*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Chuyện cũ như khói
Mùa hạ, Nam Sở Kiến Nguyên năm thứ ba.
Quốc chủ Nam Sở Triệu Đà đại thọ bốn mươi, sứ thần các nước đến Phiên Vũ mừng sinh nhật. Lưu Liên Hi thay mặt Bắc Hán đến Nam Sở chúc thọ. Năm đó, Lưu Liên Hi nhìn thấy công chúa Phước Nhã múa khúc Phượng vũ Cửu thiên trên Hoa Thanh điện khiến hắn nhất kiến khuynh tâm*
[vừa gặp đã yêu], như si như túy.
Cảnh trí Giang Nam nước chảy mây trôi, cây cối xanh tươi,
mưa bụi
lãng đãng, thật khác hoàn toàn với Bắc Hán
tuyết trắng gần như quanh năm bao phủ. Bên bờ sông, tơ liễu khẽ bay, những cơn gió nhẹ hây hây thổi, mơn man da mặt, mang khí chất dịu dàng đặc biệt, khiến lòng người phơi phới.
Dọc hai bên đường, tiểu thương mời chào đủ loại hàng hóa rực rỡ, còn có rất nhiều hàng quán đồ ăn nhẹ nổi tiếng của Giang Nam. Ở góc đường, hai bóng người thanh lệ đuổi bắt nhau, vui đùa ầm ĩ cả một chỗ.
"Tam Nương, chờ ta chút!"
Cô nương bị hắn gọi ngoái đầu nhìn hắn, cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, tay trái nhét xâu mứt quả vào miệng, hung hăng cắn một miếng, sau đó lại đem miếng chao đậu phụ trên tay phải cắn hết hơn một nửa, mới miễn cưỡng nói, "Thật vất vả mới được ra ngoài, phải chơi cho bõ! Ngươi theo ta nhanh lên a!" Nói xong, lại đi nhanh về phía hàng quán phía trước.
Thiếu niên ở phía sau không làm khác được đành nhìn nàng đầy sủng nịch, sau đó nhanh bước đuổi theo, đến cạnh nàng, lấy ra một chiếc khăn tay, cau mày, vờ vẻ ghét bỏ, nói: "Tam Nương, phải chú ý hình tượng cô nương gia*
[con gái nhà gia giáo]
của mình chứ?"
Nữ hài lại hoàn toàn không thèm để ý, miệng còn chưa nhai xong, liền bắt đầu quở trách người trước mặt, "Ta nói Liên Thành a, ngươi là quá khuôn phép đi, cứ như ta đây, muốn làm thì làm, cần gì phải nghĩ nhiều, vậy có phải tự do tự tại bao nhiêu a!" Nàng vừa nói, vừa nhai nhồm nhoàm. Khóe miệng Lưu Liên Thành nhất thời có chút run rẩy, trong lòng thầm than, quên đi, nàng từ nhỏ đã vậy rồi, nếu đến một ngày nàng thay đổi, chính hắn quả thực có không quen. Vì thế, hắn thực tự nhiên cầm khăn tay lau khóe miệng cho nàng, lại đột nhiên phát hiện mặt Tam Nương đỏ lên.
"Tam Nương, ngươi sao vậy?"
"A...... Không, không có gì. Ta...... Chúng ta qua bên kia xem xem." Tam Nương quay đầu lại, vỗ vỗ tay lên ngực mình, thầm mắng trong lòng, Lưu Liên Thành, không có việc gì ngươi nhìn ta chăm chú như vậy làm cái gì, ngươi sợ người khác không biết mi của ngươi dài a, còn có, ngươi cúi mặt gần ta như vậy để làm gì, ngươi không biết là ngươi rất đẹp sao.
Lưu Liên Thành từ phía sau nhìn Tam Nương đang vừa lắc đầu, vừa tự hoảng não*
[hoảng hốt và ảo não], trên mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ dáng tựa hồ tự nói một mình rất hùng hồn, chợt cảm thấy rất thú vị, ra là biểu tình của một người có thể phong phú
như vậy
a.
Lê Yên các, nhạc phường lớn nhất Nam Sở.
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Khởi bẩm thái tử điện hạ, tất cả đều đã thu xếp xong, xin người yên tâm."
"Tốt. Đúng rồi, phụ hoàng bảo ta đưa cái này cho Liên Thành."
"Ngư Trường Kiếm?"
"Phải một chiêu trúng ngực."
"Thỉnh thái tử điện hạ yên tâm."
Lưu Liên Thành ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương thấy có chút không nhận ra. Mái tóc dài đen tuyền được búi cao, phía trên cài một cây trâm gắn châu sai màu vàng kim, vài lọn tóc rơi xuống hai vai lại càng làm tôn nước da trắng mịn. Một thân áo trắng, quần lam nhạt ôm lấy thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt dù không trang điểm lại vẫn không giấu được dung nhan tuyệt sắc, đôi mắt đẹp lưu chuyển, vẻ mặt đạm mạc, khóe miệng mang một mạt tươi cười như có như không, giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà sáng lạn.
