Chương 6: Duyên phận chưa tới

Bắt đầu từ ngày Trầm Vĩnh Lan nhận được cái giỏ xách hiệu Prada, mấy hôm sau, mỗi bữa đều có một gói hàng chuyển phát nhanh gởi đến văn phòng của nàng. Vừa mở ra liền phát hiện đều là những món đắt đỏ mà nữ nhân cực kỳ yêu thích, như nước hoa Dior, khăn choàng Hermes,…

“Trầm quản lí, lại có chuyển phát nhanh!” Trợ lý của Trầm Vĩnh Lan ngược lại còn hưng phấn hơn nàng. Mỗi lần giúp nàng khui hộp quà là mỗi lần kinh hỉ khác nhau. Mặc dù không phải tặng cho mình, nàng ta vẫn cảm thấy rất chờ mong. Nuôi mắt cũng tốt, sờ một chút, ngửi một chút mùi hương xa xỉ cũng tốt.

Trầm Vĩnh Lan từ ban đầu không bình tĩnh đến hiện tại đã tê dại, kiên quyết không lung lay trước sự oanh tạc của tiền tài.

“Cứ vứt đi!” Trầm Vĩnh Lan hết sức tiêu sái nói.

Nàng trợ lý nào dám vứt, ngay cả chôm lậu cũng không dám, dù sao đó đều là hàng mấy chục củ khoai, ngộ nhỡ hôm nào Trầm quản lí thay đổi chủ ý thì sao, cho nên nàng ta chỉ cẩn thận giúp Trầm Vĩnh Lan cất giữ, có điều muốn mở ra xem một tí.

Nàng trợ lý mở ra xong, trợn mắt cứng lưỡi:

“Trầm quản lí, là vòng cổ kim cương hiệu Tiffany!” Nàng trợ lý ngó những hạt kim cương lấp lánh, kinh hồn bạt vía nói. Nàng biết Trầm quản lí nhà nàng được nhiều người đeo đuổi, người đeo cũng không hiếm mấy ông đại gia đẹp trai hào phóng, song, mạnh tay như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Vòng cổ kim cương, lực chú ý của Trầm Vĩnh Lan quả nhiên bị hấp dẫn. Cái vòng đúng là rất chói mắt, xinh đẹp và xa xỉ đến nỗi làm cho Trầm Vĩnh Lan dao động không thôi. Nếu không phải hồi xưa quen với tính khẳng khái, ăn mòn tiền bạc của nữ nhân kia, thì Trầm Vĩnh Lan đã tin rằng mình là đứa hám giàu.

“Vẫn muốn vứt sao?” Nàng trợ lý dè dặt hỏi, nó trị giá ít nhất tới mấy chục vạn đó, mình thay Trầm quản lí nhận có vẻ không nên.

