Cố Tiểu Mãn gần đây có chút thống khổ, từ khi xem bộ □ H “người thật, việc thật” lúc sau, Cố Tiểu Mãn không ngừng thống khổ.
Nàng không thể quên được a! Nàng không thể quên được!
Bên trong màn hình, này đạo cụ, này thanh âm, không ngừng tái diễn trong đầu nàng. Đến tận hiện tại, nàng vừa nhìn thấy Mạc Thanh Hàn, ngón trỏ sẽ đại động, chính là khi nhìn thấy gương mặt “Ngây thơ hồn nhiên” kia, Cố Tiểu Mãn lập tức cảm thấy áy náy. Nàng thế nhưng lại nghĩ muốn làm vậy với Mạc Thanh Hàn ~~~~~~~(>_<)~~~~
Nhanh nhanh quên hết đi. . .
Sớm biết như vậy đã không xem.
Sớm biết như vậy đã không xem, không xem, không xem.
Cố Tiểu Mãn liên tục rối rắm như vậy. . . Ngày lại trôi qua. Quan hệ của hai người vẫn như trước, duy trì ở mức độ sờ sờ lẫn nhau, gần gũi nhau, thủy chung không đạt tới cảnh giới OOXX mà Cố lão đầu lo lắng.
(Cố lão đầu: Như vậy đã muốn làm ta thực lo rồi a a a!)
“Liên hoan?”
Tối thứ sáu, Cố Tiểu Mãn cùng Mạc Thanh Hàn nhận được thiệp mời của Bản gia công chúa Tang Linh. Thời gian là thứ bảy, cũng chính là ngày mai.
“Ừ. Tiệc nhỏ thôi, không nhiều người lắm. Đều là một vài bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Sắp đến giờ dùng cơm, Mạc Thanh Hàn kéo Cố Tiểu Mãn đến ngồi sô pha xem TV, chờ đồ ăn dọn lên.
“Vậy tại sao ngay cả ta cũng phải đi?”
Nếu là một vài bằng hữu cùng nhau lớn lên, hẳn là cùng mình không có quan hệ gì. Vì cái gì thiệp mời cũng đến tay mình?
Mạc Thanh Hàn gối đầu lên Cố Tiểu Mãn, lười biếng nói:
“Bởi vì Linh giống như rất thích Tiểu Mãn.”
“Hả?!”
Đột nhiên nhớ tới chuyện tình lần trước cùng Mạc Thanh Hàn tham gia bữa tiệc họp mặt, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt 囧.
“Nhị tiểu thư, Cố tiểu thư, cơm chiều đã dọn lên.”
Quản gia cung kính đi tới, đứng ở một bên nói.
“Ân.”
Đi đến trước bàn ăn, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện không thấy Mạc Ảnh Hàn.
“Tiểu Hàn, tỷ tỷ ngươi đâu sao không thấy?”
“Tỷ tỷ hôm nay có việc, có thể đến khuya mới trở về.”
“Nga.”
Sáng hôm sau, hai người dùng qua điểm tâm, sau đó đi ra cửa. Mấy ngày hôm nay lại lục tục có tuyết rơi, cho nên bên ngoài đã có tầng tuyết dày đọng lại, đưa tầm mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh trắng xóa, thời tiết bên ngoài cũng lạnh đến lợi hại.
Nhưng ở vùng này của Bản gia, sáng sớm nhóm công nhân đã quét tuyết, cho nên đường cũng không đến mức khó đi. Hai nhà cách nhau cũng không xa, cả hai tranh thủ thời gian đi bộ một chút.
Mùa đông, vùng này của Bản gia hai bên là hương chương thụ (cây nhãn) cùng tùng thụ, ở mùa đông vẫn như trước một màu xanh biếc, phần trên tích một tầng tuyết, tuyết đọng làm cho cả cây đều sáng lên, xinh đẹp phá lệ. Biệt thự từng căn từng căn liên tiếp nhau, ban đầu là xa hoa, nhưng càng tiến vào trung tâm của Bản gia (Tang gia), ngược lại phong cách càng cổ kính. Có lẽ bởi vì Tang gia thích cảm giác như thế, chung quanh tòa nhà bắt đầu dần có xu hướng lâm viên hóa. Đi trong đây, xuyên qua một đám đình viện, cổng vòm, tầng tầng lớp lớp, thật là có một loại cảm giác như đang xuyên không.