"Liên Thành! Ngươi thật đẹp!" Cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh che miệng cười.
Người được khen mặt đầy hắc tuyến. Suốt buổi sáng, chính nàng đã gây sức ép, buộc hắn giả trang làm nữ nhân. Với hắn mà nói, điều này thực sự không dễ chịu chút nào. "Đừng nháo, Tam Nương."
"Liên Thành! Ta nghĩ, bất cứ ai chỉ cần là nam nhân nhất định bị ngươi mê hoặc! Vũ Văn Thác kia chỉ cần là nam nhất định không thành vấn đề!"
"......"
Nhìn chính mình trong gương, ngực Lưu Liên Thành nổi lên một trận phiền muộn, vì gì hắn lại để việc thành ra thế này, hiện tại hắn còn có thể hối hận sao?
Hắn nhớ rõ, là chính
hắn nói, Vũ Văn Thác rất thích âm luật*
[âm nhạc], trong các nước, vũ nhạc
[ca múa và âm nhạc]
Nam Sở lại thuộc loại xuất chúng. Vậy nên, có thể coi đây là cơ hội để tiếp cận
Vũ Văn Thác, nhờ đó, việc kia càng dễ thành công.
Hắn nhớ rõ, khi hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà quỷ dị nhìn về phía hắn, ánh mắt đó đến tận bây giờ vẫn khiến cả người hắn lạnh từng trận, sau đó...... Chuyện là vậy.
Tuy rằng, hắn cũng từng phản bác, nơi này chúng ta còn có một cô nương, nhưng sau khi mọi người cùng nhau nhìn hắn và Tam Nương đánh giá một phen, vẫn là lắc đầu, nhất trí giơ tay chỉ về phía hắn.
"Được rồi, Liên Thành, chính ngươi đã nghĩ ra kế này, vậy tự ngươi thực hiện đi. Yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ ngươi, ai ai ai ~~~~ đừng nhìn ta như vậy, ta không chịu nổi ánh mắt ai oán của ngươi đâu ~~~~".
"Ngươi xem, cầm nghệ
của ngươi
khắp Bắc Hán khó có ai sánh được, hơn nữa, bên người thái tử Bắc Chu mỹ nữ như mây, tư sắc của chúng ta tuyệt đối không lọt được vào mắt hắn, chỉ có thể ủy khuất điện hạ ngài." Nói xong, Tam Nương tiếp tục che mặt cười khúc khích. Mặt đối phương hồng lên từng chút một, cuối cùng bạo phát:
"Vậy cũng không cần buộc một nam nhân như ta giả trang đi!"
Trên Hoa Thanh điện, chén vàng, rượu ngon, oanh ca yến hót, tay áo dài uyển chuyển. Bàn tay trắng nõn như ngọc của nữ tử xinh đẹp uyển chuyển lưu luyến, chân váy tung bay, đôi mắt trong suốt như muốn nói điều gì đó, dáng điệu nhìn quanh đầy suy tư, ánh sáng vờn quanh, cả người như một bông hoa trong sương mù, mông lung mờ ảo, thu hút ánh mắt mọi người trên điện. Tuy nhiên, trên đại điện, vẫn còn một người tay cầm chén rượu, an nhàn thoải mái thưởng thức phản ứng của những người khác, sau đó cười khinh miệt.
Giang Nam Nam Sở, đất đai phì nhiêu, dân cư đông đúc, buôn bán phồn thịnh, giàu có nhất trong bốn nước. Do vậy, các nước đều muốn xây dựng quan hệ đồng minh với Nam Sở. Bắc Chu cũng không ngoại lệ, cho nên, phụ hoàng mới phái hắn đến dự đại thọ của Triệu Đà. Giương mắt nhìn mọi người trên đại điện, cười khẩy, không biết những người kia là thực bị công chúa hấp dẫn, hay là cố ý làm bộ dáng diễn trò?
Hết một điệu múa, tiếng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
"Vũ nghệ của công chúa Phức Nhã quả nhiên hơn người, thật khiến ta mở mang tầm mắt."
"Đúng vậy, Phượng vũ Cửu thiên thực là danh bất hư truyền."
Nữ tử một thân lộng lẫy quỳ một gối xuống đất, nũng nịu hướng người trên chủ vị*
[vị trí người chủ trì]
nói, "Phức Nhã kính chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Hảo hảo hảo ~~~~" người ngồi trên cao cười liên tục, gọi Phức Nhã đến ngồi bên cạnh, ai cũng biết Phức Nhã chính là người con gái được Triệu Đà yêu nhất.
Lúc này, một thanh âm vang lên trên điện.
"Tiện đây, xin hỏi Nam Sở vốn đứng đầu thiên hạ về vũ nhạc, mà cầm tại Lê Yên các lại là tinh túy của đất nước, giờ đã được thưởng thức điệu múa của công chúa Phức Nhã rồi, không hiểu ta có vinh hạnh được bệ hạ giúp mở mang một chút về âm nhạc của Nam Sở hay không?" Mọi người theo tiếng quay lại nhìn, người đang nói chính là thái tử Bắc Hán Lưu Liên Hi.
