CHƯƠNG 35: “BẢN THÂN NÀNG DƯỜNG NHƯ VÔ Ý ĐÃ CỐ TÌNH CỔ VŨ CHO CÁI DÁNG VẺ KIÊU NGẠO CỦA TRẦM VĨNH LAN THÌ PHẢI, ĐIỀU NÀY LÀM CHO TRẦM LẠC PHÙ ĐỐI VỚI BIỂU TỶ QUẢ THẬT CÓ NHIỀU ĐIỀU ÁY NÁY.”Mặc dù Trầm Vĩnh Lan không hề thích thưởng thức đàn violin, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Trầm Lạc Phù kéo đàn violin khiến cho Trầm Vĩnh Lan không thể rời ra tầm mắt, không chỉ có Trầm Vĩnh Lan mà ở đây có rất nhiều người bị khí chất siêu trần thoát tục của nữ tử trẻ tuổi phía trên hấp dẫn. Trầm Lạc Phù kéo đoạn nhạc violin không phải quá xuất sắc thế nhưng khi kết hợp lại với vẻ đẹp và khí chất của nàng liền tạo ra một hình ảnh rất dễ chịu.
Rất nhanh, một khúc nhạc liền đã kéo xong, đối với mọi người Trầm Lạc Phù đã lưu lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc và rõ ràng, tối đêm nay Trầm Lạc Phù đã trở thành nữ nhân được chú ý nhiều nhất, cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi hướng đến nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này mà muốn được làm quen, thế nhưng vẫn chưa có nhiều cơ hội vì An Vệ Quần lúc nào cũng mang nàng giữ bên cạnh.
An Vệ Quần hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện của Trầm Lạc Phù, hiện tại bên cạnh hắn là nữ ngoại tôn, hắn dường như thấy được hình ảnh con gái hắn lúc còn trẻ, thậm chí nếu so với An Tâm Tuệ thì càng xuất sắc hơn, điều này làm cho hắn thực sự rất vui mừng. Tuy nhiên đối với đứa con gái An Tâm Tuệ hắn trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối, đứa con gái do hắn nuôi dưỡng, con trai cũng do hắn nuôi dưỡng thế nhưng từ nhỏ đến lớn cái gì tốt nhất hắn đều dành hết cho An Tâm Tuệ, thậm chí cả con rể tương lai hắn cũng đều muốn chọn ra thanh niên tài giỏi nhất, thế nhưng chính Tâm Tuệ lại cố tình không để tâm tới liền muốn đi theo cái gã tiểu tử nhà nghèo Trầm Đào kia. Nguyên lai lúc đầu là dùng đến thủ đoạn cự tuyệt mối quan hệ để uy hϊếp An Tâm Tuệ trở về, bởi vì con gái hắn từ nhỏ đã rất hiếu thuận, luôn ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới An Tâm Tuệ lại rất kiên định, thà đi theo Trầm Đào cũng không hề bước về cửa nhà của An gia. Điều này đã làm cho An Vệ Quần vô cùng tức giận! Đứa con gái này làm hắn thực sự rất đau lòng. Chính là vài năm sau, con trai của ông biết có sự tồn tại của nữ ngoại tôn liền lén lút đưa về nhà, nhìn Trầm Lạc Phù ở mọi phương diện hắn đều trông thấy bóng dáng của con gái An Tâm Tuệ nên lập tức liền mềm lòng. Năm đó những gì hắn định cho An Tâm Tuệ thì hiện giờ liền chuyển hết cho đứa cháu ngoại này.
Kỳ thật An Tâm Tuệ không chỉ sinh ra một mình Trầm Lạc Phù mà Trầm Lạc Phù còn có một em trai là Trầm Tân, thế nhưng trong mắt hắn cố tình chỉ có một mình Trầm Lạc Phù, nếu đem ra so sánh Trầm Tân làm cho An Vệ Quần nhớ tới Trầm Đào, liền thấy chướng mắt.
Sau khi An Vệ Quần cùng Trầm Lạc Phù nhảy bản nhạc khiêu vũ đầu tiên xong, hắn liền đưa Trầm Lạc Phù đi giới thiệu với mọi người quyền quý cao sang xung quanh, không ít đều là thế hệ của An Vệ Quần cho nên người làm vãn bối như Trầm Lạc Phù đành phải nhất nhất nghe theo lời nói của ông ngoại mà mời rượu chào hỏi, biểu hiện của nàng vô cùng khéo léo làm cho An Vệ Quần nóng lòng rất muốn đưa Trầm Lạc Phù giới thiệu cho hết tất cả mọi người đều biết. Chẳng qua là tửu lượng của Trầm Lạc Phù không quá tốt vì vậy sau một lúc đi mời rượu sắc mặt đã ửng đỏ mà đầu lại dường như bắt đầu có chút choáng váng, Trầm Lạc Phù vẫn luôn biết tự kiểm soát bản thân mình vì vậy cũng không dám biểu hiện ra ngoài dáng vẻ say rượu, liền khắc chế cảm giác chóng mặt liên tục xuất hiện.