Tang gia đã có người đến. Đi vào bên trong đình viện phong cách cổ xưa, nhìn đến tòa nhà mang hơi hướng lịch sử, có thể nói là một công trình kiến trúc khổng lồ.
“Tiểu Mãn, Tiểu Hàn, Linh đang chờ các ngươi đó.”
Ra ngoài cửa tiếp đón là Diệp Nại, mặc đồng phục nữ phó phi thường đáng yêu.
Nụ cười ngọt ngào, thái độ ôn hòa.
Nữ phó, là một nữ phó đúng nghĩa a ~~~ Cố Tiểu Mãn lóa mắt. Thật sự là. . . quá đáng yêu.
Tuy nói rằng là liên hoan nhỏ, nhưng đến đây không ít. Có người Cố Tiểu Mãn đã gặp qua như Hạ Mạt, Mạc Ảnh Hàn cũng đã đến, không biết vì cái gì vẻ mặt lại mỏi mệt. Cố Tiểu Mãn còn thấy được Lâm Hiểu cùng Lạc Hà. Tự nhiên cũng có một số người Cố Tiểu Mãn chưa từng gặp qua.
“Tiểu Hàn, Tiểu Mãn, các ngươi tới rồi sao.”
Tang Linh mặc quần áo giản đơn, đi ra nghênh đón.
“Muốn uống cái gì? Hay là muốn ăn một ít điểm tâm?”
“A! Để chúng ta tự lấy được rồi.”
Cố Tiểu Mãn vẫn còn ngượng ngùng, nói chuyện có chút mất tự nhiên.
“Ha hả a. . .”
Tang Linh cười tới gần Cố Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn không cần ngượng ngùng.”
Tay vừa tính toán định sờ mặt Cố Tiểu Mãn, lại bị Mạc Thanh Hàn chặn.
“Tiểu Hàn thật là, tính chiếm hữu cao quá, làm cho người khác khốn khổ nga.”
“. . .”
Người này, nói rất đúng đi?
“Linh, đừng khi dễ Tiểu Hàn.”
Diệp Nại vẻ mặt buồn rầu lôi kéo Tang Linh.
“Ai nha ~~ ai kêu các nàng thật sự là rất đáng yêu.”
Tang Linh cười đến thực yêu nghiệt.
“Lúc nào cũng làm cho người khác muốn trêu đùa.”
“. . .”
Diệp Nại đột nhiên cảm thấy được, Mạc Thanh Hàn thật đáng thương.
Ở Bản gia, Mạc Thanh Hàn vai vế được xem là nhỏ nhất, tuy rằng bằng tuổi Mạc Thanh Hàn còn có Nam Cung gia Tiểu Tuyền, Y gia Hàn Lộ, bên con trai cũng có Diệp gia Diệp Hoài, Triệu gia Triệu Thiên Hoa, nhưng những người này so với Mạc Thanh Hàn đều lớn hơn vài tháng. Hơn nữa Mạc Thanh Hàn luôn bày ra một bộ dạng lười biếng lại còn thêm biểu tình ngơ ngác, cho nên luôn bị những hài tử lớn hơn ở Bản gia trêu đùa.
Ai! Kỳ thật xinh đẹp cũng không có ích lợi gì, nhất là thể loại búp bê sứ giống như Mạc Thanh Hàn.
Liên hoan 10:00 chính thức bắt đầu, bởi vì chỉ là buổi tiệc nhỏ, cho nên cũng không cần trang trọng lễ nghi, tất cả mọi người thực tùy ý.
Tấm màn trúc nơi cửa sổ được ánh dương quang chiếu qua, bên trong phòng phi thường ấm áp, ngồi trong đại sảnh ngắm cảnh tuyết bên ngoài, cũng là một loại hưởng thụ.
“Ai nha nha ~~~~ Hạ Mạt học tỷ ~~~ Hôm nay Cốc Vũ học tỷ như thế nào còn chưa đến?!”
