CHƯƠNG 33: “NÀNG TIN CÔ CÔ KỲ THẬT KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI TÙY TIỆN, TUY RẰNG THOẠT NHÌN VẪN CÒN RẤT TÙY TIỆN.”“Cô đứng đó làm gì? Không mau giúp tôi mặc vào đi!” Hứa Duy Cảnh bản thân không biết lấy đâu ra dũng khí để nói như vậy.
An Nhã Uẩn thu hồi ký ức của mình liền nhanh tay giúp Hứa Duy Cảnh, thế nhưng ngón tay cũng không thể tránh được việc đυ.ng chạm vào da thịt mềm mại của Hứa Duy Cảnh, nàng không chú ý đến cảm xúc của mình mà tập trung giúp Hứa Duy Cảnh mặc lễ phục dạ hội.
Hứa Duy Cảnh ban đầu là có ý định dụ dỗ An Nha Uẩn thế nhưng giờ phút này bản thân nàng có cảm giác bị An Nhã Uẩn chạm vào da thịt cảm giác giống như bị điện giật, mang đến sự run rẩy vô cùng xa lạ nhưng lại có phần quen thuộc. Hứa Duy Cảnh cảm nhận thấy thân thể mình đang dâng lên một làn sóng nhiệt, quả nhiên là lâu lắm không bị quyến rũ lúc này liền có ham muốn đây mà.
Hứa Duy Cảnh đè nén du͙© vọиɠ trong lòng, đây không phải là lúc du͙© vọиɠ tăng trào, nàng dù sao đã nhịn nhiều năm như vậy cũng không thể trong tích tắc mà làm bừa được.
Hứa Duy Cảnh điều chỉnh hô hấp của mình, liền bình phục cơ thể đang xao động, không muốn cho An Nhã Uẩn nhìn ra điểm khác thường vì thế lại trở nên cực kỳ yên lặng.
Rất nhanh, Hứa Duy Cảnh đã mặc xong bộ lễ phục trên người.
Trong lúc Hứa Duy Cảnh và An Nhã Uẩn đi ra ngoài thì Trầm Vĩnh Lan cùng Trầm Lạc Phù cũng đã sớm trở ra. Bốn người đứng cùng nhau giống như một bức tranh đang khoe sắc, mỗi người mỗi vẻ nhưng lại làm cho người ta không thể nào phân được cao thấp.
Trầm Lạc Phù tuy biết rằng An Nhã Uẩn đối với mình có tâm tư tình cảm thế nhưng cũng không có biểu hiện điều gì khác thường, tựa hồ mọi chuyện đều rất bình thường, nàng đối với An Nhã Uẩn cũng rất tự nhiên.
Hứa Duy Cảnh và Trầm Vĩnh Lan tuy có danh nghĩa là tình nhân với nhau nhưng hiện giờ hai nàng lại là chiến hữu.
Tất cả mọi người sau khi chọn xong lễ phục dạ hội đều tan cuộc, chẳng qua An Nhã Uẩn không muốn sớm như vậy đưa Trầm Lạc Phù về nhà, nàng cũng đang kiếm một cái cớ để giữ lại Trầm Lạc Phù, tất nhiên nàng cũng hy vọng chỉ có nàng và Trầm Lạc Phù.
Ngược lại Trầm Vĩnh Lan chỉ mong sao Trầm Lạc Phù lập tức cùng mình trở về nhà, nàng một chút cũng đều không thích nhìn đến cảnh An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù ôn nhu chăm sóc.
Trầm Lạc Phù hai mươi mấy năm qua đều chỉ bận tâm đến cây cỏ hiện giờ lại phát hiện ra một kho tàng, lại sớm biết người khác yêu thích mình lâu như vậy, điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan vô cùng khó chịu, rõ ràng là hai mươi mấy năm qua nàng có rất nhiều cơ hội mà.
“Hai người còn có việc bận sao?” An Nhã Uẩn hỏi Hứa Duy Cảnh, cũng hướng Hứa Duy Cảnh mà nháy mắt, ý bảo nàng thức thời một chút mà đưa Trầm Vĩnh Lan lập tức rời đi.
Hứa Duy Cảnh đương nhiên hiểu rõ ám hiệu của An Nhã Uẩn, chẳng qua nàng làm như không thấy coi như không thuận theo ý An Nhã Uẩn.
“Tôi thật sự không có việc bận gì, Vĩnh Lan dường như có chuyện cần tìm Lạc Phù.” Hứa Duy cảnh liền bán cái qua cho Trầm Vĩnh Lan, nàng biết Trầm Vĩnh Lan nhất định sẽ phối hợp ăn ý.
“Tôi dự định cùng Lạc Phù đi mua quà sinh nhật cho mẹ tôi.” Trầm Vĩnh Lan quả nhiên rất phối hợp.
