Chương 43: Hội chứng Stockholm“Do em suy nghĩ nhiều quá” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói, tuy rằng nàng cũng hiểu được gần đây Trầm Vĩnh Lan đối với mình có chút kì lạ, nhưng nếu nói là thân mật hay cái gì đó thì quá phóng đại đi, nhiều lắm xem như là quan hệ có chút tiến triển, Trầm Lạc Phù không muốn đem mối quan hệ của nàng và Trầm Vĩnh Lan nghĩ thành thân mật.
Kỳ thật Trầm Tân còn muốn nói nữa, vì chị hắn hiện tại đối với tiểu cô cô có điểm gì đó không giống lúc trước. Giống như vừa rồi ăn bánh ngọt vậy, cô cô muốn ăn cái bánh ngọt ô mai của chị hai, chị hai có thể trực tiếp đưa nguyên bánh cho nàng là được rồi, thế nhưng chị ấy lại đem cái bánh ngọt ấy cho nàng cắn một lượt sau đó lại tiếp tục ăn. Như vậy vô tình lại ăn nước miếng của tiểu cô cô rồi, chẳng lẽ như thế lại không thân mật sao? Hơn nữa hắn cũng biết, chị hắn thực sự thích ăn bánh ô mai, cớ sao lại chìu ý của tiểu cô cô chứ? Chẳng lẽ bản thân hắn lại suy nghĩ quá nhiều hay sao?
Trầm Tân nào biết được rằng gần đây Trầm Lạc Phù cũng không ngừng ôn lại chuyện lúc còn nhỏ đã từng ăn nước miếng của Trầm Vĩnh Lan, gần đây cũng coi như là thói quen cho nên Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan cướp đi cái gì nàng thích cũng không phải là điều đầu tiên vì vậy bình thường Trầm Lạc Phù cũng không quá để ý đến, huống hồ hôm nay lại là tiệc sinh nhật của bà nội.
“Ừm!” Trầm Tân cũng không nói gì nữa, tuy rằng bản thân vẫn cảm thấy chị hắn tại sao lại có thể nhẫn nại đối với tiểu cô cô như vậy? Đổi lại là bản thân hắn thì đã sớm bạo phát lại rồi. Đó là lí do vì sao Trầm Tân cảm thấy chị mình đối với Trầm Vĩnh Lan có tình cảm đặc biệt nào đó tồn tại, thế nhưng hắn cũng không hiểu được là loại tình cảm gì, hay là chị hai bị hội chứng Stockholm (*).
Trầm Tấn thực sự không có can đảm nói như vậy với Trầm Lạc Phù, dù sao Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người chịu đựng, điều này hắn cũng nhìn rõ hơn ai hết. Nhớ khi còn nhỏ, hắn đã không ít lần đứng ra giành lại công bằng cho chị mình, nhưng Trầm Vĩnh Lan đối với hắn so với Lạc Phù thủ đoạn lại khác nhau, chính là trực tiếp đánh hắn, so với đánh Trầm Lạc Phù hắn còn bị đánh mạnh hơn nhiều, hắn cũng chưa bao giờ đi tố cáo Trầm Vĩnh Lan, bởi vì hắn biết ở Trầm gia nam tử cũng không được cưng chiều bằng nữ tử. Cho đến bây giờ, hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng sau đó hắn liền có kinh nghiệm, người khôn giữ mình, hắn sẽ không can thiệt vào việc ân oán của chị hai và tiểu cô cô nữa.
Sau này Trầm Vĩnh Lan mới dần dần trưởng thành hơn, nhớ trước đây hành vi của nàng đều khiến cho người ta giận sôi lên thì bây giờ lại đỡ hơn trước nhiều, mới cách đây không lâu tiểu cô cô hắn về nhà cũng vẫn như trước, ánh mắt nhìn hắn không có quá nhiều thiện cảm, nhưng bây giờ thì khác hắn lại thấy rõ trong mắt của tiểu cô cô khi nhìn hắn cũng không còn quá nhiều ác cảm như trước, hai mươi mấy năm nay ghét bỏ liền như vậy lại chợt tan biến hết, đó là lí do hắn mới thấy tiểu cô cô thực sự có sự thay đổi rất kỳ diệu.
Kỳ thực là đừng nói Trầm Tân tò mò, lúc này Trầm Lạc Phù bị Trầm Tân nói thì mới chợt suy nghĩ, nàng cũng cảm nhận được thái độ của Trầm Vĩnh Lan đối với nàng có sự thay đổi rất kỳ lạ, mặc dù hành vi lắm lúc cũng làm cho người ta bực mình nhưng quả thật là không còn giống như lúc trước cái gì cũng nhắm vào nàng hoặc là có chút nào hận thù nữa, có đôi khi còn chủ động thân cận nàng. Vì sao lại như thế? Trầm Lạc Phù đúng là nghĩ không ra, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ nhiều lắm, vì dù sao thái độ của Trầm Vĩnh Lan thay đổi đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì quá xấu.
