“Tiểu Mãn? Cậu có chuyện gì sao? Sắc mặt không được tốt lắm.”
“Không. . . Có gì.”
Cố Tiểu Mãn ngồi trong phòng học, biểu tình trên mặt miệt mài quá độ.
“Sắp phải thi rồi, Tiểu Mãn cậu nếu thật sự không ổn thì không cần phải miễn cưỡng.”
Rốt cục, nữ sinh ngồi phía trước nhịn không được quay đầu lại nói.
“Ta có thể. . . Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon giấc. . .”
Đến tột cùng là ai dạy Tiểu Hàn mấy thứ kia?! Trả lại thụy mỹ nhân thuần khiết đây cho nàng a ~~~ Cố Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt.
Môn thi đầu tiên rốt cục đã xong, Cố Tiểu Mãn thống khổ tiêu sái bước ra khỏi trường thi, Mạc Thanh Hàn đã chờ ở bên ngoài, thấy Cố Tiểu Mãn ra, vẻ mặt sốt ruột đi tới.
“Tiểu Mãn, sắc mặt của ngươi không ổn.”
“. . . . . .”
Là do ai gây ra!! Cho dù thật sự muốn làm chuyện như vậy, cũng phải xem thời gian nha ~~~ Nàng còn muốn thi tiếp nha nha nha ~~~
Tiểu Mãn thật muốn thét lên như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn là không dám.
“Tiểu Mãn. . .”
Làm ơn đừng trưng ra vẻ đáng yêu nhìn ta như vậy, ta sẽ áy náy!
“Không có việc gì. . . Chỉ là hơi mệt chút.”
Vì cái gì ta lại nói như vậy? Người chịu thiệt rõ ràng chính là ta! (lệ rơi) (‘>_<)
“. . .”
“Oa a!”
Mạc Thanh Hàn đột nhiên ôm lấy Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Hàn?! Ngươi làm gì vậy?!”
Tiểu Mãn giật mình kêu lên.
“Ôm Tiểu Mãn trở về.”
“Oa a a! Nơi này có người!”
“Tiểu Mãn đừng nói gì hết, nhanh lên ngủ đi.”
“. . .”
Cảm giác có nhiều ánh nhìn chung quanh, Cố Tiểu Mãn thần tình đỏ bừng, lập tức liền đem mặt chôn vào trong ngực Mạc Thanh Hàn.
Gϊếŧ ta đi gϊếŧ ta đi gϊếŧ ta đi ~~~~~
May mắn có xe, nếu không để cho Mạc Thanh Hàn cứ như vậy ôm mình đi về nhà, Cố Tiểu Mãn cảm thấy tự sát cũng không có ích gì, xấu hổ chết đi được. Bất quá, cho dù là có, nhưng học viện Anh Hoa nhiều học viên vây xem như vậy, cũng đã nhiều đến làm cho Cố Tiểu Mãn muốn gặp trở ngại.
Ngày mai sẽ phát sinh sự tình gì?! Nếu nàng hi vọng xa vời ngày mai chuyện gì cũng không phát sinh, vậy có phải là mơ mộng hão huyền hay không? Thôi, dẹp đi.
Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn vào xe, sau đó đem Tiểu Mãn ôm vào trong ngực mình.
“Tiểu Mãn, ngủ đi.”
Nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ừ.”
Chính là nàng không có buồn ngủ a. . .
Cố Tiểu Mãn nằm trong lòng Mạc Thanh Hàn, tiếp tục rối rắm.
“Yên tâm.”
Thấy Cố Tiểu Mãn vẫn không ngủ, Mạc Thanh Hàn đột nhiên nói như vậy.
“A?”
Lấy tay vuốt mặt Cố Tiểu Mãn:
“Ta sẽ không vào lúc Tiểu Mãn ngủ mà tránh ra, cũng sẽ không ngủ, vẫn nhìn Tiểu Mãn. Cho nên Tiểu Mãn yên tâm ngủ đi.”
“Không cần ở trước mặt bác tài xế nói như vậy.”
Nhịn không được nhỏ giọng oán giận, liền đó tìm một tư thế thoải mái, hai mắt nhắm nghiền.