An Nhã Uẩn nhìn về phía Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù đương nhiên sẽ không hùa theo Trầm Vĩnh Lan mà nói dối, thế nhưng nàng đã biết chị họ tình cảm đối với nàng đã không rõ ràng vì vậy cũng không quá muốn cùng chị họ ở chung một chỗ.
“Ừm, tôi cũng muốn đi mua quà sinh nhật cho bà nội.” Trầm Lạc Phù chỉ biết phối hợp cùng Trầm Vĩnh Lan nói dối.
Nghe Lạc Phù nói như thế, An Nhã Uẩn không thể không để cho Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù rời đi, thế nhưng trong lòng nàng liền thấy rất khó chịu, rõ ràng Lạc Phù đã ở Thành phố X cách mình gần như vậy nhưng muốn tìm cơ hội để ở riêng một chỗ tại sao lại khó như thế cơ chứ? Có thể nói An Nhã Uẩn chính là chính nhân quân tử, bản thân mình đã trông coi đóa hoa Phù Dung nhiều năm như vậy để sau này có thể hái được, thế nhưng con đường tiến tới tình yêu của nàng liền bị hai tên tiểu nhân xấu xa cản đường.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn phối hợp với mình nên tâm tình liền trở nên rất tốt, thế nhưng sau này An Nhã Uẩn sẽ vẫn còn chủ động vì Trầm Lạc Phù theo đuổi, nghĩ như vậy tâm tình của Trầm Vĩnh Lan lại không được tốt.
“Về sau nên tránh xa An Nhã Uẩn ra, nàng ấy đối với cô tôi thật không yên tâm” Sau khi cùng Trầm Vĩnh lan ngồi trên xe, Trầm Vĩnh Lan liền ra dáng bộ dạng trưởng bối mà ra vẻ đạo mạo nói.
“Tôi có chừng mực!” Trầm Lạc Phù khẽ nhíu mày, Trầm Vĩnh Lan ra dáng trưởng bối nàng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa chính Trầm Vĩnh Lan cũng cùng nữ nhân dây dưa không rõ cho nên nếu nàng cùng chị họ có quan hệ gì thì Trầm Vĩnh Lan cũng không có lập trường gì để mà phản đối hay ý kiến, huống hồ bản thân nàng và chị ấy chuyện gì cũng đều không có xảy ra.
“Cô út không đi tìm Hứa tiểu thư sao?” Trên đường về đến nhà Trầm Lạc Phù hỏi Trầm Vĩnh Lan.
“Tìm nàng để làm gì?” Trầm Vĩnh Lan cũng không biết tại sao Trầm Lạc Phù lại hỏi như vậy, không có việc gì tìm Hứa Duy Cảnh để làm gì đây?
“Nàng không phải là bạn gái của cô sao?” Cô Cô hai ngày nay không phải đều tự giải quyết nhu cầu của bản thân sao, vấn đề chính là chỗ đó, không phải nàng nên đi tìm Hứa Duy Cảnh để giải quyết đi chứ tại sao lại làm một mình? Được rồi, Trầm Lạc Phù thừa nhận là mình rất sợ lại thấy đến cảnh tượng xấu hổ đó, cả việc giặt cái qυầи ɭóŧ của người xấu nữa…
“Chia tay rồi!” Trầm Vĩnh Lan nói chẳng hề để ý, đúng là chia tay mà, dù sao nàng và Hứa Duy Cảnh mỗi người đều đang có cùng chí hướng.
“Hôm nay cô không phải đi cùng với nàng sao?” Đúng là Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh đi với nhau thoạt nhìn cũng không giống có vẻ chia tay.
“Chia tay không thể làm bạn bè được à?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi.
“À!” Trầm Lạc Phù kỳ thật không thể lý giải, mấy ngày hôm trước còn cùng nhau ân ân ái ái, vậy mà nói chia tay liền chia tay, xem ra tình cảm trong mắt của Trầm Vĩnh Lan và Hứa Duy Cảnh đều giống như trò trẻ con.
“Cô làm gì đột nhiên lại quan tâm tôi như vậy?” Trầm Vĩnh Lan liền hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười vô cùng quyến rũ.
“Chính là tò mò, hai người như thế nào lại có thể đối với tình cảm mà tùy tiện như vậy, nói chia tay liền chia tay.” Trầm Lạc Phù đột nhiên cảm thấy nụ cười này thật chướng mắt, chính là khuôn mặt này, có thể quá dễ dàng quyến rũ người khác nên đối với tình cảm mới như vậy mà tùy tiện.
“Tôi làm gì mà tùy tiện?” Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên đối với cách nói này mà không đồng tình.
Trầm Lạc Phù không quan tâm Trầm Vĩnh Lan, đối với một người mười lăm tuổi đã bắt đầu có bạn trai, bạn trai nhiều đến nổi có thể xếp hàng dài đến Vạn lý Trường thành cũng đếm không hết.
