“Cô út, đã khuya rồi.” Trầm Lạc Phù lịch sự nhắc Trầm Vĩnh Lan.
“Sao chứ, chưa tới mười hai giờ mà, còn sớm !” Vốn chỉ nhất thời động kinh, nhưng giờ phút này Trầm Vĩnh Lan đột nhiên cảm thấy phương pháp này không tồi, vừa nghĩ tới Trầm Lạc Phù vì chịu không nổi tiếng nhạc rock mà chủ động chạy ra, tâm tình của nàng tốt hẳn lên.
“Ấy chà, tôi quên cô luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, còn tôi thì luôn ngủ trễ dậy trễ. Xem ra sẽ phải quấy rầy cô một thời gian dài…” Trầm Vĩnh Lan thấy sắc mặt của Trầm Lạc Phù không chút giận dữ bèn thêm dầu vào lửa, dự báo về sau cảnh tượng như vậy sẽ thường xuyên xảy ra.
Trầm Vĩnh Lan đang nghĩ gì, Trầm Lạc Phù không phải không có khả năng đoán ra. Muốn đuổi mình đi, cũng phải xem mình vui hay không vui. Về khoản quấy rầy nhàm chán của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù không dự định sẽ toạc móng heo tim đen của nàng ấy.
“Không sao, cô út thích nhạc rock thì cứ việc nghe, tất nhiên tôi sẽ không để cô út cả nể mình, tôi không quấy rầy đến cô út là được rồi, ngày mai tôi sẽ ra ngoài mua đồ bịt tai. Chẳng qua tôi vẫn có thiện ý nhắc cô út, ngủ sớm sẽ tốt cho da.” Trầm Lạc Phù cười nói với Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan nghe xong tức giận, nàng chán ghét bộ dạng ngoan hiền của Trầm Lạc Phù từ bé, điều tương phản đó giống như đang làm nổi bật mình hay cố tình gây sự. Mấy câu Trầm Lạc Phù nói, vào lỗ tai của Trầm Vĩnh Lan nghe như sự châm chọc, gì chứ, ngủ sớm sẽ tốt cho da, vầy là ý gì, nàng biết chắc Trầm Lạc Phù đang châm chọc da của mình không mịn như của nàng ấy. Trầm Vĩnh Lan 29 tuổi, ở tuổi này, da dẻ đã xem như cực hảo, tuy nhiên so với làn da của Trầm Lạc Phù thì có chút chênh lệch. Chỉ số EQ và IQ của mình không bằng Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan đã sớm nhận thức, nhưng về vẻ ngoài, Trầm Vĩnh Lan cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhận thua. Nàng cao hơn Trầm Lạc Phù, dáng người đầy đặn đúng chuẩn, khuôn mặt trái xoan của nàng đẹp hơn Trầm Lạc Phù, người theo đuổi nàng cũng nhiều hơn so với Trầm Lạc Phù. Những điều này vừa nghĩ đến đã khiến nàng cao ngạo tự đắc, song, tại sao nàng lại có thể chấp nhận Trầm Lạc Phù châm chọc làn da của mình không mịn bằng nàng ấy là chuyện thực chứ? Trầm Vĩnh Lan vẫn hận nhất việc Trầm Lạc Phù nhắc nhở thực tế nàng ấy tươi trẻ hơn mình, cũng bởi vì nàng ấy nhỏ hơn mình vài tuổi, cho nên từ nhỏ tới lớn, mọi người cho rằng mình nên nhường nhịn nàng ấy, tuy rằng cho tới bây giờ nàng chưa từng làm, đơn giản chỉ là nàng muốn bảo vệ chủ quyền, lại bị cả nhà coi thành tiểu ác bá bắt nạt trẻ nhỏ, còn Trầm Lạc Phù, đương nhiên hưởng thụ tất cả khôn khéo, được khen ngợi còn bé mà đã hiểu chuyện.
Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan nhìn mình bằng cặp mắt bốc lửa, trong lòng mười phần vô tội, nàng cảm thấy rõ ràng mình bị đánh nhiễu, người nên tức giận phải là mình. Thế mà ngược lại Trầm Vĩnh Lan lại phát giận trước, đức hạnh của Trầm Vĩnh Lan có lẽ đời này hết thuốc chữa.
“Trầm Lạc Phù, tôi rốt cục đã biết vì cái gì tôi ghét cô như vậy!” Trầm Vĩnh Lan cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, nhiều năm qua nàng chưa từng nói những lời này. Đó là vì Trầm Vĩnh Lan từng cho rằng nàng đã coi thường và tiêu trừ Trầm Lạc Phù triệt để trong lòng. Thực tế chứng minh, chỉ cần có Trầm Lạc Phù bên người, Trầm Vĩnh Lan không có cách nào coi thường Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù đích xác tồn tại giống như một cây kim châm vào da thịt của Trầm Vĩnh Lan, đau điếng.
