- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thụy Mỹ Nhân
- Chương 1
Thụy Mỹ Nhân
Chương 1
[Chương thứ nhất]
Học viện Anh Hoa, năm 2010. . .
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết là do ai tổ chức, cứ như thói quen mỗi năm một lần, học viện Anh Hoa đều bình chọn vườn trường tứ đại mỹ nhân. .
Vườn trường công chúa nguyên bản trước giờ vẫn là do Tang Linh của Bản Gia nắm giữ, ai cũng không lay động được cái địa vị kia. Bất quá hiện giờ Tang Linh đã tốt nghiệp, lần đó cũng kéo theo nhiều trai xinh, gái đẹp cùng khóa tốt nghiệp. Trong học viện, nhân tố bát quái vì vậy liền ít đi rất nhiều.
Nhưng mà cái gọi là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước”, rất nhanh sẽ có tân mỹ nhân kế vị. Nhưng lại không người nào dám tiên phong đi lay động vị trí học viện công chúa của Tang Linh, tuy rằng vị công chúa này đã tốt nghiệp. Cho nên vì để cân bằng lại tâm lý của mọi người, học viện Anh Hoa đã đề ra “Học viện Tứ mỹ” như vừa nói.
“Học viện Tứ mỹ” quả không phải là một chủ ý tồi, vừa có thể không động chạm đến vị trí học viện công chúa, lại có thể cho tất cả mọi người ở đây những tân bát quái mới.
Việc bình chọn tứ đại mỹ nhân này không biết như thế nào nhưng ở học viện Anh Hoa được xem là một sự kiện trọng đại. Tuy rằng là do chính các học viên tự khởi xướng ra với nhau, nhưng mà đều có những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.
Điều kiện tiên quyết hiển nhiên là phải học giỏi, không chỉ học giỏi mà còn phải giỏi ở nhiều phương diện khác, tiếp sau đó là gương mặt phải thực xinh đẹp, dáng dấp cao quý sang trọng, gia thế hiển hách. Được nhiều người hâm mộ tự nhiên cũng là điều kiện phi thường trọng yếu. Còn có cả việc phải đa tài, từ từ càng phát sinh thêm một loạt những yêu cầu hà khắc khác. Hơn nữa lúc nào cũng bị nữ sinh so với mình có phần ưu tú hơn chực chờ hạ bệ, cho nên mới nói nếu có thể trúng cứ được là cực kỳ không dễ dàng gì, đây sẽ là chuyện rất đáng để khoe khoang.
Cơ mà chung quy có người cho dù đã trúng cử vẫn là hồn nhiên không hề hay biết gì, thậm chí một chút quý trọng chuyện này cũng đều không có. Nhưng mà chuyện này để nói sau, tạm thời không đề cập đến đi.
Duyên cớ thế nào Cố Tiểu Mãn lại đi tới cái thành phố này. Mẹ qua đời từ khi nàng còn nhỏ, cha nàng để kiếm kế sinh nhai đã vào chùa làm hòa thượng (chảy mồ hôi). Đừng xem thường công việc “hòa thượng” này, kỳ thật kiếm được càng nhiều tiền nha.
Ba ba “hòa thượng” này của Cố Tiểu Mãn rõ ràng là làm việc vô cùng có hiệu suất, vì thế năm nay liền được một ngôi chùa có thể xem là lớn lựa chọn mời về làm trụ trì. Làm trụ trì thực tế sẽ có nhiều tiền hơn nữa, cho nên cha của Cố Tiểu Mãn liền vui vẻ đáp ứng. Cố Tiểu Mãn không còn cách nào khác, đành đi theo cha đến Bỉ Ngạn Nhai.
Thành tích của Cố Tiểu Mãn vốn ưu tú, cho nên thực may mắn được chuyển thẳng vào học viện Anh Hoa, nơi mà mọi người đều phải học đến đầu nhẵn bóng nếu muốn đậu vào. Bất quá, hòa thượng dù sao cũng là hòa thượng, chùa miểu dẫu sao cũng vẫn là chùa miểu, cha của Cố Tiểu Mãn phải ở trông coi chùa, mà Cố Tiểu Mãn là nữ sinh ở trong chùa sẽ không tốt, vì thế nàng liền tự mình đi thuê nhà trọ ở Bỉ Ngạn Nhai này. Vì ở một mình thật sự rất nhàm chán, lại không thể cùng cha gặp mặt thường xuyên được, Cố Tiểu Mãn đành phải tìm người ở ghép. Tuy việc ở ghép này có chút kỳ quái nhưng vì tiền phí cũng tương đối khá khẩm nên Cố Tiểu Mãn cũng yên tâm mà ở.