Trầm Lạc Phù hướng ánh mắt xem thường đến Trầm Vĩnh Lan, tuy rằng nàng chưa bao giờ có bạn trai, nhưng nàng bản thân cũng chắc chắn rằng mình không phải là người tùy tiện, nàng cũng không phải dạng vừa gặp đã yêu, trên thực tế nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác yêu ai, nàng có thể được coi là nữ nhân rất trong sáng, đối với thân thể nàng, nàng cũng không hề tùy tiện, không tùy ý mà cùng người khác phát sinh mối quan hệ, ít nhất đối với bạn bè nàng cũng thật sự rất ít có chuyện gì xảy ra.
“Trầm Lạc Phù, tôi cho cô biết, tôi một chút cũng không phải là người tùy tiện!” Trầm Vĩnh Lan liền nói lời công bằng, nàng tuyệt đối không cho phép Trầm Lạc Phù dúng hai chữ ‘tùy tiện’ để nói mình.
“Oh!” Không có một người tùy tiện nào thừa nhận bản thân mình tùy tiện cả, cho nên Trầm Lạc Phù không để tâm đến lời nói của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù chiếu lệ, triệt để chọc giận Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan ngay lập tức đem xe dừng ở ven đường, sau đó đem thân mình hướng đến Trầm Lạc Phù, vẽ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù tất nhiên không kịp phản ứng vì sao Trầm Vĩnh Lan lại làm như vậy.
“Trầm Lạc Phù, tôi cho cô biết, lão nương đây không phải là người tùy tiện!” Trầm Vĩnh Lan đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Trầm Lạc Phù nhìn bộ dạng quá mức nghiêm túc của Trầm Vĩnh Lan làm cho mình xém bị dọa, vì vậy cũng không nói tiếp, cũng không biểu hiện ra dáng vẻ tin tưởng, mà càng không có biểu hiện nghi ngờ ý kiến vừa rồi, nàng đơn thuần là không nghĩ Trầm Vĩnh Lan lại bị đả kích như thế.
“Lão nương không hề yêu bất cứ người nào, vì thế trên tình thần mà nói có thể xem như là xử nữ, dù là thân thể, lão nương cũng nhận mình rất thuần khiết, nếu có phát sinh quan hệ cũng bất quá có ba người mà thôi!” Trầm Vĩnh Lan gầm nhẹ nói.
Trầm Lạc Phù nghe vậy liền cảm giác mồ hôi mình dường như đang toát ra, cái gì mà trên tinh thần là xử nữ? Là cái gì chứ? Trầm Vĩnh Lan đem câu này nói ở trên miệng mà không biết xấu hổ thì mình cũng muốn thay nàng mà xấu hổ dùm, không thương người ta mà còn cùng người ta kết giao như vậy cũng thực sự không tốt đi.
Thân thể thuần khiết?
Làm cho người ta nghĩ tới mà không thấy buồn cười a, mặc dù số người cùng ngươi ngoài ý muốn thì quả thật không nhiều lắm, ít nhất đối với con bướm hoa Trầm Vĩnh Lan kia cũng chỉ là làm nền, đúng là ít có quan hệ đi nhưng ngươi nói bản thân người thuần khiết thì thật có vấn đề đi!
Trầm Vĩnh Lan ý thức được bản thân mình đang nói cái gì, gương mặt nàng cũng bắt đầu thấy khô nóng, nhất định là nàng đang đỏ mặt, nàng hiển nhiên cũng bị lời nói vừa rồi của mình làm cho giật mình, cái gì mà tinh thần xử nữ, mệt thật, bản thân nàng lại nghĩ ra cái từ này lại còn đi đem chuyện riêng tư của mình đều nói cho Trầm Lạc Phù biết. Xấu hổ, quá xấu hổ đi a!
Trầm Lạc Phù xác định nàng không hề bị hoa mắt, Trầm Vĩnh Lan vậy mà lại đỏ mặt, tuy rằng chỉ hơi hồng một chút nhưng cũng đủ để Trầm Lạc Phù ngạc nhiên, Trầm Vĩnh Lan cũng biết đỏ mặt, Trầm Lạc Phù cảm thấy nhìn thấy điều này thật là kỳ tích mà. Được rồi, nhìn Trầm Vĩnh Lan đỏ mặt, nàng tin cô cô kỳ thật không phải là người tùy tiện, tuy rằng thoạt nhìn vẫn còn rất tùy tiện.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trần Lạc Phù bộ mặt giống như gặp ma nhìn chằm chằm sắc mặt của mình thì liền nổi giận, người ta bất quá nói từ khó nghe một chút, có cái gì mà nhìn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người khác đỏ mặt sao?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu không tốt nói, đem bộ mặt trước mặt Trầm Lạc Phù lui về, bộ dáng quả thật nhìn không được mấy tự nhiên.
Đúng rồi, ta chưa từng thấy qua ngươi đỏ mặt, Trầm Lạc Phù trong lòng thầm nghĩ.