Chương 49. “Trầm Lạc Phù, đừng nhúc nhích, ngực tôi rất nhạy cảm, bị cô làm cho có cảm giác đấy!”Tư thế này đúng là thân mật, Trầm Lạc Phù có thể cảm nhận được hai khỏa đầy đặn mềm mại của Trầm Vĩnh Lan từ phía sau lưng nàng, không những thế một tay Trầm Vĩnh Lan đang ôm bên hông nàng, tay còn lại thì ôm lấy nơi mềm mại ở ngực nàng, cảnh tượng này cứ giống như nàng là tiểu tình nhân của cô cô vậy. Trầm Lạc Phù suy nghĩ như thế cảm thấy có chút không đàng hoàng, nàng như thế nào lại có ý nghĩ vô lý như vậy?
Trầm Lạc Phù liền có chút bối rối liền đẩy bàn tay đang ôm của Trầm Vĩnh Lan ra, tất cả là đều do Trầm Vĩnh Lan, gần đây đột nhiên lại đối với nàng thân thiết quá mức rồi.
Trầm Vĩnh Lan bị Trầm Lạc Phù làm cho thức giấc, nhưng nàng cũng không có ý định muốn buông Trầm Lạc Phù ra mà ngược lại đem Trầm Lạc Phù ôm chặt hơn một chút.
“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù cao giọng cảnh cáo.
“Tại sao lại không gọi tôi là cô út?” Trầm Vĩnh Lan vừa thức dậy, giọng điệu lười biếng hỏi.
Trầm Lạc Phù có chút ngạc nhiên, nàng cũng phát hiện chỉ cần nàng đối với Trầm Vĩnh Lan có điểm tức giận thì nàng sẽ không gọi Trầm Vĩnh Lan là cô út.
“Cô có một chút nào giống cô út của tôi không?” Trầm Lạc Phù luôn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan một chút cũng không giống một người trưởng bối.
“Do cô gần đây mới không thường gọi tôi là cô út.” Bản thân nàng không phải không giống trưởng bối, đơn giản mà nói thì do Trầm Lạc Phù gần đây thích gọi thẳng tên của nàng. Bất quá nàng cũng không thèm để ý có bị Trầm Lạc Phù gọi thẳng tên hay không vì nàng cảm giác gọi như thế cũng giống như cùng thế hệ, không phải là trưởng bối.
Trầm Vĩnh Lan đem mặt chôn ở sau ót Trầm Lạc Phù dùng chóp mũi cọ cọ vào một chút, nàng cực kỳ yêu thích tư thế này, đem Trầm Lạc Phù ôm vào lòng như thế này cảm giác Lạc Phù giống như tiểu tình nhân của nàng vậy.
“Đó là vì gần đây tôi không giống như lúc trước dễ dàng tha thứ cho những việc làm của cô.” Trầm Lạc Phù giải thích, nàng cảm giác Trầm Vĩnh Lan dùng chóp mũi cọ cổ của mình làm cho cổ nàng có chút nhột, nàng vội rụt cổ lại cố ý tránh đi sự thân mật của Trầm Vĩnh Lan.
“Tại sao trước kia cái gì cũng có thể dễ dàng tha thứ cho tôi, tại sao hiện tại lại không?” Trầm Vĩnh Lan muốn hỏi rõ ràng sự việc, tay nàng rất muốn dùng thêm một chút sức để xoa vào nơi mềm mại đầy đặn của Trầm Lạc Phù, nàng biết chỉ cần nàng trêu đùa ở nơi đó thì nụ hoa nhỏ ở sau lớp áo ngủ mỏng manh kia sẽ dựng đứng lên trong lòng bàn tay nàng.
“Vì trước kia tôi rất ngốc, được không?” Trầm Lạc Phù không khách khí hỏi ngược lại, nàng không biết tại sao thời gian gần đây nàng lại không thích ở trước mặt Trầm Vĩnh Lan lễ phép nhu thuận.
“Trước kia ngốc vẫn rất đáng yêu, cô xem hiện tại cô đối với tôi rất dữ nha.” Trầm Vĩnh Lan có một chút hờn giận nói, giọng điệu giống như đang hướng với tình nhân mà làm nũng.
