- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 29
Thủy Tiên Có Gai
Chương 29
CHƯƠNG 29: “TRẦM LẠC PHÙ, CÔ CÓ PHẢI ĐANG THẦM MẾN TÔI KHÔNG?”
Đêm đó, Trầm Vĩnh Lan lái xe tới đón Trầm Lạc Phù cùng đi mua quà.
Trầm Lạc Phù mục tiêu tương đối rõ ràng, tiến thẳng đến quầy Lancome và mua một bộ sản phẩm dưỡng da của Lancome.
Trầm Vĩnh Lan chỉ biết Trầm Lạc Phù là sinh viên mới tốt nghiệp kiếm được tiền so với Trầm Vĩnh Lan vẫn là ít hơn, nhưng nàng đâu biết được Trầm Lạc Phù tiền so với nàng không ít hơn bao nhiêu, hơn nữa Trầm Lạc Phù từ nhỏ tới lớn luôn luôn không có thói quen tiêu tiền vì vậy so với Trầm Vĩnh Lan nàng để dành được rất nhiều. So với Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã chi tiêu rất nhiều, sau này lớn lên nàng còn chi nhiều hơn. Đặc biệt khi quen Hứa Duy Cảnh nàng càng lãng phí hơn, lương một năm của nàng tuy không thấp nhưng cơ bản cũng coi Hứa Duy Cảnh giống như cái thẻ thanh toán tiền…
“Cô thật ra tiết kiệm không ít tiền nha!” Trầm Vĩnh Lan biết Trầm Lạc Phù sau khi học Đại Học đã làm việc ngoài giờ, không hề hướng đến trong nhà mà đòi hỏi xin thêm tiền, điều này từng khiến Lưu lão thái thái rất tự hào về Trầm Lạc Phù, hiện giờ xem ra Trầm Lạc Phù đúng thật là vĩ đại, không kiếm ra được khuyết điểm a.
Trầm Lạc Phù không phủ nhận nàng chi nhiều nhất là vào mấy chậu hoa, còn nhu cầu vật chất bình thường thì tương đối thấp, trên cơ bản thì nàng không hề có nhiều tiền nhưng nói chung vẫn là đủ sống, nếu mua một bộ sản phẩm dưỡng da đối với Trầm Lạc Phù mà nói đó chỉ là chút lòng thành mà thôi.
“Cô nói xem tôi nên mua cho mẹ cái gì thì tốt đây?” Trầm Vĩnh Lan ở phía sau Trầm Lạc Phù liền hỏi nàng.
“Kỳ thật chỉ cần là cô út đích thân mua thì bà nội cái gì cũng thích” Trầm Lạc Phù biết kỳ thật ở nhà bà nội luôn đối với cô cô nàng có nhiều điều bất mãn, nhưng trong lòng cũng vì cô cô mà rất đau lòng. Cô cô trước kia mua quà sinh nhật, bà nội tuy rằng thấy rất chướng mắt nhưng cũng không vì thế mà ném đi mà vẫn luôn giữ gìn, lại nói là chờ thêm vài năm nữa bà thực sự già rồi sẽ lại dùng đến, bà nội đúng là lúc này vẫn chưa nhận mình già. Tuy rằng bề ngoài bà nội đều hướng đến mình mà yêu thương, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn cảm giác được kỳ thật bà nội tận đáy lòng rất hiểu Trầm Vĩnh Lan, nếu không phải là vậy thì làm sao bà có thể vì Trầm Vĩnh Lan đại loại giống như vẽ đường cho hươu chạy nhiều năm như vậy, đại khái chỉ có Trầm Vĩnh Lan bản thân không biết mà thôi.
“Cô đừng nói đến chuyện không có tính xây dựng, nhanh chóng đưa ra ý gì hữu ích hơn đi” Trầm Lạc Phù không phải chưa từng thấy qua mỗi lần bản thân mình mua quà sinh nhật về đều luôn bị Lão thái thái ghét bỏ hay sao?
“Vậy thì… mua quần áo đi?” Trầm Lạc Phù đề nghị nói.
“Năm trước đã mua rồi, người không thích.” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp phủ nhận.
“Đó là vì cô út mua quần áo kiểu dáng không hợp với bà nội thôi, năm nay thay đổi kiểu dáng một chút bà nội sẽ rất thích” Trầm Lạc Phù nói.
