Chương 14

Lúc Cố Tiểu Mãn đi tới DV xã mới biết được, thì ra phim này là do học sinh tự đạo diễn, còn chưa quảng bá ra nhưng cũng đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Chỉ cần nhìn thấy mấy nữ sinh đến DV xã tranh cử nữ diễn viên đã có thể hiểu được.

“Thật kỳ quái, sao chỉ có nữ sinh đến tranh cử?” Nàng không tin được, chẳng lẽ các nam sinh đối với vị trí nam diễn viên kia hoàn toàn không mơ ước sao.

“Nam diễn viên đã chọn xong rồi.” Mạc Thanh Hàn trả lời.

“Là ai?”

“Giang Tiết.”

Qủa nhiên là Giang Tiết kia sao?

“Vậy Giang Tiết hôm nay có đến không?” Tò mò xoay đầu tìm kiếm, hết nhìn đông tới ngó tây.

“Có.” Nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt dừng lại, hướng đến một nam sinh mặc đồng phục, tóc được vuốt lên khoảng một lóng tay, nói: “Kìa.”

Cố Tiểu Mãn nhìn theo ngón tay Mạc Thanh Hàn. Nam sinh kia rất tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da khỏe mạnh hơi ngăm, tóc hơi dài, làm cho nguyên bản một nam sinh cương nghị lại mang theo chút âm nhu. Nhưng mà cũng không có cảm giác gì. Cố Tiểu Mãn ngây người nhìn đối phương, cảm thấy được người kia có chút quen mắt.

“Ouch. . .” Thân thể bị người đẩy, đối phương tựa hồ dùng toàn bộ sức lực, Cố Tiểu Mãn nhăn mặt. Hoàn hồn nhìn lại, chỉ thấy Mạc Thanh Hàn đứng bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn mình.

“Tiểu Hàn?” Không rõ đối phương vì sao đột nhiên dùng sức đẩy mình, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt ủy khuất nhìn Mạc Thanh Hàn.

“Sao lại ngẩn người?” Tuy trên mặt không có biểu tình gì, cũng không biết là đang nghĩ gì, nhưng giọng nói Mạc Thanh Hàn lại lạnh như băng, Cố Tiểu Mãn theo bản năng phát hiện, Mạc Thanh Hàn hình như sinh khí.

Mạc Thanh Hàn tuy bình thường luôn luôn nói chuyện không có cảm xúc, nhưng cũng không đến mức lạnh như băng, chính là giống như một ly nước sôi, cứ bình bình đạm đạm, không lên không xuống. Qủa quyết không hề giống như lúc này.

“Không có.” Không nghĩ gặp phải quả bom sắp nổ, Cố Tiểu Mãn vẻ mặt tươi cười trả lời, cẩn thận chú ý ngữ khí của chính mình, không dám chọc giận Mạc Thanh Hàn lần nữa.

“Tại sao lại ngẩn người?” Rõ ràng Cố Tiểu Mãn đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của Mạc Thanh Hàn, mặc dù ở rất nhiều phương diện, Mạc Thanh Hàn xem ra cũng hơn mình rất nhiều.

“Ta chỉ là cảm thấy được Giang Tiết trông hơi quen mà thôi.” Tiểu Mãn bất đắc dĩ nói.

Mạc Thanh Hàn lại bắt đầu xem xét. Nháy ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Tiểu Mãn: “Giang Tiết học cùng trường với chúng ta.” Ngụ ý là, việc ngươi cảm thấy quen mắt là đương nhiên thôi.

“Ách. . . Chắc vậy rồi!” Cảm thấy Mạc Thanh Hàn giải thích không rõ ràng lắm: “Chắc chỉ là cảm giác nhất thời thôi!” Trong lòng cầu nguyện, Tiểu Hàn ngươi ngàn vạn lần đừng tiếp tục hỏi, ta thật sự không biết phải trả lời như thế nào a.

“Ta hiểu được.”

“Gì?” Ba chữ kia làm Cố Tiểu Mãn kinh sợ. Hiểu được? Nàng hiểu được cái gì?

“Đôi khi ta cũng có cảm giác như vậy.” Mạc Thanh Hàn nhẹ nhàng nói một câu. Cố Tiểu Mãn tưởng Mạc Thanh Hàn còn tiếp tục nói, nhưng Mạc Thanh Hàn buông ra một câu không đầu không đuôi, sau đó im lặng. Cố Tiểu Mãn tuy rằng rất muốn nghe tiếp, nhưng lại ngượng ngùng không hỏi, đành nuốt hậm hực trong lòng.

Ngươi cũng có cảm giác như thế? Với ai? Với ai có cảm giác như thế? Giang Tiết sao?