“Cô ra ngoài trước đi.” Trầm Vĩnh Lan nhớ tới nữ nhân kia, đây không phải là lần đầu tiên cô ta tặng món quà quý trọng như vậy cho nàng. Trên thực tế, Trầm Vĩnh Lan tiêu xài không chừng mực, nữ nhân kia cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Nữ nhân kia nuông chiều nàng vô độ. Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã thích nam nhân lớn tuổi hơn, nàng không thích nữ nhân cùng tuổi, nàng cho rằng nữ nhân với nữ nhân luôn khuyết thiếu sự bao dung, thậm chí dễ dàng ghen tị lẫn nhau, cho nên Trầm Vĩnh Lan về duyên khác phái thì vô cùng tốt, song duyên cùng phái thì cực kỳ tệ, bạn gái gì gì đó cũng không có. Nữ nhân kia lại bất đồng, cô ta là tình nhân hoàn mỹ nhất trong số những tình nhân mà Trầm Vĩnh Lan từng sở hữu, vĩ đại đến mức làm cho Trầm Vĩnh Lan không để tâm cô ta cũng là nữ nhân như nàng. Tao nhã, trưởng thành, mê hoặc, nhiều tiền, biết quan tâm, và quan trọng nhất là cô ta dung túng Trầm Vĩnh Lan đến trình độ không thể hiểu nổi. Tuy rằng Trầm Vĩnh Lan luôn nghĩ không ra nữ nhân kia trong lòng suy nghĩ cái gì, nhưng Trầm Vĩnh Lan ích kỷ sẽ không tốn tâm tư suy nghĩ về người khác, nàng chỉ muốn hưởng thụ thôi. Thế mà nữ nhân kia lại chạy ra nước ngoài, làm cho Trầm Vĩnh Lan chờ suốt hai năm. Trầm Vĩnh Lan là ai, là nữ nhân được Trầm Lạc Phù xem như hoa thủy tiên, làm sao nàng có thể hoang phí thời gian quý giá của mình để chờ đợi người khác. Trò chơi nhọc sức này không thích hợp với nàng. Cho nên, Trầm Vĩnh Lan uy hϊếp người kia, nói rằng nếu cô muốn đi, thì chúng ta chia tay. Vậy mà nữ nhân kia vẫn đi, còn đặc biệt dứt khoát là đằng khác. Trầm Vĩnh Lan không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ đi thật, nàng còn tưởng nữ nhân kia ít nhiều sẽ luyến tiếc mình. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai từng đá Trầm Vĩnh Lan. Lần đầu tiên bị người ta vứt bỏ, nàng thật sự không biết mình có bao nhiêu thương tâm, nhưng phẫn nộ chắc chắn phải có. Nữ nhân kia chân trước vừa đi, nàng đã tìm tình nhân chắp vá.

Tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan vẫn không thấy ai có thể sánh với người đó, thôi rồi, đúng là không ai có thể đo ván được nữ nhân kia. Đến nay nghĩ lại, Trầm Vĩnh Lan thật ra cũng không phải hận người kia, chỉ là không muốn ăn cỏ mọc lại. Cô nói đi là đi, cô nói về là về, làm gì có chuyện suôn sẻ như vậy!

Vì thế Trầm Vĩnh Lan mở ngăn kéo ra, đem cái hộp đựng vòng cổ kim cương ném thẳng vào trong.

***

Trầm Lạc Phù trở về sau buổi tập huấn. Vừa đặt chân vào nhà, nàng liền nhận được điện thoại của bà nội.

“Lạc Phù, con ở với cô út có quen không?” Lưu Văn Tĩnh hiển nhiên là biết cá tính của Trầm Vĩnh Lan, cho nên mới gọi điện trông nom cháu gái bảo bối của mình một chút.

“Dạ quen.” Ngoại trừ hai thứ, buổi tối bật nhạc rock và bỏ mình ở rong ngoài đường, thì vẫn còn tốt hơn khá nhiều so với dự đoán của mình.

“Nó không ăn hϊếp con đấy chứ? Nếu nó đối xử không tốt với con, con nhất định phải báo cho bà nội, bà nội sẽ dạy dỗ nó!” Lưu Văn Tĩnh hiểu cá tính cháu gái của mình, nên vẫn có phần không yên lòng. Từ nhỏ trừ vài lần thi thoảng Lạc Phù không thể nhịn được Vĩnh Lan, trên cơ bản đều nhường Vĩnh Lan.

“Không có ăn hϊếp con, nàng đối xử với con cũng bình thường.” Trầm Lạc Phù nói sự thật, nếu nói là tốt, chắc chắn bà nội sẽ không tin.

“Vĩnh Lan nếu có được một nửa khôn khéo của con, bà đã đỡ lo, nha đầu kia từ bé tới giờ vẫn không làm cho người ta bớt lo…” Lưu Văn Tĩnh than phiền đủ loại lỗi phải của Trầm Vĩnh Lan trước mặt Trầm Lạc Phù, chẳng qua Trầm Vĩnh Lan quả thật luôn làm cho Lưu Văn Tĩnh không hề bớt lo. Mười ba mười bốn tuổi, đi học đã biết chưng diện, cách ăn mặc cũng tràn ngập yêu khí. Mười lăm mười sáu tuổi, bắt đầu yêu sớm, thường xuyên đi chơi tới nửa đêm vẫn không về. Mắng nó, nó nói nó có chừng mực, bảo mình đừng bận tâm, còn tỏ thái độ con không cần mẹ quan tâm. Lưu Văn Tĩnh hận không thể đem đứa nhỏ này nhét trở vào bụng, coi như chưa từng sinh ra. May mắn tới nay hai mươi chín tuổi, Trầm Vĩnh Lan cũng chưa gây ra chuyện gì quá giới hạn, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì cho đàng hoàng. Nói chung, đứa nhỏ này, luôn sống theo kiểu khiến cho Lưu Văn Tĩnh lúc nào cũng muốn đánh vào mông nàng. So với Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù là niềm an ủi lớn nhất trong lòng Lưu Văn Tĩnh.

