Chương 31: Phiên ngoại 1

Sự kiện thần bí ngày nào đó (Thượng)

“Rầm!”

Cửa lớn Hạ gia bị thô bạo đẩy ra.

Những nữ công đang nhiệt huyết sôi trào quét tước bên trong được một phen hoảng sợ.

“!!!”

Bá vương long đứng tại chỗ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.

“Ôi trời.”

Lui lui lui. Vừa rồi, bọn họ có loại cảm giác bị ám sát.

“. . . Cái kia, Tiểu Hà, quần áo bên ngoài đã lấy vào hết chưa? Ngươi đi xem đi.”

“A! Ta lập tức đi.”

“Còn vυ" Trương a! Đồ ăn ở nhà bếp sắp xong rồi, ngươi lại giúp ta được không?”

“Được được, tới ngay.”

Các nàng đang vội vã, các nàng là những người lao động chăm chỉ, các nàng vừa rồi cái gì cũng không có nhìn thấy ~~~~ —_—||||||||

Bá vương long “Kịch kịch kịch” đi lên lầu.

“Rầm!”

Cửa phòng hung hăng đóng lại.

A-men ——

Cánh cửa đáng thương.

Đây là suy nghĩ duy nhất ở hiện tại của những người lao động “chăm chỉ”.

Bá vương long ở bên trong phòng cởϊ qυầи áo, mỗi lần cởi là một lần lớn tiếng lầm bầm lầu bầu.

“Hừ! Ngươi kết hôn với ai?! A?! Có quan hệ gì tới ta?!”

“Đúng! Không có vấn đề gì! Hừ!”

“A a! Ta để ý?! Con mắt nào của ngươi thấy ta để ý?! Cái gì? Hai con mắt đều nhìn thấy?! Hừ! Ta không thèm để ý! Ta hoàn toàn không thèm để ý!”

“Chết tiệt ai thèm quan tâm ngươi kết hôn với ai?!”

“Hừ! Nàng kết hôn với người khác?! Nàng kết hôn với người khác ta cao hứng muốn chết! Vĩnh viễn sẽ không đến đây quấn lấy ta là quá tốt rồi!”

“Gì?! Ta thích nàng. Con mắt nào nhìn thấy ta thích nàng hả hả hả?!”

“Ta *****”

Đây là cỡ nào quỷ dị a, rõ ràng chung quanh không có một bóng người, Hạ Mạt lại ở bên trong kích động ồn ào.

“Hừ! Bây giờ ta đi tắm!”

Cởϊ áσ! Cởϊ qυầи! Tắm rửa!

“Rầm!”

Cửa phòng tắm một lần nữa bị đóng lại. Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Dưới lầu ——

“Hình như đột nhiên im lặng.”

Tiểu Hà tiến đến bên cạnh vυ" Trương, cẩn thận nói.

“Trên lầu đã xảy ra chuyện gì?”

Vυ" Trương thật cẩn thận trả lời.

“. . . Tiểu thư tại sao lại nóng giận nữa rồi?!”

“Cốc Vũ tiểu thư ~~~ Ngươi tới nhanh lên ~~~”

Tiểu Hà đáng thương như vậy ôm lấy vυ" Trương.

“Gọi điện thoại đi! Gọi điện thoại cầu cứu đi ~~~”

Không khí dưới lầu phi thường âm u.

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng tắm một lần nữa bị thô bạo đẩy ra.

“Vô liêm sỉ a a a a!!!!”

Hạ Mạt không mặc gì, sắc đẹp lộ ra ngoài nghiêm trọng, thần tình đỏ bừng, đứng ở cửa phòng tắm kêu to.

“Đừng để ta nhìn thấy! Đừng để ta nhìn thấy!”

Vô hạn lặp lại, sau đó bắt đầu mặc quần áo, tốc độ cực nhanh.

Nhóm nữ công dưới lầu lại cả kinh.

“Trời ạ! Nữa rồi nữa rồi! Lại ầm ĩ nữa rồi!”

“Cốc Vũ tiểu thư nhanh lên cứu mạng ~~~~” ~~~~(>_<)~~~~

“Rầm!”

Cửa phòng lại bị đẩy ra. Sau đó lại “Rầm” một tiếng, bị đóng lại thật mạnh. Hạ Mạt cầm lấy chìa khóa xe, đi nhanh xuống lầu.

Nổi điên rồi nổi điên rồi! Qủa nhiên nổi điên rồi! ~~~~(>_<)~~~~

Xong xuôi hết thảy, bá vương long liền xông ra ngoài.

“Tiểu thư. . . Đi ra ngoài sao?”

“Hình như là đi ra ngoài.”

“Bồ Tát phù hộ a ~~~”

Nữ công ở Cốc gia đã nhận được điện thoại báo. Cho nên khi cánh cửa bị “Rầm rầm” đẩy ra, phản ứng xem như tương đối bình tĩnh.

“Xin chào, Hạ tiểu thư.”

Tiểu Cúc đứng ở cửa, lễ phép hỏi thăm Hạ Mạt.

“Họ Cốc ở đâu?!”

Lớn tiếng la lối.

“Tiểu thư đi ra ngoài.”

“Đi đâu?!”

Qủa nhiên! Qủa nhiên là thế này phải không?!. . . Hỗn. . . Vô liêm sỉ a a a a!

“Tiểu thư có việc, đi XXX gặp An thiếu gia.”

“. . . . .”

Bá vương long đột nhiên im lặng, đứng ở cửa.

“Hạ tiểu thư?”

