để ở góc phòng.
“Đây là gì? Điều khiển TV hả?” Uông Tường cũng hiếu kì lại gần.
“Cưng à, chúng ta không đến đây để xem TV.” Lý Anh Kiệt cười thâm thuý liếc cậu một cái.
Liền nhẹ nhàng nhấn một cái nút to trên đó.
Chương trình lập tức khởi động.
“Hoan nghênh hạ cố đến House of Love, mỗi cabin tình yêu đều lắp đặt hệ thống analog computer hiện đại, tiên tiến và thông minh nhất, có thể căn cứ vào sở thích của ngài cùng phu nhân mà trình chiếu những cảnh *** mới mẻ và thú vị nhất. Xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?”
Lớp kính trên tường bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh lập thể nho nhỏ nhảy múa, Uông Tường nhịn không đựơc mà tán thửơng một câu, “Hoá ra tiên tiến như vậy ha…”
Lời còn chưa dứt đã nghe máy tính nói đến “những cảnh *** mới mẻ và thú vị nhất”, miệng nhất thời giống như bị tọng một quả trứng chim mà đần người ra.
Lý Anh Kiệt thấy bộ dạng thú vị liền nở nụ cười, một tay kéo cậu vào lòng hôn sâu, tay kia thì tự do trao đổi với máy tính.
“Xin hỏi, người tìm ra remote là thuộc dạng chủ động hay bị động ạ?”
Lý Anh Kiệt lựa chọn “Chủ động”
“Dựa vào câu trả lời, chân thành cảnh báo với bên bị động, với tính cách này nếu ở những nơi xa lạ có thể thấy cực kì xấu hổ, kí©h thí©ɧ từ đó cũng tăng lên.”
“Toàn là nói hươu nói vượn!” Uông Tường mặt đột nhiên đỏ bừng lên, tức giận mắng to.
“Ha ha ha, anh thấy máy nói rất đúng mà.”
“Đúng cái gì?”
“Ít nhất thì nói về độ mẫn cảm là đúng, cái gọi nơi xa lạ chính là làm bên ngoài phòng ngủ, làʍ t̠ìиɦ ở những nơi mới mẻ, tỷ như lần trước chúng ta ở bên bờ biển ấy, em thấy mẫn cảm hơn bình thường đúng không.” Lý Anh Kiệt nhớ lại, “Cái mông nhỏ *** đãng đong đưa, từng giọt sữa thấm ướt cát, chậc chậc, nhớ đến mà…”
“Câm miệng! Mông ai đong đưa? Đều vì anh dùng sức, người ta bên trong bị chọc đến…” Uông Tường nói đến đây, đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi.
“Bị đâm vậy thích đúng không, vô cùng thích?” Lý Anh Kiệt đối với việc “chọc” vô cùng tự tin.
“Không… Không có!” Cho dù mặt tụ máu đến đỏ bầm, Uông Từơng vẫn là mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Đã vì người này mà sửa ống nước đến mấy trăm lần, nhưng trước mặt thì cậu vẫn không quen nói giỡn với Lý Anh Kiệt về chuyện giường chiếu.
Rõ ràng là người thừa kế tập đoàn Trung Anh, cư xử tao nhã, là quý tộc trăm phần trăm hoàn mỹ.
Vì cái gì, trong nháy mắt có thể biến thân thành *** ma bên dưới có cái ống nước lớn chứ hả?
Hóa công thật sự… Hơi thái quá rồi
“Rồi rồi, đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục thử nghiệm.”
“Toàn là bậy bạ, không cần xem nữa!”
Không quan tâm kháng nghị của Uông Tường, Lý Anh Kiệt tiếp tục nhấn nút.
“Xin hỏi, hiện tại người điều khiển remote là người chủ động hay bị động ạ?”
Đáp án đương nhiên là bên chủ động.
Chương trình cơ hồ không tạm dừng, lập tức đưa ra kết luận, “Căn cứ vào câu trả lời, cùng thời gian trả lời của ngài, kết luận: bên chủ động có khả năng kiểm soát ham muốn mãnh liệt, ưa những thứ mới mẻ, hơn nữa, hiện đang ở nửa đầu của sự phấn khích.”
