CHƯƠNG 25: “NẾU KHÔNG PHẢI CHỊ EM HỌ Lσạи ɭυâи THÌ BẢN THÂN NÀNG CŨNG GIỐNG NHƯ AN NHÃ UẨN KHÔNG CÓ GÌ BẤT ĐỒNG CŨNG KHÔNG CÓ VIỆC GÌ LỚN”Trầm Vĩnh Lan vừa được ba mươi tuổi, nàng chỉ thích để người khác ghen với mình, bản thân chưa từng nếm qua dấm chua, vì vậy cũng không hiểu rõ ghen hay dấm chua có mùi vị gì. Chính là năm đó nàng có một chút thích người bạn trai thay lòng đổi dạ liền quay sang thích Trầm Lạc Phù thế nhưng cũng không làm cho Trầm Vĩnh Lan nếm qua mùi vị đó, tuy nhiên lúc này trong lòng Trầm Vĩnh Lan cảm giác được mình phẫn nộ rồi, chẳng qua là căm phẫn nhìn hai người kia đều như đang quyến rũ nhau, cảm giác như lòng tự trọng của mình bị chà đạp. Vì vậy vào giờ phút này đối với nàng đây là cảm giác lần đầu tiên lộ ra.
Trầm Lạc Phù định cắt miếng thịt bò, nếu cắt còn có thể cắt tốt hơn bất kỳ ai, thế nhưng An Nhã Uẩn đã ân cần tranh lấy. Trầm Vĩnh Lan nhìn bộ dáng An Nhã Uẩn chủ động vì Trầm Lạc Phù cắt miếng thịt bò, trong lòng nàng không dễ chịu chút nào liền nghĩ đến Trầm Lạc Phù tại sao lại như thế, bản thân cô không phải không có tay hay sao? Tại sao lại không biết cự tuyệt chứ?
Kỳ thật Trầm Lạc Phù cũng muốn từ chối ý tốt của biểu tỷ, hơn nữa cắt miếng thịt bò đối với Trầm Lạc Phù mà nói quả thật không có việc gì khó, thế nhưng gần đây nàng luôn vì chuyện của mình mà quan tâm, với lại đây cũng là ý tốt của biểu tỷ nàng cũng không muốn từ chối, bất quá Trầm Lạc Phù lại để ý đến ánh mắt Trầm Vĩnh Lan nhìn mình dường như có vài phần xem thường a. Ánh mắt xem thường này là có ý gì đây? Trầm Vĩnh Lan cô có dũng khí mà dám nói cô không nhờ vả tôi làm giúp rất nhiều sao, mỗi ngày đều nhờ tôi giặt hộ quần áo, pha mật ong … nữ nhân lười biếng như cô có tư cách gì mà nhìn tôi bằng cặp mắt xem thường đó?
Hứa Duy Cảnh không hổ danh là tình nhân tốt, cũng chủ động muốn giúp Trầm Vĩnh Lan cắt thịt bò, kiểu ân ái đằm thắm hay gì đó Hứa Duy Cảnh xưa nay đều rất am hiểu, bất quá Trầm Vĩnh Lan cũng dường như không quá tiếp nhận tình cảm tốt đẹp này.
“Bản thân tôi có tay!” Trầm Vĩnh Lan lãnh đạm nói, thật ra là muốn ý ngầm mà ám chỉ người nào đó có tay không làm.
Hứa Duy Cảnh cũng hiểu được Trầm Vĩnh Lan hôm nay có chút khác thường, trước kia chẳng phải mình luôn làm giúp nàng sao, hầu hết nàng đều tiếp nhận, rốt cuộc nữ nhân này từ trước đến nay đều chỉ muốn hưởng thụ, chỉ thích được người khác phục vụ thế mà hôm nay lại từ chối, đúng là có điểm khác thường. Bất quá Hứa Duy Cảnh thật không thèm để ý, nàng vô cùng thoải mái.
“Cảm ơn chị, còn lại để em tự làm.” Trầm Lạc Phù ngăn An Nhã Uẩn tiếp tục cắt miếng thịt bò, nàng chính là không muốn phải chịu cái nhìn xem thường từ ánh mắt Trầm Vĩnh Lan, chẳng qua do biểu tỷ quá cẩn thận quan tâm nàng, làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.
An Nhã Uẩn đành phải bỏ cuộc, nàng chỉ như thế đối với một người, nàng luôn nghĩ chỉ muốn cưng chiều Trầm Lạc Phù, An Nhã Uẩn quả thật đối với Trầm Lạc Phù chính là như thế, bất quá tiểu biểu muội đối với nàng thật cũng có lòng, vẫn luôn khách khí, kiểu khách khí như vậy luôn làm cho An Nhã Uẩn không thể nào dễ dàng ‘nửa đêm mà xâm nhập’ được. An Nhã Uẩn từ trước đến giờ luôn được theo đuổi, lần đầu tiên như thế mà chủ động theo đuổi một người, Trầm Lạc Phù chính là người đầu tiên, tuy nhiên với người bạn tốt Hứa Duy Cảnh đối với nữ nhân có nhiều kinh nghiệm thì An Nhã Uẩn bộ dáng theo đuổi vẫn chưa được lưu loát mà còn có chút ngây thơ.
