- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 26
Thủy Tiên Có Gai
Chương 26
CHƯƠNG 26 “TRẦM VĨNH LAN CHÍNH LÀ THỰC SỰ CÓ BỆNH TRẠNG RỒI, HƠN NỮA DƯỜNG NHƯ CÀNG NGÀY CÀNG THÊM NGHIÊM TRỌNG!”
Trầm Vĩnh Lan sau khi hết giờ làm cũng không đi đâu mà đi thẳng về nhà, bởi vì nàng biết Trầm Lạc Phù nhất định sẽ ở nhà, nàng hôm nay đột nhiên cảm thấy nhớ thương Trầm Lạc Phù nên liền muốn được gặp mặt Trầm Lạc Phù, đây cũng là lần đầu tiên nàng mong muốn được về nhà như thế.
Trầm Vĩnh Lan sau khi trở về phát hiện ở phòng khách và nhà bếp không có ai, nàng nghĩ Trầm Vĩnh Lan nhất định đang ở trong phòng vì vậy liền đi tới phòng Trầm Lạc Phù, trực tiếp đẩy cửa đi vào, ai bảo Trầm Lạc Phù lại không khóa cửa phòng cho nên rất trùng hợp nàng liền nhìn thấy Trầm Lạc Phù đang thay bộ váy ngủ… cái gì gì đó thật ra cũng không phải là cố ý a…
Trầm Lạc Phù cũng vừa mới trở về không lâu, lúc này đang thay váy ngủ đã bị Trầm Vĩnh Lan đột nhiên đẩy cửa tiến vào khiến nàng vô cùng hoảng sợ, nếu là bình thường nàng nhất định sẽ khóa cửa khi thay đồ, thế nhưng vẫn chưa từng nghĩ Trầm Vĩnh Lan thời gian sớm như thế đã trở về vì vậy khiến cho nàng không kịp đề phòng.
Quả nhiên Trầm Lạc Phù thoạt nhìn có vẽ rất gầy yếu nhưng trên thực tế chính là thuộc loại Ma Tước tuy nhỏ nhưng vóc dáng rất hài hòa, thoạt nhìn vô cùng lả lướt khiến người ta cảm thấy rất có hứng thú, nếu như đánh giá cơ thể mình đạt 100 điểm thì Trầm Lạc Phù nhất định đạt 90 điểm. Ngực tuy so với mình nhỏ hơn rất nhiều nhưng nhìn vào cũng vô cùng tốt, nõn nà trắng mịn thật là nhìn đáng yêu mê người. Vòng eo nếu so với mình còn muốn mảnh mai tinh tế hơn nhiều, thực ứng với câu yếu liễu phù phong vì vậy làm cho Trầm Vĩnh Lan rất muốn đưa tay sờ một chút ở vòng eo nhỏ nhắn kia cùng với nơi bụng bằng phẳng không có một chút thịt dư nào lộ ra, Trầm Vĩnh Lan hướng tầm mắt tiếp tục đi xuống, tuy rằng Trầm Lạc Phù còn mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng nhưng ở vùng tam giác kia như ẩn như hiện có thể thấy được. Lúc này Trầm Vĩnh Lan lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khan. Bản thân mình quả nhiên biếи ŧɦái mà, trước kia đâu phải chưa từng thấy qua nữ nhân lõa thế nhưng bây giờ lại phát sinh ra cảm giác ham muốn như vậy, chính là giờ phút này nàng như thế nào cảm giác được rõ ràng bản thân mình rất muốn đem thiếu nữ trước mặt mà đặt dưới thân muốn làm gì thì làm.
Trầm Lạc Phù đối với chuyện xảy ra phản ứng coi như rất nhanh, tuy rằng cũng bị nhìn thấy nhưng cũng nhanh chóng liền phản ứng lập tức đem váy ngủ mặc vào. Tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan ánh mắt vẫn không chịu dời đi mà vẫn nhìn chằm chằm cơ thể của mình khiến cho Trầm Lạc Phù có chút nổi giận.
“Cô út lần sau tới phòng tôi có thể hay không gõ cửa một cái?” Trầm Lạc Phù nghiêm mặt nói.
“Chúng ta đều là nữ nhân, kiêng kị như vậy làm cái gì? Huống chi chúng ta đều là người một nhà.” Trầm Vĩnh Lan thu hồi tâm tư của mình, vẫn một bộ dạng không cho là đúng, coi như vừa rồi nàng có phát sinh tà tâm hơn nữa lại là người một nhà sinh ra cái loại cảm giác du͙© vọиɠ này có biếи ŧɦái được không?
