[Chương thứ hai]
Đồ trang sức, OK!
Vớ, OK!
Nữ phó trang phục, OK!
Cuối cùng, một nụ cười ngọt ngào, OK! Toàn bộ đều đúng chỗ.
Chuẩn bị xong xuôi, Cố Tiểu Mãn híp mắt, tay cầm một bộ chén đĩa nhỏ đứng ở cửa Nữ Phó cà phê quán, trưng ra giọng nói ngọt ngào để tiếp đón khách.
Cửa tiệm bị đẩy ra, tiếng chuông cửa leng keng nghe rất êm tai.
“Quý khách! Hoan nghênh quý khách đã đến Nữ Phó cà phê quán!” Cúi đầu chào. . Đúng vậy! Cố Tiểu Mãn hiện tại là nhân viên phục vụ của Nữ Phó cà phê quán này!
“Tiểu Mãn, cho tôi một kem trà sữa đi.” Tuy rằng nói đây là quán cà phê nhưng mà trong quán bởi vì mấy nữ sinh ít ai uống cà phê nên đã chuẩn bị nhiều loại trà sữa cùng đồ ngọt.
“Vâng! Xin chờ một chút.” Khách của quán đa phần là mỹ nhân rất nhiều, dù sao cũng được xem là một quán cà phê có danh tiếng ở Bỉ Ngạn Nhai. Tiểu Mãn có thể không được tính là đại mỹ nhân, nhưng mà bởi vì nàng luôn tươi cười đáng yêu, thái độ lại hòa nhã thân thiện, cho nên cũng được xem là có chút danh tiếng.
Thời điểm đó cửa tiệm một lần nữa lại bị đẩy ra, một nữ sinh từ đâu xông vào, nhìn thấy Tiểu Mãn liền hướng nàng lao tới, miệng không ngừng ồn ào, rồi lại hung hăng ôm chầm lấy nàng: “Oa oa a a! Tiểu Mãnnn~”.
Tiểu Mãn lảo đão một cái, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt xuống nền. Nhìn rõ cái người vừa mới tới kia, lúc sau mới mở miệng nói: “Nam Qua, ngoan nào. Đã xảy ra chuyện gì?”. Nam Qua là một khách nhân thường xuyên đến quán tìm Tiểu Mãn, gương mặt khả ái như búp bê.
“Tiểu Mãn a a a~~~ ngươi hãy nghe ta nói a a a~~~ cái kia a a a~~~” chít chít oa oa, hu hu oa oa. . .
Cái kia. . . Quán cà phê cũng là nơi để khách trút hết những điều muốn nói, từ những chuyện khiến họ không thoải mái đến những chuyện mà bản thân họ cảm thấy hay ho thích thú. Những người khách ở đây đều được quyền chọn lựa một trong những nhân viên của Nữ Phó quán để tỉ tê tâm sự. Bất quá. . . Phải trả tiền a. . . Tuy rằng không tính là người có địa vị cao trong quán, nhưng bởi vì khuôn mặt luôn luôn tươi cười cho nên Tiểu Mãn luôn bị rất nhiều người điểm danh.
Xoa xoa đầu Nam Qua, mang ra một ly trà sữa, sau đó im lặng lắng nghe tiểu khả ái kia giãi bày. . .
“@#¥%. . .”.
“¥#%@. . .” .
. . .
Tan ca ở quán đã là 9:30, Cố Tiểu Mãn lếch thếch đi về nhà trọ. Từ quán đến nhà trọ của Cố Tiểu Mãn cũng cách một quảng trường, cái quảng trường đó thực náo nhiệt, có các nữ sinh ăn mặc đẹp, mấy đám bạn tụm năm tụm ba với nhau, có người thì cùng người yêu đến rồi ở trên quảng trường nghỉ ngơi. Đột nhiên Cố Tiểu Mãn lại nhớ tới mỹ nhân ngủ ở trên người mình lúc trưa.
Nàng ngẩn ngơ nhớ tới ánh mắt câu hồn kia, mái tóc xinh đẹp kia, gương mặt trắng như ngọc, ách. . . Đích thật là vô cùng mỹ lệ nha, giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy a. . .
