- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 23
Thủy Tiên Có Gai
Chương 23
CHƯƠNG 23: “TRẦM LẠC PHÙ, CÔ THỰC SỰ KHÔNG MUỐN BIẾT CẢM GIÁC YÊU LÀ NHƯ THẾ NÀO SAO?”
Sau khi Trầm Lạc Phù trở về phòng nàng, Trầm Vĩnh Lan cũng nhanh sau đó liền trở về phòng của mình. Nàng nằm trên giường luôn cảm thấy rằng bản thân không cần phải đối với Trầm Lạc Phù mà chột dạ, vì sao nàng lại không biết bản thân có suy nghĩ biếи ŧɦái chứ. Nghĩ như vậy Trầm Vĩnh Lan liền trở nên cảm thấy đó là điều rất hợp tình hợp lý, không thể không nói Trầm Vĩnh Lan là người bình thường, bởi vì nàng đều không giống như người bình thường mà suy nghĩ quan trọng hóa vấn đề, thực sự là người có khả năng suy nghĩ rất đơn giản…
Trầm Vĩnh Lan đúng là bản chất hoa thủy tiên, rất nhanh liền thấy bình thường trở lại, tâm tình cũng đột nhiên liền thấy sáng tỏ thông suốt hẳn lên, nếu như trước kia như thế nào ức hϊếp Trầm Lạc Phù thì sau này vẫn như thế mà ức hϊếp…
Nghĩ đến đây, nàng liền hướng đến phòng Trầm Lạc Phù định chạy sang, dù sao nàng sớm như vậy đã trở về, ở một mình trong phòng quả thật có nhiều điều buồn chán, đi tìm Trầm Lạc Phù vậy, trước khi đi nàng vẫn rất nhanh liền vọt đi tắm rửa sau đó thay một bộ đồ ngủ rồi mới hướng đến phòng Trầm Lạc Phù chạy sang.
Trầm Lạc Phù vừa mới chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thấy Trầm Vĩnh Lan đến gõ cửa, Trầm Lạc Phù không thể không đứng lên mở cửa.
“Cô út có việc gì thế?” Trầm Lạc Phù mở cửa, nhìn thấy bên ngoài Trầm Vĩnh Lan đang mặc chiếc áo ngủ vô cùng gợi cảm, Trầm Lạc Phù ý tứ đứng ở cửa dường như không muốn Trầm Vĩnh Lan vào phòng.
“Tôi sớm như vậy không ngủ được hôm nay muốn cùng cô tâm sự” Tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan lại không khách khí đẩy cửa đi vào, còn không lịch sự ngồi ở đầu giường Trầm Lạc Phù.
Cô đâu cần sớm như vậy liền trở về, cô có thể cùng với mỹ nữ ân ái thêm một chút rồi trở về thì sẽ liền ngủ được thôi. Trầm Lạc Phù trong lòng nói thầm, hơn nữa cô cùng tôi khi nào tình cảm tốt đến nổi cô không ngủ được liền tìm đến tôi để nói chuyện phiếm đây?
“Nhưng tôi muốn ngủ!” Trầm Lạc Phù khó xử nói, tôi một chút cũng đều không muốn cùng đóa hoa thủy tiên như cô nói chuyện phiếm, hơn nữa cô cũng không cần tùy tiện như vậy mà bá đạo có được không? Đây là phòng của tôi, cô tùy tiện ngồi lên giường của tôi đã không tốt rồi. Cô thực sự có tự cảm thấy là mặt cô dày lắm không?!
“Mới mười giờ thôi mà, tán gẫu một chút cũng không có vấn đề!” Trầm Vĩnh Lan chính là không để tâm bộ dáng không tình nguyện của Trầm Lạc Phù, nàng trực tiếp quay sang ôm lấy cái gối hoạt hình Doraemon màu xanh trắng của Trầm Lạc Phù. Trầm Lạc Phù đúng là trẻ con mà, đã hai mươi mấy tuổi còn thích ôm mấy cái gối có hình phim hoạt họa trẻ con này nữa…
“Cô út muốn nói chuyện gì?” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan bộ dáng vào phòng mình thực sự là bất chấp đạo lí mà, nàng cũng vô lực hỏi, thế nhưng Trầm Vĩnh Lan ngươi chẳng phải muốn nói chuyện phiếm thì nói đi không cần lộn xộn đồ đạc của người khác, Trầm Lạc Phù cố gắng khắc chế muốn từ tay Trầm Vĩnh Lan lấy lại cái gối ôm của mình. Hơn nữa Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan kia bộ dáng yêu nghiệt ôm cái gối của mình thực sự cảm thấy vô cùng không hợp.
