Chương 37

CHƯƠNG 37: “HAY CHÚNG TA TẮM CHUNG ĐI…” TRẦM VĨNH LAN ĐƯA RA LỜI ĐỀ NGHỊ PHÓNG TÚNG”

“Cô ngẩn ngơ cái gì?” Trầm Vĩnh Lan sau khi vì Trầm Lạc Phù cởi giầy nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trầm Lạc Phù nhìn mình đến ngây người nên nhướng mày hỏi.

“Tôi nghĩ hình như mình đã uống say rồi” Đúng là kẻ nghiện rượu thì không bao giờ thừa nhận mình đã say, Trầm Lạc Phù cũng hiểu rõ bản thân mình không có say, chỉ là hiện tại Trầm Lạc Phù không thể thừa nhận những điều mình vừa thấy vừa rồi là ảo ảnh.

“Ừm…” Say thì tốt rồi, như vậy có thể hay không yêu cầu mình làm thêm chuyện gì đó? Trầm Vĩnh Lan vô lại nghĩ tới, bất quá điều đầu tiên nàng muốn làm là đem đôi giày thủy tinh của An Nhã Uẩn ném vào thùng rác, Trầm Vĩnh Lan không hề phủ nhận đôi giày cao gót này rất đẹp và rất hợp với Trầm Lạc Phù nhưng Trầm Lạc Phù sau này toàn bộ sẽ là của mình vì vậy nàng không muốn người của mình sẽ sử dụng đồ vật của người khác. Cũng không biết Trầm Vĩnh Lan lấy ở đâu ra sự tự tin đến như vậy, muốn đem Trầm Lạc Phù trở thành của mình mà cũng không hề hỏi qua Trầm Lạc Phù có đồng ý hay không.

“Tại sao lại ném đôi giày đi?” Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan ném đôi giày cao gót vào thùng rác, hành động như vậy thật quá lãng phí làm cho Trầm Lạc Phù khẽ nhíu mày nói, đôi giày còn tốt như vậy cớ gì lại ném vào thùng rác?

“Tôi không thích đôi giày này nên muốn ném vào thùng rác” Trầm Vĩnh Lan độc đoán và nói một cách ngang ngược.

Được rồi, cái gì Trầm Vĩnh Lan không thích thì đừng hòng trái ý, nhớ khi còn nhỏ bà nội hứng khởi liền cắt một kiểu tóc cho Trầm Vĩnh Lan, thế nhưng sau khi cắt xong Trầm Vĩnh Lan lại cực kỳ ghét kiểu tóc như thế, vì thế Trầm Vĩnh Lan thừa cơ hội lúc nữa đêm tất cả mọi người đang lúc ngủ say liền lén chạy vào phòng mình rồi dùng kéo đem tóc của mình cắt thành một mớ hổn độn, cuối cùng làm mình phải ra cửa hàng tóc để chỉnh sữa kiểu tóc lại. Cái này chính là một chuyện xấu mà Trầm Vĩnh Lan đã làm, trong khi cá nhân nàng không hề làm nên tội tình gì. Trầm Lạc Phù cảm thấy bản thân nàng dù bị áp bức như thế nhưng rất mai mắn lớn lên vẫn được khỏe mạnh bình thường, thế nhưng trong lòng cũng không vì thế mà không có uất ức nhưng sự việc bất thường như hôm nay không phải quá lạ lùng xảy ra.

Trầm Lạc Phù tuy rằng có chút bất mãn, nhưng cũng mặc cho Trầm Vĩnh Lan đem đôi giày của mình quăng vào thùng rác, tuy đôi giày đó là của nàng, bản thân nàng có quyền xử lý thế nhưng Trầm Vĩnh Lan đã nói không thích thì sớm hay muộn đôi giày cũng sẽ biến mất thôi, ở khía cạnh nào mà nói thì Trầm Vĩnh Lan đã muốn làm một chuyện gì xấu thì đếu rất kiên trì.

Đúng là như vậy, giống như việc Trầm Vĩnh Lan đối với Trầm Lạc Phù có rất nhiều ý nghĩ xấu xa, để chứng minh điều đó thì Trầm Vĩnh Lan qua ngày hôm sau cỡ nào cũng trăm phương ngàn kế liên tục và kiên trì quấy rối Lạc Phù.