“Sau đó cho cô dễ dàng bắt nạt hơn à?” Hừ, Trầm Vĩnh Lan thật sự nghĩ bản thân mình tốt đẹp! Cô chính là điển hình của người hay bắt nạt kẻ yếu, nhìn xem, nếu đối với cô cứng rắn, thì cô liền mềm nhũn.
“Hiện tại tôi lại rất thích tiểu Lạc Phù của chúng ta trở nên hiền lành, hiền lành ngoan ngoãn như vậy ai lại nỡ mà bắt nạt nữa cơ chứ?” Nếu có bắt nạt thì cũng muốn ở trên giường mà bắt nạt, cũng giống như mùi vị trên người Trầm Lạc Phù thật tốt, ngửi một chút liền làm cho người ta cảm giác ý loạn tình mê, vì vậy Trầm Vĩnh Lan ở sau lưng Trầm Lạc Phù giống như là kẻ nghiện vậy, cứ mê luyến mà tham lam ngửi lấy hơi thở trên người Trầm Lạc Phù. (Ân… thực sự cơ thể phụ nữ rất thơm a.)
Trầm Vĩnh Lan tự nhiên như vậy mà đem lời này nói ra khiến cho Trầm Lạc Phù nghe xong cũng không biết phản ứng ra sao, dường như không mấy vui vẻ cũng không cảm thấy buồn, tóm lại Trầm Lạc Phù không rõ bản thân nàng hiện giờ có cảm xúc gì. Nếu là trước đây, Trầm Vĩnh Lan cũng nguyện ý mà thích nàng, nguyện ý cùng nàng chơi đùa thì nàng thực sự vui mừng, còn hiện tại đúng là không mấy vui vẻ lên được, nhưng suy nghĩ lại cũng cảm thấy khá tốt.
“Tôi muốn đứng dậy, cô buông tôi ra.” Trầm Lạc Phù lúc này mới nghĩ đến nàng vẫn còn bị Trầm Vĩnh Lan ôm.
“Không, tôi muốn ôm một chút nữa, tôi phát hiện ôm cô ngủ cảm thấy tốt lắm, mỗi một chút tôi cũng thấy giống như khi còn nhỏ ôm gối ngủ, khi ôm vừa thấy mềm mại lại vừa thoải mái.” Trầm Vĩnh Lan một mực không buông Trầm Lạc Phù ra, mà ngược lại giống như ôm cái gối càng ôm chặt Trầm Lạc Phù hơn nữa, nàng âm thầm hướng nơi mềm mại của nàng ma xát lên lưng Trầm Lạc Phù, lúc này nàng cảm giác thấy hai nụ hoa kia rất nhanh đã dựng đứng lên, thật là không xong rồi mới sáng sớm mà nàng đã muốn hướng đến Trầm Lạc Phù động dục, nhưng nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy rất tốt, nhưng lúc này hai nụ hoa của nàng đang dựng đứng lại truyền lại cho nàng một chút cảm giác tê dại, làm cho nàng không khẽ thở dài, dù sao đi nữa cũng chỉ có thể lén lút ăn chút đậu hủ thì thật không thể chấp nhận. Trầm Vĩnh Lan suy nghĩ, nếu có một ngày nàng có thể đường đường chính chính mà hướng đến Trầm Lạc Phù cầu hoan thì tốt làm sao. Dù sao nàng đối với Trầm Lạc Phù khát vọng càng lúc càng sâu, tính nhẫn nại càng lúc càng vất vả rồi.
Trầm Lạc Phù không rõ có phải là mình bị ảo tưởng hay không, nhưng nàng vẫn cảm thấy tư thế Trầm Vĩnh Lan đang ôm nàng lúc này không ổn, Trầm Vĩnh Lan dường như đang cố ý chạm ngực vào lưng nàng để ma xát, không những thế nàng còn cảm nhận được hai nụ hoa ở nơi đầy đặn mềm mại của Trầm Vĩnh Lan đang dựng đứng lên, cảm giác lúc này làm cho Trầm Lạc Phù cảm thấy thẹn thùng, mà lưng của nàng giống như đang bị thiêu cháy. Nàng không xác định được là Trầm Vĩnh Lan vô tình hay cố ý, nếu cố ý thì Trầm Vĩnh Lan quả thật rất biếи ŧɦái, cũng quá phóng đãng, nhưng nếu vô tình mà nàng lại trách móc thì trái ngược lại nàng tự mình cắn mình, Trầm Vĩnh Lan sẽ nói nàng tâm tư bất chính mới có suy nghĩ như vậy. Nói tóm lại hiện giờ Trầm Lạc Phù thực sự cảm thấy rất khó xử.
