Chương 171: Tồn tại

Địch Cảnh đã chết, thật sự đã chết.

Táng thân trong vòng vây Trùng tộc, Bạch Huyễn tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn bị Trùng tộc điên cuồng cắn nuốt sạch sẽ, cái gì cũng không lưu lại.

Chân thật tử vong, không còn hy vọng còn sống.

Bạch Huyễn đến tận bây giờ vẫn canh cánh trong lòng một màn kia, vô pháp tha thứ bản thân không thể bảo vệ tốt Địch Cảnh, mà cảnh tượng Địch Cảnh chết thảm lại chồng lên trong ác mộng về cha mẹ hắn táng thân trong bụng Trùng tộc tám năm về trước, che trời lấp đất mà chèn ép Bạch Huyễn, khiến hắn lâm vào cực độ tự trách. Khi hắn đứt quãng lầm bầm hối hận kể lại, mọi người biết được hết thảy những gì Bạch Huyễn cùng Địch Cảnh gặp phải.

Địch Cảnh trên đường trở lại Đông Cực tinh hệ liền liên hệ với Bạch Huyễn, nói muốn thăm dò chân tướng sinh mệnh không rõ, trạm thứ nhất chính là địa phương bọn họ phát hiện thuần thạch. Vừa lúc Bạch Huyễn cũng nghi hoặc cảnh tượng lượng lớn Trùng tộc đột nhiên xuất hiện trên viên tinh cầu đó, liền ăn nhịp cùng Địch Cảnh, quyết định hành động cùng nhau.

Bọn họ hành động thực nhanh chóng, Địch Cảnh vừa tới Đông Cực tinh, Bạch Huyễn đã thuê tốt tinh hạm, chuẩn bị tốt vũ khí, Địch Cảnh cơ hồ không dừng lại nghỉ ngơi, mã bất đình đề cùng Bạch Huyễn chạy tới quặng thuần thạch.

Quặng thuần thạch đã bị quây lại, cư dân trên tinh cầu cũng được di cư sang tinh cầu khác. Bởi Bạch Huyễn cùng Địch Cảnh bọn họ là công thần phát hiện mạch khoáng này, cục khai thác mỏ liền phá lệ chấp thuận để bọn họ tiến vào hầm quặng. Nhưng khiến người ta tiếc nuối chính là, Địch Cảnh mở ra con mắt thứ ba tra xét từng đường hầm mỏ một, cũng không phát hiện ra manh mối nào.

Hai người mau chóng trở về, trước khi trở về Đông Cực tinh để thương lượng tiếp, Địch Cảnh đột nhiên có phát hiện, tựa hồ có tinh thần thể vụt qua. Hai người lập tức bám theo, nhưng theo như lời Địch Cảnh, tinh thần thể không rõ kia chuyển động cực nhanh, dường như nháy mắt liền biến mất. Hai người đuổi theo thực mệt, nhưng may mắn là, mỗi khi họ muốn từ bỏ, Địch Cảnh luôn có phát hiện mới.

"Lúc ấy ta nên nhận ra có chuyện không thích hợp, tại sao ta lại ngu như vậy!" Bạch Huyễn thống hận đập đầu, Hàn Nghiệp duỗi tay ngăn hành vi tự hại của hắn, Bạch Huyễn tránh thoát không xong, chỉ có thể ô ô mắng bản thân, "Cái vật kia rõ ràng đang chơi chúng ta, như câu cá, như mèo vờn chuột, tại sao ta lại nhìn không ra! Tại sao chúng ta đều mụ đầu!"

Diệp Tố không biết nên an ủi hắn thế nào, bên tai bỗng nhiên lại truyền tới tiếng khóc nặng nề, là Trương Diêu Phong, hắn không ngừng ôm chặt Hao Thiên Khuyển, bả vai dồn dập run rẩy. Hắn giống Bạch Huyễn, đều đổ lỗi cái chết của Địch Cảnh lên người mình, khi hắn gào khóc, còn lặp đi lặp lại: Tại sao ta lại không đi tìm ngươi sớm hơn, tại sao lại giận dỗi với ngươi...