Vũ Văn Thác giương mắt nhìn Lưu Liên Hi, lại cảm thấy Lưu Liên Hi cười có chút quỷ dị*
[kỳ lạ], mà đối phương dường như cũng cảm thấy ánh mắt hắn, quay đầu, nâng chén xa xa kính hắn.
Thân thể Lưu Liên Thành mười sáu tuổi vẫn còn nét ngây ngô cùng mềm mại, mang đến cảm nhận tinh tế đặc biệt, cho nên, bộ áo trắng quần lam hắn mặc trên người cũng thật hài hòa với khí chất của hắn. Khi hắn bước lên, chỉ duy nhất một cây trâm chu sai làm trang sức, mặt mày đẹp như tranh, da thịt trắng nõn trong suốt càng tôn lên ngũ quan xinh xắn, lại càng phát ra có vẻ thanh lệ thoát tục. Hắn chậm rãi đi tới, làn váy lay động phiêu dật, thật giống như tiên tử. Vũ Văn Thác, như những người khác trên điện, từ khi hắn bước lên điện không thể dời mắt khỏi hắn. Vũ Văn Thác thấy hắn sau khi hướng Triệu Đà cùng các vương công đang ngồi nhất nhất hành lễ, liền nhẹ nhàng ngồi xuống, nâng tay gảy đàn, từng động tác đều tao nhã, nhã nhặn mà trầm tĩnh.
Trong nháy mắt khi âm tiết đầu tiên vang lên, thái tử Bắc Chu không khỏi ngẩn ra.
Ngón tay ngọc thon dài lướt nhanh trên cầm huyền, tiếng đàn khi thì cao vυ"t, khi thì trầm thấp, khi thì bi phẫn, khi thì đau thương, khi thì như thiên quân vạn mã phi nhanh ra chiến trận, khi thì như nước chảy
róc rách trong tĩnh lặng. 《Nghiễm lăng tán》, thiên hạ hiện có mấy người có thể tấu được khúc nhạc hào hùng như vậy. Vũ Văn Thác cẩn thận đánh giá người đang gảy đàn. Tuy rằng là nữ tử, nhưng tiếng đàn lại âm vang mạnh mẽ, ẩn ẩn lại có khí phách anh hùng, khuôn mặt dù chỉ trang điểm đơn giản lại giấu không được cỗ anh khí nơi ánh mắt. Chính lúc đó, người nọ lại không hề báo trước quay đầu nhìn phía hắn, nhất thời sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn thiên.
Hai mươi tuổi Vũ Văn Thác thừa nhận, tại một khắc đó, tâm hắn có chút động.
Tuy nhiên,
《Nghiễm lăng tán》
vốn bắt nguồn từ một cố sự về ám sát, cho nên, thời điểm trên đại điện đột nhiên tối đen một mảnh, hắn rốt cục hồi phục tinh thần, chỉ một khắc trước khi ánh nến cuối cùng tắt, trong ánh mắt người nọ rõ ràng dần hiện sát ý.
Một khi Ngư Trường Kiếm ra khỏi vỏ, chắc chắn sẽ có đổ máu. Vũ Văn Thác chợt cảm thấy một tia hơi thở mảnh mai, sau đó đối phương tựa như quỷ mị tiếp cận chính mình. Vũ Văn Thác đưa tay cản theo bản năng, máu tươi lập tức tuôn ra, đối phương một kích chưa trúng ngực, cũng không buông tha, tấn công hắn dồn dập.
Vũ Văn Thác bị chém trúng sẽ không cho đối phương cơ hội lần thứ hai. Đối với hắn, chiến đấu trong bóng đêm không phải trở ngại bởi hoàn cảnh như vậy lại càng khiến ngũ quan của hắn thêm mẫn cảm. Cho nên, hắn dễ dàng bắt được cánh tay của đối phương, sau đó thuận thế kéo đối phương ôm vào trong ngực. Trên người đối phương không hề có mùi phấn son của nữ tử, chỉ có một cỗ khí mùi thanh thảo*
[cỏ xanh], thực sạch sẽ, thực thoải mái.
Vũ Văn Thác lần thứ hai thất thần.
"Có thích khách!" Người hầu bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng. Ánh nến trên đại điện một lần nữa được thắp lên. Chỉ một khắc trước khi ánh sáng được khôi phục, Vũ Văn Thác thấy ấm áp trong ngực tiêu thất, giống như chưa từng có. Nếu không phải máu tươi còn ồ ồ chảy ở vết thương trên tay hắn, hắn còn tưởng vừa rồi chỉ là mộng cảnh.
Gần chiếc bàn dài ẩn ẩn một vật phiếm ánh huỳnh quang*
[mơ hồ có một vật tỏa ra ánh sáng], Vũ Văn Thác cúi người nhặt lên, là một quả châu sai, đưa lên gần chóp mũi, trên vật mơ hồ còn tỏa ra khí tức vừa làm hắn trầm mê.
Khóe miệng khẽ cong lên, xem ra lần này đi Nam Sở vẫn là có chút thu hoạch.