“Ý cô là tôi mua đồ quá già?” Trầm Vĩnh Lan càng nghĩ càng thấy có lý, mẹ nàng càng già càng chưng diện mà, trợ lý mua quần áo phỏng chừng là cho người già bình thường mặc, quần áo không hợp làm cho mẹ chướng mắt cũng là chuyện hợp lý.
Trầm Lạc Phù gật đầu, nàng dám chắc chắn quà sinh nhật vừa rồi không phải là Trầm Vĩnh Lan chọn, Trầm Vĩnh Lan cái loại chưng diện này so với cá tính và mắt thẩm mỹ nếu chọn quần áo cho mẹ mình thì hẳn sẽ không quá kém đi.
“Cô nói xem một người gần bảy mươi tuổi như thế nào rồi mà còn muốn làm dáng đây? Lão thái thái nên có dáng vẽ của một lão thái thái đi chứ!” Trầm Vĩnh Lan nói như muốn minh oan rằng nhiều lần trước mình mua quà như vậy đều bị mắng như thế thì thật oan uổng…
Trầm Lạc Phù không nghĩ cô cô mình sẽ ăn nói như vậy, chính nàng cảm thấy cô cô nàng làm cho người ta nhịn không được mà muốn phun nước bọt. Nếu như nói bà nội chưng diện thì Trầm Vĩnh Lan chưng diện còn muốn ‘trò giỏi hơn thầy’, với lại nàng tin rằng khi cô cô tới lúc bảy mươi tuổi so với bà nội mà nói lại càng làm dáng, chưng diện hơn nhiều.
“Được rồi, cô suy nghĩ cái gì… chúng ta lên lầu dạo vài vòng” Trầm Vĩnh Lan trực tiếp lôi kéo Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù trực tiếp bị Trầm Vĩnh Lan kéo đi, ai bảo nàng mang giày cao gót, Trầm Lạc Phù ở trước mặt là Trầm Vĩnh Lan cao một mét tám, làm cho nàng thực sự cảm giác giống như con chim nhỏ đang nép vào người bảo vệ.
Trầm Vĩnh Lan vừa lên lầu, liền giống như bị trúng tà, nàng như một con bướm hoa liền lao vào các loại quần áo vũ hội mới được đưa ra thị trường, mặc thử một bộ lại thêm một bộ, tuy rằng bộ quần áo nào khoác lên người Trầm Vĩnh Lan đều rất xinh đẹp khiến cho người ta nhìn vào đều thấy nhãn tình sáng lên, nhưng Trầm Lạc Phù rất muốn nhắc nhở nữ nhân chưng diện kia rằng hôm nay không phải ngươi đi mua quần áo cho mình mà là mua quần áo cho mẹ ngươi.
“Đẹp không?” Trầm Vĩnh Lan đứng một bên hỏi Trầm Lạc Phù.
“Đẹp!” Trầm Lạc Phù ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua liền trả lời cho có lệ, nàng hy vọng Trầm Vĩnh Lan tự lương tâm mà phát giác, bằng không năm nay Trầm Vĩnh Lan lại bị bà nội mắng là lòng lang dạ sói, một chút cũng không có oan uổng a.
“Ừm, tôi cũng biết rõ vóc dáng tôi chính là mặc cái gì cũng đẹp…” Trầm Vĩnh Lan nhìn chính mình trong gương, tự kỷ nói, nói xong lại cầm một bộ khác vào phòng thay đồ mới.
“Lạc Phù, cậu tại sao lại ở chỗ này?” Lữ Hinh nhìn thấy Trầm Lạc Phù, vẽ mặt ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
“Mình đi theo giúp cô cô mua chút đồ.” Trầm Lạc Phù chân thật trả lời.
“Cô cô cậu đâu?” Lữ Hinh đối với bác của Trầm Lạc Phù vẫn là rất tò mò.
“Đằng kia!” Trầm Lạc Phù chỉ hướng Trầm Vĩnh Lan vừa mới từ phòng thay đồ bước ra.
“Hả? Là cô ta, không phải là đóa hoa thủy tiên sao?” Lữ Hinh đối với Trầm Vĩnh Lan có ấn tượng rất sâu sắc, dù sao Trầm Vĩnh Lan so với các nữ nhân khác thật khiến người ta dễ dàng ganh tị và chán ghét.
“Ừa, chính là nàng!” Trầm Lạc Phù gật đầu.