Hắn xem nhẹ, cho dù hắn ở bên Địch Cảnh, cũng không thể thay đổi bất luận kết quả gì, tốt nhất cũng chỉ là hai người cùng nhau táng thân trong bụng Trùng tộc mà thôi. Những người khác đều không nói gì, bọn họ ngay cả bản thân cũng an ủi không nổi, làm sao có thể an ủi người khác. Đợi cảm xúc Bạch Huyễn cùng Trương Diêu Phong bình tĩnh lại, Bạch Huyễn lại thống khổ mà nhớ lại đoạn đường cuối tiến về phía bi kịch kia.

Hai người tổng cộng truy đuổi trên vạn năm ánh sáng, rốt cuộc dừng tại một góc hẻo lánh của Đông Cực tinh.

Địch Cảnh đột nhiên nói chuyện với chân không: "Đúng vậy, ta có thể nhìn thấy các ngươi!"

Bạch Huyễn không nhìn thấy bất kì thứ gì, cũng không nghe thấy bất kì thứ gì, cho nên hiểu biết chỉ dừng lại ở phía câu hỏi của Địch Cảnh, nhưng kỳ thật Địch Cảnh cũng không nói nhiều, tổng cộng cũng chỉ có vài câu như vậy.

"Các ngươi là cái gì?"

"Ta nghe không hiểu, quá rối loạn, quá trùng lặp, căn bản không nghe rõ!"

Sau một lúc lâu, Địch Cảnh đang nhắm mắt nghe đột nhiên biến sắc, khϊếp sợ cực độ, sợ hãi cực độ, Bạch Huyễn quả thực vô pháp hình dung thần sắc dáng sợ của Địch Cảnh khi đó, thậm chí bởi vì hồi tưởng bộ dáng Địch Cảnh, Bạch Huyễn nhịn không được rùng mình: "Lúc ấy hắn nhất định gặp thứ gì phi thường đáng sợ! Đáng sợ đến mức hắn chưa kịp nói lại cho ta! Ta thấy thân thể hắn run rẩy kịch liệt, sắc mặt đáng sợ, cơ bắp trên mặt đều co rút! Dáng vẻ kia thực giống người bị động kinh, còn đáng sợ hơn động kinh! Ta muốn kéo hắn đi, hỏi hắn một chút đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại như bị trói chặt lại, đầu lưỡi hắn dường như mất đi công năng, thực gian nan mới nói ra được mấy từ đứt đoạn hàm hồ: Tội nghiệt...ma quỷ... không thể... không có đường sống."

Bạch Huyễn đột nhiên ôm đầu, không dám tiếp tục hồi tưởng, một màn quỷ dị kia khiến tác động sâu vào Bạch Huyễn khiến hắn thiếu chút nữa hỏng mất, "Sau đó, có rất nhiều Trùng tộc từ chung quanh tiến tới công kích chúng ta, Địch Cảnh hắn... vẫn như trước, lâm vào trạng thái như bị mất hồn này, còn không đánh trả..."

Chuyện phía sau, tất cả mọi người đều biết. Bất quả chuyên viên theo dõi Bạch Huyễn chỉ nhận mình là du hiệp đi ngang qua, cũng không phải cố ý theo dõi Bạch Huyễn. Phòng bệnh trầm mặc xuống, chỉ có Hao Thiên Khuyển tựa hồ hiểu ý người mà không ngừng kêu thảm, giống như nó cũng nhớ rõ cảnh tượng đáng sợ lúc ấy. Bọn họ từ lời miêu tả của Bạch Huyễn khó có thể tưởng tượng ra, đến tột cùng Địch Cảnh đã nhìn thấy thứ gì, kỳ thật ngay cả Bạch Huyễn cũng căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, ít nhất ở thời điểm Địch Cảnh phát cuồng, Bạch Huyễn chỉ thấy ngoại giới một mảnh gió êm sóng lặng.

Thật lâu, Bạch Huyễn vẫn mang theo điểm hoảng sợ, nói: "Các ngươi nhất định chưa thấy bộ dáng đáng sợ hơn Địch Cảnh lúc ấy, thật giống như, giống như, vũ trụ chuẩn bị nổ tung một giây tiếp theo, tuyệt vọng như không còn gì có thể tồn tại."

