Trầm Vĩnh Lan cởi giày cao gót, đi chân trần trên sàn nhà. Mùa hè, nàng không thích mang dép lê, nàng không thích cảm giác ràng buộc.
Trầm Lạc Phù thấy trong tủ giày có vô số giày cao gót, nhưng không thấy đôi dép nào, nàng chỉ đành đi chân trần.
“Cô không ở cùng bạn học sao?” Rất hiển nhiên, tỏ ý kiến “tôi không chào đón cô”.
Trầm Vĩnh Lan ném túi xách lên ghế sô pha, uể oải nằm nghiêng xuống, mái tóc gợn sóng buông xõa một bên, tư thế có chút bất nhã, song lại hết sức gợi cảm. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cho dù cử động có lôi thôi một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
“Bà nội bảo tôi nhất định phải ở đây.” Nếu có thể, Trầm Lạc Phù cũng không muốn ở đây, nàng có cảm giác, Trầm Vĩnh Lan đang liếc xéo mình.
Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù đem mẫu hậu của mình ra, không còn cách nào khác, chỉ còn nước để Trầm Lạc Phù ở lại nhà mình.
“Cô ở nơi này cũng không phải không được, nhưng có vài quy định cô phải tuân thủ. Không có sự cho phép của tôi, không được vào phòng tôi, cộng thêm tôi không thích nhìn thấy trong nhà có người lạ xuất hiện, cho nên không được tùy tiện dẫn ai tới. Sau này quy định sẽ tiếp tục bổ sung.” Trầm Vĩnh Lan tạm thời không thể nghĩ ra cái gì để thêm vào.
“Không thành vấn đề.” Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn đáp.
“Phòng cô ở bên kia.” Trầm Vĩnh Lan chỉ một cái phòng khách, trong nhà có hai phòng khách, ngón tay nàng trỏ về cái cơ hồ chưa bao giờ dùng, nàng thừa nhận là nàng cố tình.
Trầm Lạc Phù đem hành lý của mình đẩy về phía căn phòng mà Trầm Vĩnh Lan chỉ. Bên trong rất ngăn nắp. Bởi vì không sử dụng thường xuyên nên đồ đạc bám một lớp bụi khá dày. Rõ ràng còn phải lau quét một hồi mới có thể vào ở. Trầm Lạc Phù nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần hai giờ sáng, xem ra đêm nay đừng hy vọng ngủ.
Trầm Vĩnh Lan nằm trên sô pha một lát rồi trở lại phòng mình, tháo trang sức, sau đó thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn. Dĩ nhiên nàng sẽ không vì Trầm Lạc Phù ở bên ngoài đợi mình năm sáu tiếng mà áy náy, lại càng không vì Trầm Lạc Phù nửa đêm nửa hôm còn ở dọn phòng mà bứt rứt.
Trầm Lạc Phù là người ưa sạch sẽ, cho nên dọn dẹp xong, trời đã trở trắng. Chờ tới khi nàng đi rót nước, mới phát hiện một phòng khách khác, lẽ ra có thể lập tức vào ở, vậy mà cô út của nàng lại bảo nàng ở căn phòng kia, đúng là cô út “chu đáo”. Trầm Lạc Phù chưa bao giờ thức trắng nên hơi nhức đầu, nàng ấn ấn huyệt thái dương. Nàng thật sự không biết mình đã đắc tội cô út khi nào, đến nỗi nàng ấy ghét mình nhiều năm như thế. Trầm Lạc Phù không muốn so đo với Trầm Vĩnh Lan, vì nếu xách từng chuyện mười mấy năm qua ra so đo, có so cũng so không hết. Nàng dẹp dọn xong và cần bổ sung một giấc ngủ. Đi xe hơn ba giờ, lại chờ Trầm Vĩnh Lan năm sáu tiếng, rồi quét tước hai ba tiếng, nàng quả thật có phần mệt mỏi.
***
Lúc Trầm Vĩnh Lan ngủ dậy đã hơn mười hai giờ trưa, nàng phát hiện Trầm Lạc Phù đã thức, hơn nữa phòng bếp mà nàng chưa hề động qua, bây giờ đã được khai trương.
Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù mặc bộ pijama, buộc tóc lên, đeo tạp dề và đang chuẩn bị thứ gì đó, xem ra cũng khá đảm đang. Nàng không nhớ rằng nhà mình có tạp dề. Nàng không dùng thứ này, chắc là của Trầm Lạc Phù. Của nàng hay của Trầm Lạc Phù, nàng cũng chả quan tâm.
“Cô út, phòng bếp có thể dùng không?” Trầm Lạc Phù sợ mình tự tiện động vào bếp sẽ khiến Trầm Vĩnh Lan không vui, cho nên tốt hơn hết vẫn phải hỏi một câu.
“Tùy cô.” Phòng bếp từ trước đến nay là nơi Trầm Vĩnh Lan lơ là, chỗ này có bị chiếm dụng, Trầm Vĩnh Lan trái lại không thèm để ý. Thật ra, nàng cũng không biết đường nào để bắt bẻ, vì Trầm Lạc Phù đã lau phòng bếp rất sạch sẽ, thậm chí còn sạch hơn so với trước kia.
“Tôi có làm một ít sandwich, cô út muốn ăn không?” Trầm Lạc Phù hỏi Trầm Vĩnh Lan.
“Không cần, lát nữa tôi ra ngoài ăn.” Trầm Vĩnh Lan không quá cảm kích, nàng đi thẳng về phòng, bắt đầu trang điểm, chỉ cần nàng gật đầu, lập tức sẽ có một đại đội xếp hàng mời nàng ăn cơm.