Trong cảm nhận của Lưu Văn Tĩnh, con gái nên giống với Trầm Lạc Phù, nho nhã, khéo léo, khiêm tốn, có khí chất. Từ nhỏ, Lưu Văn Tĩnh không ít lần cho Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù cùng học lớp năng khiếu, học đàn dương cầm, ca hát, khiêu vũ, vẽ tranh, vân vân. Trầm Vĩnh Lan ngoại trừ khiêu vũ được thông qua, những phương diện khác đều không được. Nhưng Trầm Lạc Phù thì khác, nàng học cái gì là giỏi cái đó, cơ hồ mọi thứ đều tinh thông. Đã ngoan ngoãn, không muốn yêu sớm, về nhà đúng giờ, còn chủ động làm giúp việc nội trợ, chưa bao giờ cần trưởng bối lưu tâm. Đồng dạng là họ Trầm, mà sao con gái từ bụng bà chui ra lại kém con gái từ bụng con dâu chui ra nhiều đến thế, chẳng lẽ tuổi cao thật sự ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm ư?

Trầm Lạc Phù chỉ im lặng lắng nghe, nàng biết bà nội chẳng qua chỉ muốn oán thán với mình. Bà nội của nàng nhớ Trầm Vĩnh Lan. Cái cô Trầm Vĩnh Lan này không thường về thăm nhà, ngay cả điện thoại cũng ít khi gọi qua, Trầm Vĩnh Lan quả thật quá thiếu sót. Đúng là con gái và cháu gái vẫn luôn bất đồng, loại khác biệt này, Trầm Lạc Phù có thể cảm nhận được.

“Cô út của con đã về chưa?” Lưu Văn Tĩnh đột nhiên chuyển đề tài.

“Vẫn chưa.” Trầm Lạc Phù thành thật trả lời, nàng không giỏi nói dối, nếu nói đã về, bà nội nhất định sẽ bảo mình đưa máy cho Trầm Vĩnh Lan.

“Dám cá là lại ra ngoài lêu lổng, chưa tới nửa đêm cũng không biết đường về. Khi nào nó về, con nhớ bảo nó gọi cho bà.” Lưu Văn Tĩnh bực bội nói.

“Dạ.” Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn đáp, kỳ thật bà nội trực tiếp gọi cho Trầm Vĩnh Lan sẽ tốt hơn, bằng không Trầm Vĩnh Lan quỷ ngây thơ kia lại tám phần nghĩ là mình đâm thọc.

“Lạc Phù à, con đã 24 tuổi rồi, cũng nên tìm bạn trai đi, chừng nào mới dẫn một cậu về ra mắt bà nội đây…” Tương phản hoàn toàn với Trầm Vĩnh Lan, Lạc Phù từ nhỏ chưa từng giao thiệp với bạn trai, trước kia Lưu Văn Tĩnh còn có chút vui mừng, nhưng từ khi cháu gái lớn dần, bà ngược lại có chút lo lắng. Theo lý thì người theo đuổi Lạc Phù không ít, hơn nữa đều rất ưu tú, không giống mấy mặt hàng so le của Trầm Vĩnh Lan. Thế mà Lạc Phù lại không động tâm, lòng tĩnh như nước, điều này khiến cho Lưu Văn Tĩnh e ngại cháu gái của mình có phải quá thanh tâm quả dục hay không.

“Duyên phận chưa tới.” Trầm Lạc Phù thản nhiên trả lời, nàng không phải là Trầm Vĩnh Lan, thà thiếu chứ không ẩu.