La Thành bọn họ tới vùng sao trời Địch Cảnh tử vong, an tĩnh hẻo lánh, mấy tinh cầu thưa thớt tô điểm, không ai biết nơi này không lâu trước đây vừa nuốt sống sinh mệnh một con người.

Trương Diêu Phong đứng phía trước tinh hạm, hai mắt si mê nhìn vũ trụ đen như mực, tựa hồ như muốn nhìn thấy Địch Cảnh sống sờ sờ trong địa phương ngay cả một sinh mệnh cũng không có kia, sau đó hắn sẽ tháo kinh râm xuống, đắc ý nói, "Bị dọa rồi đi."

Trương Diêu Phong đợi thật lâu, thật lâu, sao trời vẫn là sao trời tịch liêu như vậy, Địch Cảnh cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về.

Hàn Nghiệp định quay trở về, mục đích hắn tới Đông Cực tinh bất quá chỉ là bồi Diệp Tố, an ủi hắn, thuận tiện tìm hiểu tình hình cụ thể và tỉ mỉ chuyện Địch Cảnh, nếu không hắn căn bản không cần lúc này còn lặn lội đường xa.

Hàn Nghiệp đã có manh mối cụ thể về người thứ năm và thứ sáu trong bảy người, cần tìm kiếm, hắn vốn định mang theo La Thành và Diệp Tố, xem như bồi dưỡng cảm tình bảy người, nhưng Diệp Tố cảm thấy cảm xúc Trương Diêu Phong cùng Bạch Huyễn thực không thích hợp, hắn không yên tâm, muốn cùng La Thành lưu lại.

Hàn Nghiệp nghe Diệp Tố nói xong, không có bất luận dị nghị gì liền đồng ý, liền lén lút an bài nhiều nhân viên Chấp hành tư âm thầm bảo hộ, bảo đảm sẽ không để bi kịch của Địch Cảnh phát sinh trên bất luận người nào trong bọn họ, mới rời đi, đi trước tìm kiếm người thứ năm cùng thứ sáu. Khiến Hàn Nghiệp cảm thấy vui mừng chính là, tọa độ hai người hắn tính ra thế nhưng giống nhau, có nghĩa là tiểu ngũ cùng tiểu lục ở cùng nhau, miễn cho Hàn Nghiệp rất nhiều phiền toái.

Hàn Nghiệp nhìn tinh đồ địa phương tiểu ngũ tiểu lục sống, liếc đến một điểm tuyến đường đi qua, Hàn Nghiệp trầm tư một lát, quyết định dừng ở phụ cận kia một thời gian. Đây là địa phương Tây Đô tinh hệ tiền nhiệm lĩnh chủ cư trú một thời gian sau khi về hưu, xác thật non xanh nước biếc, an tĩnh ưu nhã, thích hợp dưỡng lão. Hàn Nghiệp thông tri tiền nhiệm lĩnh chủ tin tức hắn muốn tới thăm. Thời điểm Hàn Nghiệp dừng tại cảng nhỏ của viên tinh cầu này, đã có nhân viên chuyên môn chờ tại đó, nhìn thấy Hàn Nghiệp, người nọ tất cung tất kính mà chào đón.

Hàn Nghiệp để người nọ mở cửa phi xa, nghĩ nghĩ, tùy tiện hàn huyên vài câu cùng hắn, hy vọng có thể nhận được một ít tin tức.

"Thân thể Triệu lão tiên sinh có khỏe không?"

Người nọ biết thân phận bên ngoài của Hàn Nghiệp, tức Hàn gia chi tử, không dám chậm chễ chút nào, vội vàng trả lời: "Thân thể lão tiên sinh... thật sự không dám giấu ngày, lão tiên sinh đã thân thể hư nhược nhiều năm qua rồi, gần đây lại càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ dặn dò hắn nghỉ ngơi nhiều, nhưng hắn không muốn nghe, cả ngày nghiên cứu kinh Phật. Hy vọng Hàn tiên sinh có thể khuyên hắn nhiều hai câu."

Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, ấn đường nhíu lại.