“Trầm Vĩnh Lan, cô buông tôi ra!” Trầm Lạc Phù vặn vẹo cơ thể của nàng, muốn thoát khỏi sự ôm ấp của Trầm Vĩnh Lan.
Thế nhưng Trầm Lạc Phù càng vặn vẹo thì lực ma xát gây ra càng lớn, Trầm Vĩnh Lan hơi hừ nhẹ một tiếng.
“Trầm Lạc Phù, đừng nhúc nhích, ngực tôi rất nhạy cảm, bị cô làm cho có cảm giác đấy!” Trầm Vĩnh Lan không hổ danh là phụ nữ ba mươi tuổi, lập tức đem lời trong lòng nói thẳng với Trầm Lạc Phù, nàng cũng thuận tiện đem hết mọi trách nhiệm đẩy hết cho tiểu chất nữ thuần khiết bảo thủ của mình.
Quả nhiên Trầm Lạc Phù không dám động đậy, nàng cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng gợi lên cho Trầm Vĩnh Lan cảm giác, nếu so với Trầm Vĩnh Lan vô cùng bình thường thì Trầm Lạc Phù giờ phút này lại xấu hổ muốn chết đi được.
“Cảm giác được không? Nơi đó bị cô lộng đã trở nên se cứng lên rồi.” Trầm Vĩnh Lan nói nhỏ bên tai Trầm Lạc Phù, nàng nhìn thấy sườn mặt Trầm Lạc Phù một phím đỏ rần, thậm chí cả tai cũng đều trở nên ửng đỏ, vì vậy càng khắc chế không được chỉ muốn trêu chọc tiểu chất nữ của nàng. Trầm Vĩnh Lan lại cố ý đem ngực mình dán vào lưng Trầm Lạc Phù càng lúc càng chặt chẽ, làm cho Trầm Lạc Phù cũng cảm nhận được những thay đổi cơ thể của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù nghe vậy mặt liền đỏ hơn, nàng quả thật cảm giác phía sau lưng nụ hoa kia càng trở nên se cứng, cô cô nàng không thấy cảm thẹn thì nàng cũng muốn thấy xẩu hổ dùm a.
“Cô thật phóng đãng!” Trầm Lạc Phù nghẹn đỏ mặt, nghẹn lắm mới nói ra bốn chữ kia.
Trầm Vĩnh Lan nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, chẳng lẽ cô chưa từng có phản ứng như vậy sao? Chẳng hạn như nằm mơ thấy xuân mộng, chẳng hạn như tự vuốt ve mình…” Trầm Vĩnh Lan càng nói càng ái muội.
“Tôi không có!” Trầm Lạc Phù liền biện bạch cho mình, nàng có cảm giác giống như là đang giấu đầu lòi đuôi, tuy rằng nàng không có tự vuốt ve bản thân mình nhưng nếu nằm mơ thấy mộng xuân thì chỉ có một lần mà thôi, nhớ tới lần trước gặp mộng xuân, lại làm cho nàng hiện tại có chút chột dạ.
Trời biết, nếu hôm đó Trầm Vĩnh Lan không lợi đúng lúc nàng say rượu mà làm chuyện xấu, làm cho nàng tưởng lầm là mộng xuân thì giờ phút này dường như câu trả lời của nàng chắc chắn như vậy cũng không có gì phải ngại ngùng lo sợ.
“Lạc Phù dù sao cũng đã hai mươi bốn tuổi, đã là cô gái trưởng thành rồi, cơ thể có ham muốn cũng rất bình thường thôi, nếu không có mới là không bình thường, ví dụ như nếu tôi vuốt ve nơi này cô cũng sẽ phát sinh ra cảm giác…đó mới là bình thường…” Lúc này Trầm Vĩnh Lan tựa như ma quỷ, miệng thì giải thích cho tiểu chất nữ về bài học sinh lý bình thường, tay nàng cũng có sẵn dụng tâm liền ôm lấy nơi mềm mại ở ngực của Trầm Lạc Phù và hơi dùng sức vuốt ve nụ hoa nhỏ nhắn kia.