Người kia học cùng trường, chắc là có cơ hội được gặp lại đi? Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn cảm thấy có chút may mắn. Nhưng rồi lại chợt nghĩ tới hành vi bạo lực của đối phương lúc trưa, còn có cậy mạnh. . . Ha hả. . . Nhìn ngắm thì có thể. Còn mà tiếp cận thì. . . Hả hả. . . Thôi dẹp đi.
. . .
. . .
“A? Hội học sinh?” Thật bất ngờ vì nhận được lời mời từ Hội học sinh, Cố Tiểu Mãn lập tức liền ngây người.
“Đúng vậy! Hội học sinh. Nha nha. . . Nếu tham gia sẽ chơi vui lắm nga~~” Lâm Hiểu tủm tỉm cười nhìn Cố Tiểu Mãn ngây người.
“Ôi chao?!” Chính là nàng nghe nói. . . Hội học sinh ở học viện Anh Hoa muốn vào rất khó, mỗi một năm đều tổ chức cuộc bầu chọn vô cùng nghiêm ngặt. . . Bất quá lúc này đó không phải là việc trọng yếu nữa rồi! Quan trọng ở đây là. . ., nghe đâu, việc bầu Hội học sinh, hình như đã kết thúc a. . .
“Đúng rồi đúng rồi!” Lâm Hiểu thực kích động nói tiếp: “Cho nên, có muốn đến hay không?! ~(≧▽≦)/~ “
“. . .” Nhưng mà vấn đề hình như không có đơn giản như vậy đi?
Cố Tiểu Mãn nhìn học tỷ đang đứng trước mặt mình, xem vẻ mặt nàng kích động hưng phấn, Cố Tiểu Mãn nhất thời cảm giác được mình hình như khó có thể từ chối lời mời này.
Lúc nàng chuyển tới học viện Anh Hoa, chính Lâm Hiểu đại diện đón tiếp nàng, cho nên Lâm Hiểu đối với Cố Tiểu Mãn chỉ là một học tỷ quen sơ thôi. Bất quá vị học tỷ này có nhiều khía cạnh khiến Cố Tiểu Mãn cảm thấy rất kì quái. O(╯□╰)O
“Ai nha! Hội học sinh sẽ họp ngay bây giờ đây, tóm lại mặc kệ thế nào, trước tiên cứ đi cùng đi!”. Dứt lời thân thủ kéo Cố Tiểu Mãn chạy đến chỗ Hội học sinh.
“Khoan đã. . . Lâm Hiểu học tỷ?!” Cái kia. . . Không phải vấn đề này rồi! Chẳng lẽ chuyện Hội học sinh lựa chọn nhân tài vô cùng nghiêm khắc mà nàng nghe nói. . . Đều là gạt người sao a? Không phải chứ … O(╯□╰)O.
Bị kéo một đường dài đến chỗ Hội học sinh, nhìn thấy bên trong này kẻ tám lạng người nửa cân, tranh nhau mà nói, líu líu lo lo, tiếng huyên náo từ các thành viên phát ra không ngừng . . .
“. . .” Nhất thời không nói được gì.
Cái kia, chẳng lẽ đây là Hội học sinh trong truyền thuyết sao? Thế nào mà Cố Tiểu Mãn lại cảm thấy giống như mình đang đi chợ?
Phát hiện Cố Tiểu Mãn đứng ở cửa, nét mặt cứng ngắc hóa đá sắp sửa rớt xuống, tiếng huyên náo của mấy thành viên trong hội mới yên tĩnh trở lại. Không hẹn mà mọi người đều cùng chỉnh chu lại quần áo, chải chải chuốt chuốt trở về dung nhan thật sự, bảo vệ hình tượng học huynh đẹp trai, học tỷ đẹp gái của chính mình.
“Hiểu Hiểu, cuối cùng ngươi cùng tới rồi.” Người vừa nói là hội trưởng Hội học sinh, nữ sinh năm ba, Lạc Hà.
“Ai nha ai nha! ~(≧▽≦)/~” kích động lôi kéo Cố Tiểu Mãn. “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nha~~~”, nói xong tay liền đẩy Cố Tiểu Mãn lên phía trước giống như cống hiến vật quý.
“Học. . .học tỷ?” Người sau với bộ dáng sợ hãi .