Đến giữa buổi tiệc, Cố Tiểu Mãn đột nhiên nghe thấy âm thanh cực kỳ xuyên thấu của Lâm Hiểu.
“Ta làm sao biết!!!”
Sau đó là âm thanh Hạ Mạt trung khí mười phần.
Nháo như vậy, Cố Tiểu Mãn mới phát hiện, hôm nay liên hoan, Cốc Vũ học tỷ hình như thật sự không có xuất hiện.
Bình thường vốn không phải chỉ cần thấy Hạ Mạt học tỷ là sẽ thấy Cốc Vũ học tỷ sao?
“Ê ê ~~~ học tỷ, hay là vì ngươi không hiểu phong tình cho nên bị Cốc Vũ học tỷ ruồng bỏ?!”
Cố Tiểu Mãn còn đang buồn bực, bên kia Lâm Hiểu đã bắt đầu đùa giỡn Hạ Mạt.
“Câm miệng!! Không được tiến lại đây!!”
Hạ Mạt sống chết đẩy Lâm Hiểu đang dính trên người mình, hổn hển ồn ào.
“Nói mới nhớ, đúng là kì quái, Cốc tiểu thư hôm nay sao không đến?”
Diệp Nại cũng nghi hoặc, Cốc tiểu thư cùng Hạ tiểu thư không phải lúc nào cũng dính lấy nhau sao? Như thế nào hôm nay lại kì quái như vậy?
“Nghe nói Cốc Vũ hôm nay có hẹn nga.”
Tang Linh trên tay cầm điểm tâm, xa xăm nói, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“A! Chuyện này ta cũng biết nha. ~(≧▽≦)/~”
Lâm Hiểu lại dính lên người Hạ Mạt.
“Trời! Hôm nay ta có gặp qua nè, là một nam nhân phi thường anh tuấn. Không nghĩ tới. . .”
“Hình như là thiếu gia của An gia.”
Lại có người nói một câu.
“An Mộc Dĩnh.”
Bạch Lộ ngồi trên ghế salon, thản nhiên nói.
“Ôi chao? Tiểu Bạch ngươi cũng biết?”
Diệp Nại kinh ngạc nhìn Bạch Lộ, nàng rất ít khi thấy Bạch Lộ quan tâm những chuyện này. Bởi vì là tư sinh nữ nên Bạch Lộ cùng người của Bản gia quan hệ tương đối đạm nhạt, chưa bao giờ thấy nàng chủ động tham gia vào những chuyện của Bản gia.
“Lần trước trong lúc vô tình nghe được.”
Bạch Lộ là nữ tử duy nhất trong nhà đang cầm ly rượu.
“Nghe nói, gần đây hai nhà có việc cần lui tới.”
“@#%&. . .”
“@#*¥. . .”
Tiếp theo là tinh tế toái toái tiếng thảo luận.
“Ác ~~~ Chẳng lẽ nói, là xí nghiệp liên nhân (tình trạng kết hôn giữa các công ty í)?!”
Lâm Hiểu ồn ào.
“Học tỷ, ngươi thật đáng thương, thế nhưng cứ như vậy bị ruồng bỏ một cách vô tình.”
“Cái gì, cái gì đáng thương?!”
Hạ Mạt đột nhiên kêu lớn lên:
“Xí nghiệp liên nhân cái gì?! Ai thèm quan tâm chuyện của nàng?!”
Bá vương long đã bắt đầu hung bạo lên kêu “Oa oa”, lời nói trước sau rõ ràng đều mâu thuẫn với nỗi hoang mang lo sợ trong lòng.
“Nàng cùng với ai kết hôn, cùng với ai kết hôn!”
“Nàng như vậy, làm sao có thể sẽ kết hôn!”
Trong lòng vòng vo tự hỏi một lúc sau, Hạ Mạt đoạt lấy ly rượu trong tay Bạch Lộ, một hơi uống cạn.
“Ta về đây!”
Hét lớn một tiếng liền nghênh ngang mà đi.
“. . .”
Bạch Lộ nhìn chén rượu trong tay, sững sờ:
“Uống hết sạch toàn bộ.”