Trầm Lạc Phù không bất ngờ Trầm Vĩnh Lan sẽ từ chối, trên thực tế nàng chỉ tính lễ độ hỏi một chút mà thôi.
Lúc Trầm Lạc Phù từ phòng bếp đi ra, Trầm Vĩnh Lan đã trang diện sáng lóa, chuẩn bị ra ngoài. Trầm Lạc Phù không phải không thừa nhận, tuy rằng tính tình cô út thật sự khiến người ta không dám khen tặng, nhưng nàng quả thật xinh đẹp bức người, một mỹ nhân độc đoán.
“Cô út phải ra ngoài?” Trầm Vĩnh Lan có thể cư xử không tốt, nhưng Trầm Lạc Phù thì không, ai bảo mình nhỏ hơn Trầm Vĩnh Lan một vai.
“Ừm.” Trầm Vĩnh Lan hờ hững đáp, nàng không muốn nhiều lời với Trầm Lạc Phù.
“Cô út chờ một chút, cô có thể đưa chìa khóa cho tôi không, tôi muốn đi giũa một chìa để dùng, bằng không ra vào không được.” Trầm Lạc Phù vội gọi Trầm Vĩnh Lan, nếu mình không đề cập, có lẽ cô út cũng không nghĩ ra.
Trầm Vĩnh Lan không tình nguyện tìm chìa khóa trong giỏ ném cho Trầm Lạc Phù, sau đó quay đầu giẫm gót bỏ đi.
***
“Không phải bồ nói sẽ ở chỗ mình ư, sao tự dưng thay đổi chủ ý?” Lữ Hinh hỏi Trầm Lạc Phù, nàng là bạn học từ trung học cho tới đại học của Trầm Lạc Phù. Lần đầu tiên gặp Trầm Lạc Phù, nàng đã có cảm tình. Trong ấn tượng của nàng, Trầm Lạc Phù là người có chỉ số IQ cao, EQ cao, hiền lành, trầm tính, giáo dưỡng tốt, một học sinh có nguyên tắc, khí chất vô cùng tốt, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Trầm Lạc Phù đẹp long lanh, nếu không muốn nói là càng nhìn càng khiến người ta không thể dời mắt. Trong cảm nhận của Lữ Hinh, Trầm Lạc Phù cực kỳ hoàn mỹ, Lữ Hinh rất lấy làm hãnh diện khi có một người bạn vĩ đại như vậy.
Cho nên, khi Trầm Lạc Phù định ở cùng mình, Lữ Hinh cực kỳ hoan nghênh. Bây giờ biết Trầm Lạc Phù có chỗ khác ở, vẻ mặt nàng vô cùng mất mát.
Lữ Hinh thuộc loại diện mạo đáng yêu, có cặp mắt to, tính cách lại hoàn toàn trái ngược với Trầm Lạc Phù. Nàng hiếu động, có tiềm tố “bà tám”. Trầm Lạc Phù thân với Lữ Hinh, một mặt là Lữ Hinh chủ động làm quen, thứ hai, Lữ Hinh là người vô tư, ở chung rất dễ chịu.
“Bà nội của mình bảo mình ở chỗ cô út.” Trầm Lạc Phù áy náy nhìn Lữ Hinh, nàng dự định biến mình thành người tàng hình trong mắt Trầm Vĩnh Lan, nói gì thì nói, nàng cũng không hy vọng mình dùng cái mặt nhiệt tình dán theo cái đuôi lạnh lùng của Trầm Vĩnh Lan.
“Bồ có cô, sao mình chưa bao giờ nghe bồ nhắc qua, cô ruột à?” Trên thực tế, “bà tám” Lữ Hinh đã đem mười tám đại tổ tông nhà mình khai báo rành mạch, Trầm Lạc Phù chỉ toàn nghe nàng huyên thuyên, ít khi chủ động nhắc tới chuyện của mình, tất nhiên quan hệ nhạt nhẽo của nàng và cô út lại càng ít đề cập tới.
“Ừ, cô ruột, lớn hơn mình năm tuổi.” Trầm Lạc Phù có chút thất thần, hình như nàng nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan, suy cho cùng nàng ấy luôn thích làm tiêu điểm, và sự thực là cô út của nàng chính là tiêu điểm, ở trong đám đông rất dễ nhận ra.
Lữ Hinh theo tầm mắt của Trầm Lạc Phù thấy bàn đối diện có một đôi nam thanh nữ tú.
“Nữ nhân kia thoạt nhìn giống y một bó hoa hồng…” Bà tám Lữ Hinh quan sát Trầm Vĩnh Lan, người đặc biệt chói mắt phía đối diện, rồi bình luận.
“Không, nàng không phải hoa hồng, mà là hoa thủy tiên.” Trong lòng Trầm Lạc Phù, hình tượng của Trầm Vĩnh Lan cũng không phải hoa hồng.
“Thủy tiên? Không giống nha, tại sao lại là thủy tiên?” Nữ nhân diễm lệ đường hoàng kia và hoa thủy tiên tám sào tre cách nhau một trời một vực.
“Thủy tiên là loài hoa tự kỷ nhất, không phải sao?” Đúng vậy, trong lòng Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan là đóa thủy tiên, đóa thủy tiên tự kỷ, trong mắt chỉ nhìn thấy mình, không ngó ngàng tới người khác.
“Tự kỷ thì mình không rõ, nhưng mình biết, nếu là thủy tiên, thì nhất định phải là loại có gai.” Lữ Hinh hay nói giỡn. À không, xem cảnh tượng bên đó, mỹ nữ ấy tựa hồ đang vứt bỏ anh đẹp trai kia.