Mỗi ngày đi học lại còn kiêm thêm mấy chức vụ, ngày này qua ngày nọ khiến Cố Tiểu Mãn cảm thấy mệt mỏi. Cho nên. . .nàng thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật trong lớp, trốn ra ngoài ngủ một chút, dù sao cũng đâu phải là vấn đề nghiêm trọng gì đâu a. .
Sau đó. . .
Sau đó. . . Cố Tiểu Mãn đang ngủ thì thấy nặng người, quỷ tha ma bắt, nàng bị quỷ áp sàng sao!
Oa @#¥%. . . Đúng thật rồi, đúng thật nàng bị quỷ áp rồi, đây nhất định là một con ác quỷ! Trời ạ, áp nàng nặng muốn chết, nàng mau muốn chết, nàng muốn tắt thở. . . Nhắm mắt, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại, gương mặt vốn thanh tú vặn vẹo 360 độ bày ra biểu tình vô cùng quỷ dị. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Cố Tiểu Mãn không ngừng giãy dụa, nhưng mà giãy cỡ nào cũng không hất được con ác quỷ trên người xuống. Lần này nàng xong rồi!
Nghe nói nếu bị quỷ áp, chỉ cần luôn miệng mắng chửi thô tục là có thể thoát đào thoát! Ngay lúc vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng, Cố Tiểu Mãn trong đầu không ngừng vơ vét tìm kiếm các loại từ ngữ nàng xem là thô tục nhất. Thật vất vả mới nhớ ra một câu, lại phát hiện căn bản cổ họng thế nào lại không phát ra tiếng được.
A! Ác quỷ kia quả thật là lợi hại! Còn có thể làm cho âm thanh của mình đều mất hết!
Chạy trời không khỏi nắng, Cố Tiểu Mãn cảm nhận được có lẽ thật sự nàng phải chết ở chỗ này, trong lòng thực hối hận, hối hận a. Nàng sai lầm rồi! Nàng thật sự sai lầm rồi, nàng không nên trốn tiết, càng không nên trốn ở trong này ngủ. Chỉ là trộm ngủ thôi, nàng cũng không có phạm nhiều lỗi a, không đáng phải dùng biện pháp quỷ áp này để trừng phạt đi? Cái kia. . . Hội chết người!
Vì cái cớ gì học viện Hoa Anh như thế mà lại có thể còn có ác quỷ chưa bị diệt trừ sạch sẽ?! Khẳng định là bọn họ không có nghe lời cha làm lễ trừ tà ma đúng cách! Thượng đế a! Nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa, giúp cho nàng có thể thoát kiếp nạn này, nàng thề. . . nàng tuyệt đối thề về sau sẽ không trốn tiết để ngủ nữa~~~. Nghĩ như vậy, cổ họng Cố Tiểu Mãn liền buông lỏng.
“Oa oa! Ta ** ngươi **! Ngươi ** rồi lại ta *** ngươi!” Liên tiếp từng tràng mắng thô tục. Sau đó ngay lập tức mở mắt ra, Cố Tiểu Mãn đã tỉnh. . .
“A A A! Ác quỷ cút đi!”.
Tạm dừng một giây, hai giây, ba giây. . . . . .
“. . .” Mặt cỏ như trước là mặt cỏ, nhưng mà. . . Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vật thể đang ôm cứng ngắc người mình, hóa ra kẻ đè nàng nãy giờ là một nữ sinh, khó trách nàng cứ tưởng mình bị quỷ áp!
“. . .” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì sau khi tỉnh dậy lại phát hiện bên người mình nhiều ra thêm một mỹ nữ? Đừng nói là nàng gặp phải quỷ tươi đẹp nha!
“Hơ~~~” Đại khái là bởi vì Cố Tiểu Mãn phát ra động tĩnh quá lớn, mỹ nhân kia nguyên bản nãy giờ vẫn không nhúc nhích liền nhanh câu hai hàng lông mày lại, miệng lầm bầm phát ra ngữ điệu bất mãn. Hàng lông mi dài khẽ lay động.
“. . .” Cố Tiểu Mãn nhìn nữ sinh đang bám dính vào người mình, thở cũng không dám thở. Mỹ nữ kia rốt cuộc chịu mở mắt ra, mà ánh mắt kia bỗng chốc đen lại, nơi đôi mắt to chợt lóe lên hào quang. . . Hào quang đó làm cho Cố Tiểu Mãn thiếu chút nữa phun máu mũi.
