[Lần ngoại 3]
Tân niên qua đi, mùa xuân rất nhanh đã tới. Năm nay tết âm lịch trôi qua, thời điểm học viện Anh Hoa khai giảng đã là tháng ba. Sau khi xử lý xong hết khai giảng chuyện tình, cũng đã là giữa tháng ba.
“Thế nào?”
Lâm Hiểu kích động nói.
“Ừ. . .”
Lạc Hà cúi đầu, trầm tư.
“Ai nha! Rõ ràng là ý hay như vậy! Tiểu Hà cũng thật là, do dự cái gì chứ.”
“Nhưng mà. . .”
Lạc Hà vẫn còn do dự.
“Aizzzz ~~~ Quyết định như vậy đi! Tiểu Mãn, ngươi cũng rất muốn đi đúng không?!”
Lâm Hiểu kích động nhìn Cố Tiểu Mãn đang ngồi một bên.
“Huh?!”
Sao đột nhiên lại hỏi nàng?
“Trời ơi ~~ Tiểu Mãn ngươi thật là, chẳng lẽ không muốn cùng Tiểu Hàn đến chỗ. . . Nhiều lãng mạn sao ~~”
Hai tay ôm một chỗ, vẻ mặt say mê.
Nghe Lâm Hiểu nói như thế, tâm Cố Tiểu Mãn bắt đầu động, sau đó không biết là nghĩ tới điều gì mà bắt đầu đỏ mặt.
Suối nước nóng a. . . Nếu như mình thật sự đi suối nước nóng cùng Tiểu Hàn. . .
Nàng trộm nhìn thoáng qua thụy mỹ nhân đang ngủ trong lòng mình.
Bởi vì gần đây bề bộn nhiều việc, đã thật lâu rồi Cố Tiểu Mãn không có cùng Mạc Thanh Hàn yên ổn bên nhau. Nếu tắm suối nước nóng thì. . .
“Trời ơi! Tất cả mọi người đều đi đi ~~ Có thể dắt theo bạn đi chung nga ~”
Lâm Hiểu tiếp tục hấp dẫn các thành viên trong hội.
“. . . Ách. . .”
“Nếu vậy thì, ta cũng muốn đi ~~”
“Đúng vậy!”
“Thế nào? Tiểu Hà, ngươi cũng có thể dắt Tô Thiến học tỷ theo cùng.”
Cười tà.
“Sao?!”
Lạc Hà ngẩn ra.
“Gần đây chuyện trong trường đều đã xử lý xong.”
Tô Thành ở một bên nói.
“Vậy đi thôi.”
Tự ý quyết định.
“Ơ. . . Kia, vậy đi thôi.”
Suối nước nóng a ~~~
Vì thế, chiều thứ sáu, tất cả mọi người đều không có tiết. Đoàn người mang theo hành lý của chính mình, xuất phát.
Do Lâm Hiểu nói có thể dắt theo bạn đi cùng, Lâm Hiểu cùng Lạc Hà đều dẫn bạn theo, các thành viên khác của hội học sinh ít nhiều cũng có dẫn theo bạn. Có nam sinh dắt theo bạn gái, đương nhiên cũng có nam sinh dẫn theo bạn đồng tính. Cũng không biết là do thẹn thùng hay sao, nữ sinh lại rất ít người dắt theo bạn trai, thường thì đều dắt theo bạn đồng tính như Lâm Hiểu, Lạc Hà, hoặc là chị em, có vài người còn đi một mình.
“Xuất phát, xuất phát.”
Sau màn giới thiệu đơn giản, đoàn người liền ồn ào lên xe buýt đi đến suối nước nóng.
Bạn của Lâm Hiểu và Lạc Hà Cố Tiểu Mãn đã gặp qua, chính là hai nữ sinh nàng gặp hôm giáng sinh. Qủa nhiên. . . Nàng đã nghĩ đúng sao?
“Học tỷ, khát nước không?”
Tay Lạc Hà đang cầm đồ uống, dùng thanh âm ôn nhu khiến người ta muốn nổi da gà hỏi trung tính nữ sinh ngồi bên cạnh.
“Ừ.”
Cô gái tiếp nhận nước uống Lạc Hà đưa, sau đó tiếp tục im lặng.
Lần trước bởi vì buổi tối cho nên không nhìn thấy rõ ràng, hiện tại đang là ban ngày, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện, trung tính nữ sinh này thật sự là tuấn tú đến không thể tưởng tượng. Thậm chí Cố Tiểu Mãn phát hiện, trong xe còn có nữ sinh đang nhìn cô gái, sau đó đỏ mặt.
“Còn bao lâu mới đến?”
Tô Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi.
“À. . . Ước chừng một tiếng nữa.”
Lâm Hiểu cân nhắc một chút rồi trả lời.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi tí đi.”
