Chương 28

Một thời gian ngắn nữa , học viện Anh Hoa bắt đầu thi cuối kỳ. Các học viên đều bận rộn để chuẩn bị cho cuộc thi.

“Tiểu Mãn, các ngươi sắp thi sao?”

Đang làm việc ở quán, điếm trưởng quan tâm hỏi.

“Ân. Đúng vậy, tuần sau bắt đầu rồi.”

“Vậy sao, vậy ngươi cũng không cần phải đi làm thường, trở về hảo hảo ôn tập đi.”

“Ôi chao?!”

Giật mình quay đầu lại nhìn điếm trưởng.

“Gần đây trong quán không bận rộn lắm, ngươi nghỉ phép vài ngày, ở nhà lo ôn thi đi.”

“Bà chủ ~~~~”

“Ách ~~~ Tiểu Mãn, Tiểu Mãn ngươi bình tĩnh một chút a ~~~~”

Vì thế, Cố Tiểu Mãn bắt đầu cùng Mạc Thanh Hàn ở nhà ôn tập.

“Haizz ~~~~~”

Nhìn chằm chằm sách vở trên tay, Cố Tiểu Mãn bắt đầu ngẩn người.

Không vô chữ nào, hoàn toàn không vô chữ nào a.

Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Hàn bên cạnh. Qủa nhiên, đang nhìn chòng chọc a ~~~

“. . . . .”

Tiểu Hàn, ngươi không cần nhìn ta như vậy ~~~ Ta không học vô ~~~

Mạc Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, tay phải chống đầu, hoàn toàn không thèm che dấu nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn. Trong tay mặt cầm quyển sách tham khảo, nhưng rõ ràng không thèm nhìn đến, sách mở ra nhưng mãi vẫn không sang trang mới, hơn nữa tựa hồ còn cầm ngược.

Cố Tiểu Mãn giả bộ như không thèm để ý tiếp tục đọc sách. Nhưng loại cảm giác bị người J, thật sự không tốt chút nào. Giống như lớp vỏ bọc che chắn đang bị xé rách ra từng chút một.

Ánh mắt liên tục di động từ Mạc Thanh Hàn cho tới cuốn sách qua qua lại lại, rốt cục, Cố Tiểu Mãn đóng sách lại, đến gần Mạc Thanh Hàn.

“Tiểu Hàn? Ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay ngươi rất kỳ quái.”

Lo lắng tới gần Mạc Thanh Hàn, sau đó đưa tay đặt lên trán đối phương.

“Tiểu Mãn.”

Mạc Thanh Hàn trợn tròn mắt, ho tên Cố Tiểu Mãn.

“Sao?”

“Chúng ta đi ngủ.”

Đột nhiên nói như vậy.

“Hả? Chính là, bây giờ vẫn còn rất sớm.”

Nhìn thoáng ra bên ngoài, vẫn còn chưa tối.

“Không quan hệ. Ngủ đi.”

Một lần nữa nhắc lại.

“. . . . .”

Tiểu Hàn lại làm sao vậy? Qúai lạ nhìn Mạc Thanh Hàn, một lúc lâu sau bất đắc dĩ mới gật gật đầu:

“Được rồi.”

“Ta đi tắm.”

Vào phòng ngủ, Mạc Thanh Hàn liền vọt tới phòng tắm.

“Ơ?!”

Thấy người kia đã vào phòng tắm, Cố Tiểu Mãn sau mới nói:

“Tiểu Hàn, ngươi còn chưa lấy khăn tắm.”

Tiểu Mãn lấy khăn tắm trong tủ ra, đi vào phòng tắm.

Mỹ nhân nhập dục (tắm) a ~~~ nga nga ~~~ Cố Tiểu Mãn cuối cùng hiểu được, vì sao từ xưa đến nay lại luôn luôn xuất hiện nhiều tên háo sắc như vậy, liều chết đi nhìn lén mỹ nhân tắm rửa. Bởi vì. . . Thật sự đẹp mắt a ~~~~

“Tiểu Hàn, ta để khăn tắm bên này.”

“Ân.”

Cố Tiểu Mãn gần như là té chạy khỏi phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, Mạc Thanh Hàn cũng tắm rửa xong, từ trong đó đi ra.

“Tiểu Mãn, đi tắm đi.”

“Ừ.”

Cố Tiểu Mãn cầm khăn, vọt vào phòng tắm.

Hôm nay Mạc Thanh Hàn có điểm kỳ quái. Không. . . Đúng hơn là, từ lần đi liên hoan trở về, Mạc Thanh Hàn liền trở nên kỳ quái. Bình thường luôn một mình ngồi trước máy tính, không biết là đang làm gì. Lần liên hoan đó, sau khi nàng uống rượu say, đến tột cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?! Mình quả nhiên không nên uống rượu. Cố Tiểu Mãn một bên tắm rửa, một bên miên man suy nghĩ.

Bên ngoài, Mạc Thanh Hàn sau khi lau khô thân thể cũng không thay quần áo, như trước vẫn bọc khăn tắm, đi đến trước cửa, cẩn thận kiểm tra cửa nẻo.

“Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo cửa được khóa trái, phải kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không được có sai sót thì mới thành công.”

Bên tai là lời Tang Linh đã nói với mình.

Xác định cửa đã khóa trái, Mạc Thanh Hàn lần nữa trở lại bên giường, cởϊ qυầи áo, nằm xuống.

“Còn nữa, phải duy trì tinh thần hưng phấn, nhất định không được ngừng nghĩ đến, không ngừng nghĩ đến quá trình này, tuyệt đối không được ngủ.”

Mạc Thanh Hàn bắt đầu tỉ mỉ nghĩ đến thân thể Cố Tiểu Mãn. Tỉ mỉ nghĩ đến chuyện các nàng sắp làm.

Cố Tiểu Mãn từ trong phòng tắm đi ra, Mạc Thanh Hàn đã nằm trên giường. Vừa định đi thay áo ngủ, đã bị Mạc Thanh Hàn một phát kéo xuống, trực tiếp ngã lên giường.

“Oa a!”

“Ngủ đi, Tiểu Mãn.”

Mạc Thanh Hàn một phen kéo Cố Tiểu Mãn vào trong chăn.

“Tiểu Hàn?!”

Cố Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện, nguyên lai Mạc Thanh Hàn thế nhưng lại không có mặc quần áo?! Các nàng chẳng phải đã ước pháp tam chương rồi sao? Không được ngủ khỏa thân. (ha ha ha (ノ≧∀≦)ノ)

“Tiểu Hàn, chúng ta trước mặc quần áo vào đã.”

Nữ sinh còn chưa định thần, dùng ngữ khí mềm nhũn đề nghị.

“Không cần.”

Xoay người, hung hăng đè lên người Cố Tiểu Mãn.

“. . . .”

Cố Tiểu Mãn bắt đắc dĩ, hôm nay Tiểu Hàn quả nhiên rất kỳ quái a.

“Cuối cùng phải nhớ kỹ, đem đối phương áp đảo, khống chế được quyền chủ động, không thể để cho đối phương phản công. Tiểu Hàn, tuyệt đối phải làm công! Tuyệt đối phải làm công nga. Ta tin tưởng ngươi.”

“Tiểu Hàn?!”

Cố Tiểu Mãn lập tức cảm giác được đôi tay kia đang vuốt ve thân thể của mình. Lọai chuyện này tuy rằng các nàng bình thường không làm nhiều lắm, nhưng cũng không phải là chưa làm qua, cho nên Cố Tiểu Mãn không phòng bị gì. Bất quá, trước kia làm chuyện này hai người luôn thay phiên nhau, rất ít khi Mạc Thanh Hàn chủ động. Cố Tiểu Mãn có điểm kinh ngạc, chẳng lẽ Tiểu Hàn sinh bệnh?

Tay Mạc Thanh Hàn không ngừng sờ soạng trên người Cố Tiểu Mãn, Cố Tiểu Mãn bị áp không động đậy được, chỉ có thể tận lực phối hợp.

Bốn chân ma sát lẫn nhau, thân thể bắt đầu nóng lên. Mạc Thanh Hàn ở trên người Cố Tiểu Mãn, một chân chen vào giữa hai chân Cố Tiểu Mãn, xấu xa đẩy một chút.

“Ân a. . .”

Người phía dưới nhẹ giọng rêи ɾỉ. Ánh mắt tiêu tán, thần trí không rõ ràng tùy ý Mạc Thanh Hàn giở trò.

“Còn có, phải bắt được điểm mẫn cảm của đối phương, rất trọng yếu.”

Mạc Thanh Hàn bắt đầu hôn lên cổ Cố Tiểu Mãn.

“Ân ~~ Tiểu, Tiểu Hàn ~~”

Qủa nhiên, đối phương phản ứng càng thêm kịch liệt.

Cố Tiểu Mãn thật đáng xấu hổ hoàn toàn chìm đắm vào, cả người bắt đầu lâng lâng.

Tay Mạc Thanh Hàn đột nhiên lại đưa xuống phía dưới Cố Tiểu Mãn.

“A ~~~~”

Nữ sinh đang lâng lâng lập tức lấy lại thần khí. Hé ra gương mặt nhuốm hồng, vô lực yếu đuối giãy dụa:

“Tiểu, Tiểu Hàn ~~~ Từ từ ~~~”

Cái chỗ này, Mạc Thanh Hàn trước kia sẽ không biết như vậy nha ~~ Hôm nay như thế nào. . .

Cảm giác được tay của đối phương có ý định đi vào, Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Khoan. . . Từ từ. . .”

Chuyện này. . . Tuy rằng nàng cũng từng nghĩ đến rồi ~~ Nhưng, nhưng ít nhất cũng cho nàng chuẩn bị chút tâm lý đi? Không cần ngay lập tức đã. . .

“Tiểu Mãn. . .”

Mạc Thanh Hàn gắt gao đè chặt Cố Tiểu Mãn, không cho nàng phản kháng, tay phải vẫn còn ở chỗ đó, chuẩn bị hành động.