Một người xấu tính như Trầm Vĩnh Lan lúc nào cũng chỉ biết có sự tồn tại của bản thân nàng, vừa rồi Trầm Vĩnh Lan giúp mình cởi giày đúng là chuyện không có thực, nhưng bản thân mình rốt cuộc là say hay không say rượu đây? Trầm Lạc Phù suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn.

“Tôi đưa cô trở về phòng” Trầm Vĩnh Lan hảo tâm nói.

“Ừm…” Trầm Lạc Phù đang suy nghĩ đến việc Trầm Vĩnh Lan giúp mình cởi giày, nghe Trầm Vĩnh Lan nói nên nàng liền khôi phục lại bình thường.

Sau khi vào phòng, Trầm Vĩnh Lan cố ý không vội mở máy lạnh, bởi vì biết rõ Trầm Lạc Phù sẽ nóng, nóng thì mới tốt, lúc đó mới có cơ hội giúp Trầm Lạc Phù thay quần áo.

Vừa rồi bị Trầm Vĩnh Lan ôm nên cơ thể đã rất nóng và toát ra chút mồ hôi vì vậy Trầm Lạc Phù cảm giác bộ váy dạ hội trên người bị dính chặt nên vô cùng khó chịu, lúc này Trầm Lạc Phù muốn đi tắm rửa một chút, nhưng… Trầm Vĩnh Lan như thế nào mà vẫn còn chưa chịu đi ra ngoài chứ?

“Cô cô, không có việc gì nữa có thể trở về phòng” Trầm Lạc Phù lịch sự nói.

“Cô không muốn tắm qua một chút sao? Với lại bộ váy đó làm sao một mình cô cởi xuống được” Trầm Vĩnh Lan vẫn quan tâm nói, Trầm Lạc Phù lúc này trên người đang mặc bộ lễ phục dạ hội, khóa kéo cũng ở sau lưng, cái này vẫn cần sự hỗ trợ của người khác để kéo xuống và vô tình cũng làm cho Trầm Vĩnh Lan thừa nước đυ.c thả câu.

Trầm Lạc Phù suy nghĩ một chút cảm thấy cũng không sai.

“Vậy làm phiền cô út giúp…” Có một sự thật có thể chứng minh rằng đó là khi Trầm Lạc Phù say rượu thì mức độ cảnh giác đối với Trầm Vĩnh Lan vẫn không quá cao.

“Được!” Trầm Vĩnh Lan khắc chế trong lòng rất lớn mới không nở nụ cười tươi rối, bởi vì nàng không thể biểu hiện cái dáng vẽ đắc chí ấy ra ngoài bằng không sẽ làm cho Trầm Lạc Phù nghi ngờ.

Trầm Vĩnh Lan đứng ở sau lưng Trầm Lạc Phù trong lòng lúc này mới lộ ra biểu tình của nàng, nàng liền đưa tay lên tiếp cận lấy bóng lưng mịn màng của Trầm Lạc Phù, các đầu ngón tay nàng tựa hồ đang làm việc nhưng cũng nhẹ nhàng chạm qua trung tâm cột sống của Trầm Lạc Phù, hàng động này giống như chỉ là vô tình nhưng thật ra là cố ý quyến rũ, điều này làm cho cơ thể Trầm Lạc Phù có chút không được bình thường.

Trầm Lạc Phù cảm giác sau lưng sinh ra một loại cảm giác nhỏ rất là tê dại, Trầm Vĩnh Lan chỉ là vô tình đυ.ng phải vì vậy nàng cũng không quá nghi ngờ.

Trầm Vĩnh Lan đúng là kiềm chế thực sự vất vả, nàng cũng không thể để hành vi càn rỡ của mình khiến Trầm Lạc Phù nhìn ra, cho nên lướt nhẹ vài cái ở sống lưng Trầm Lạc Phù nàng cũng nắm được khóa kéo của bộ váy sau đó thong thả kéo xuống, lúc này nàng cũng không quên cố ý nhẹ nhàng ma xát vào lưng của Trầm Lạc Phù làm cho Trầm Lạc Phù cơ thể càng trở nên bất động.