“Ha, cô út muốn ghét tôi, tôi cũng hết cách.” Trầm Lạc Phù quả thật cũng có chút ngoài ý muốn khi nghe được một câu như thế. Nàng tưởng rằng Trầm Vĩnh Lan sẽ tiến bộ một chút, cho dù trong lòng nàng ấy quả thật cực kỳ chán ghét mình, nhưng ít nhất sẽ không trẻ con như hồi trước. Sự thật chứng minh, Trầm Vĩnh Lan chưa hề thay đổi, cho dù chỉ là một chút.
Phản ứng lãnh đạm của Trầm Lạc Phù làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình bị coi thường. Nàng có thể coi thường Trầm Lạc Phù, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép Trầm Lạc Phù coi thường mình. Mới trước đây khi nàng nói chán ghét Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù còn lộ ra tia nghi hoặc nho nhỏ, cùng nét mặt tổn thương, Trầm Vĩnh Lan lúc đó vẫn là bộ dạng tràn đầy hưởng thụ khi Trầm Lạc Phù trở thành như vậy. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Trầm Lạc Phù càng ngày càng không hồi đáp mình, điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan phát cáu.
Trước kia Trầm gia có nuôi một con mèo, cùng Trầm Vĩnh Lan mười phần giống nhau, vừa ngạo kiều lại ích kỷ. Tuy là thế, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn rất thích con mèo này, sẵn lòng cưng chìu nó, con mèo kia thật sự rất đẹp và đáng yêu. Bó tay, tiểu cô nương đối với tất cả những vật xinh đẹp đáng yêu gì đó đều không có sức chống cự, hơn nữa con mèo đó tiếp nhận tình cảm của mình. Còn Trầm Vĩnh Lan thì không. Cho nên trước đây Trầm Lạc Phù tình nguyện chủ động thân cận với Trầm Vĩnh Lan, có điều kết cục chỉ toàn bị ăn hϊếp, sau này dần dần có kinh nghiệm, cũng không chủ động trêu chọc Trầm Vĩnh Lan nữa. Chuyện buồn cười nhất là, con mèo kia rành rành cùng một bộ đức hạnh với Trầm Vĩnh Lan, vậy mà Trầm Vĩnh Lan lại cực kỳ ghét con mèo đó, hệt như kẻ thù, chỉ nhìn nhau bằng nửa con mắt.
“Trầm Lạc Phù, một ngày nào đó tôi sẽ xé bỏ được cái mặt nạ dối trá của cô.” Trầm Vĩnh Lan cực độ khó chịu nói.
Trầm Lạc Phù cười cười, cho tới bây giờ mình không cho rằng nhường nhịn Trầm Vĩnh Lan là một loại dối trá, là lễ phép mới đúng.
Trầm Vĩnh Lan thấy nụ cười như hoa phù dung của Trầm Lạc Phù, nàng có cảm giác mình đang đánh tay vào không khí, không có điểm dùng sức, quả thực làm cho nàng vừa tức vừa bất lực, thiệt tình muốn hét lớn một tiếng.
Trầm Lạc Phù khẽ nhíu mày một chút, sau đó trở về phòng. Xem ra đêm nay Trầm Vĩnh Lan chắc là không biết yên tĩnh. Ngay lúc Trầm Lạc Phù đang lăn lộn khó ngủ, tiếng nhạc ồn ào đột nhiên ngừng lại. Trầm Vĩnh Lan cuối cùng cũng tiến bộ hơn một chút, không, chắc là nàng ấy cũng chịu không nổi loại tạp âm nhốn nháo như vậy.
Trên thực tế, Trầm Lạc Phù đã đoán đúng, âm thanh quá lớn cũng làm cho đầu của Trầm Vĩnh Lan âm ỷ đau. Trầm Vĩnh Lan tuyệt đối sẽ không vì ngược đãi người khác mà tự ngược bản thân. Trầm Vĩnh Lan là ai, là đóa thủy tiên vĩnh viễn yêu mình nhất.