Nửa đầu sự phấn khích? Khoản này không thuộc vấn đề Uông Tường có thể nghĩ ra.
Suy nghĩ một hồi, cậu có chút hiểu ra mà nhìn nhìn chỗ đó sau lớp quần âu của Lý Anh Kiệt.
“Biếи ŧɦái, cứ nhìn trộm ống nước của anh, muốn sao?” Tuy Lý Anh Kiệt đang trao đổi với máy tính, nhưng lực quan sát vẫn thừa đủ để nhận ra nhất cử nhất động của Uông Tường, bắt quả tang ngay.
“Ai nhìn trộm? Không có!”
“Muốn ống nước lớn thì cứ nói, không cần nhìn trộm, cái ống nước siêu cấp vô địch này giờ đang muốn em đó, có đói thì cứ việc sờ.” Lý Anh Kiệt cố ý làm bộ hào phóng.
Khiến cho cậu thợ nhỏ mặt đỏ tai hồng, thật sự là một nhiệm vụ vinh quang hạng nhất.
Vài lời hạ lưu khiến Uông Tường xấu hổ cũng là một cảnh thú vị rồi, lát nữa mà làm vài đường dạy dỗ chẳng phải là thích bằng trời sao?
Nghĩ đến đây, ống nước vốn đã muốn rục rịch lập tức bành trướng vài phần.
“Xin hỏi, ước mơ của ngài là gì ạ?”
Máy tính còn tiếp tục đưa câu hỏi, nhưng Lý Anh Kiệt đã không còn kiên nhẫn trả lời.
Lúc ống nước tắc, ai còn hơi mà trả lời chứ hả?
Lý Anh Kiệt cầm remote trực tiếp chuyển sang mục khác.
Một vài bức ảnh nhanh chóng nhảy ra màn hình.
“A, chính là cái này, ảnh ba chiều. Vậy, sẽ chọn loại đặc biệt, huỷ bỏ các loại sau. Phần mềm hay đấy, có rất nhiều loại để chọn.”
Đối với người là tiến sỹ công nghệ thông tin như Lý Anh Kiệt mà nói, việc sử dụng các thiết bị công nghệ thật sự dễ như trở bàn tay.
Ngược lại, Uông Tường chỉ biết có mỗi sửa điện nước, đứng bên Lý Anh Kiệt thao tác thoăn thoắt mà trợn mắt há mồm.
“Rạp hát, không cần. Khu hành chính quốc gia, càng không cần. Lại còn có cả người dạy thú cùng động vật nhỏ, chậc, thật sự là rất tuyệt.” Thấy Uông Tường mặt xanh như lá, Lý Anh Kiệt vẫn cười thầm nãy giờ nay mới đưa ra lựa chọn ưng ý nhất, “Thử cái này trước xem, anh đã chọn nơi quen thuộc lắm.”
Lý Anh Kiệt tự nhấn nút khởi động, màn ảnh trên tường bỗng nhiên loé sáng.
Gặp ánh sáng mạnh, Uông Tường bất ngờ không kịp phòng bị nên nhắm tịt mắt.
Nhưng khi cậu mở mắt ra, hình ảnh trước mặt làm cậu kinh ngạc vô cùng.
Bốn phía hết thảy đều thay đổi, cậu và Lý Anh Kiệt giống như ở trong một cửa hàng điện nước, giống như Điện nước Ông Uông vậy.
Ngay đầu mũi cũng có thể ngửi thấy mùi keo dán cách điện cũ kĩ.
Phòng tắm thật sự sạch sẽ, thậm chí bồn tắm rộng cũng trắng tinh.
Thật tuyệt quá!
Ngay cả trên vách tường cũng có rất nhiều đồ dùng, thoạt nhìn như thật.
Uông Tường nhịn không được đưa tay sờ, bỗng sửng sốt.
“A? Là thật?”
Mình nằm mơ à? Hay là đang ở thế giới tương lai?
“Đương nhiên là thât, ngốc ạ.” Lý Anh Kiệt cười nói.
Anh ta thấy rõ ràng, vừa rồi trong một thoáng khi Uông Tường nhắm mắt, một vách tường cuốn lên xuất hiện đám đồ dùng thú vị kia.