Sau những giây phút ấm áp bên gia đình, hai người một lần nữa lại trở về Thành phố X, lúc đầu Trầm Lạc Phù không nghĩ tới việc Trầm Vĩnh Lan mỗi ngày đều đi làm về sớm, thế nhưng sau đó dường như mỗi ngày đều rất đúng giờ trở về ăn cơm chiều, đột ngột Trầm Vĩnh Lan lại tốt như thế dành nhiều thời gian ra nghỉ ngơi khiến Trầm Lạc Phù lần thứ hai lại hoài nghi Trầm Vĩnh Lan thực sự có đúng hay không đã thay đổi tính tình a.
“Thật là chán quá đi!” Trầm Vĩnh Lan ăn cơm chiều xong lên nằm dài ở ghế sô pha than thở, đây là lần thứ năm Trầm Vĩnh Lan than thở, mỗi ngày cơ hồ nàng đều bị lực hấp dẫn của Trầm Lạc Phù thu hút, nhưng ngặt nổi lại chỉ nhìn chứ không được chạm vào khiến nàng vô cùng bị dày vò và đau khổ a! Còn không bằng nàng tìm một ít chuyện làm để dời đi chút lực chú ý trên người Trầm Lạc Phù, bằng không sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở nên biếи ŧɦái cùng cực mất thôi, đó gọi là khắc chế không được sẽ liền phát sinh chút chuyện biếи ŧɦái.
“Cô út nếu cảm thấy nhàm chán quá thì có thể đi ra ngoài chơi” Cô không phải là người thích sống về đêm còn gì, ở nơi này suốt ngày than vãn tôi nhìn cũng thấy phiền a!
“Được, vậy chúng ta đi bơi đi!” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy ý tưởng này rất tốt, mùa hè đi bơi và nhìn thấy tí thịt trên cơ thể Trầm Lạc Phù, thật tốt quá còn gì.
“Tôi còn có chút chuyện chưa làm xong, cô út đi một mình đi tôi không muốn đi” Trầm Lạc Phù cũng hiểu được bản thân mình khá lâu rồi không vận động, nhưng đành để lần khác vì hôm nay nàng còn một số bài khóa vẫn chưa hoàn thành.
“Đi đi mà, cô mỗi ngày đều giống như người phụ nữ trong ngôi nhà nhỏ vậy, chưa làm xong thì một lúc sau trở về làm tiếp vậy” Trầm Vĩnh Lan bá đạo nói.
“Cô út, tôi không mang theo áo tắm đến” Lúc dọn đến nhà Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù cũng không nghĩ đến sẽ mang theo áo tắm.
“Tới đó mua một bộ mới không được sao? Đi nào, đừng ở đó mất thời gian!” Trầm Vĩnh Lan lôi kéo Trầm Lạc Phù, hoàn toàn không cho Trầm Lạc Phù có cơ hội để cự tuyệt.
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan kéo đi cũng thực sự là bất đắc dĩ, Trầm Vĩnh Lan cô không bá đạo thì sẽ chết sao? Có ai giống như cô nói đi liền đi mà không cần biết người khác có đồng ý hay không?
Trầm Vĩnh Lan liền đi đến hội quán bơi lội khá cao cấp, trước kia Hứa Duy Cảnh thường dắt nàng tới đây, nàng cũng thấy cũng không tồi, không có nhiều người lắm… rất hợp ý nàng.
Trầm Vĩnh Lan mặc một bộ bikini vô cùng khêu gợi, làm lộ lên dáng người nóng bỏng với các đường cong không có gì sai sót, ngược lại Trầm Lạc Phù lại chọn một bộ bikini tương đối bảo thủ một chút, Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy liền khẽ lắc đầu. Tiểu chất nữ có cần phải bảo thủ như thế không? Thật làm cho người ta bực mình, bản thân nàng cũng không hiểu vì sao lại thèm đến nhỏ dãi lâu như vậy nhưng nàng cũng không nói gì hơn bởi vì Trầm Lạc Phù muốn mặc như vậy thì cứ để như vậy.
Tuy rằng nơi này không nhiều người lắm, nhưng Trầm Vĩnh Lan vừa xuất hiện dường như làm cho tầm mắt mọi người đều hướng đến nàng, dáng người của Trầm Vĩnh Lan quả thực làm cho mọi người đều phải đố kỵ, ngực to đầy đặn, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài hơn nữa khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, cơ hồ các nam nhân có mặt ở đó đều muốn tơ tưởng đến nàng.