Tô Thiến không được tự nhiên nói.
“Sao?”
Lạc Hà bị bất ngờ, không kịp phản ứng.
Tô Thiến trong lòng bất đắc dĩ thở dài N lần. Vì cái gì mình lại thích một người. . . chậm hiểu như vậy? Nhìn nữ sinh đứng bên cạnh bất lực nói:
“Ngồi xuống.”
“???”
Lạc Hà không hiểu, ngồi xuống.
Tô Thiến nhìn Lạc Hà, tay lôi kéo, đem đối phương kéo đến trong lòng mình.
“!!!”
“Woah ~~~~~”
Trên xe phát ra thanh âm ồn ào của nam sinh.
“Học tỷ quả nhiên vẫn rất anh tuấn!” ~(≧▽≦)/~
Tô Thiến vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không để ý chung quanh. Nhưng Cố Tiểu Mãn lại khó có dịp thấy được Lạc Hà đỏ mặt.
“Dựa vào ta nghỉ ngơi đi.”
Anh tuấn nữ sinh nhìn phía trước, cứng nhắc nói.
“. . . Nga.”
Chung quanh nổi lên thanh âm bàn luận nho nhỏ, Cố Tiểu Mãn ngẩn ra nhìn hai người họ.
Thử nghĩ, nếu đổi lại là chính mình, cái dạng này có thể hảo hảo nghỉ ngơi sao? Chỉ cần phải cố kiềm chế tim đập cũng đã phi thường không dễ dàng rồi?
Nhưng mà. . . Như thế nào hôm nay lại yên ả như vậy? Giống như. . . Thiếu thiếu gì đó.
Cố Tiểu Mãn ngó trái liếc phải, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“. . . . . .”
Thiếu cái gì nhỉ?
Bàn tay bên hông nắm lại thật chặt. Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn, có chút bất mãn nhìn nàng.
“Sao vậy Tiểu Hàn?”
Ngạc nhiên hỏi. Nàng tưởng Mạc Thanh Hàn đã ngủ, thật không ngờ thế nhưng vẫn còn thức. Tiểu Hàn làm sao vậy? Sao lại dồi dào sinh lực như vậy?
“Không cho phép hoa tâm. . .”
Bất mãn nói.
“Ách. . . Làm gì có đâu.”
Cố Tiểu Mãn buồn cười. Chẳng lẽ Tiểu Hàn đang ghen? Nàng đang ăn dấm chua của ai? Hay là không thích mình nhìn người khác? Oa a a! Tiểu Hàn như vậy. . . Thật đáng yêu a ~~
Xe đi được nửa đường, Cố Tiểu Mãn đang ngủ gà ngủ gật mới sực nhớ nguyên nhân hôm nay cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Hôm nay, hình như đều chưa nghe được giọng nói gây sức ép của Lâm Hiểu học tỷ. Sao lại thế này?
Buông Mạc Thanh Hàn đang ôm mình ra, lòng nàng tràn đầy hiếu kì quay đầu lại nhìn xung quanh. Nhìn thấy Lâm Hiểu đang ôm một cô gái bên người, ngoan ngoãn ngủ.
. . . Mặc kệ cô gái kia là ai, có thể khiến cho Lâm Hiểu an tĩnh lại. . . Cố Tiểu Mãn đối với nàng đã có mười hai vạn phần sùng kính. Thực. . . Không dễ dàng. . .
Rốt cục cũng tới nơi. Mọi người mang theo hành lý, tiến vào khách sạn.
Đây là một nơi được thiết kế tinh xảo, khách sạn có diện tích không lớn lắm, nằm khuất trong rừng cây, đang là mùa xuân, mùa cây anh đào nở rộ. Toàn bộ khách sạn đều bị màu trắng của hoa đào bao phủ, mang theo chút hương vị khói lửa không thực của nhân gian.
Cửa khách sạn mở, bước ra là một cô gái mặc quần áo phục vụ:
“Chào mừng đến khách sạn “Du Tai”.”
Cô gái vừa đi vừa nhiệt tình hướng dẫn bọn họ. Chỉ là nàng đang nói cái gì đó, Cố Tiểu Mãn một câu cũng nghe không lọt. Từ khi nàng tiếng vào khách sạn khu suối nước nóng đến bây giờ, đã như bước vào cõi thần tiên. Trong lòng một bên ra sức nói với chính mình – không được nghĩ lung tung, một bên lại không ngừng bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng tắm suối nước nóng.
Ôi. . . Lúc đó, sẽ là tắm cùng Tiểu Hàn sao? Vậy không phải là. . . Ôi. . . Không đúng không đúng, thân thể của Tiểu Hàn. . . Khụ khụ khụ. . . Nàng đều đã nhìn qua a, không cần phải thẹn thùng. Ôi. . . Nhưng mà cùng nhau tắm. . . hình như cho tới bây giờ đều chưa từng thử qua. . . A a a! Không được suy nghĩ lung tung như vậy!