Đương nhiên.
Có thể giả bằng cảnh ba chiều, nhưng đồ dùng mà cũng giả nữa thì còn nước non gì?
Có gan đưa vào ***toy, khách sạn này quả nhiên không tồi.
Nhưng mà giá phòng có nhiều thế nào, thì chỉ cần thấy Uông Tường khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui sướиɠ, thì tiền không là cái gì cả.
“A? Thật có thể chạm vào này. Nhưng mà sao cứ thấy kì kì?” Uông Tường tò mò cực độ, tiện tay lấy một cái mở chai hình chữ thập, nhìn trái phải đánh giá.
“Khụ khụ, đừng lãng phí thời gian, bắt đầu sửa ống nước đi.” Lý Anh Kiệt đã chịu không nổi rồi.
Uông Tường liếc xéo một cái.
“Ai muốn sửa cái ống nước hỏng sửa mãi không xong này chứ? Một ngày sửa trăm lần vẫn tắc nghiêm trọng.”
“Cái gì? Dám can đảm ruồng bỏ ống nước nhãn hiệu đệ nhất thế giới này của bản công tử? Nhưng quên đi, đang trong thời gian nghỉ phép, anh tạm tha cho em lần này. Chi bằng, hôm nay anh làm thợ điện nước.”
“Cái gì?” Uông Tường không tin được mà kêu lên sợ hãi, “Anh có biết sửa điện nước thế nào không?”
“Hắc hắc, bệnh mãi thì cũng thành bác sỹ, em mỗi ngày đều giúp anh sửa, anh nhìn mãi cũng biết.”
Lý Anh Kiệt cởϊ áσ vét, cởi cà vạt, xắn tay áo lên, lấy tay phủi sạch bàn làm việc.
“Nào, ngoan nằm xuống đi.”
“Làm gì?”
“Hỏi thừa, đương nhiên giúp em sửa ống nước.”
“Em không cần anh sửa ống nước… Aaa!” Uông Tường hét thất thanh.
Lý Anh Kiệt xắn tay áo giống như một vị công tử hoá thân thành bậc thầy điện nước, không nói hai lời mà ôm lấy Uông Tường, lao lên bàn làm việc.
Uông Tường bị lật ngửa lên trời.
“Này này! Anh lại muốn làm gì?”
“Xem xét ống nước của em.”
“Có gì hay mà xem? Ống nước của em tốt lắm, tuyệt đối không bị tắc đâu.” Uông Tường hai tay túm đũng quần không cho Lý Anh Kiệt cởi ra.
Quả thật, bọn họ vốn đã có nhiều lần làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt.
Nhưng lúc này là ở cửa hàng điện nước.
Những đồ vật quen thuộc bày trên bàn làm việc.
Trời ơi!
“Đừng thẹn, ống nước này trục trặc cũng bình thường thôi, để sư phụ Lý đây xem cho, cam đoan sửa một lần là thông, nước chảy ào ào à.”
“Căn bản là không có trục trặc mà!”
“Anh là thợ mà, anh là người chuyên nghiệp, nói có là có.” Lý Anh Kiệt vừa nói vừa vui vẻ cởϊ qυầи Uông Tường.
Lập tức nắm lây ngọc hành đang khẽ rung động trong không khí.
“A!” Uông Tường không khỏi kêu lên.
“Đã nói có trục trăc, em còn không tin. Tự nhìn đi, rõ ràng tắc đến mức này, bên trong tích rất nhiều thứ kì quái đúng không? Đừng sợ, có sư phụ Lý ở đây rồi thì ống nước hỏng có tắc đến đâu cũng có thể sửa như mới. Ừm, dùng cái gì thì tốt nhỉ?”
Lý Anh Kiệt nói một lèo, ngẩng đầu lên tường bỗng trên mặt lộ ra nụ cười gian.
Anh ta lấy một cái cờ lê xuống.
Cờ lê bóng loáng, nắm trên tay có thể cảm thấy là chế từ cao su, nhất định mềm và co giãn tốt.
“Hình như bề mặt có chút chặt ha, vậy dùng cờ lê vặn coi.”