“Ngô~ làm sao vậy?” Người kia nhìn Cố Tiểu Mãn bằng đôi mắt mông lung vẫn còn ngái ngủ ra vẻ rất quen thuộc, từ từ nhả ra vài chữ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”. Âm vực nhẹ nhàng làm cho người ta mềm nhũn ra, khó mà kháng cự được sự mị hoặc này. Một đại mỹ nhân nằm ở trên người mình lại còn dùng lời nói làm người khác phun máu mũi, đại não Cố Tiểu Mãn trong nháy mắt đóng băng.
Thực may mắn thực may mắn, nàng không phải là nam nhân. . . Bằng không. . . Bằng không sẽ ngay lập tức đem mỹ nhân này trước XX, sau đó OO, OO xong lại tiếp tục XX. Mà Cố Tiểu Mãn buồn bực phát hiện, cho dù mình không phải là nam nhân nhưng tựa hồ cũng có chút cầm lòng không được.
“Cái kia. . .”. Thật vất vả mới kịp thời hồi phục lại đầu óc, mới vừa định nói cái gì đó, mỹ nhân bên người đã nhắm mắt lại rồi nhẹ giọng lầm bầm: “Ồn ào quá. . . Đừng nói nữa.”.
“. . .” Trong lúc nhất thời không kịp nói gì, nhìn lại mỹ nhân không có động tĩnh kia, Cố Tiểu Mãn nhất thời ngây ngốc ra, không hề động đậy, nghĩ thầm trong bụng: “Không thể nào! Nàng lại ngủ nữa sao?!”. Bỗng “Ngô” một tiếng, mỹ nhân kia gắt gao dùng sức hướng đến cái eo thon nhỏ của Cố Tiểu Mãn ôm thật chặt.
“A~~~~~” Cố Tiểu Mãn mở to hai mắt ra nhìn, nàng rốt cục đã hiểu tại sao mình nằm mơ thấy bị quỷ áp sàng. Mỹ nhân này nhìn qua gầy tong teo yếu ớt thế nhưng khí lực không phải là bình thường a. . . Nàng định ôm chết ta sao? Nàng siết ta chết mất. . . Hông của ta nga~~~ đứt mất đứt mất.
Này người nào a!. ”. . .” Giãy dụa với suy nghĩ muốn đem người bên cạnh hất ra rồi chạy trốn, bất quá, đối phương ôm mình chặt như vậy thực sự làm cho nàng muốn muốn động cũng không động được. Ngồi cả nửa ngày cũng chưa nghĩ ra cách nào, Cố Tiểu Mãn đành phó mặc ngồi yên tại chỗ, ngắm nhìn kia mỹ nhân đang ôm mình gắt gao.
Gương mặt trắng nõn, mái tóc quăn dài được nhuộm nâu, còn có lông mi, lông mi của nàng thật dài nga. . . Lông mi dài như vậy hẳn mắt phải là hai mí. Ai. . . Lông mi người này quả thực rất đẹp, làm cho người ta hâm mộ. Ân. . . Môi cũng vậy, không phải là thoa son thần đi?. . . . *đưa tay sờ sờ*. Không nghĩ trên đời lại có người tốt đẹp như vậy a? Thật sự là khiến thế gian sinh lòng đố kỵ. Còn có dáng người. . . *lấy tay nhéo nhéo*. Ta @#¥&. Cái eo kia, đó là eo của người sao?
@&¥%. . . . Không ghen tị không ghen tị! Không có gì phải ghen tị hết! Chính mình cũng đâu có thua kém gì đâu. . . Tuy rằng không được vào hàng đại mỹ nhân, nhưng tiểu mỹ nhân cũng có thể xưng được đi! Ừ. . . Ở quán mấy người khách đều nói như vậy. (đang tự an tủi bản thân) =))
Tiểu mỹ nhân ~~ Ta là tiểu mỹ nhân đáng yêu. . . Ừ. . . Không ghen tị, không ghen tị, tuyệt đối không ghen tị!
Không phải nàng nói quá nhưng mà người đẹp này cũng thật vô ý thức, xã hội bây giờ mấy tên háo sắc nhiều như vậy, để nàng một mình ở đây, quá nguy hiểm. Vừa nghĩ, Cố Tiểu Mãn vừa nhìn nhìn mỹ nhân đang ngủ trên người mình, không ngừng ăn đậu hủ bằng mắt.
Ai. . . Không còn cách nào, ai kêu mình thiện lương, đành ở đây cùng nàng ngủ vậy! Hoàn toàn say mê đặt hết ý thức của mình lên nữ sinh, đáy lòng lâng lâng, tự động che giấu tà niệm chính mình kỳ thật là muốn tiếp tục ăn đậu hũ mỹ nhân, tự lừa gạt bản thân. Thực ra nàng chính là một tiểu mỹ nhân lương thiện mà a~~~.
Ánh mắt vẫn say sưa ăn đậu hũ – ing.