“Ân ~~~~ Tiểu, Tiểu Hàn. . . Chờ một chút. . . Nghe ta. . . Ân ~~”

Thân thể phía dưới một lần nữa phát ra cảm giác mãnh liệt, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt ửng đỏ, bất an vặn vẹo, nhẹ nhàng giãy dụa.

Nàng còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần ~~~ Không cần đột nhiên lại như vậy đi? Hơn nữa. . . Cho dù phải làm chuyện đó. . . Chẳng phải nàng mới là công sao? (Muộn rồi em =]]]]]]] ) Vì cái gì lại biến thành như vậy?

Cố Tiểu Mãn lắc lắc thân mình, muốn né ra, không biết rằng loại giãy dụa này giống như đã ham muốn còn giả vờ chống cự, càng làm cho người ta cảm thấy thực hưng phấn.

“Tiểu Mãn.”

Mạc Thanh Hàn dùng sức đè lại Cố Tiểu Mãn.

“Tiểu Mãn. . .”

Nói thật nhỏ:

“Ta muốn ngươi.”

“Chờ. . . Ô a ~~~~”

Đột nhiên có cái gì đó thẳng tắp tiến vào trong người.

“Ân ngô ngô ~~~”

AAA, đau a a a ~~~~ Lần đầu tiên quả nhiên đau như vậy sao? Nước mắt Cố Tiểu Mãn lập tức trào ra. Bởi vì đau nên trong nháy mắt nàng lập tức kẹp chặt hai chân lại.

Cho dù thật sự muốn đi vào, cũng nên cho nàng chuẩn bị chút đi ~~~ Tiểu Hàn. . .

“Tiểu Mãn. . .”

Mạc Thanh Hàn gắt gao dán lên người Cố Tiểu Mãn, gọi tên nàng.

“Thoải mái không? Tiểu Mãn. . .”

“Ngô ngô ~~~ Ta, Tiểu Hàn. . . A. . . Chờ một chút. . . Đừng cử động. . . A a. . .”

Ngón tay Mạc Thanh Hàn đột nhiên động lên, khẽ gảy một chút.

“Ô ô. . . A. . . Không cần như vậy. . . Tiểu Hàn. . . Khoan. . .”

Muốn phản kháng, cả người lại vô lực, trên người bị kí©h thí©ɧ càng phát ra mãnh liệt hơn, làm cho Cố Tiểu Mãn nức nở khóc không thành tiếng.

“Ách a a ~~”

Mạc Thanh Hàn phía sau lại gia nhập thêm ngón tay thứ hai, dùng sức hướng bên trong thăm dò, bắt đầu ra vào có quy luật.

“Tiểu Mãn. . . Thoải mái không?”

Nằm sấp trên người Cố Tiểu Mãn, Mạc Thanh Hàn hỏi.

Cố Tiểu Mãn khóc không thành tiếng, nức nở đứt quãng.

Mạc Thanh Hàn thấy Cố Tiểu Mãn như vậy, nhịn không được dùng tay trái nâng mặt Cố Tiểu Mãn lên:

“Tiểu Mãn, thả lỏng đi.”

Hôn xuống.

“Ô ô ~~~~”

Ngón tay càng lúc càng nhanh, làm cho Cố Tiểu Mãn không còn đầu óc suy nghĩ những chuyện khác nữa. Nàng cau mày, gắt gao bám lấy Mạc Thanh Hàn.

Mạc Thanh Hàn cảm giác được nơi ngón tay của mình, cơ thể Cố Tiểu Mãn có chút phản ứng, phản ứng ngày một gia tăng, sau đó mãnh liệt co rút lại.

“Ân a. . .”

Hai chân Cố Tiểu Mãn đột nhiên duỗi thẳng, toàn bộ cơ thể mễm nhũn xuống.

“Tiểu Mãn, thoải mái không?”

Hỏi tiếp.

“. . .”

Cố Tiểu Mãn nói không ra lời.

“Tiểu Mãn.”

“. . .”

“Tiểu Mãn. . . Không thoải mái sao?”

Thấy đối phương vẫn không phản ứng, Mạc Thanh Hàn rút ngón tay ra, ôm Cố Tiểu Mãn, thật cẩn thận hỏi, trong lời nói giống như tiểu hài tử làm sai.

Cố Tiểu Mãn hé mắt trợn tròn, tùy ý Mạc Thanh Hàn ôm.

Thực buồn bực, vì cái gì người bị cường XX rõ ràng là nàng, mà hiện giờ vẻ mặt tội nghiệp muốn chết người lại là Mạc Thanh Hàn?

Tay nhẹ nhàng ôm Mạc Thanh Hàn:

“. . . Không. . .”

“Không thoải mái sao? Tiểu Mãn?”

“. . . Thoải mái. . .”

Vì cái gì ngược lại ta phải an ủi Tiểu Hàn? Thật sự quá điên đảo? Cố Tiểu Mãn ôm Mạc Thanh Hàn, vô cùng bi ai nghĩ.

Sau đó lại nghĩ tới một vấn đề càng thêm trọng yếu.

Tất cả những chuyện này, đến tột cùng là ai đã dạy cho Mạc Thanh Hàn?!