Có thể là do uống quá nhiều, bằng không cơ thể như thế nào lại trở nên kỳ lạ như vậy, bất quá rất nhanh liền đem bộ váy cởi xong bằng không Trầm Lạc Phù sẽ không vì cơ thể phát sinh ra loại cảm giác kỳ lạ này mà thấy phiền não rồi.

Thế nhưng sau khi cởi xong bộ váy, trên người nàng tuy vẫn còn miếng dán ngực và mặc qυầи ɭóŧ, nhưng thân thể lại bại lộ ở ngoài không khí làm cho người bảo thủ như Trầm Lạc Phù cảm thấy không được tự nhiên.

“Cảm ơn cô út, phần còn lại tôi có thể tự mình làm” Trầm Lạc Phù không khách khí nói, ý bảo Trầm Vĩnh Lan có thể đi ra ngoài.

Trầm Vĩnh Lan sau lần trước thì đây là lần thứ hai nhìn thấy cơ thể của Trầm Lạc Phù, nhìn cơ thể lả lướt của người trước mắt khiến cho Trầm Vĩnh Lan âm thầm nuốt nước bọt, nàng liền khắc chế cảm giác rung động và mong muốn trong lòng, một sự cố nhỏ cũng làm chìm chiếc tàu lớn, vì vậy Trầm Vĩnh Lan nhắc nhở bản thân phải hàng vạn lần phải kiềm chế.

“Lạc Phù, bộ váy trên người tôi, một mình cũng không thể nào cởi được” Trầm Vĩnh Lan cũng muốn Trầm Lạc Phù đối với mình làm như vậy.

Trầm Lạc Phù quả thật không có suy nghĩ gì nhiều, liền đưa tay kéo cái khóa phía sau cho Trầm Vĩnh Lan.

Sau khi kéo khóa xuống thì Trầm Vĩnh Lan kỳ thật cũng có thể trở về phòng của mình mà cởi, thế nhưng lại muốn làm trò trước mắt Trầm Lạc Phù, đem chiếc váy cởi xuống không nói đi, hơn nữa so với Lạc Phù càng khoa trương hơn, ngay cả miếng dán ngực cũng lấy ra, thậm chí cả qυầи ɭóŧ cũng cởi xuống.

Các động tác nối liền nhau làm cho Trầm Lạc Phù nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm, cô cô còn… Đúng là giống như trước kia, thật hào phóng quá đi!

Trầm Lạc Phù không được tự nhiên liền hướng tầm mắt rời khỏi cơ thể xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù không thể không thừa nhận, cô cô có một bộ dáng rất yêu nghiệt, kể ra nếu nữ nhân khác nhìn thấy đều mặt đỏ tai hồng a.

“Hay chúng ta tắm chung đi…” Trầm Vĩnh Lan đưa ra lời đề nghị phóng túng.

“Không cần!” Trầm Lạc Phù không hề nghĩ ngợi liền từ chối, suy nghĩ lại đã thấy cảnh tượng kia không được tự nhiên rồi, huống hồ cô cô cơ bản là thích nữ nhân.

“Khi còn nhỏ cũng không phải đã từng tắm chung sao, tôi là cô út của cô, cô sợ cái gì chứ? Cho dù tôi có thích phụ nữ cũng sẽ không đối với cháu gái mình mà xuống tay đâu” Trầm Vĩnh Lan nói như có vẽ hợp tình hợp lý nhưng thật ra trong đầu lại thấy chột dạ, rõ ràng là nàng đối với cháu gái mình là rất khát khao, rất muốn xuống tay, vậy mà còn dám ra vẻ đạo mạo như thế, vào lúc này Trầm Vĩnh Lan cảm thấy vô cùng bội phục bản thân mình.

Nhớ lại khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ nhỏ hơn thường thích được đi cùng các đứa trẻ lớn hơn mình, còn những đứa trẻ lớn hơn ngược lại vẫn không thích đi chơi cùng mấy tiểu hài tử. Cho nên trước đây Trầm Lạc Phù vẫn rất thích đi theo đuôi Trầm Vĩnh Lan chính xác hơn là luôn đi phía sau mông của Trầm Vĩnh Lan, có đôi lúc Trầm Vĩnh Lan là tình cờ chứ không hề có ác ý đột ngột dừng lại khiến cho mặt Trầm Lạc Phù dán lấy mông mình, lúc đầu là chỉ là vô tình nhưng vài lần sau vẫn cố ý hướng đến Trầm Lạc Phù chơi đùa như thế. Thế nhưng phần lớn thời gian lúc còn nhỏ Trầm Vĩnh Lan cũng không quá yêu phản ứng của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù lúc đó không hề phản ứng lại cho nên đều rất dễ bắt nạt. Mãi cho đến một thời gian sau, Trầm Lạc Phù không muốn bị mất mặt nên đã chủ động đi ở bên cạnh Trầm Vĩnh Lan.