Bữa cơm này rốt cuộc có quá nhiều điểm quỷ dị.
Sau khi ăn cơm xong không khí cũng có chút bình thường trở lại, An Nhã Uẩn đưa Trầm Lạc Phù trở về còn Hứa Duy Cảnh thì đưa Trầm Vĩnh Lan về công ty.
“An Nhã Uẩn có phải hay không đối với Trầm Lạc Phù là có ý đồ?” Trầm Vĩnh Lan hỏi Hứa Duy Cảnh.
“Người ta có lẽ chỉ là quan tâm đến tiểu biểu muội mà thôi!” Hứa Duy Cảnh cười nhạt nói.
“Nhưng người chị họ này lại có phần không khỏi thân mật quá đi.” Trầm Vĩnh Lan trong giọng nói không tự giác liền lộ ra một cỗ chua xót.
“Thế nào? Em ghen à?” Hứa Duy Cảnh thiêu mi hỏi ngược lại.
“Trầm Lạc Phù là cháu gái tôi, tôi quan tâm cháu gái mình không được sao?” Ghen với những thứ gì đó, Trầm Vĩnh Lan mới không thừa nhận.
“Không nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan của chúng ta lại là người cô tốt nha!” Hứa Duy Cảnh nhìn Trầm Vĩnh Lan hàm ý nói, Trầm Vĩnh Lan từ trước tới giờ đều chưa hề phát sinh đức tính làm mẹ nga.
Trầm Vĩnh Lan bị Hứa Duy Cảnh nhìn ra cũng có vài phần chột dạ, nữ nhân này rất tinh mắt, sợ cái gì cũng không lừa được nàng, nhưng nàng rốt cuộc cũng không phải con giun trong bụng mình, làm như thế nào lại có thể nhìn thấu được tâm tư của mình cơ chứ?
“Thế nào? không được sao?” Trầm Vĩnh Lan vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt trả lời.
“An đối với Trầm Lạc Phù tựa hồ đã thích gần mười năm rồi, từng ngày vẫn mong ngóng đóa hoa phù dung này lớn lên để sau đó có thể hái được nàng!” Hứa Duy Cảnh nói cho Trầm Vĩnh Lan biết sự thật.
“Biếи ŧɦái, khi đó Trầm Lạc Phù mới được vài tuổi thôi!” Vừa nghĩ tới mười năm trước Trầm Lạc Phù đã bị để ý, Trầm Vĩnh Lan cả người đều thấy không thoải mái, mười năm trước Trầm Lạc Phù mới nhỏ nhắn nha, còn chưa dậy thì hoàn toàn, An Nhã Uẩn quả nhiên là biếи ŧɦái nữ nhi đồng. Trầm Vĩnh Lan cũng hoàn toàn quên, bản thân làm Cô cô cũng đối với tiểu chất nữ kia mà có tâm niệm xấu xa, cũng là một loại biếи ŧɦái a…
“Người ta có động lực nên mới nuôi dưỡng thành tính nhẫn nại, với lại không phải chỉ lẳng lặng chờ đợi nhiều năm như vậy đâu, trước kia cái gì cũng chưa từng làm, em không phải nói Trầm Lạc Phù vẫn còn là xử nữ sao?” Hứa Duy Cảnh ở khía cạnh nào đó đối với An Nhã Uẩn vẫn rất bội phục vì tính nhẫn nại của nàng, chịu sự cô đơn một mình để chờ đợi đóa hoa của mình nở, kiểu loại ôm ấp tình cảm như thế này mà đặt ở hiện tại quả thật chính là một loại tình cảm hiếm hoi.
Hoàn hảo chính là An Nhã Uẩn nhất mực tình nguyện, lúc này Trầm Vĩnh Lan cảm thấy may mắn, bởi vì nàng vừa nghĩ tới An Nhã Uẩn cũng ham muốn thân thể Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan tâm tình cũng có chút hứng cảm, nếu không phải chị em họ lσạи ɭυâи thì bản thân nàng cũng giống như An Nhã Uẩn không có gì bất đồng cũng không có việc gì lớn, Trầm Vĩnh Lan từ điều đó mà suy ra bản thân mình.
“Trầm Vĩnh Lan, tối hôm qua em ảo tưởng người yêu có phải hay không là Trầm Lạc Phù đây?” Hứa Duy Cảnh đột nhiên hỏi, Trầm Vĩnh Lan cuộc sống gần đây chỉ gần gũi với một người là Trầm Lạc Phù, vì vậy Hứa Duy Cảnh mới có thể đoán ra. Thế nhưng nàng chính là thình lình liền đặt vấn đề, giống như một thanh kiếm hướng thẳng đến tim Trầm Vĩnh Lan, làm cho Trầm Vĩnh Lan không có chút nào kịp thời phòng bị.