“Khụ khụ khụ. . .”
Phía trước truyền đến tiếng ho khan của tài xế.
“Nhị tiểu thư. . . Không cần để ý tôi.”
“Ân. Thỉnh chạy chậm một chút.”
“. . .”
Ngu ngốc, ngay cả tài xế đều thấy nhưng không thể trách sao? A ~~~ Nàng ngày mai, quả nhiên đừng đến trường thì tốt hơn. Chính là. . . Còn có cuộc thi. . . Không thể không đi. Thật sự không muốn đối mặt a ~~~~
Rối rắm, rối rắm.
Mạc Thanh Hàn thân thủ nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Tiểu Mãn.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn lần thứ hai toát mồ hôi. Nàng không phải tiểu hài tử a ~~~~
Cơ mà. . . Quên đi, kỳ thật nếu là như vậy cũng tốt.
Nhắm mắt nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy. . . Chính mình hình như thật sự đang mệt.
Mạc Thanh Hàn vỗ về Cố Tiểu Mãn, nhìn nàng ngủ trên đùi của mình. Thụy mỹ nhân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gối ôm của mình.
“Tiểu Mãn. . . Ta thích ngươi.”
_________
Kỳ thi rốt cục đã hoàn thành, kết quả cũng đã công bố, nghỉ đông chính thức bắt đầu.
“Cuối cùng cũng nghỉ a.”
Cầm kết quả, Cố Tiểu Mãn từ trong học viện nhào ra.
Lại nhớ tới chuyện mấy ngày nay trong học viện gặp phải. . . Cố Tiểu Mãn nghĩ tới đã muốn hộc máu.
“Tiểu Mãn! Ngươi cùng thụy mỹ nhân có quan hệ như thế nào?!”
“Tiểu Mãn! Thụy mỹ nhân vậy mà ôm ngươi, có thiên lý hay không đây a a a ~~~”
Thật sự xin lỗi. Đã làm cho ngươi cảm thấy không có thiên lý như vậy.
“. . .”
Vì cái gì nam sinh trợn trắng mắt nhìn mình, nữ sinh cũng trợn trắng mắt nhìn mình?
Tiểu Hàn, ngươi thật đúng là nam nữ thông ăn a. (vậy mới dễ nuôi ╮(╯▽╰)╭ )
“Tiểu Mãn, nghỉ đông có kế hoạch rồi sao?”
Mạc Thanh Hàn đi bên cạnh Cố Tiểu Mãn hỏi. Không có vẻ gì là áy náy của kẻ khởi xướng mọi chuyện.
“Ân. . .”
Tiểu Mãn vô cùng bi ai nghiêm túc tự hỏi:
“Chắc là về nhà vài ngày, phải về chúc tết. Tuy rằng nhà ta thân thích cũng không nhiều lắm.”
“Tiểu Mãn không đón năm mới ở đây?”
Kinh ngạc qua đi, sau đó là vẻ mặt thất vọng.
“Ừ. . . Chuyện đó. . .”
Nhìn Mạc Thanh Hàn một bộ biểu tình như vậy, Cố Tiểu Mãn đột nhiên không dám tiếp tục nói. Chính là. . . Chuyện phải trở về để đón năm mới chính là thật sự đi? Không thể gạt người được.
“Tiểu Mãn.”
Mạc Thanh Hàn cực kỳ chân thành nói:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Nếu mà kết hôn, là có thể cùng nàng đón năm mới ở đây.
“Hả ?!”
(Beta: tôi đã cười [again] khi đọc lại đoạn này. Chân thành cảm ơn, Phi-sama ! và cậu Takamachi)
(Editor trả lời: Không có chi a ~)
Cố Tiểu Mãn cười ngất.
“Tiểu, Tiểu Hàn?!”
Vì cái gì, từng lần từng lần một, Mạc Thanh Hàn chỉ cần mở miệng, đều làm cho Cố Tiểu Mãn kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất?
“Tiểu Mãn không muốn kết hôn với ta sao?”
“Đây không phải là trọng điểm được không?!”
Trung Quốc căn bản là không cho phép.
“Vậy là cái gì?”