Trầm Lạc Phù kì thật rất muốn hướng đến Trầm Vĩnh Lan mà phẫn nộ, Trầm Vĩnh Lan chẳng lẽ đã quên bản thân mình hiện nay đang cùng Hứa Duy Cảnh dây dưa không rõ sao?
“Nhưng gõ cửa vẫn lịch sự hơn.” Trầm Lạc Phù tận khả năng vẫn thể hiện rõ bản thân nàng cũng không có phân biệt đối xử nàng mà chính là hướng đến phương diện lịch sự mà nói.
“Lịch sự thì cũng đối với người ngoài, còn người trong nhà cần chi nghi thức xã giao rắc rối, hơn nữa cô đã từng thấy tôi lõa thể cũng nhiều lần, vì vậy cô một lần cho tôi nhìn thấy cũng không có gì sai, hơn nữa bản thân tôi dáng người so với cô vẫn tốt hơn rất nhiều nên cô so với việc nhìn thấy tôi thì cô cũng có phần lời hơn rồi!” Trầm Vĩnh Lan đắc chí nói một hơi, bản thân rõ ràng nhớ được Trầm Lạc Phù cũng không ít lần thấy qua cơ thể mình, bây giờ nàng có xem qua cũng không có gì không đúng.
“Nói như vậy, cô út còn cảm thấy bất mãn hay sao?” Trầm Lạc Phù tức giận liền hỏi ngược lại, nàng phát hiện ra bản thân mình căn bản không đánh lại cô cô tiểu bá vương nói chuyện không có chút đạo lý nào.
“Đúng vậy!” Trầm Vĩnh Lan không thấy sai liền gật đầu nói.
Trầm Lạc Phù hoàn toàn hết có chỗ nói rồi, chính cô điên cuồng thích bại lộ thân thể của mình chứ không phải tôi muốn nhìn, mỗi lần nhìn thấy tôi đều rất sợ sẽ bị đau mắt hột!
“Cô út lại có chuyện gì sao?” Trầm Lạc Phù không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan thảo luận vấn đề này, bởi vì nàng biết nếu cùng cô cô mà giảng đạo lý thì chắc chắn sẽ bị cái logic bá đạo của nàng đánh bại. Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ý kiến ngang ngược lúc nãy biến thành cơn giận cũng đều tiêu đi, nói chính xác hơn là nàng bất lực, nàng biết dù nàng có nói thêm điều gì đi nữa cũng vô ích, một phần cũng do bản thân mình không khóa cửa còn Trầm Vĩnh Lan thì trực tiếp mở cửa đi vào. Từ nhỏ đến lớn, Trầm Vĩnh Lan vô luận làm sai cái gì đều không biết tự kiểm điểm bản thân mà ngược lại lần sau lại tiếp tục tái phạm. Hôm nay Trầm Lạc Phù cảm thấy bản thân mình ngày càng rất có phong thái, công lao lớn nhất cũng nhờ Trầm Vĩnh Lan bởi vì Trầm Vĩnh Lan dù làm bất cứ việc gì đến hiện giờ nàng cũng có thể nhịn, vì vậy có việc gì mà không thể nhịn nữa đâu?
“Ta vẫn chưa ăn cơm chiều!” Trầm Vĩnh Lan tất nhiên không nói là muốn gặp Trầm Lạc Phù, lời này nếu nàng nói ra nàng cũng đều có thể tưởng tượng được Trầm Lạc Phù nhất định sẽ phản ứng với vẻ mặt giống như gặp quỷ mà nhìn mình.
“Cô út bình thường không phải ăn cơm chiều xong mới trở về sao?” Sớm như vậy liền về, đây đâu phải tác phong của Trầm Vĩnh Lan, bản thân Trầm Vĩnh Lan không phải rất thích cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ hay sao?
“Bộ tôi về nhà, nhất thiết phải ăn xong cơm chiều mới có thể về sao?” Trầm Vĩnh Lan không hờn giận nói, rất dễ nhận thấy tiểu chất nữ của nàng dường như không thích nàng về nhà sớm, hừ, ngươi không thích ta về sớm thì sau này mỗi ngày ta đều về nhà sớm.