“Chuyện gì cũng được!” Trầm Vĩnh Lan không thích ở trong phòng một mình như kẻ ngốc, muốn Trầm Lạc Phù tiếp mình nói chuyện, nhưng nói chuyện gì nàng quả thật không biết, nàng với con gái nói chuyện tán gẫu thật sự không có nhiều kinh nghiệm cho lắm…
Cho là có cảm tình tốt thì Trầm Vĩnh Lan cũng là người rủ người khác trò chuyện còn muốn người khác tìm đề tài! Trầm Lạc Phù bất lực đành trở về ngồi ở giường mình, nàng cảm thấy bản thân mình thực sự bị thúc giục làm chi ở cùng nhà với nữ nhân này, và bản thân cũng là vì bị thúc giục nên hiện giờ mới bị quấy rầy như vậy.
“Bình thường con gái thường nói những chuyện thân mật gì?” Trầm Vĩnh Lan tò mò hỏi, kỳ thật nàng ngay cả giao tình tốt hơn một chút với các bạn nữ đều không có huống hồ chi là có chuyện thân mật chứ? Thân mật cũng chỉ có đồ vật, Trầm Vĩnh Lan đột nhiên cảm thấy có chút tò mò.
“Mọi thứ đều có thể nói.” Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan, nhớ tới Trầm Vĩnh Lan hoa thủy tiên này đúng là không có một người bằng hữu, có như thế trong nháy mắt Trầm Lạc Phù lại có điềm thông cảm đối với Trầm Vĩnh Lan.
“Mọi thứ đều có thể nói là nói cái gì?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi, đưa tay ôm lấy cái gối lam màu xanh trắng khiến cái gối vừa nhàu vừa nhăn nhúm đi, Trầm Lạc Phù nhìn thấy mà đau lòng, ngươi không cần ngược đãi Doraemon của ta có được không?
Trầm Vĩnh Lan cúi đầu xuống ngửi một chút cái gối đang ôm, quả nhiên có mùi hương trên người của Trầm Lạc Phù, mùi hương thật là dễ chịu a~~
“Là cái gì cũng đều có thể nói.” Trầm Lạc Phù cảm thấy cùng Trầm Vĩnh Lan nói chuyện phiếm quả thật rất là mệt mỏi, Trầm Vĩnh Lan là muốn đối với người khác mà thử nghiệm cảm giác thân mật sao?
“Vậy cô đã từng trò chuyện với ai chưa?” Trầm Vĩnh Lan vươn người ngoắc ngoắc nhìn Trầm Lạc Phù hỏi.
“Tôi không nói quá nhiều.” Trầm Lạc Phù mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của Trầm Vĩnh Lan, tất nhiên trong nhóm bạn nữ của nàng đúng là cũng hay có chủ đề này, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn chưa bao giờ tham dự.
“Trầm Lạc Phù, cô thực sự không muốn biết cảm giác yêu là như thế nào sao?” Trầm Vĩnh Lan không được tự nhiên nhìn Trầm Lạc Phù, không biết như thế nào trong lòng tâm tư không tốt lại nổi lên…
“Tôi không có hứng thú!” Trầm Lạc Phù cảm thấy đầu của mình mơ hồ phát đau, nàng đáng lẽ ra không nên cùng Trầm Vĩnh Lan nói chuyện phiếm, Trầm Vĩnh Lan nữ nhân này chính là chỉ đối với đề tài này mà thấy hứng thú thôi.
“Cảm giác thực sự rất thoải mái a.” Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù, ánh mắt câu dẫn vô cùng mờ ám.
Giờ phút này Trầm Vĩnh Lan bộ dáng rất câu người, cùng với yêu quái thực sự rất giống nhau, điều này làm cho Trầm Lạc Phù đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Trầm Vĩnh Lan đối với mình cưỡng hôn, còn bây giờ nữ nhân này lại dự định muốn trêu đùa mình sao? Vừa nghĩ như thế xong sắc mặt Trầm Lạc Phù chợt trầm xuống.
“Cô út, tôi muốn nghỉ ngơi, mời cô rời phòng tôi.” Trầm Lạc Phù giọng điệu vô cùng khách sáo tuy nhiên lại mang theo một thái độ vô cùng kiên định.
Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phụ sắc mặt thay đổi liền vội vàng dừng lại không nói nữa, gần đây tính tình Trầm Lạc Phù càng ngày càng không tốt nha, mới nói có một chút liền tức giận, thật là nhỏ mọn mà, Trầm Vĩnh Lan âm thầm nghĩ, bất quá nàng thực sự không dám tiếp tục trêu chọc Trầm Lạc Phù, nếu không Trầm Lạc Phù mà nổi giận sẽ lại muốn dọn đi ra ngoài ở thì sẽ không tốt…
“Được rồi, tôi vẫn muốn hỏi một chút, cô dự định lúc nào sẽ mua quà sinh nhật tặng Lưu lão thái thái đây?” Trầm Vĩnh Lan thật nhanh nói sang chuyện khác.
“Hai ngày nữa.” Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan liền một cái trong lời nói đã dừng lại đề tài kia, sắc mặt vì vậy mới hơi dịu đi một chút.
“Vậy lúc nào cô đi mua nhớ gọi tôi.” Trầm Vĩnh Lan nói điều này đúng là có chuyện lạ, coi như nàng lần này lại rất quan trọng quà sinh nhật của Lão thái thái đi.
“Được!” Đây là lần đầu tiên Trầm Lạc Phù thấy Cô cô như vậy lại hiếu thuận với bà nội, cho nên Trầm Lạc Phù không có lí do từ chối.
“Được rồi, tôi không quấy rầy cô ngủ, tôi về phòng trước đây.” Tuy rằng sắc mặt Trầm Lạc Phù đã dịu đi một chút thế nhưng vẫn là bộ dáng muốn nói ‘cô mau nhanh chóng rời khỏi phòng tôi’, Trầm Vĩnh Lan cũng không phải là người có da mặt dày mà không biết chủ động rời đi, bất quá nàng thực sự không biết tại sao sắc mặt Trầm Lạc Phù lại thay đổi như thế, suy cho cùng nàng cũng chỉ nói vài câu về phương diện kia mà thôi, như vậy cũng tức giận sao? Trầm Lạc Phù thật đúng là nữ nhân bảo thủ làm cho người ta thấy chán ghét!
Trầm Vĩnh Lan đâu biết rằng chính bản thân mình vừa rồi không tự chủ được ánh mắt gian ác liền lộ ra ngoài, còn không kiềm chế được mà hướng ánh mắt quyến rũ câu dẫn đến Trầm Lạc Phù, rất trần trụi, rõ ràng… Trầm Lạc Phù không phải người mù tất nhiên là nhìn thấy được. Trầm Lạc Phù bản thân không hề biết cô cô thật ra là muốn quyến rũ mình, chỉ nghĩ rằng Trầm Vĩnh Lan lại muốn cao hứng mà thích đùa dai, thế nhưng suy nghĩ của hai người trong lúc đó đối với hiện tại trong suy nghĩ của Trầm Lạc Phù cũng không khác biệt lắm. Trầm Vĩnh Lan vừa rồi có hành vi quyến rũ chỉ là vô ý thức, còn không hiểu rõ được mình có trạng thái vô ý thức như thế nào chỉ là trong lúc đó trong đầu mình không suy nghĩ được gì, vô tình mà nói lại muốn nảy ra ý đồ gian ác mà bản thân mình cũng không biết.
Trầm Vĩnh Lan sau khi rời khỏi phòng của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù đã nhanh ôm lấy cái gối của mình, tuy nhiên khi ôm gối lại phát hiện ra mùi hương của Trầm Vĩnh Lan còn vương lại, điều này làm cho Trầm Lạc Phù khẽ nhíu mày, Trầm Vĩnh Lan trên người có loại mùi vị ngào ngạt như thế này quả là rất có tính xâm lược, giống như diện mạo cùng với cá tính của nàng, xinh đẹp mà lại rất độc tài…
Trầm Lạc Phù quyết định ngày mai sẽ đem cái gối đi giặt, thế nhưng đêm nay từ đầu đến cuối cái gối kia vẫn còn vương vấn mùi của Trầm Vĩnh Lan, quả thật mùi hương của Trầm Vĩnh Lan khiến Trầm Lạc Phù không thể nào ngủ được, thế nhưng nếu nàng không ôm gối bản thân cũng khó có thể mà ngủ được, Trầm Lạc Phù khẽ cắn môi, thấy thật chán ghét Trầm Vĩnh Lan, lần sau tuyệt đối không để Trầm Vĩnh Lan ôm gối của mình nữa.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thủy Tiên Có Gai
- Chương 23