“Chia tay thì chia tay, không có lý do tại sao.” Trầm Vĩnh Lan lãnh đạm nói, đột nhiên cảm thấy mất hứng. Chán thật. Chẳng lẽ còn yêu cầu cái cớ hay sao.
“Anh không đồng ý chia tay!” Gã thanh niên đẹp trai lịch lãm kích động lớn tiếng. Gã đã dùng không ít tâm tư trên người nữ nhân trước mặt này, chưa đoạt được nàng, gã không cam lòng cứ như vậy rồi chia tay.
Đối phương lớn tiếng làm cho khách trong quán nguýt lại, tuy rằng nàng thích làm tiêu điểm, nhưng tuyệt đối không phải làm tiêu điểm trong thời điểm như vậy. Trầm Vĩnh Lan có phần không vui, quả nhiên quá tùy tiện chấp nhận cũng không phải mặt hàng tốt, quyết tâm đá văng, hoàn toàn chính xác.
“Tôi chỉ muốn báo cho anh một tiếng, không phải trưng cầu sự đồng ý của anh!” Buồn cười, Trầm Vĩnh Lan nàng đá người ta không mười cũng tám, nếu những trường hợp đó cũng cần đối phương đồng ý mới có thể đá, không phải Trầm Vĩnh Lan nàng có thể xây cả hậu cung sao?
“Vĩnh Lan, anh thích em như vậy, anh làm chuyện gì không tốt, em nói cho anh biết được không?” Gã trai thấy cứng không ăn, bèn chuyển sang mềm mỏng.
“Tôi chỉ không thích anh ở chỗ không thẳng thắn, hết tụ rồi tan, cứ như vậy đi.” Trầm Vĩnh Lan ngay cả cà phê cũng chưa động, trực tiếp xách giỏ lên, tính tiền bỏ đi.
“Vĩnh Lan…” Gã trai chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Vĩnh Lan rời đi.
***
“Wao, chưa tới năm phút đã đá văng gã kia, nữ nhân này thiệt anh dũng.” Lữ Hinh kinh hô.
Vẻ mặt của Trầm Lạc Phù vẫn không chút cảm xúc, tựa hồ chuyện này và nàng cũng không có quan hệ quá lớn. Trên thực tế, cảnh tượng như vậy Trầm Lạc Phù đã nhìn quen. Trầm Vĩnh Lan mười lăm tuổi trổ mã, được các cậu trai chào đón hết sức, trước cửa nhà thường xuyên có mấy nam sinh mong ngóng. Lớn hơn một chút, quả thực đúng là thiên thể trêu hoa ghẹo nguyệt, người xếp hàng theo đuổi nàng ấy chừng như dài bằng cái đuôi rồng. Do đó người bị Trầm Vĩnh Lan đá chỉ là chuyện cơm bữa. Trầm Lạc Phù thường xuyên chứng kiến có người vì Trầm Vĩnh Lan muốn chết muốn sống, chưa từng thấy Trầm Vĩnh Lan vì ai hao tổn tinh thần. Nàng biết rõ Trầm Vĩnh Lan là người lãnh khốc, vừa ích kỷ lại tự kỷ, toàn thấy nàng ấy hưởng thụ người khác đối tốt với mình, mà chưa từng thấy nàng ấy vì ai trả giá quá thiệt tình. Trầm Lạc Phù ở bên cạnh chứng kiến tính tình nông cạn của Trầm Vĩnh Lan ra sao, Trầm Vĩnh Lan ngoại trừ túi da xinh đẹp bên ngoài, Trầm Lạc Phù đến nay vẫn không nghĩ ra, những người đó rốt cuộc mê đắm Trầm Vĩnh Lan ở điểm nào?
“Ban nãy nói đến cô út của bồ, cô út của bồ là người như thế nào?” Trầm Vĩnh Lan rời khỏi quán cà phê, Lữ Hinh xem xong náo nhiệt, bây giờ chuyển chủ đề sang cô út của Trầm Lạc Phù.