Địa phương tiền nhiệm lĩnh chủ ở cũng không đơn giản, một tòa lầu trệt bình thường, chung quanh còn có một vài phòng ở nhỏ, là chỗ ở của người hầu. Nhà chính tràn ngập một cổ đàn hương nhàn nhạt, là lắng đọng lại qua nhiều năm tháng, nhưng sau khi Hàn Nghiệp tiến vào cũng không phát hiện ra tượng Bồ Tát hay Phật tổ.

Người đưa Hàn Nghiệp tới mang hắn tới một cánh cửa, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa được đáp lại, liền để Hàn Nghiệp tự mình đi vào còn bản thân thì thủ bên ngoài.

Đàn hương vị nơi này càng nồng đậm, như ở nhiều góc tường đều đốt hương, nhưng toàn bộ căn nhà đều thực trống trải, liếc mắt một cái có thể nhìn được toàn cảnh, vẫn không có tượng phật như trước, không biết tại sao phải ngày ngày thắp hương.

Tiền nhiệm lĩnh chủ một đầu tóc bạc hoa râm, sắc mặt vàng như nến, thân hình nhỏ gầy, nhìn qua xác thật thân thể suy yếu, Hàn Nghiệp lúc đầu cũng không nhận ra lão nhân tiều tụy này là Tây Đô Tinh hệ đại lĩnh chủ uy phong hiển hách, nổi danh vạn dặm, sấm rền gió cuốn năm nào.

Tiền nhiệm lĩnh chủ tựa hồ nhìn ra hoang mang của Hàn Nghiệp, thanh âm nghẹn ngào nói: "Giấc ngủ ta không tốt, mùi hương các ngươi thấy không dễ ngửi này lại khiến lão nhân ta cảm thấy được an ủi, ngủ được càng an ổn một chút. Ngươi ngồi..."

Hàn Nghiệp vội vàng ngăn cản hành động tiền nhiệm lĩnh chủ đứng lên kéo ghế cho hắn, bản thân nhanh chóng tự lấy ghế dựa ngồi đối diện cách hắn không xa.

Trước mặt tiền nhiệm lĩnh chủ là án thư (bàn sách) thấp nhưng rộng lớn, phía trên bày đầy các loại kinh Phật, Hàn Nghiệp thấy được vài quyển trứ danh, nhưng càng có nhiều quyển đến tên hắn cũng chưa từng nghe tới.

Tiền nhiệm lĩnh chủ khẽ cười cười, nếp nhăn trên mặt dính vào nhau, "Lúc còn nhỏ ta từng thấy qua ngươi, khi đó, ta liền biết ngươi sẽ không tầm thường, quả nhiên, trưởng thành lên thực không tầm thường."

Hàn Nghiệp mặt không đổi sắc, người ngoài đều biết Hàn gia chi tử hiện tại là kẻ nhu nhược, không biết tại sao tiền nhiệm lĩnh chủ lại nói như vậy, đến tột cùng là không để ý chuyện bên ngoài hay là đã biết được cái gì.

Tiền nhiệm lĩnh chủ tựa như đang hoài niệm thời gian lúc còn trẻ tuổi, ánh mắt mê ly, "Khi đó ta còn chưa già như vậy, mới qua mấy năm, hai mươi năm? Ai, mới hai mươi ăn, ta liền phải buông tay Tây Đô, huy hoàng quá khứ, có huy hoàng mấy cũng không thể mang theo tới hiện tại, càng miễn bàn tới sau khi chết. Ai, ngươi nói, tồn tại của chúng ta có ý nghĩa gì, sinh không mang tới bất cứ thứ gì, chết cũng không mang theo một thảo một mộc, những năm tháng ở giữa có ý nghĩa gì đâu?"

Vị lão nhân này có thổn thức, hoài niệm những chuyện quá khứ đã trôi qua của người già, sợ hãi tuổi già cùng tử vong.

Sau đó, Hàn Nghiệp phát hiện, tiền nhiệm lĩnh chủ còn có sự hồ đồ của người già.

Tiền nhiệm lĩnh chủ lật từng cuốn kinh Phật, ý vị thâm trường nói: "Ta nghĩ, ý nghĩa tồn tại chính là theo đuổi sự bất tử đi. Cái gì mà luân hồi đầu thai, ta kỳ thật đều không tin, nhưng ta tin tưởng có thể đạt tới bất tử, ngươi thấy sao?"