Trầm Vĩnh Lan từ đầu đến cuối buổi tiệc vẫn như trước thường xuyên được người khác đến gần làm quen, đầu tiên là xã giao vài câu sau đó là mời khiêu vũ, tiếp đến là muốn tiếp cận nhiều hơn để bắt chuyện nhưng nàng cũng không đáp lại vẻ mặt quá nhiệt tình với ai. Mọi chú ý của nàng đều ở trên người Trầm Lạc Phù kia, thấy Trầm Lạc Phù một ly lại một ly rượu hướng đến một đám lão nhân mà mời rượu, nàng cũng không hề biết tửu lượng của Trầm Lạc Phù lại khá như vậy, thế nhưng chỉ cần quan sát rõ hơn một chút nàng phát hiện ra trên mặt Trầm Lạc Phù đã có chút ửng đỏ, làm cho người đã xinh đẹp như Trầm Lạc Phù lại càng trở nên kiều diễm.
Trầm Lạc Phù không phải là sắp say rượu sao, Trầm Vĩnh Lan có chút sốt ruột, An lão đầu kia chẳng lẽ cũng không biết nữ ngoại tôn của mình đã uống nhiều rượu như vậy sao?
Trầm Vĩnh Lan chú ý đến từng chi tiết thì An Nhã Uẩn cũng vậy, An Nhã Uẩn liền vội vàng đi đến trước mặt ông nội
“Ông nội không quá nóng vội, mặc dù giới thiệu Lạc Phù cho mọi người biết cũng là chuyện tốt nhưng không thể trong một ngày mà giới thiệu cho hết tất cả mọi người được, Lạc Phù đã uống rất nhiều rượu nếu còn uống nữa sợ sẽ say mất!” An Nhã Uẩn có hơi phàn nàn.
An Vệ Quần lúc này mới phát hiện Trầm Lạc Phù quả thật có biểu hiện khác thường, vừa rồi hắn chỉ lo giúp Lạc Phù đi giới thiệu nhưng lại quên mất Lạc Phù cũng uống không ít rượu, Lạc Phù không giống như An Nhã Uẩn từ nhỏ đã đi theo hắn xã giao, ít nhiều cũng có chút không chịu đựng nổi.
Không chịu đựng được tại sao lại không nói cho ông ngoại biết?” An Vệ Quần thấy cháu ngoại trên mặt một phiếm đỏ ửng liền có chút đau lòng.
“Con không muốn làm cho ông ngoại mất hứng” Tuy rằng bản thân nàng không chịu đựng nổi nhưng trong trường hợp này ông ngoại lại đang rất hào hứng đưa nàng đi giới thiệu vì vậy Trầm Lạc Phù không muốn làm cho An Vệ Quần buồn lòng.
“Con với mẹ con thật là giống nhau, có đôi khi rất hiểu chuyện lại vô tình làm cho người khác đau lòng mà không biết!” An Vệ Quần thở dài nói.
Trầm Lạc Phù không trả lời, nhưng vẫn nở nụ cười, mẹ chỉ có một lần duy nhất là không hiểu chuyện, đại khái chính là gả cho cha của nàng.
“Nhã Uẩn, con trước tiên cứ đưa Lạc Phù về nghỉ ngơi đi” An Vệ Quần hướng về An Nhã Uẩn nói, tiệc rượu cũng sắp đến giờ kết thúc, hơn nữa còn rất nhiều thời gian, lần sau vẫn có cơ hội giới thiệu Lạc Phù.
“Vâng ạ!” An Nhã Uẩn vui vẻ nhận lấy nhiệm vụ này.
“Ông ngoại, con xin phép về trước” Trầm Lạc Phù lễ phép hướng An Vệ Quần chào từ biệt, nàng lúc này mới thấy nhẹ nhàng, vừa rồi nàng chỉ cố gắng như không có gì, nhưng bây giờ nàng thấy ngày càng chóng mặt hơn, có phần không ngượng nổi nữa, xem ra rượu có sức ngấm chậm làm cho người ta say lúc nào không hay.
An Vệ Quần gật đầu.
“Làm phiền biểu tỷ” Trầm Lạc Phù đối với An Nhã Uẩn cũng vô cùng khách khí nói.