Nữ nhân trưởng thành như vậy, chính là tai họa, Trầm Lạc Phù trong lòng thầm nghĩ.
Cũng mai mắn hôm nay không quá nhiều người, Trầm Lạc Phù lúc này cũng chỉ yên lặng đi bên cạnh Trầm Vĩnh Lan.
Trước kia Trầm Vĩnh Lan luôn thích là trung tâm của mọi sự chú ý, nhưng hiện tại Trầm Vĩnh Lan lại thấy những người xung quanh phiền chết đi được, vì vậy sắc mặt Trầm Vĩnh Lan vô cùng lạnh lùng, bộ dáng làm cho người khác không dám đến gần, trong lòng nàng ích kỷ nghĩ tới chỉ muốn cùng Trầm Lạc Phù bơi lội không muốn có thêm bất kì người ngoài tham gia vào.
Trầm Lạc Phù xuống nước trước, nàng chú ý tới sắc mặt Trầm Vĩnh Lan giống như người khác đang thiếu tiền nàng vậy, Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan gần đây thực sự rất khác thường, nàng trước kia không phải luôn thích tất cả mọi người đều chú ý tới mình sao?
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù xuống nước, nàng cũng quên đi mấy người xung quanh, liền nhảy xuống, hướng đến Trầm Lạc Phù bơi tới.
Trầm Lạc Phù cũng không chờ Trầm Vĩnh Lan, nàng tiếp tục bơi đi hướng khác, điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan khẽ nhíu mày, tiểu chất nữ đúng là không đáng yêu chút nào.
Trầm Vĩnh Lan ra sức đuổi theo, Trầm Lạc Phù cũng nhận thấy Trầm Vĩnh Lan đang đuổi theo mình, nàng cũng cố ý bơi với tốc độ nhanh hơn, thực sự mà nói thể lực của nàng không hề thua kém Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan quả thật đuổi không kịp Trầm Lạc Phù, nàng càng rượt theo, Trầm Lạc Phù dường như bơi càng nhanh hơn, Trầm Vĩnh Lan đuổi theo liền có chút bực mình, Trầm Lạc Phù không so với mình cao bao nhiêu, như thế nào lại nhanh như thế, cơ thể thoạt nhìn cũng khá gầy yếu lại lấy đâu ra thể lực tốt thế nhỉ?
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan không đuổi kịp mình lại có chút đắc ý. Nhưng thật không hay cho Trầm Lạc Phù nàng chưa kịp hết vui mừng thì liền cảm giác chân mình đang bị tê rần, là chuột rút, Trầm Lạc Phù lúc này đau liền rên thành tiếng.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù không bơi tiếp lại rất nhanh liền đuổi theo, sau đó nhìn thấy Trầm Lạc Phù có điểm khác thường.
“Cô bị sao vậy?” Trầm Vĩnh Lan lo lắng hỏi.
“Tôi bị chuột rút!” Trầm Lạc Phù cảm thấy chân của mình đau đến không thể động đậy được, náng sớm biết như vậy thì vừa rồi không nên sử dụng quá nhiều sức.
“Ai bảo cô bơi nhanh như vậy, đáng đời!” Trầm Vĩnh Lan không khách khí nói, vừa rồi ai bảo Trầm Lạc Phù để mình đuổi theo vất vả như vậy, hiện tại coi như là báo ứng đi.
Trầm Lạc Phù bĩu môi, thầm nghĩ Trầm Vĩnh Lan đúng là bỏ đá xuống giếng, thực sự là chán ghét vô cùng.
“Ôm lấy tôi!” Trầm Vĩnh Lan đưa tay ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù, cũng làm cho Trầm Lạc Phù ôm lấy cơ thể mình.
Trầm Lạc Phù đành phải nghe theo lời mà ôm lấy cơ thể Trầm Vĩnh Lan, tuy rằng Trầm Vĩnh Lan mang theo nàng hướng đến bờ, tuy bình thường rất khó chịu với Trầm Vĩnh Lan nhưng lúc này cơ thể Trầm Vĩnh Lan làm cho Trầm Lạc Phù sinh ra một chút cảm giác an toàn. Đại khái giống như người bị chết đuối quơ được cái phao vậy, chính là cảm giác như vậy, Trầm Lạc Phù thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi đưa Trầm Lạc Phù lên bờ, Trầm Vĩnh Lan cũng mệt đến muốn ngất ngư, đến nỗi vừa rồi được ôm mỹ nhân trong ngực nàng cũng không có thời gian suy nghĩ đen tối.