“. . . Ba năm, chúng ta không phải đã đáp ứng cha ta, ba năm nếu được mới kết hôn sao.” 囧
Chính mình giống như cũng không nói đến trọng điểm.
“. . . Ba năm thực lâu a.”
“Cũng không phải là quá dài.”
Chính mình đến tột cùng đang nói cái gì a a a?!
“Nhanh lên qua đi.”
“. . . “
Cố Tiểu Mãn cái gì cũng không muốn nói. Nàng cảm thấy được bản thân từ khi cùng Mạc Thanh Hàn một chỗ lúc sau, đầu óc bắt đầu không bình thường.
Lúc đi qua ngã rẽ, vừa lúc gặp Hạ Mạt cùng Cốc Vũ đi tới.
“Ôi? Học tỷ?”
Có điểm ngoài ý muốn.
“. . . A, Ừ.”
Hạ Mạt cũng có chút ngoài ý muốn, đứng tại chỗ, hướng Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn gật gật đầu.
“Hai người đã làm hòa rồi sao?”
Mạc Thanh Hàn lôi kéo Cố Tiểu Mãn, nhìn hai nữ sinh trước mặt hỏi như vậy.
“!!!!!”
Mặt Hạ Mạt đỏ lên.
“Cái, cái gì mà hòa với bất hòa!”
Lập tức xoay đầu qua bên kia.
Cốc Vũ nở nụ cười mờ ám.
“Đúng vậy, hòa rồi.”
Thân thủ sờ sờ eo của Hạ Mạt. (`ー´)
“Đúng rồi, Tiểu Mạt, eo của ngươi còn đau không?!”
Vuốt phẳng, vuốt phẳng.
“Oa a! Cốc Vũ! Ngươi ngươi ngươi. . .”
Giãy dụa, giãy dụa.
“Qủa nhiên vẫn không thoải mái sao?”
Nữ sinh tinh xảo cười, đột nhiên tiến sát lại Hạ Mạt, nói gì đó vào tai của đối phương, chỉ thấy người kia lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:
“Ngươi ngươi ngươi! Không cần luôn đem chuyện này nói ra ngoài miệng!”
“???”
Cố Tiểu Mãn nhìn hai người đang quên mình trước mặt, lòng sinh hiếu kỳ.
“Chuyện gì?”
Cốc Vũ tiếp tục cười ái muội.
“Cái, cái gì cũng không có!”
Hạ Mạt giấu đầu lòi đuôi, đồn sức kéo tay Cốc Vũ:
“Đi về, đi về!!”
“Trở về lại một lần nữa sao?”
Là âm thanh xấu xa của Cốc Vũ.
“Câm miệng! Câm miệng, câm miệng, câm miệng!”
“Ha hả. . .”
“Không cho phép! Vô liêm sỉ!”
Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy được, Hạ Mạt bị ăn gắt gao có điểm đáng thương, đồng cảm một chút.
Im lặng. . .
Sau khi nghỉ, Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn trở về nhà trọ, đem phòng dọn dẹp một lần. Sau đó cùng với cha về thăm ông bà.
Kế tiếp chính là tân niên rườm rà. Theo thường lệ sẽ đi thăm bà ngoại, còn có ông nội, bà nội. Không ngừng chúc tết, không ngừng ăn uống.
Đêm giao thừa – tối hôm 30, Cố Tiểu Mãn cầm di động đứng ở ban công, chiến đấu với gió lạnh, cùng Mạc Thanh Hàn nấu cháo điện thoại.
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Mãn.”
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Hàn.”
“Tiểu Mãn. . . Ngươi chừng nào mới về.”
“À, bốn ngày nữa sẽ về.”
“Còn tới bốn ngày sao. . .”
Bên trong điện thoại một trận trầm mặc.
“Tiểu Hàn?”
Cố Tiểu Mãn đau lòng ~~~
“. . .Ta ngủ không được, Tiểu Mãn, ngươi hát ru cho ta.”
“. . . .”
Tại sao lại là hát ru?
“Nhanh lên trở về. . .”
Trong tiếng ca, âm thanh mơ mơ màng màng đầu dây bên kia, rất nhanh liền nhỏ đến không còn nghe được.