“Chị đã nói rồi, chỉ cần là Lạc Phù thì không bao giờ chị cảm thấy phiền cả!” An Nhã Uẩn hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười dịu dàng, sau đó liền đưa tay đỡ lấy thân thể Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù không nghĩ tới chị họ sẽ đỡ lấy nàng nhưng lúc này rượu đang ngấm mạnh, nàng chỉ cảm thấy mình đi đứng bắt đầu không được linh hoạt rồi vì vậy nàng cũng không thể làm gì khác hơn là để cho chị họ đỡ lấy mình.
An Nhã Uẩn so với Trầm Vĩnh Lan cao hơn hai cm, cho nên lúc này Trầm Lạc Phù ở bên cạnh nàng giống như một con chim nhỏ đang nép vào thân cây. Ngay lúc này cảnh tượng dừng ở trước mắt Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan ánh mắt liền giống như đang bốc hỏa.
Trầm Lạc Phù đang say rượu lại ở trong vòng tay của An Nhã Uẩn, hoàn cảnh gì xảy ra nữa đây? Nào là say rượu sẽ không minh mẫn, không nhận ra được ai, kẻ gian sẽ thừa cơ làm bậy… nhiều ý nghĩ cùng hình ảnh khác liền hiện lên trong đầu Trầm Vĩnh Lan làm cho Trầm Vĩnh Lan vô cùng lo lắng. Nàng tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra, vì vậy ngay lập tức cũng đi theo sau An Nhã Uẩn, liền đi ra đại sảnh tiệc.
Hứa Duy Cảnh thấy tình huống như vậy cũng cùng đi theo ra ngoài.
“Trầm Lạc Phù, cô hiện tại mau theo tôi trở về!” Đi ra đại sảnh, Trầm Vĩnh Lan liền đứng chặn trước mặt An Nhã Uẩn.
“Lạc Phù uống chút rượu, hôm nay nàng sẽ ngủ ở An gia” An Nhã Uẩn nhìn Trầm Vĩnh Lan đột nhiên xuất hiện, nàng khẽ nhíu mày nói. Lạc Phù đã muốn say, nàng gần đây chăm sóc Lạc Phù như vậy đây xem như là cơ hội ngàn năm có một vì vậy nàng không thích bị Trầm Vĩnh Lan xuất hiện phá hư.
“Không được, Lạc Phù phải theo tôi trở về” Trầm Vĩnh Lan thái độ cứng rắn nói.
Trầm Vĩnh Lan thái độ trở nên cương quyết như vậy khiến cho An Nhã Uẩn không quá hài lòng, từ trước đến giờ đối với Trầm Vĩnh Lan nàng cũng không có cảm giác tốt, vì vậy An Nhã Uẩn giờ phút này càng cảm thấy Trầm Vĩnh Lan cực kỳ chướng mắt và vô cùng đáng ghét.
“Tôi là chị họ của Lạc Phù, đây cũng là An gia, là nhà của ông ngoại nàng, nàng ở đây một đêm thì có gì không ổn?” An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù rất ôn nhu, Hứa Duy Cảnh cũng thừa biết An Nhã Uẩn nhìn chung đều rất mạnh mẽ và kiên định.
“Nàng tên Trầm Lạc Phù, là họ Trầm không phải họ An, hiển nhiên phải theo tôi trở về, đặc biệt cô là chị họ nhưng trong lòng lại có động cơ không trong sáng…” Trầm Vĩnh Lan một chút cũng không nhượng bộ.
“Ý của cô là gì?” An Nhã Uẩn có chút tức giận, bản thân mình cho dù có thích Lạc Phù cũng không có vấn đề gì liên quan đến Trầm Vĩnh Lan.
“Ý của tôi cô tự hiểu, dù sao tôi cũng không để Lạc Phù ở lại An gia” Trầm Vĩnh Lan một bước cũng không nhường nhịn.
Hứa Duy Cảnh nghe hai bên mùi thuốc súng nồng nặc, đứng ở đây giằng co cũng không có biện pháp.
“An à, kỳ thật là Vĩnh Lan nói cũng có ý đúng, Lạc Phù rốt cuộc là họ Trầm hay là để cho Lạc Phù cùng nàng trở về đi, Vĩnh Lan là cô cô của nàng nhất định sẽ chăm sóc nàng tốt” Hứa Duy Cảnh ra mặt thay Trầm Vĩnh Lan nói chuyện, nàng cũng có tâm tư của mình, đương nhiên cũng không hy vọng Trầm Lạc Phù ở lại An gia được An Nhã Uẩn chăm sóc.
An Nhã Uẩn lạnh lùng nhìn Hứa Duy Cảnh, nàng giờ phút này thật muốn đánh cho Hứa Duy Cảnh hai bạt tay, hai nàng như thế nào cũng làm bạn hơn hai mươi mấy năm, vậy mà lại không hơn được Trầm Vĩnh Lan sao?