“Hoan nghênh đến nơi này của chúng ta, Tiểu Mãn.” Hội trưởng mỉm cười vươn tay ra. “Yên tâm, đã đến đây thì đều là người nhà của nhau, không cần phải khách khí ha~~~” vẻ mặt mỉm cười, rất khó tưởng tượng mỹ nhân này cùng với cái người vừa lúc nãy có vẻ mặt ngốc ngốc kia là một.
“O(╯□╰)O” Không tự chủ được vươn tay ra. . .
Cố Tiểu Mãn đau đầu! Cố Tiểu Mãn thực đau đầu!
Này. . . Này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện gì? Cái số xui xẻo cũng không phải như vậy đi? Cố Tiểu Mãn ôm trán, trong đầu lần lượt lướt qua những chuyện đã làm lúc sáng, từ lúc rời giường đến khi đi nhà cầu, đều không có tìm ra hôm nay với mấy hôm trước có cái gì bất đồng. Không nghĩ ra sao tự dưng mình đột nhiên lại bị học tỷ kéo tới Hội học sinh, vì cái gì chính mình cứ như vậy trở thành thành viên trong hội.
“Mặc kệ thế nào! Tóm lại cứ họp trước đã. Mấy ngày nữa công chúa sẽ đến học viện thị sát. Chuyện này phi thường trọng yếu, cho nên nhất định phải chuẩn bị thật nghiêm túc. Các ngươi trước tiên nói lên kế hoạch của chính mình đi.” Phó hội trưởng cầm trong tay đống tư liệu, vẻ mặt nghiêm túc nói. Biểu tình lúc này so với ban nãy như ai người khác nhau, một người biến sắc mặt siêu cấp nhanh a.
“Ừ. Thời gian công chúa đến nơi này đã có chưa?”
“Cái này nhóm tin tức đã tra tư liệu rồi, thời gian cụ thể là. . .”.
“Nhưng là nếu nói như vậy @#¥%. . .”.
“Hay như vầy đi ¥*&&. . .”.
Trong nháy mắt, hết thảy mấy nguyên bản biếng nhác không có việc gì làm của các thành viên lúc vừa nãy, lập tức liền đoan đoan chính chính ngồi họp xung quanh bàn, trên mặt không có biểu tình nào gọi là không đứng đắn? (nội công thâm hậu ==”)
“Dọa người a.”.
Cố Tiểu Mãn rốt cuc đã biết, Hội học sinh trong truyền thuyết đây rồi. . . Biến sắc mặt, nhưng không phải một người mà là một đám cùng biến. Hảo xuất sắc a, trở mặt quả nhiên so với lật trang sách còn nhanh hơn.
Cuộc họp bắt đầu, Cố Tiểu Mãn bị an bài ngồi ở ghế dựa gần cửa, là nữ sinh luôn luôn không thích bị chú ý tới, nên đối với cái vị trí kia nàng cũng có chút vừa lòng, vì thế thực yên phận ngồi chỗ đó, làm món đồ trang trí.
Hội nghị này thực sự hơi dài, làm cho Cố Tiểu Mãn ngồi lâu như vậy cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tròng mắt thơ thẩn di chuyển qua lại, bắt đầu quan sát các thành viên Hội học sinh đang kịch liệt thảo luận kia. Sau đó, lực chú ý rơi xuống một nữ sinh cúi đầu, hình như là đang ngủ.
“. . . . . . . .” Hắc tuyến. Nữ sinh kia. . . Trông quen quen. . .
Ở tư thế đó chỉ có thể nhìn thấy đầu của mỹ nhân, Cố Tiểu Mãn híp mắt lại, muốn đem đối phương nhìn cho rõ mặt một chút. Học viện Anh Hoa sao lại thế này? Hình như mấy học sinh ở đây lúc nào cũng buồn ngủ a? Cả một đám đều y như nhau thích ngủ.
Híp mắt còn chưa kịp đem mỹ nhân đang ngủ kia nhìn triệt để thì cái nguyên bản mỹ nhân ghé vào trên bàn cơ hồ không nhúc nhích kia đột nhiên “Ba” một tiếng, người dựng thẳng lên.
“. . .”.
“. . .”.
Trong nháy mắt, bên trong phòng họp yên lặng một cách thần kỳ. Tất cả mọi người, gồm cả Cố Tiểu Mãn, đều mở to hai mắt nhìn vị mỹ nhân ngủ kia đột nhiên dựng thẳng người lên.