Cố Tiểu Mãn tò mò hỏi:
“Rượu này uống thực không xong sao?”
“Cũng không phải.”
Đem ly rượu trống trơn đặt một bên, thản nhiên nói:
“Chẳng qua là rượu cocktail mà thôi.”
Cố Tiểu Mãn không biết vì cái gì lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là, loại rượu cocktail này tác dụng chậm, hi vọng không có việc gì.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình của Bạch Lộ lại mang theo vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.
“. . .”
Cố Tiểu Mãn không nói gì, nàng đột nhiên thấy được, những người ở đây đều rất xấu xa.
“Tiểu Nại, hết đồ uống rồi.”
Tang Linh cầm ly trong tay, cười nói với Diệp Nại:
“Trong hầm rượu có rượu nho lâu năm, kêu quản gia đi lấy mấy bình lại đây đi.”
“Linh muốn uống rượu nho?”
Diệp Nại vẻ mặt có chút hồ nghi. Tuy rằng hài tử của Bản gia đa số đều được giáo thụ qua kiến thức dùng rượu, nhưng là cũng không thích uống cho lắm. So với rượu, Tang Linh lại thích dùng nước trái cây tươi giàu dinh dưỡng hơn.
“Lâu lâu uống cũng không sao, mang thêm mấy bình rượu tuyết lị nữa. Rượu này nồng độ không cao, hương vị lại hảo, thực thích hợp cho nữ sinh uống nga.”
Tang Linh híp mắt cười đến súc vật vô hại.
“. . .”
Không biết vì cái gì, rõ ràng là nụ cười vô hại xinh đẹp như vậy, lại làm cho xương sống Cố Tiểu Mãn không khỏi phát lạnh.
Như thế nào. . . Nàng tổng cảm thấy được, sẽ có chuyện không lành phát sinh?
Rượu rất nhanh đã được đưa tới. Mọi người tuy rằng đều không thích uống rượu, nhưng dưới sự mê hoặc của Tang Linh, đều uống liền mấy ly.
Rượu nho cùng rượu tuyết lị hương vị đều rất ngon, uống vào lúc đầu không có cảm giác gì, nhưng lại thấm từ từ. Vì thế, mấy ly qua đi, vài người trong nhà. . . những bé ngoan trước giờ đều không có uống qua rượu, đều té trên mặt đất. Là một bé ngoan, Cố Tiểu Mãn tự nhiên cũng có tên trên danh sách. (bé ngoan té trên đất… hình ảnh thật dễ tưởng tượng ~__~”)
“Tiểu Hàn?”
Tang Linh cầm ly rượu trên tay, không có hảo ý tới gần Mạc Thanh Hàn.
“Ân?”
Mạc Thanh Hàn tuy rằng rất ít uống rượu, nhưng nàng từ nhỏ đã không nhạy cảm với cồn, cũng chính là loại người “Ngàn chén không say”, cho nên uống thêm nữa cũng không sao. Đồng dạng, Diệp Nại tuy rằng không bằng Mạc Thanh Hàn, nhưng trời sinh tửu lượng đã rất cao.
Hiện tại trừ bỏ Diệp Nại cùng Mạc Thanh Hàn, cũng chỉ có Tang Linh cùng Bạch Lộ thường xuyên uống rượu không bị gì. Những người khác đại bộ phận đều say khướt, giống như Mạc Ảnh Hàn, một ly đi xuống đã gục.
“Tiểu Hàn, lại đây nào, lại đây nào! Tỷ tỷ muốn nói cho ngươi một ít chuyện hay.”
Tang Linh ngoắc ngoắc, cười có điểm ác ma.
“. . .”
Diệp Nại đứng ở một bên, trên trán đổ mồ hôi. Tiểu Hàn thật đáng thương, không biết Linh lại muốn giáo huấn cho nàng cái gì đây.
Bạch Lộ cũng đứng một bên, không nói tiếng nào.
Mạc Thanh Hàn vẻ mặt không hiểu, bị Tang Linh lôi lên lầu:
“Tiểu Hàn, ta cho ngươi biết, kỳ thật a. . .”