“Không khác nữ nhân vừa rồi cho lắm.” Trầm Lạc Phù thản nhiên nói.
“Chao, cô út của bồ là loại nữ nhân này à, nhìn bồ là biết bộ dạng của cô út cũng không kém, bồ với cổ tuổi tác không cách biệt nhiều lắm, chắc tình cảm tốt lắm ha!” Lữ Hinh đoán già đoán non.
Trầm Lạc Phù cười cười, không trả lời.
***
Trầm Vĩnh Lan mới từ quán cà phê đi ra không bao lâu, liền nhận được một cuộc gọi, một dãy số xa lạ.
Trầm Vĩnh Lan nhận điện thoại, đầu dây bên kia hồi lâu không có âm thanh.
“Nếu không nói câu nào, tôi cúp đó.” Trầm Vĩnh Lan không phải là người giỏi nhẫn nại.
“Lan Lan, là chị.” Tiếng nói biểu thị người gọi là một nữ nhân trưởng thành. Tiếng nói đó vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức Trầm Vĩnh Lan chỉ nghe một câu ngắn ngủn liền đoán ra đó là ai.
“Chuyện gì?” Giọng của Trầm Vĩnh Lan không tốt cho lắm.
“Cuối tuần này chị về nước.”
“Vậy đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.” Trầm Vĩnh Lan nói xong liền cúp, nữ nhân này là nữ nhân duy nhất mà mình qua lại, cũng là người lâu nhất, nhưng nói đã chia tay thì cũng không hẳn. Nàng, Trầm Vĩnh Lan chưa bao giờ ăn cỏ mọc lại. Cô ta muốn đi thì đi, muốn về là về, không có cửa đâu!
Nữ nhân bị cúp điện thoại khẽ cười, cá tính của Trầm Vĩnh Lan đúng là một chút cũng chưa thay đổi, biết rõ nữ nhân này không tim không phổi, vậy mà nàng vẫn luyến tiếc buông tay.
***
Lúc Trầm Lạc Phù trở về, không ngờ phát hiện cô út của nàng hôm nay về sớm, còn đang mặc áo ngủ gợi cảm nằm trên sô pha đắp mặt nạ.
“Cô út.” Trầm Lạc Phù trở về, vẫn lễ phép chào hỏi, tuy rằng không nhất thiết sẽ có tiếng đáp trả.
“Ừ.” Trầm Vĩnh Lan nhạt nhẽo ứng thanh, nàng xem đồng hồ, tám giờ năm mươi tối. Theo lời mẹ của nàng, cháu gái nhà nàng là một thanh niên tốt, chưa bao giờ ở ngoài qua đêm. Buổi tối sẽ trở về không quá chín giờ. Trầm Vĩnh Lan không tin, cho nên cố ý xem đồng hồ. Đối với Trầm Vĩnh Lan, một người sau mười tám tuổi thường xuyên không về nhà đúng giờ mà nói, Trầm Lạc Phù tựa như một tài liệu giáo dục tích cực. Lưu phu nhân lúc nào cũng lo thái quá. Cho dù Trầm Vĩnh Lan không chủ động chăm nom Trầm Lạc Phù, nhưng thông tin của Trầm Lạc Phù, nàng lại biết toàn bộ, bởi vì Lưu phu nhân mở miệng ra là Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan bị động tiếp thu những thông tin kia, sau đó không quên hừ lạnh một tiếng.
Chào xong, Trầm Lạc Phù cũng không biết nên nói gì với Trầm Vĩnh Lan, lại ngại lập tức trở về phòng, dù sao làm như vậy sẽ không lịch sự, hơn nữa cô út của nàng thích lạnh nhạt với người khác, nhưng không thích bị người khác lạnh nhạt, cho nên Trầm Lạc Phù đành ra đại sảnh ngồi, bật TV. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Trầm Lạc Phù biết mình nên làm sao khi ở cùng Trầm Vĩnh Lan mới có thể tường an vô sự, đó là một chữ, nhường. Cho nên mấy năm nay, tuy rằng Trầm Vĩnh Lan lãnh đạm với mình, nhưng không thích kiếm chuyện phiền mình nữa.