Sau đó là công bố kết quả. Kết qủa có điểm nằm ngoài dự đoán của Cố Tiểu Mãn, Mạc Thanh Hàn được chọn, cũng là nữ diễn viên, nhưng mà lại là vai phản diện. Nữ diễn viên chính là khí chất mỹ nhân Nam Cung Tuyền.

Cố Tiểu Mãn thật sự khó tưởng tượng được, Mạc Thanh Hàn cả ngày vẻ mặt không tỉnh ngủ, lại đi đóng vai phản diện là cái cảm giác gì.

“Không nghĩ tới, ngươi cũng có hứng thú tham gia diễn xuất.” Lúc chuẩn bị rời khỏi, Giang Tiết đi tới, cười nói với Mạc Thanh Hàn.

“Vì Tô Thành tiền bối ra mặt nhờ, không còn cách nào khác.” Mạc Thanh Hàn không chút để ý trả lời.

“A. . . Lời này mới giống chính ngươi nói ra này.” Giang Tiết tươi cười có chút miễn cưỡng, làm cho Cố Tiểu Mãn mới nhìn đã cảm thấy khó chịu: “Hợp tác vui vẻ.” Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói.

“Ân.” Mạc Thanh Hàn nhìn Giang Tiết một lát, sau đó quay đầu, kéo Cố Tiểu Mãn: “Ta phải về.” Nói xong cũng không chờ Giang Tiết trả lời, cùng Cố Tiểu Mãn bước đi.

Cố Tiểu Mãn bị Mạc Thanh Hàn một mạch kéo đi, lại cảm thấy được quan hệ giữa Mạc Thanh Hàn cùng Giang Tiết thực vi diệu. Mà loại vi diệu này khiến Cố Tiểu Mãn trong lòng có chút không vui.

. . .

Kế tiếp là bận rộn quay phim. DV xã phát kịch bản cho diễn viên, yêu cầu diễn viên lựa ra kịch bản của chính mình rồi luyện tập, hơn nữa phải học thuộc thật thành thạo. Mạc Thanh Hàn như trước mỗi ngày đều ngủ, lâu lâu mới giành ra một ít thời gian xem qua. Ngược lại, Cố Tiểu Mãn lại rất hứng thú cầm kịch bản đọc.

Đại khái hiểu được chuyện xưa này mang hơi hướng huyền huyễn. Cũng hiểu được nhân vật của Mạc Thanh Hàn có pháp lực rất mạnh, phi thường nham hiểm, say mê nhân vật nam chính, là một nữ phản diện.

Tính cách này so với tính cách thật của Mạc Thanh Hàn thật khác xa một trời một vực. Cái dạng này có thể được không? Thật sự, không muốn nghi ngờ cũng không được.

Bởi vì Cố Tiểu Mãn có tiết học nên không thể luôn đi theo Mạc Thanh Hàn đến phim trường. Chỉ có thể ngẫu nhiên xuất hiện.

“Tiểu Mãn, thu xếp lại hành lý của ngươi một chút đi.” Tối thứ sáu, Mạc Thanh Hàn đột nhiên nói với Cố Tiểu Mãn như vậy.

“A? Sao lại phải thu xếp hành lý?”

“Đoàn phim muốn ra ngoại thành để quay, cuối tuần không biết có thể về kịp hay không.”

“Ôi chao?” Tuy rằng Mạc Thanh Hàn không thể trở về làm Cố Tiểu Mãn cảm thấy có điểm mất mác, nhưng lại càng không rõ, Mạc Thanh Hàn đi ra ngoài, sao mình lại phải thu xếp hành lý?: “Vì sao lại muốn ta thu xếp hành lý?”

Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn, bất di bất dịch trả lời: “Ngươi phải đi theo ta.”

“A? Tại sao a?”

“Vì ta ngủ một mình không được.”

“. . .” Nàng. . .nàng quả nhiên. . .quả nhiên là gối ôm thịt người sao?

Hôm sau, Cố Tiểu Mãn phi thường bi thảm kéo hành lý, theo Mạc Thanh Hàn xuất phát. Tại sao đang mùa đông, nàng lại phải chạy ngược chạy xui như vậy? Nàng rõ ràng là rất thích quấn người trong chăn vào mùa đông, nằm nướng trên giường mà!

Đi cùng mọi người đến địa phương kia, nghe đâu là vùng núi. Lộ trình hơi dài, trên đường đại đa số mọi người đều đang ngủ. Mạc Thanh Hàn không biết vì cái, hôm nay lại phá lệ, có tinh thần hơn hẳn.

“Tiểu Hàn, ngươi không ngủ một chút sao?” Cố Tiểu Mãn nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh mình, hỏi.