Thấy Hạ Mạt không có phản ứng, Tiểu Cúc kinh ngạc gọi tên Hạ Mạt.

“Ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, hắc hắc hắc hắc. . .”

Đột nhiên nở nụ cười quái dị! Hạ Mạt xoay người xông ra ngoài.

Lên xe, đóng cửa, nhấn ga, xe đánh một vòng lập tức chạy vội ra ngoài. Nàng hình như quên mất, chính mình chỉ vừa mới lấy được giấy phép lái xe.

Lại nói bên kia. . .

“Rất vui được hợp tác cùng ngài.”

Cốc Vũ mỉm cười đứng dậy. Vươn tay hướng tới nam nhân trước mặt.

“Ta cũng vậy, có thể hợp tác cùng Cốc tiểu thư là vinh hạnh của ta.”

An thiếu gia vươn tay bắt lấy tay Cốc Vũ.

“Nếu không ngại thì cùng đi ra một chút đi.”

“Đương nhiên, có thể đi một chút.”

Cốc Vũ khéo léo cười, dự định rút tay về.

Ngay sau đó, sấm chớp đá lửa xẹt ra.

“Vô liêm sỉ a a a!”

Cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ, gây sợ hãi không ít đến những khách nhân đang nhàn nhã dùng cơm.

Cốc Vũ theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến Hạ Mạt đứng ở cửa, tay chỉ về phía nàng cùng An Mộc Dĩnh, kêu to.

“Tiểu Mạt?!”

Cốc Vũ giật mình nhìn Hạ Mạt ở cửa, sau đó cơ hồ là do bản năng, lập tức rút tay về.

Nàng đột nhiên cảm thấy phi thường buồn bực. . . Như thế nào. . . Nàng vừa rồi không có làm chuyện xấu. . . Vì sao lại có cảm giác chột dạ?!

Hạ Mạt chỉ vào Cốc Vũ, mở miệng:

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, các ngươi,. . .”

Nửa ngày cũng không nói thêm được câu nào.

“Tiểu Mạt? Sao ngươi lại tới đây?!”

Cốc Vũ kinh ngạc tiến lên.

“. . . Ngươi! Cốc Vũ ngươi là đồ vô liêm sỉ! Ta không bao giờ. . . muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Hạ Mạt đột nhiên kêu lớn lên, sau đó xoay người bỏ chạy. Để lại Cốc Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra cùng những khách nhân đang sợ hãi.

“Tiểu Mạt?!”

Thấy Hạ Mạt rời đi, Cốc Vũ giật mình đuổi theo. Nào biết, mới chạy tới cửa, người kia nguyên bản đã rời đi đột nhiên quay trở lại, vừa lúc đυ.ng phải Cốc Vũ cũng chạy ra cửa.

“???”

“Không cho phép ngươi cùng hắn một chỗ!”

Bản thân còn chưa kịp đứng vững, Hạ Mạt đã la to, kéo tay Cốc Vũ vào xe của mình.

“. . . . .”

Không phải nói là không muốn nhìn thấy nữa sao? Tại sao lại kéo mình lên xe?! Cốc Vũ kinh ngạc.

Không đúng! Mấu chốt là, Tiểu Mạt vì cái gì đột nhiên nổi điên lên?

Xe chạy nhanh một đường.

“Tiểu Mạt? Ngươi mới vừa biết lái xe mà phải không?”

Cốc Vũ ngồi trong xe, cảm thấy chính mình khó chịu đến lợi hại. Sau đó xe thắng gấp một cái, dừng lại.

Thừa dịp Cốc Vũ còn chưa hoàn hồn, Hạ Mạt nhanh chóng mở cửa xe xông ra ngoài.

Thì ra, đã về đến Hạ gia.

“. . . . . .”

Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Cốc Vũ mờ mịt ra khỏi xe. Nói thực ra, nàng hiện tại không ở một bên huyên náo đã là chuyện đáng để toát mồ hôi.

Xoa xoa huyệt thái dương, Cốc Vũ đau đầu tiêu sái đi vào Hạ gia. Vừa bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy mấy nữ công đáng thương nép vào một nơi, hai tay tạo thành chữ thập, một bên dập đầu một bên không ngừng hô:

“A-men. . . Thượng đế phù hộ.”

Vừa nhìn thấy nàng, nước mắt lưng tròng bổ nhào tới, giống như nhìn thấy không phải là người mà là cái XXX các nàng đang bái (không biết là thượng đế hay là Bồ Tát. . .囧). Đều bị hù sợ đến choáng váng rồi sao?

“Cốc tiểu thư. . . Tiểu thư nhà chúng ta hôm nay bị làm sao vậy, làm sao vậy?!”

“Ta cũng không biết.”

Cốc Vũ thành thật nói.

“Ô ô. . .” ~~~~(>_<)~~~~

“Để ta lên xem.”

“Cốc tiểu thư, người phải bảo trọng.”

“Cốc tiểu thư, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ kêu chúng ta!”

Chúng ta nhất định sẽ báo cảnh sát. . . —_—|||||||||

“. . . Ta biết rồi.”

Cửa phòng không có khóa.

“Tiểu Mạt?”

Cốc Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, đóng cửa lại.

“Oa a!”

Hạ Mạt hét to một tiếng.

“Thình thịch bốp!”

Cốc Vũ không kịp phản ứng đã bị đối phương một bên hướng lời thô tục, một bên đánh gục. Nàng chật vật té trên mặt đất, đau đến nhíu mi lại.

Hạ Mạt gắt gao đè lên nàng, mặt đỏ lên.

“Ngươi thế nhưng hồng hạnh xuất tường!”