“Được rồi!” Trầm Lạc Phù nhàn nhạt trả lời, nàng cảm thấy gần đây cô cô thực sự giống như là uống lộn thuốc.
“Cô út muốn ăn cái gì?” Dù sao ‘Đại lão gia’ cũng đã về nhà, Trầm Lạc Phù cũng đành cam chịu số phận vì người nào đó mà chuẩn bị cơm chiều.
“Cô nấu cái gì, tôi liền ăn cái đó!” Dù sao Trầm Lạc Phù làm đồ ăn cũng không phải là kém.
Tốt lắm, Đại lão gia không có đòi hỏi, cái này có tính hay không thật đáng được ăn mừng? Trầm Lạc Phù cảm thấy rằng chính mình khả năng đã được nâng cao chẳng những có thể làm ơn mắc oán còn có thể khổ trung mua vui!
“Cô út chờ tôi một chút, tôi đi nấu chút gì ăn.” Trầm Lạc Phù rời khỏi phòng của mình liền đi vào nhà bếp.
Nếu là bình thường, Trầm Vĩnh Lan sẽ cầm quyển tạp chí ngồi ở ghế sô pha vừa xem vừa nhàn hạ mà đợi, thế nhưng lúc này nàng không hề nghĩ tới sẽ lấy tạp chí, bản thân cũng không làm chủ được đôi chân không ý thức của mình mà đi theo Trầm Lạc Phù vào nhà bếp, nơi mà nàng rất ít đặt chân đi vào. Tầm mắt nàng lại vô tình hướng theo thân thể đang di chuyển của Trầm Lạc Phù.
“Cô út, không có nhanh như vậy được, cô chờ thêm ba mươi phút nữa là được!” Trầm Lạc Phù nghĩ đến có lẽ Trầm Vĩnh Lan đói bụng nên mới không đợi kịp, nàng hôm nay không chiên trứng, mà là nấu cơm và xào một ít rau cho nên phải dùng nhiều thời gian hơn một chút.
“Cần tôi giúp đỡ không?” Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy Trầm Lạc Phù bận rộn rửa rau, thái đồ ăn liền không tự giác buộc miệng hỏi, tuy rằng nàng cũng không biết bản thân mình sẽ đem những lời này chủ động nói ra.
Trầm Lạc Phù đang thái rau xém chút nữa cắt trúng tay mình, cái này thực sự rất kinh ngạc, Trầm Vĩnh Lan chủ động nói muốn giúp mình, Trầm Lạc Phù đều có chút hoài nghi phải chăng là mình nghe nhầm đây?
“Cô vừa nói gì? Tôi không nghe rõ…” Trầm Lạc Phù không chắc chắn liền hỏi lại một lần.
“Không có gì!” Trầm Vĩnh Lan tức giận đáp, rõ ràng là nghe được lại làm cái bộ dáng như không nghe.
Quả nhiên là nghe nhầm, Trầm Lạc Phù thầm nghĩ, bất quá Trầm Vĩnh Lan là đang bực mình, mà tôi không trêu chọc cô cũng không hiểu cô đang hờn giận cái gì đây?
“Cô út không đi ra ngoài sao? Nơi này toàn khói dầu sợ sẽ làm thương tổn đến khuôn mặt xinh đẹp đấy!” Trầm Lạc Phù hướng đến Trầm Vĩnh Lan hỏi, phòng bếp đã nhỏ mà rửa rau cũng không quá phức tạp nên không cần có thêm người, nhiều người chỉ thêm vướng chân vướng tay.
Trầm Vĩnh Lan yêu thương nhất chính là khuôn mặt của mình, nghe Lạc Phù nói như vậy liền ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp trở lại ghế sofa, chẳng qua tầm mắt vẫn như trước vô cùng sốt ruột nhìn ngắm hình bóng bận rộn của Trầm Vĩnh Lan, rõ ràng Trầm Lạc Phù trên người đang mặc váy ngủ lại có thêm một chiếc tạp đề thế nhưng trong lòng Trầm Vĩnh Lan không tự chủ được mà luôn nghĩ đến vóc dáng Trầm Lạc Phù vừa rồi, đột nhiên rất muốn từ phía sau mà ôm lấy Trầm Lạc Phù. Trầm Vĩnh Lan chính là thực sự có bệnh trạng rồi, hơn nữa dường như càng ngày càng thêm nghiêm trọng!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 26