Sau đó là chia phòng, hai người một phòng. Cố Tiểu Mãn đương nhiên sẽ cùng phòng với Mạc Thanh Hàn. Lấy phòng xong liền hoạt động tự do.
Lúc Cố Tiểu Mãn vào phòng, nàng vội vàng đem đồ đạc cất kĩ, sau đó đun nước ấm. Mạc Thanh Hàn đi phía sau Cố Tiểu Mãn, hi vọng có thể giúp Cố Tiểu Mãn một tay.
“Tiểu Hàn, ngươi có mệt hay không? Ngươi ngủ trước đi, chừng nào ăn cơm ta gọi ngươi.”
Cố Tiểu Mãn thúc Mạc Thanh Hàn đi ngủ, không nỡ để cho nàng mệt nhọc.
Bất quá Mạc Thanh Hàn tựa hồ chưa muốn ngủ. Tuy rằng bộ dáng rõ ràng ngay cả mắt đều không mở ra được, lại đến ngồi trên ghế, nhìn Cố Tiểu Mãn làm.
Khi Cố Tiểu Mãn đem hành lý sắp xếp xong, có người gõ cửa phòng. Lạc Hà cười tủm tỉm đứng bên ngoài, kêu Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn xuống ăn cơm chiều.
Vì thế cơm chiều là ăn cùng nhau, trong lúc ăn xảy ra một chuyện. Tô Thành cãi nhau với người bạn hắn dẫn theo, Cố Tiểu Mãn lúc này mới nhìn đến nam sinh một thân nho nhã. Gương mặt búp bê của nam sinh giờ phút này bỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thành.
Bên cạnh có người khuyên can, nhưng hình như không có tác dụng.
“Hừ!”
Cuối cùng, nam sinh mặt búp bê phẫn uất “Hừ” một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Ngươi đi đâu?”
Tô Thành mặt lạnh, hỏi.
“Đi tắm!”
“Lúc này mà tắm? Ăn cơm xong rồi tính sau!”
“Ai quy định lúc này ta không được tắm! Ta vẫn cứ muốn tắm bây giờ!”
“. . . . . . .”
Không khí có chút xấu hổ. Nam sinh đi không lâu, Tô Thành cũng đứng dậy.
Những người còn lại vội vàng ăn xong cơm, liền tự giác trở về phòng.
Cố Tiểu Mãn thấy Mạc Thanh Hàn đã buồn ngủ đến lợi hại, nàng muốn sớm tắm rồi đi ngủ.
“Hiện giờ không nhiều người lắm, chi bằng, chúng ta đi tắm ngay bây giờ đi Tiểu Hàn.”
Cố Tiểu Mãn vừa sửa sang y phục của mình vừa nói.
“Ân. . .”
Thụy mỹ nhân mắt nhắm mắt mở trả lời.
Hai người ôm quần áo đi ra suối nước nóng, lúc này suối nước nóng quả nhiên không một bóng người. Cả hai cởϊ qυầи áo, ngâm mình vào.
Cố Tiểu Mãn chôn cả người xuống nước, không dám nhìn đến thân thể Mạc Thanh Hàn.
Chớ phi lễ, chớ phi lễ! Trong lòng liên tục niệm.
“Tiểu Mãn, sao bơi xa quá vậy?”
Thấy Cố Tiểu Mãn rụt người bên cạnh, Mạc Thanh Hàn bơi lại, mơ mơ màng màng hỏi.
“Hơ!”
Dựa vào như vậy là thân mật quá rồi ~~~~
Cố Tiểu Mãn đỏ mặt muốn chết.
“Ta. . . Ta không. . .”
Thân thể bóng loáng của Mạc Thanh Hàn cọ vào người Cố Tiểu Mãn, tay sờ trán Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, mặt của ngươi thật là đỏ.”
“!!!!!!!!!!”
Oa a a! Phật tổ a ~~~ Nàng không kiềm được ~~ Cố Tiểu Mãn nhanh chóng lấy tay che mũi, chỉ sợ bản thân mình khống chế không được chảy máu mũi.
Mạc Thanh Hàn lại không hề cảm thấy gì, tiếp tục dán trên người Cố Tiểu Mãn, mềm nhũn nói với đối phương:
“Tiểu Mãn, ta giúp ngươi kỳ cọ, được không?”
“Không không không. . . Không cần ~”
Cố Tiểu Mãn thấp giọng.
“Không sao đâu Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn đang muốn chạy trốn, mỉm cười nói:
“Ta sẽ giúp Tiểu Mãn sát thực sạch sẽ.”
“. . . . .”
Tiểu Hàn a. . . Vấn đề trọng điểm, không phải cái này. . . ~~~~(>_<)~~~~