“Chị nói bậy bạ gì đó?” Trầm Vĩnh Lan phô trương thanh thế, mặc dù mình thừa nhận là mình biếи ŧɦái nhưng lúc này lại bị người khác vạch trần bản thân mình biếи ŧɦái, nói chung cũng cảm thấy xấu hổ, cho thấy Trầm Vĩnh Lan lúc này cũng còn chút đạo đức.
“Kỳ thật chị thực sự hy vọng em cùng Trầm Lạc Phù phát sinh vấn đề, hai người dù có lσạи ɭυâи hay cái gì đó cũng không có gì là không tốt.” Hứa Duy Cảnh nhanh chóng biểu lộ lập trường của mình.
“Tôi mới không giống như chị không biết suy nghĩ.” Trầm Vĩnh Lan có chết cũng không thừa nhận.
“Em giành lấy Trầm Lạc Phù, chị chiếm lấy An Nhã Uẩn.” Hứa Duy Cảnh thừa nhận bản thân mình là người vô liêm sỉ, không những khích lệ người khác lσạи ɭυâи mà chính mình cũng lợi dụng cơ hội mà liền bước vào.
“Chị đối với An Nhã Uẩn có tình cảm?” Trầm Vĩnh Lan nắm lấy trọng điểm, Hứa Duy Cảnh thế nhưng lại đối với An Nhã Uẩn có hứng thú, nàng không phải cùng với An Nhã Uẩn từ nhỏ đã quen biết sao? Hiện giờ mới có hứng thú có hay không đã quá muốn đi…
“Vẫn là rất thích, chỉ là không có cơ hội mà chiếm được thôi!” Hứa Duy Cảnh đối với Trầm Vĩnh Lan rất thành thật, trước kia An Nhã Uẩn mê luyến Trầm Lạc Phù, bản thân Hứa Duy Cảnh không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ là cảm thấy được đối với An Nhã Uẩn cơ bản sản sinh ra không phải là tình yêu, thực ra chính là một loại khát khao. Thế nhưng lại làm cho nàng bị cuốn hút suốt mười năm, loại cảm giác kiên trì này cứ làm cho Hứa Duy Cảnh bất an, nhưng nàng cũng đành chịu, An Nhã Uẩn đem lòng mình đóng lại chặt chẽ, không có một chút khe hở, làm cho mình muốn chen vào cũng chen không lọt, hiện giờ Trầm Lạc Phù đóa hoa phù dung kia đã bắt đầu nở rộ vì vậy nàng cảm giác được An Nhã Uẩn bắt đầu vội vàng xao động thế nhưng loại vội vàng này của An Nhã Uẩn đã cuốn hút nàng.
Trầm Vĩnh Lan cười nhạt, nếu Hứa Duy Cảnh có thể giành lấy An Nhã Uẩn thì mình liền sẽ không để cho An Nhã Uẩn đối với Trầm Lạc Phù mà có tâm tư, mà tâm tư tới mười năm. Đương nhiên Trầm Vĩnh Lan cũng chỉ là người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước, nàng tuy rằng đối với Trầm Lạc Phù cũng nổi lên tâm tư xấu xa nhưng nàng cho tới bây giờ vẫn không có dũng khí đem loại tâm tư thành hóa thành hành động, bởi vì trong tiềm thức của nàng, nàng cũng biết Trầm Lạc Phù là một người vô cùng thuần khiết, không dễ dàng được vấy bẩn.
An Nhã Uẩn lái xe đưa Trầm Lạc Phù quay về trường, trong lúc chuẩn bị xuống xe, An Nhã Uẩn nghiêng người vì Trầm Lạc Phù cởi bỏ dây an toàn, nàng ngửi được trên người Trầm Lạc Phù mùi hương hoa nhẹ nhàng, trong lòng lúc này xao động không thôi, nàng phải kiềm chế thật nhiều mới khắc chế được không đem Trầm Lạc Phù mà ôm vào lòng.
“Chị…” Trầm Lạc Phù nhẹ nhàng hô một tiếng, giờ phút này bầu không khí làm cho nàng rất muốn trốn, nàng chung quy vẫn cảm thấy được bầu không khí này có điểm kỳ lạ.
“Buổi tối chị đến đón em về có được không?” An Nhã Uẩn lúc này không muốn rời khỏi Trầm Lạc Phù, vì vậy giọng nói vô cùng ôn nhu hỏi.
“Em không cần làm phiền đến chị, nơi này cách nhà cô út không xa lắm, đi bộ chỉ mất mười phút thôi!” Trầm Lạc Phù hiểu được An Nhã Uẩn là đại ân nhân nên không muốn phiền toái nàng.
“Chỉ cần là Lạc Phù, chị không bao giờ thấy phiền toái.” Trái ngược lại An Nhã Uẩn ước gì Trầm Lạc Phù hướng đến mình làm phiền, chỉ là biểu muội này rất nhu thuận, từ lúc còn nhỏ chưa bao giờ thích gây phiền toái cho người khác.