Trầm Lạc Phù không nghĩ tới việc Trầm Vĩnh Lan lại dám vuốt ve ngực nàng, nơi bị chạm vào dường như đúng như lời Trầm Vĩnh Lan nói, cũng đột nhiên se cứng lại và dựng đứng lên, nàng cũng có cảm giác rất kỳ quái, loại cảm giác này làm cho Trầm Lạc Phù thấy rất khủng hoảng, nàng liền dùng sức đánh mu bàn tay của Trầm Vĩnh Lan ra.
“Trầm Vĩnh Lan, cô đừng có quá đáng!” Trầm Lạc Phù có chút tức giận nói.
Trầm Vĩnh Lan thu hồi lại bàn tay bị Trầm Lạc Phù đánh có chút đau, rõ ràng là Trầm Lạc Phù có cảm giác mà, sờ một chút sẽ liền cảm thấy thoải mái thôi, có như vậy mà cũng khó chịu, Trầm Vĩnh Lan ủy khuất nghĩ đến.
“Được rồi, không quấy rối cô, cô lúc nào cũng bảo thủ như thế, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì, nếu cô thấy bị tôi sờ có chút mất mát thì cô có thể sờ lại tôi, người ta so với cô ngực to hơn vì vậy nếu so với sờ của cô thì sờ ngực của tôi vẫn tốt … ” Trầm Vĩnh Lan đang nói linh tinh thì thấy sắc mặt của Trầm Lạc Phù từ hồng đã chuyển sang đen, nàng liền đem câu nói kế tiếp nuốt vào bụng, không dám nói linh tinh thêm cái gì nữa và cũng ngoan ngoãn buông Trầm Lạc Phù ra.
Trầm Lạc Phù lập tức rời giường, sắc mặt của nàng cũng không tốt lắm.
Trầm Vĩnh Lan thấy sắc mặt Trầm Lạc Phù lạnh lùng ra mặt thì thầm mắng bản thân mình quá phóng túng, đã nói là phải cố gắng khắc chế không được làm càn, nhưng nếu Trầm Lạc Phù thực sự tức giận muốn bỏ đi thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ đến đây Trầm Vĩnh Lan liền có chút hoảng hốt, nàng một chút cũng không muốn Trầm Lạc Phù rời đi.
“Lạc Phù, đang giận sao?” Trầm Vĩnh Lan cũng đứng dậy, hơi nắm lấy vạt áo của Trầm Lạc Phù thật cẩn thận hỏi, nàng cũng giống như là con cún nhỏ ra sức nịnh nọt chủ nhân.
Trầm Lạc Phù không để ý tới nàng, quả thật Trầm Lạc Phù cũng không biết bản thân nàng hiện giờ có tâm tình gì, chỉ cảm thấy rất khó chịu, cũng không thích cảm giác hiện tại.
“Lạc Phù, cô nói đi, cô muốn làm gì tôi đều có thể nghe theo cô, cô đừng tức giận nữa có được không?” Thấy Trầm Vĩnh Lan hạ thái độ và giọng điệu , điều đó làm cho Trầm Lạc Phù có chút bất ngờ nhìn về phía Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan như loài hoa thủy tiên, cũng biết năn nỉ người khác không tức giận sao? Dù sao cũng lớn như vậy rồi Trầm Vĩnh Lan chưa từng hạ thấp thái độ, dường như lúc này Trầm Vĩnh Lan đang làm cho nàng bị ảo giác mất thôi.
“Làm gì cũng được sao?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi, nàng không chắc chắn được Trầm Vĩnh Lan có hay không chỉ nói suông, dù sao Trầm Vĩnh Lan mở miệng nói ra những lời này cũng không thể tin tưởng hết được.
“Đương nhiên!” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù sắc mặt dịu đi một chút, nàng cảm thấy chỉ cần lưu lại Trầm Lạc Phù thì làm cái gì nàng cũng đồng ý.