Lúc đó Lưu Văn Tĩnh và An Tâm Tuệ vì muốn cải thiện mối quan của Trầm Lạc Phù với Trầm Vĩnh Lan nên đã thường xuyên ép buộc hai đứa nhỏ tắm chung với nhau, mãi cho đến khi Trầm Vĩnh Lan mười ba tuổi đã bắt đầu có kinh nguyệt, Trầm Vĩnh Lan nhận thức được mình đã trưởng thành nên liền không muốn tiếp tục cùng Trầm Lạc Phù tắm chung nữa.

Lại nhắc đến chuyện khi Trầm Vĩnh Lan mười hai tuổi hay mười ba tuổi gì đó, ngực đã bắt đầu nhô ra, Trầm Lạc Phù khi đó mới bảy tuổi còn rất ngây thơ nên nhìn thấy ngực của Trầm Vĩnh Lan và của mình không giống nhau, cảm giác thấy kỳ quái nên sau đó liền đưa tay lên sờ thử, Trầm Vĩnh Lan bị bất ngờ liền thấy xấu hổ nên dùng sức đẩy ra, còn đem mu bàn tay của Trầm Lạc Phù đánh đỏ ửng, Trầm Lạc Phù bị đánh đau nên rất ủy khuất nhìn Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù trong đầu đột nhiên nhớ lại ký ức lúc nhỏ, bây giờ lại nhìn về hướng Trầm Vĩnh Lan, cái ngực kia giờ đây đã rất đầy đặn… Hừ, năm đó bất quá chỉ có chút tò mò nên mới giơ tay lên sờ thử, ngực lúc đó còn chưa phát triển đủ lại không cho mình sờ, hiện giờ thì giống như hoàn toàn trổ mã rồi, lại muốn cho mình sờ. Trầm Lạc Phù nhớ tới thời gian vừa rồi Trầm Vĩnh Lan cưỡng hôn mình, còn lấy tay mình đặt trước ngực nàng, Trầm Lạc Phù thiệt tình không hiểu rõ Trầm Vĩnh Lan này muốn cái gì, quả thật là làm cho nàng thấy thật khó ưa mà.

“Không cần!” Trầm Lạc Phù quả quyết nói, không phải trước đây cô không thích cùng tôi tắm chung sao, hiện tại muốn tắm là liền tắm à? Tôi hiện tại mới không muốn cùng tắm với cô, ai biết được cô có thể làm ra chuyện gì quá đáng nữa.

“Cô uống rượu, lỡ ngã trong phòng tắm thì sao?” Trầm Vĩnh Lan giả mù sa mưa nói một cách lo lắng, kỳ thật thấy Lạc Phù có thái độ muốn cự tuyệt nàng có chút buồn bực, tắm chung có một chút mà cũng khó khăn như vậy, cho dù có tắm thì người ta cũng chỉ lấy cớ lợi dụng đυ.ng chạm vài cái thôi mà, đúng là keo kiệt.

“Không cần cô út bận tâm, nếu có ngã cũng là chuyện của tôi” Trầm Lạc Phù thái độ vẫn như trước vô cùng kiên định.

“Hừ, mặc kệ cô” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù thái độ đã kiên quyết như vậy thì nàng cũng không muốn kiên trì, nếu nói nữa Trầm Lạc Phù sẽ hoài nghi nàng có tâm tư không trong sáng, cho nên lúc này Trầm Vĩnh Lan chỉ tạm thời buông tha, chờ cho đến khi nào miếng thịt trở nên béo bỡ, thì nàng sẽ không nương tay.

Trầm Vĩnh Lan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ liền chạy về phòng của mình, trước tiên là tắm rửa qua một chút, dù sao đêm nay còn rất dài, không vội thật là không vội… Trầm Vĩnh Lan tự trấn an bản thân.