Những người khác trên mặt là biểu tình kinh ngạc, có người thậm chí còn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Mà Cố Tiểu Mãn cũng là vẻ mặt phủ đầy hắc tuyến.
Qủa nhiên. . . Mỹ nhân ngủ này chính là mỹ nhân ngủ kia a. . .
“Ủa! Tiểu Hàn tỉnh ngủ rồi hả?”. Người mở miệng trước chính là Lạc Hà.
“Ai nha! Tiểu Hàn nha! Này còn chưa tới giờ ngươi thức mà. Hôm nay ngươi đang luyện cái gì ?Phản xạ có điều kiện?” Lâm Hiểu vẻ mặt kích động.
“Hiểu Hiểu! Ngươi tư duy kiểu gì vây? Này rõ ràng chính là phản xạ không điều kiện.” Xuân Phân không đồng tình chen vào một câu.
“Sai rồi sai rồi, ở phương diện tâm lý học, cái này gọi là phản ứng kí©h thí©ɧ!”.
“Các ngươi, mấy thứ này đều học tốt thật.” Tô Thành híp mắt cười rất phúc hắc.
Cố Tiểu Mãn hoảng sợ mở to mắt nhìn mỹ nhân ngủ kia, ánh mắt kia vẫn còn chưa mở ra hết, đích thị là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mạc Thanh Hàn xoay đầu, gương mặt không chút thay đổi nhìn lại Cố Tiểu Mãn.
“. . .” Đau tim. Cố Tiểu Mãn trong lúc nhất thời không dám lên tiếng. Bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
Mạc Thanh Hàn vẫn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn. Sống lưng Cố Tiểu Mãn lạnh ngắt, mà những người xung quanh cũng tò mò nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mãn.
“. . .” Sau đó, mỹ nhân khoan thai đứng dậy, bước vài bước tới chỗ Cố Tiểu Mãn. Một bước, hai bước, ba bước,. . . Mạc Thanh Hàn rốt cuộc đã đứng trước mặt Cố Tiểu Mãn, cúi nhìn Cố Tiểu Mãn vẻ mặt ngu si ngồi ở ghế.
“Ách. . .” Cố Tiểu Mãn vẻ mặt xấu hổ, nhìn Mạc Thanh Hàn trước mặt nhiều người đem nàng đẩy ngã, nhanh chóng mở ra hai chân Tiểu Mãn.
Sét đánh không kịp bưng tai! (Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ) Một loạt các động tác nhanh chóng được thực hiện lưu loát, nhanh đến làm cho người ta không kịp phản ứng, chỉ có thể nghe thấy một trận âm thanh ai oán.
“Oa a!” Nữ sinh bị ấn trên mặt đất bi thảm kêu to.
“Ồồồồồ~~~” Mọi người xung quanh đồng thanh kêu lên.
Mạc Thanh Hàn hung hăng tách hai chân Cố Tiểu Mãn ra, sau đó đưa thân mình đến giữa hai chân Cố Tiểu Mãn, đầu dựa ở ngực nàng. . . . . . . . . . . .
“Oa a a a a ~~~” chuyện xảy ra liên tiếp làm Cố Tiểu Mãn ngoại trừ kêu “Oa a a” này ra, nhất thời quên sạch tiếng mẹ đẻ.
“Ồồồ WOAAAAA~~~” Đám người xung quanh lại hô lên (Yêu tinh hệ Bách hợp ~(≧▽≦)/~)
Mạc Thanh Hàn tựa đầu lên ngực Cố Tiểu Mãn một lúc, phi thường im ắng . . . Ngủ rồi . . .
Bị làm cho hoảng sợ, Cố Tiểu Mãn để nguyên hai chân đang mở ra, nằm yên trên mặt đất, tùy ý để Mạc Thanh Hàn ôm, một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là máu chưa lên kịp não.
Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra! O(╯□╰)O
“Này . . . Ai có thể giải thích một chút không?” Rốt cục cũng có người nói lên tiếng lòng dùm Tiểu Mãn.
“@#¥*. . . . . . .”
“Này, ta nói, Tiểu Hàn tìm được thịt người gối đầu rồi sao?”.
“. . .”
Câm lặng. . . . . . .
Đây là cái gì ai trả lời đi a a a!
Tiểu Mãn vẻ mặt bi thảm.