Bất quá Cố Tiểu Mãn rất nhanh liền hối hận. Mỹ nữ này cũng có tài ngủ quá đi? Nhìn sắc trời sắp đen lại. . . Mỹ nữ a. . . Chừng nào ngươi mới có thể tỉnh lại a?. . . Ăn đậu hũ lâu mắt của ta sớm mỏi muốn chết rồi.
Người này quả nhiên ngủ lâu không dậy nổi. Vừa mới nghĩ xong, mỹ nữ đã cựa quậy người tỉnh lại. . .
“Ngô~ Mấy giờ rồi. . .”.
“A?”. Cố Tiểu Mãn đờ ra.
Này, ngươi ở trên người ta ngủ hàng giờ đồng hồ, vừa mới tỉnh lại không còn câu nào khác ngoài câu đó a? Không nên trước tiên là nói về giờ giấc và vân vân sao?
“Mấy giờ rồi?”. Mỹ nữ hỏi lại một lần nữa.
“Năm giờ.” Ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời.
“Ngô. . . Còn sớm.” Mỹ nữ thản nhiên nói.
“Sớm?!” Mỹ nữ, giờ này mà còn sớm sao?
“Ân. . .”.
“Ta nói. . .”.
“A! Tìm được rồi!”.
Cái gì cũng đều chưa kịp nói, đã đột ngột bị một người trong bụi cỏ chui ra chặn họng.
“Dọa người a!” Không để cho Cố Tiểu Mãn có cơ hội nói hết lời, người này đã hướng vẻ mặt kinh hỉ ra phía sau lớn tiếng nói:
“Tìm được tiểu thư rồi!”. Sau đó di chuyển lại đây, đứng thẳng tắp, cung kính đối với mỹ nữ nói: ”Tiểu thư!”.
“Ân. . .” Mỹ nhân nhíu nhíu mày, trên mặt còn lộ rõ bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Trong bụi cỏ một trận xôn xao, đột nhiên ở đâu lại xông ra một đám nam tử mặc đồ đen. Gặp được mỹ nhân, cũng cùng một bộ dạng giống người khi nãy, đứng thẳng tắp, cung kính kêu hai tiếng: ” Tiểu thư!”.
“. . .” Cố Tiểu Mãn nuốt nước bọt, hoàn toàn không kịp phản ứng trước tình huống hiện tại. Tuy đã biết rằng vị mỹ nhân này là tiểu thư con nhà giàu, nhưng mà, trận thế này. . . Là đang đóng phim ở Hollywood sao? o(╯□╰)o.
“Tiểu thư, trời đã không còn sớm, người hiện tại phải đi về thôi ạ.”.
“. . .Ân. . .Sao cũng được.” Thản nhiên nói xong, sau đó đứng dậy. . .
“Mời tiểu thư!” Đám người đồ đen cung kính tránh ra một bên nói.
Cố Tiểu Mãn bên trong lại tiếp tục nuốt nước bọt. Được rồi được rồi, nàng biết, bọn họ hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của nàng. Quên đi quên đi, nàng không thèm để ý! Dù sao thì mình cũng không bị tổn thất gì, người khác đương nhiên không cần phải cảm tạ nàng. Ừ. . . Cứ như vậy đi! Trong lòng tự an ủi chính mình. Cố Tiểu Mãn lắc lắc đầu, định đứng dậy.
“Oa oa. . .” Vừa mới động đậy, Cố Tiểu Mãn nhịn không được kêu lên. Mông thật tê dại, xem ra phải từ từ thật chậm rãi cử động. Nghĩ thầm khó trách vì sao không có cảm giác gì, nguyên lai là đã tê đến như vậy a. . .
Cố Tiểu Mãn vì thế bất đắc dĩ phải ngồi thêm chút nữa lấy lại sức. Vừa nhấc đầu liền thấy mỹ nữ kia đã xoay người sang bên này nhìn mình.
“. . .” Ách. . .Này này này, đây là muốn làm gì?. ”Ách. . .” Tiểu Mãn xấu hổ cười cười. Đừng nói là định tố cáo nàng ăn đậu hũ đi? Có trời biết nàng thật sự cái gì cũng đều không có làm!
“Ngươi tên là gì?” Mỹ nhân đột nhiên hỏi.
“A?” Không kịp phản ứng.
“Tên của ngươi.” Lặp lại lần nữa.
“Cố. . . Cố Tiểu Mãn.” Nói ra tên của mình luôn làm cho người ta cảm thấy thực buồn bực.
“Nga. . .” Thản nhiên kêu một tiếng, sau đó xoay đi, mang theo đám người áo đen biến mất trước mặt Cố Tiểu Mãn.
“. . .”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Thụy Mỹ Nhân
- Chương 1