“Không… Đừng! Đừng xoay như thế… Xoay như thế chịu không nổi, ô ô…”
Cờ lê cao su được điều chỉnh nhẹ kẹp lấy côn th*t, theo cổ tay người kia xoay tròn ma sát, mang đến đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ kì lạ.
“Mới có chút vậy đã chịu không nổi? Có thể thấy ống nước của em thực sự cần sửa đúng không, gặp thợ điện nước hạng nhất như anh là phúc của em đó.”
“Ô… Anh là thợ điện nước hạ lưu nhất.”
Hừ, được, cũng dám mắng mình là thợ điện nước hạ lưu sao?
Xem anh trừng phạt em thế nào!
Lý Anh Kiệt xấu xa lại phía tường lấy một cái mở nắp chai xuống, dùng ngữ điệu chuyên nghiệp nói, “Vừa rồi vặn cờ lê vài cái, vẫn không thấy nước chảy, xem ra là vòi có vấn đề. Phải thử coi vòi nước một chút mới được.”
Dùng cờ lê tiếp tục xoay tròn côn th*t, tay kia thì cầm đồ mở nắp chai tà ác khều khều nơi mẫn cảm nhất.
“A… Ư a… Đừng làm thế với chỗ đó… Aa!!!” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống như chớp giật, Uông Tường bỗng nhiên co rút cơ thể.
Lý Anh Kiệt không cho phép cậu nhanh lên cao trào như vậy, lập tức bỏ cờ lê ra.
“Anh còn chưa có làm xong, không được bắn nhanh như thế.”
“Nhưng… A… Căng lắm, căng lắm rồi…” Tiếng rêи ɾỉ còn khêu gợi hơn mật ngọt.
“Căng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ống nước của em sắp thông. Xem, vòi nước giờ đã chảy ra rồi này.” Lý Anh Kiệt gảy gảy những giọt chất lỏng trên đỉnh, kéo lên một sợi chỉ bạc *** mỹ giữa không trung.
Uông Tường uốn éo lưng.
“Xin anh, làm cho em bắn nhé?” Hưng phấn mà không thể bắn tinh khiến Uông Tường rơi nước mắt đầy mặt.
Đáng yêu đến mê người, thấy vậy Lý Anh Kiệt cả người lửa nóng muốn cháy khát.
“Muốn vui vẻ mà chảy nước á? Cũng có thể, nhưng em cũng là thợ điện nước mà, hẳn là biết cách?”
“Cái… Cách gì chứ?” Quá đau khổ, nhanh làm cho em bắn đi!
“Ống nước em tắc nha, phải dùng thứ gì đó đâm đến tận ruột để thông, thì vòi nước phía trước mới chảy được. Phải cùng hỗ trợ chứ.” Lý Anh Kiệt tủm tỉm nói.
Uông Tường vô lực trừng mắt liếc anh ta.
Háo sắc! Cái gì mà thông tận ruột? Này là quỷ kế *** dục của anh mà!
Lý Anh Kiệt lại càng nhấn mạnh cờ lê xoay tròn côn th*t, phân thân bị hung hăng làm nhục đến sinh kɧoáı ©ảʍ, làm cho Uông Tường cơ thể như thiêu đốt.
“A! A… ô ô!”
“Rốt cuộc có muốn bản đại sư giúp cậu khơi thông hay không, vị khách này.”
“Muốn! A ô! Muốn! Nhanh lên! Em muốn!” dương v*t run rẩy kịch liệt làm cho Uông Tường thần hồn điên đảo, mở cái miệng nhỏ nhắn phóng đãng van xin.
“Được, anh sẽ cố giúp em khơi thông, đây là phục vụ đặc biệt nha.”
Ngoài miệng nói thế nhưng kỳ thật Lý Anh Kiệt đã nín đến muốn nổ tung rồi.
Bay lên người cậu thợ nhỏ, ép cậu ta xuống bàn, hướng đến cái mông rắn chắc, đầy chặt hung hăng tung chưởng.
Một giây cũng không dừng, đầu đỉnh căng mẩy đâm vào huyệt nhỏ mềm mại ngọt ngào.
Hai người đồng thời rên lên những tiếng thoả mãn cực điểm.