“Tiểu Mãn buồn ngủ?” Quay đầu hỏi.

“Không có! Ta không buồn ngủ.”

“Vậy ta sẽ không ngủ.” Lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

“Sao vậy?”

“Ta sợ ngươi một mình sẽ nhàm chán.”

“Ôi chao?” Như thế nào đột nhiên lại nghĩ như vậy? Thật sự rất quỷ dị.

Không gian tẻ ngắt.

“Vậy, Tiểu Hàn, sao ta không thấy ngươi học qua kịch bản?” Xe tiếp tục đi, hai người không có đề tài gì để nói, tẻ ngắt như vậy cảm giác không tốt lắm. Cố Tiểu Mãn vì thế tùy tiện tìm đại một đề tài.

“Lời thoại của ta không nhiều lắm.”

“Vậy à.”

Lần thứ hai quỷ dị tẻ ngắt.

“Hiện tại quay đến đâu rồi?” Lại tìm đề tài.

“Không biết.”

“Ách. . .”

“Phân đoạn của ta không có bao nhiêu.”

“Nhanh như vậy?”

“Phân đoạn của ta không nhiều lắm.” Như thế nào cảm thấy câu này nghe quen quen? Không phải mới vừa nói ban nãy sao ? —_—||||||||

“Ừa..”

Tiếp tục tẻ ngắt.

Cố Tiểu Mãn bỏ cuộc. Thượng đế a. . . Nàng không có đề tài. Sao còn chưa tới nơi a.

“Tiểu Hàn, ngươi có muốn ngủ hay không?” Không còn cách nào khác, đành phải hỏi như vậy.

Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, ngươi mệt?”

“Ách. . . Đúng vậy.” Kỳ thật một chút cũng không mệt. Nhưng mà, tẻ ngắt như vậy, nàng thà ngủ còn hơn.

Mạc Thanh Hàn dựa vào, ôm Cố Tiểu Mãn: “Vậy ngủ đi.”

“Ừ. . .” Bị Mạc Thanh Hàn ôm như vậy đã muốn thành thói quen của Cố Tiểu Mãn. Nhàn nhã vừa ôm vừa nhìn chằm người trong lòng, ngẩn người.

Mạc Thanh Hàn nhạy bén cảm giác được Cố Tiểu Mãn đang nhìn, rất nhanh liền mở mắt: “Sao không ngủ được?” Mắt to lấp la lấp lánh.

“. . . A. . . Ta ngủ liền đây.” Lập tức nhắm mắt.

Trời đất tối lại. Không gian chung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của động cơ xe chạy, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Cố Tiểu Mãn ôm Mạc Thanh Hàn, trong lòng không ngừng đếm số.

Một, hai, ba. . .

Đếm tới một trăm, Cố Tiểu Mãn nhẹ nhàng mở mắt.

Mạc Thanh Hàn quả nhiên đã ngủ.

Cố Tiểu Mãn điều chỉnh tư thế của Mạc Thanh Hàn một chút, hi vọng nàng có thể ngủ thoải mái. Sau đó im lặng nhìn nàng, từ lông mày, lông mi, ánh mắt, mũi, đôi môi, lỗ tai, . . .

Cảm giác này kỳ thật rất tốt, làm cho Cố Tiểu Mãn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình và Mạc Thanh Hàn gặp nhau. Nghĩ đến, từ hôm đó trở đi, mỗi lần ngủ Mạc Thanh Hàn đều ôm mình, nhưng số lần im lặng ngắm nhìn Mạc Thanh Hàn từ đầu tới đuôi, giống như lúc này đây, chỉ đến trên đầu ngón tay mà thôi.

Cố Tiểu Mãn nhìn thật lâu vào đôi môi Mạc Thanh Hàn. Môi của nàng vẫn giống trước đây, đầy đặn ướŧ áŧ, giống như là thoa son thần, nở ra như đóa hoa. Làm cho Cố Tiểu Mãn đột nhiên nảy sinh hai từ “Âu yếm”. Chính vì vậy, Cố Tiểu Mãn nhìn ngang nhìn dọc một chút, thấy tất cả mọi người đều đang ngủ, không ai chú ý tới bên này, rất nhanh liền cúi đầu.

“Chụt !” Nhanh như chớp hôn lên môi Mạc Thanh Hàn.

Mềm mại, cảm giác rất tốt a.

Cố Tiểu Mãn mím môi, có chút chột dạ nhìn xung quanh.

Sẽ không thức dậy đi? Không có thức dậy. Không có ai nhìn thấy đi? Không ai thấy.

Tự hỏi tự trả lời, mặt hồng hồng, nhịn không được tươi cười toe toét.