Hứa Duy Cảnh bị An Nhã Uẩn hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như thế liền thấy chột dạ, nên không dám thay Trầm Vĩnh Lan mà nói chuyện.
“Hay là như vậy đi, hai người hỏi ý kiến của người trong cuộc đã, nếu Lạc Phù muốn ở lại sẽ ở lại, nàng muốn cùng Vĩnh Lan trở về thì trở về” Hứa Duy Cảnh vội vàng đưa ra ý kiến, miễn sao bản thân mình không gặp họa là được.
Hứa Duy Cảnh đề nghị như vậy, An Nhã Uẩn quả nhiên không có ý kiến, nàng càng tôn trọng ý kiến của Trầm Lạc Phù.
Trầm Vĩnh Lan thì không quá vừa lòng, nàng vẫn cảm thấy nếu mình đưa Lạc Phù về đều là chuyện hợp tình hợp lý, thế nhưng nàng cũng hiểu rõ An Nhã Uẩn trong lời nói rất kiên quyết không muốn để cho mình đưa Trầm Lạc Phù trở về vì vậy tối hôm nay nàng quả thật muốn đưa Trầm Lạc Phù rời khỏi An gia cũng là điều vô cùng khó khăn. Chỉ có thể như vậy mà thỏa hiệp.
“Lạc Phù, em có muốn ở lại không?” An Nhã Uẩn ôn nhu hỏi Trầm Lạc Phù.
“Chị à, hay để em về cùng cô út!” Cái gọi là say rượu thì cũng có ba phần tỉnh năm phần say, Trầm Lạc Phù cũng chỉ say có năm phần, lúc đầu nàng thấy chị họ và cô cô nàng nói chuyện cũng không thể nào mà chen vào nói, để tránh không mất lòng cả hai người. Lúc này Hứa Duy Cảnh lại đem quyền chủ động chuyển qua cho nàng, nàng tự nhiên cũng không nghĩ là muốn ở lại, bởi vì nàng biết chị họ đối với nàng có loại tình cảm đã vượt quá giới hạn. Tuy nhiên Trầm Lạc Phù cũng không hề biết cô cô nàng đối với nàng cũng có loại tình cảm này a!
Trầm Lạc Phù trả lời làm cho An Nhã Uẩn vô cùng thất vọng, nhưng nàng cũng đành chịu.
“Lại đây, cô út đưa ngươi về nhà!” Trầm Vĩnh Lan nói như vậy khiến Trầm Lạc Phù cảm giác muốn buồn nôn, nàng nghe như vậy liền thấy lỗ chân lông dựng đứng lên mà cũng có cảm giác sợ hãi a. Ngược lại Trầm Vĩnh Lan không sợ người khác chán ghét vì dù sao đi nữa nàng cũng là người thắng. Ngay lập tức nàng liền đắc ý từ tay An Nhã Uẩn đón lấy Trầm Lạc Phù, nàng còn không quên ném cho An Nhã Uẩn một nụ cười vô cùng kiêu ngạo, làm cho An Nhã Uẩn thấy được vô cùng chướng mắt. Kỳ thật là ngay cả Trầm Lạc Phù cũng cảm thấy được cái vẻ kiêu ngạo đắc chí của Trầm Vĩnh Lan thật đáng ghét quá đi, bản thân nàng dường như vô ý đã cố tình cổ vũ cho cái dáng vẽ kiêu ngạo của Trầm Vĩnh Lan thì phải, điều này làm cho Trầm Lạc Phù đối với biểu tỷ quả thật có nhiều điều áy náy.
“An…” Sau khi Trầm Vĩnh Lan đưa Trầm Lạc Phù rời đi Hứa Duy Cảnh mới hướng đến An Nhã Uẩn lấy lòng.
Ánh mắt An Nhã Uẩn nhìn Hứa Duy Cảnh trước sau như một đều rất lạnh lùng.
“Trầm Vĩnh Lan làm sao biết tôi thích Lạc Phù?” An Nhã Uẩn lạnh lùng hỏi.
Hứa Duy Cảnh không trả lời được, trên thực tế là nàng quả thật cảm thấy rất có lỗi.
“Hứa Duy Cảnh cô làm tôi thực sự rất thất vọng” An Nhã Uẩn nói xong, ngay cả nhìn cũng không nhìn Hứa Duy Cảnh liền nhón gót giày cao gót rời đi.
Xem ra lần này An thực sự tức giận, hơn nữa sẽ giận rất là lâu, Hứa Duy Cảnh hơi khó chịu nghĩ đến.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao đi nữa An cũng không phải lần đầu tiên giận nàng, Hứa Duy Cảnh an ủi bản thân, nàng chỉ muốn cho mình một nụ cười thôi, thế nhưng giờ phút này như thế nào đều không thể cười nổi.