“A! Không hổ là ống nước của thợ điện nước, sửa thôi mà cũng thích thế này!”
“Thật thoải mái… Haa… a! Dùng sức đi… Kiệt, của anh lớn quá! Aaa…”
Ở trên bàn làm việc mà làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt, chuyện này mà tình cờ bị khách hàng nhìn thấy thì…
Sau khi tưởng tượng điều này, Uông Tường kí©h thí©ɧ tăng lên, kìm lòng không đặng mà co rút cơ mông lại.
“A!” Lý Anh Kiệt ở phía sau rêи ɾỉ, thở hổn hển, “Em là tiểu yêu tinh! Muốn hút cả anh sao? Không dễ vậy đâu!”
Hung hăng đâm chọc khiến Uông Tường chết đi sống lại, nước mắt ròng ròng.
“Mau một chút, ư… Kiệt, thích quá! Ư aaa… Muốn chọc vào cổ họng nữa!” Vách ruột như muốn đem đại trư của Lý Anh Kiệt cắn đứt, Uông Tường liều mạng lựa theo mà vặn vẹo mông.
Kɧoáı ©ảʍ ngất trời như cuồng phòng thổi bay hai người.
Lý Anh Kiệt đưa đẩy mãnh liệt, hưng phấn rống lên như thú, “Cưng à! Em thực sự là hạng nhất đó! Không ai hơn được em, anh muốn làm thông hoàn toàn cái mông nhỏ này của em! Dùng cái mông hư hỏng của em tiếp chiêu đi!”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng như lửa bắn mạnh vào vách ruột.
“Aaa! Nóng quá! Nóng quá!” Nóng đến run người, Uông Tường lắc lắc hét lên chói tai.
Cũng kích động mà bắn tinh.
Tất nhiên, mấy khi đến Ái Ái Hotel, sao lại không hưởng thụ.
Sau khi kết thúc một lúc ở cửa hàng điện nước, Lý Anh Kiệt còn thử vài cảnh khác, đều liên quan đến điện nước, ví dụ sửa chữa ở suối nước lộ thiên.
Ở House of Love tận hưởng suốt buổi tối, chiều hôm sao, Lý Anh Kiệt mới mang Uông Tường cơ hồ không đứng dậy nổi, mỹ mãn mà đi về.
Không ngờ, ở trong thang máy, vừa vặn gặp đôi khác.
“A, hai người cũng chọn House of Love sao?” Trong lòng thoải mái, Lý Anh Kiệt có xa lạ cũng làm quen ngay.
“Vâng.” Thư Cốc gật đầu.
Hai người đàn ông thoả mãn tự nhiên lại được dịp gặp nhau trong thang máy, thảo luận ngày về House of Love.
“Hai người thử thấy thế nào?”
“Không tồi, không hổ là do câu lạc bộ Cảo Nhạc lập ra. Bên trong có nhiều loại rất thú vị. Còn các cậu?”
“Hay lắm, đùa giỡn nguyên một tối.”
Đồng Ngôn đứng cạnh Thư Cốc mặt tối sầm.
Anh đương nhiên hay rồi.
Cả tối, tôi đều hầu hạ một anh vua hoang *** cơ mà! Mông muốn nở hoa rồi này!
“Phục vụ ở Cảo Nhạc cũng rất đặc biệt, không uổng công tới đây một chuyến.”
“House of Love chơi vui thế này, không biết “Sacred passion Hut” lừng lẫy tiếng tăm còn phong phú thế nào ha.”
“Đúng, tôi cùng hiếu kì lắm.”
“Vậy lần sau…”
Lý Anh Kiệt còn chưa nói xong, ding! Cửa thang máy mở.
“Đi mau! Đi mau! Em đói rồi!” Uông Tường sốt ruột kéo anh ta ra, bỏ lại đằng sau đôi Thư Cốc.
“Sao bỗng nhiên lại đói? Tiểu Tường, đi chậm, cẩn thận ngã.”
Hừ!
Một đêm ở House of Love cũng đã đủ gãy lưng rồi, lại còn cái gì mà “Sacred passion Hut” nữa, sống sao nổi!
Tất nhiên ba mươi sáu chước chước chuồn là hơn rồi! Chạy thôi!
~Hết~***