“Cậu cùng cô cô một chút cũng không giống, style rõ ràng rất là bất đồng, cậu thì giống Thủy Phù Dung nhìn rất tươi mát, còn cô ta tựa như đóa hoa hồng mà câu người, cái bộ dáng kia quả thật là rất giống yêu nữ mang dáng dấp con người…” Quả thật là không giống con gái đàng hoàng, bởi vì Trầm Vĩnh Lan là cô cô Trầm Lạc Phù cho nên Lữ Hinh bỏ bớt nửa câu sau.
Trầm Lạc Phù không phủ định.
“Cậu cùng cô ta là người thân thật sao? Thật là không giống nhau mà, một người thì giống như ma quỷ còn một người thì giống như thiên thần…” Lữ Hinh giọng điệu có chút hưng phấn, nàng cảm thấy Trầm gia gen di truyền quả là rất tốt, sinh ra các mỹ nữ xinh đẹp không nói đi mà đầu ra như thế nào lại hoàn toàn khác nhau.
“Đúng là thân thích, điểm ấy không thể nghi ngờ” Nếu không phải thân thích thì tốt rồi, bản thân mình cũng không cần nén giận nhiều năm như vậy, Trầm Lạc Phù thầm nghĩ trong lòng.
“Đúng rồi, mà hoa thủy tiên gọi là gì?” Lữ Hinh hỏi.
“Cái gì thủy tiên?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù đang cùng người khác nói chuyện phiếm liền vội đi tới.
“Cô chính là thủy tiên a!” Lữ Hinh không cân nhắc liền đáp, nàng nghĩ Trầm Vĩnh Lan cũng biết Trầm Lạc Phù đặt biệt danh cho nàng, thậm chí còn nghĩ các nàng quan hệ rất tốt vì đều cùng nhau đi mua sắm, tuổi lại cũng khá gần, nếu so với cô cháu bình thường thì phải thân thiết hơn rồi.
Trầm Lạc Phù hối hận vì đã đem biệt danh của Trầm Vĩnh Lan đi công bố thiên hạ, điều này không khiến Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên đối với đề tài thủy tiên sẽ rất lấy làm ngạc nhiên.
“Tôi vì cái gì là hoa thủy tiên?” Trầm Vĩnh Lan như thế nào cũng không biết bản thân mình cùng hoa thủy tiên có quan hệ gì, cũng hình dung bản thân mình dung mạo xinh đẹp phải so sánh với hoa hồng, mẫu đơn hay mấy loại hoa xinh đẹp mới xứng tầm.
“Thủy tiên tự kỷ a!” Lữ Hinh tất nhiên không biết được giờ phút này Trầm Lạc Phù đang hướng nàng nháy mắt.
“Ai nói như vậy?” Trầm Vĩnh Lan nhìn về phía Trầm Lạc Phù, chỉ thấy Trầm Lạc Phù bỏ qua một bên tầm mắt nhìn mà đoán không ra, tiểu chất nữ nhà nàng có thể sau lưng người ta mà đặt ngoại hiệu, chuyện này xem ra Trầm Lạc Phù cũng không phải là nhẫn nhục chịu đựng.
“Lạc Phù a!” Lữ Hinh nói xong rốt cuộc phát hiện có điểm không bình thường, cô cô này không phải là không biết mình có cái ngoại hiệu là thủy tiên sao? Lại nhìn hướng Trầm Lạc Phù một bộ dáng rất bất đắc dĩ, liền thấy có chuyện không ổn nên vội vàng lấy cớ mà chuồn mất.
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan đang nhìn mình chằm chằm, nhưng nhìn không ra biểu tình tức giận gì.
Trầm Vĩnh Lan đúng là không thèm để ý Trầm Lạc Phù đặt cho mình ngoại hiệu thủy tiên kia, người khác đặt cho nàng ngoại hiệu rất ít, chỉ có điều cái ngoại hiệu thủy tiên này so sánh ra thì văn nhã một chút, hơn nữa nói mình tự kỷ hay gì đó thì cũng không có gì sai.
“Cô út…” Trầm Lạc Phù có điểm giống như là làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nàng có chút bất an, trên thực tế là Trầm Vĩnh Lan không lên tiếng chỉ nhìn đến bộ dáng của mình, làm cho nàng vẫn không đoán được lúc này Trầm Vĩnh Lan đang có thái độ gì.
“Trầm Lạc Phù, cô có phải đang thầm mến tôi không?” Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc cũng mở miệng.
“Hả?” Trầm Lạc Phù không kịp phản ứng.
“Nếu không phải thì tại sao cô lại trồng nhiều loại hoa thủy tiên để làm gì?”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 29