Dù sao còn nhiều thời gian, Trầm Lạc Phù ở địa bàn của mình, Trầm Vĩnh Lan không tin sẽ không chỉnh được Trầm Lạc Phù. Nghĩ như vậy, Trầm Vĩnh Lan liền tắt nhạc, sau đó về phòng chuẩn bị pha nước tắm. Ở trong phòng tắm, Trầm Vĩnh Lan hết sức tự kỷ ngắm nghía thân thể của mình, đôi chân thon dài, đường cong chữ S, quả thực đúng là tỉ lệ hoàng kim. Ngay cả khuôn mặt cũng đẹp đến khủng hoảng, Trầm Vĩnh Lan càng ngắm càng vừa lòng. Trầm Vĩnh Lan tự kỷ đến nỗi thiếu chút nữa hỏi gương, ai là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới. Chẳng qua giờ khắc này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên khuôn mặt vạn phần mềm mại của Trầm Lạc Phù, vừa nghĩ tới Trầm Lạc Phù châm chọc làn da của mình không mịn bằng của nàng ấy, Trầm Vĩnh Lan liền giận đến suýt méo mặt, chẳng lẽ, ngủ sớm thật sự sẽ tốt cho da hơn một chút sao?
Trầm Lạc Phù sáng sớm ra ngoài, lúc trở về, Trầm Vĩnh Lan đã ra ngoài. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai nàng không đồng nhịp. Trầm Lạc Phù cảm thấy như vậy cũng tốt, đỡ phải đối mặt với Trầm Vĩnh Lan. Trầm Vĩnh Lan không nhìn sắc mặt của mình, chỉ thích tìm phiền toái cho mình. Nàng thật sự không có nhiều tinh lực để đi ứng phó Trầm Vĩnh Lan.
Nhưng khi Trầm Lạc Phù ra ban công lấy quần áo, nàng phát hiện bên cạnh máy giặt có hai đống đồ dơ cao như hai ngọn núi. Tất nhiên là Trầm Vĩnh Lan mới đem từ phòng mình ra. Trầm Vĩnh Lan đúng là nàng bướm đỏm dáng, một ngày một bộ, thậm chí có hôm những hai ba bộ, cho nên đồ dơ mới có thể chất thành núi như thế này. Trầm Vĩnh Lan không làm việc nhà, nàng biết, cho nên chắc chắn sẽ tìm thời gian gọi thợ giặt đến làm, do đó Trầm Lạc Phù không muốn trông nom núi đồ kia. Có điều Trầm Lạc Phù nhìn thấy núi đồ chất đống ở đó cảm thấy rất chướng mắt. Được rồi, bệnh cưỡng ép của Trầm Lạc Phù chính là không thể nhìn thấy bụi bẩn lộn xộn, vì thế Trầm Lạc Phù không thể không tự mình động thủ đem đống quần áo của Trầm Vĩnh Lan phân loại bỏ vào l*иg máy giặt. Trong đó cũng có không ít bộ đắt tiền không thể giặt máy, chỉ có thể giặt bằng tay. Cuối cùng còn lại đồ lót của Trầm Vĩnh Lan, rất hiển nhiên những thứ đó cũng không thể bỏ vào máy giặt, cần phải giặt tay. Làm người tốt thì làm tới cùng, chẳng qua lúc giặt mấy mảnh đồ lót gợi cảm của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù cảm thấy có chút không được tự nhiên. Quên đi, cô út nhà nàng có khác nào lão Phật gia. Lúc ở nhà, không phải bà nội hoặc mẹ giúp nàng giặt đồ sao, cứ xem như mình giúp bà nội và mẹ chăm sóc cô út bên ngoài nạm ngọc bên trong bông rách đi. Nghĩ như vậy, Trầm Lạc Phù liền tự nhiên hơn.
***
Trầm Vĩnh Lan là một quản lý quan hệ công chúng của một công ty khổng lồ. Lương cao, phúc lợi cao, xem như chức nghiệp vinh quang, cũng cực kỳ thích hợp với tính cách thích tỏa sáng của nàng.
“Trầm quản lí, có chuyển phát nhanh.” Trợ lý của Trầm Vĩnh Lan đem theo gói hàng gửi từ Paris đến văn phòng của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan bảo trợ lý mở ra, bên trong là giỏ xách hiệu Prada số lượng có hạn, tuy rằng bên trong không kí tên, nhưng tặng quà hào phóng như vậy, lại biết lấy lòng phụ nữ, nhất định chính là nữ nhân ngày hôm qua nói cuối tuần muốn trở về. Người chưa tới, lễ vật đã tới trước, trái ngược với tác phong của cô ta.
Nhận hay không nhận, đó là một vấn đề đáng để tự hỏi. Trầm Vĩnh Lan không phủ nhận mình tham hư vinh, ham tiền, nông cạn,… Cho nên nàng rất thích cái giỏ này, nhưng nàng lại không muốn có một đoạn dây dưa mơ hồ nào với nữ nhân kia. Nữ nhân kia đúng là đáng ghét, lúc nào tặng quà cũng làm cho Trầm Vĩnh Lan băn khoăn, nàng ghét nhất là bị tiền tài nổ pháo.
“Vứt đi!” Trầm Vĩnh Lan vẫn rất cá tính nói ra những lời này, mặc dù lòng đang nhỏ máu!