Trầm Vĩnh Lan cũng không nói lời nào, đắp mặt nạ xong liền quay về gian phòng của mình, đóng cửa, không thèm để ý Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù lúc này mới tắt TV, thuận tiện dọn dẹp mấy cái gối ôm bị Trầm Vĩnh Lan ném lung tung. Được rồi, Trầm Lạc Phù thừa nhận mình có bệnh cưỡng ép, thấy lộn xộn là không được. Trầm Lạc Phù đem gối ôm dẹp sang một bên, sau đó mới về phòng. Nàng đang lấy một quyển sách định xem, thì nghe bên ngoài nổi lên tiếng nhạc rock ầm ĩ. Trầm Lạc Phù khẽ nhíu mày. Trầm Vĩnh Lan hồi mười bảy mười tám tuổi thích nhạc rock còn chưa tính, bây giờ đã gần ba mươi, thật không biết làm sao có nhiều cảm xúc tâm tư đến nỗi nghe được loại nhạc như vậy.
Sự thật chứng minh, Trầm Vĩnh Lan sắp ba mươi quả thật không thích nhạc rock. Đêm nay chỉ là động kinh. Trên thực tế, đêm nay đối với nàng mà nói còn quá sớm, nàng lại không muốn ra ngoài, nàng không biết mình muốn làm cái gì, cho nên chạy ra đại sảnh, phát hiện đại sảnh không một bóng người. Nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù không để ý mình, nàng cảm thấy tâm tình khó chịu, nàng ngang ngược nghĩ, nàng có thể chán ghét Trầm Lạc Phù, nhưng Trầm Lạc Phù không được chán ghét nàng. Cũng không biết suy nghĩ bá vương của nàng rốt cuộc hình thành từ khi nào, có lẽ đây là cái mà người ta hay gọi: tư duy của hoa thủy tiên. Nàng mất hứng, cũng không muốn để cho Trầm Lạc Phù sống tốt, nàng biết Trầm Lạc Phù từ nhỏ thích yên tĩnh, thích ngủ sớm, cho nên nàng cố ý vặn âm lượng thật lớn, cố ý quấy nhiễu Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù cho rằng Trầm Vĩnh Lan mở một hồi rồi tắt, ai dè nàng đã đánh giá thấp trình độ buồn chán của Trầm Vĩnh Lan. Mở suốt ba tiếng. Trầm Lạc Phù có thể xác định là Trầm Vĩnh Lan cố ý. Nàng nghĩ Trầm Vĩnh Lan hẳn sẽ chín chắn hơn một tí, sự thật chứng minh, Trầm Vĩnh Lan mãi mãi vẫn là quỷ con.
Trầm Lạc Phù có thể chịu lâu như vậy mà không đi ra, làm cho Trầm Vĩnh Lan cảm thấy mình bị coi thường, nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù cố tình cứng cổ với mình. Lúc nhỏ cô giả bộ ngoan ngoãn đúng không, để tôi xem cô có thể giả bộ tới khi nào!
Tính nhẫn nại của Trầm Lạc Phù quả thật không tốt như mọi khi. Nếu là ngày thường, coi như xong, nhưng sáng mai Trầm Lạc Phù có một khóa học cực kỳ quan trọng, nàng có thói quen ngủ sớm, lại bị Trầm Vĩnh Lan phá rối. Trầm Lạc Phù cho dù là tượng đất cũng phải nổi máu điên, Trầm Lạc Phù rốt cục nhịn không được đi ra ngoài.
Thấy Trầm Vĩnh Lan thảnh thơi ăn trái cây, trái cây đó là thứ mình mới mua về hồi sáng. Ánh mắt khi Trầm Vĩnh Lan nhìn mình rõ ràng chính là khıêυ khí©h.
Trầm Vĩnh Lan, cô đừng nhàm chán như vậy có được hay không! Chẳng qua, những lời này Trầm Lạc Phù gắng gượng nuốt vào bụng.