“Cám ơn cô út!” Trầm Lạc Phù cũng biết Trầm Vĩnh Lan rất mệt, bình thường bơi đã hao thể lực đằng này còn ôm thêm một người, hẳn là càng mệt hơn, vì vậy Trầm Lạc Phù vừa lên tới bờ lập tức hướng đến Trầm Vĩnh Lan nói lời cám ơn.
“Được rồi, cái này có tính là ơn cứu mạng không?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi, ơn cứu mạng chính là đại ơn a, tốt nhất là lấy thân báo đáp hay cái gì đó thì thật tốt, Trầm Vĩnh Lan nghĩ tới một màn đó liền đắc ý vui vẻ.
Trầm Lạc Phù gật đầu, nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy mặt mày Trầm Vĩnh Lan hỏi hớn hở như vậy đột nhiên nàng cảm thấy cái đại ân này nhận lấy có chút gì đó không ổn a, Trầm Lạc Phù lại có chút bất an, dù sao Trầm Vĩnh Lan cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đày đọa mình.
“Trước tiên tôi cho cô thiếu nợ cái đã về sau sẽ tính với cô sau!” Trầm Vĩnh Lan vừa nói vừa cười một cái ma quỷ.
Trầm Lạc Phù nhìn nụ cười đó cảm thấy da đầu có chút run lên, nếu sớm biết cô cô nàng sẽ lợi dụng ân huệ mà tính toán như vậy nàng sẽ hướng tới nhân viên hội quán mà cầu cứu rồi.
“Chân còn đau không?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu ôn nhu hỏi, nàng biết bị chuột rút sẽ rất đau a.
Trầm Lạc Phù gật đầu.
“Tôi giúp cô xoa bóp.” Trầm Vĩnh Lan kéo cái chân bị chuột rút của Trầm Lạc Phù lên chủ động vì Trầm Lạc Phù mát xa.
Trầm Lạc Phù không nghĩ đến Trầm Vĩnh Lan lại tự động nguyện ý vì mình mát xa, hành động này cùng với biểu tình có chút ôn nhu làm cho Trầm Lạc Phù có chút hoảng hốt, bởi vì lúc này bàn chân bị chuột rút truyền đến cảm giác đau liền nhắc nhở nàng đây không phải là ảo giác, chính là chuyện thật xảy ra. Trầm Vĩnh Lan giờ phút này so với bình thường kiêu ngạo giống như hai người khác nhau vậy, Trầm Lạc Phù thực sự khó có thể tưởng tượng được tiểu cô cô của nàng lại có lúc ôn nhu như thế. Phát hiện được hành động này của Trầm Vĩnh Lan đều tác động khá mạnh đến tâm lý của Trầm Lạc Phù, kỳ thật là cô cô không phải ngẫu nhiên mà làm như vậy, thậm chí đôi lúc bình thường cũng không ngẫu nhiên mà trở nên lương thiện như vậy.
Bây giờ được đối xử như thế, thiệt đúng là làm cho người ta được sủng ái mà kinh sợ a. Nhưng lúc này lại có rất nhiều người tỏ ra hâm mộ Trầm Lạc Phù, những người đó ước gì giờ phút này được là Trầm Lạc Phù, có thể được Trầm Vĩnh Lan mát xa cho, đúng là có diễm phúc a!
“Còn đau nữa không?” Trầm Vĩnh Lan xoa nhẹ chân một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi Trầm Lạc Phù, nàng phát hiện Trầm Lạc Phù lúc này đang ngơ ngác nhìn mình. Kỳ thật là nàng cũng biết hành động vừa rồi so với tính cách của mình bình thường thực sự không phù hợp lắm, nhưng nghĩ lại cũng không có gì quan trọng, thậm chí còn cảm thấy vì Trầm Lạc Phù mát xa chân lại có chút vui vẻ, dù sao Trầm Lạc Phù sau này cũng trở thành người của mình, vì người của mình làm chút chuyện thì có đáng là gì đâu.
“Không đau!” Trầm Lạc Phù lấy lại tinh thần hồi đáp, chân của nàng bị chuột rút được Trầm Vĩnh Lan mát xa cho cũng tốt hơn rất nhiều.
Trầm Vĩnh Lan không nghĩ tới bàn tay nàng thuận tiện xoa bóp như vậy đã ghi được điểm. ít nhất hình tượng của nàng trong lòng Trầm Lạc Phù hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, tuy không phải là nhiều lắm nhưng thực sự là có tiến bộ hơn trước.
(*) Hội chứng Stockholm :Dùng để mô tả một trạng thái tâm lý của một người bị bắt cóc lâu ngày, chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình!.