*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùa đông năm thứ mười một Bắc Chu Bình Hòa, Cảnh vương Vũ Văn Thái phát động chính biến tại An Định môn, bị Thái tử Vũ Văn Thác trấn áp. Sau, Vũ Văn Giác hạ chiếu: ban tử Quý phi Chu thị; giáng Cảnh vương Vũ Văn Thái làm Lâm Sơn công*
[chức nhỏ trong hàng quan lại phong kiến], đày Vũ Văn Thái cùng gia quyến đến Kiền Châu, cả đời không được quay lại Trường An; thu hồi tước vị cùng chức Hộ quân của Dục vương Vũ Văn Hộ; chọn ngày lành khác để an bài đại hôn cho Thái tử.
Đồng thời, hạ lệnh truy nã nguyên Thái tử Tây Thục Mạnh Kì Hữu trên toàn Bắc Chu.
Sùng Hoa các, Thái tử phủ.
Vũ Văn Thác một mình ngồi trong Tây sương phòng*
[phòng phía Tây], ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu. Đã một tháng sau sự kiện An Định môn, trong khoảng thời gian này, Vũ Văn Thác bận rộn giải quyết hậu quả
phát sinh của
vụ việc
hôm đó. Mà trong thời gian này, Lưu Liên Thành cũng thường không ở phủ. Nếu không phải người nọ bị Vũ Văn Giác triệu đi đánh cờ, tán gẫu thì cũng là bị Huyên hoàng hậu cùng Ninh Kha lôi kéo đi kiểm tra việc mua sắm cho tân Ninh vương phủ. Cho nên, kể từ sau khi Lí Tiến đem người ngựa vội vàng đuổi tới vào hôm đó, cả hai không còn cơ hội nói chuyện với nhau nữa. Đôi khi, hai người có tình cờ đụng mặt nhưng cũng chỉ là khẽ gật đầu chào rồi vội vã lướt qua nhau.
Hôm nay là ngày Ninh vương điện hạ kiều thiên*
[thăng quan/chuyển chỗ ở].
Vũ Văn Thác quay đầu, ngưng thần nhìn vật đặt trên bàn, lập tức cất vào trong ngực, bước ra cửa.
Ninh vương phủ, trạch viện Vũ Văn Giác cố ý chọn cho Lưu Liên Thành nằm ở phía Tây hoàng thành, thật ra chỉ cách Thái tử phủ hai con phố. Tấm biển phía trên cửa treo nơ đỏ thẫm. Hiện giờ trong phủ đã yên tĩnh trở lại, có vẻ các quan khách đến chúc mừng đều đã về hết. Vũ Văn Thác nhíu mày, sau đó liền nghiêng người biến mất trong màn đêm.
Lúc này, Lưu Liên Thành đang ngồi uống rượu một mình trong hậu viện. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú làm phiếm ra quang mang nhu hòa. Liên Thành ngẩng đầu nhìn trời đêm Bắc Chu, lắng nghe tiếng lá xào xạc trong không khí. Hắn chợt thấy hắn đến Bắc Chu mới chỉ một năm mà mọi chuyện dường như đã lâu lắm rồi. Nếu là một năm trước, hắn sẽ không tin nơi này sẽ phát sinh nhiều thứ ràng buộc hắn như vậy. Khóe miệng Liên Thành khẽ cong lên, vẻ mặt khiêu khích, nói, "Thái tử điện hạ không đi cửa lớn chúc mừng thì thôi, sao còn muốn làm việc trèo tường, nhảy ngói chứ?" Rồi lại nhấp một ngụm rượu, giọng nói không lớn, quay đầu hướng mái hiên bên trái.
Một bóng đen lập tức hạ xuống, nương ánh trăng nhìn hắn, miệng cười cười, "Ninh vương điện hạ thiên kiêu lại không mời bản Thái tử đến dự tiệc mừng. Không hiểu Ninh vương định giải thích thế nào đây?"
"Thái tử điện hạ bận rộn quốc sự. Việc vui nho nhỏ này của Tiểu vương sao dám phiền người!"
Đối phương nói thật tự nhiên, ngữ khí bình thản. Ngón tay thon dài, tinh tế nâng chén rượu, bờ môi mỏng ướt át kề bên miệng chén cũng nhiễm một tầng tửu khí. Vũ Văn Thác chậm rãi lại gần, khóe miệng khẽ cong lên, "Ninh vương điện hạ đúng là người khách khí. Có điều, bản Thái tử vẫn chuẩn bị một phần lễ mọn, thỉnh Ninh vương điện hạ vui lòng nhận cho."
Vũ Văn Thác nhẹ nhàng đem vật trong ngực đặt lên bàn đá rồi làm tư thế "thỉnh".
Lưu Liên Thành nghe vậy, nhìn chiếc hộp gỗ hình chữ nhật trên bàn, trong lòng đã đoán được tám phần. Hắn giương mắt nhìn Vũ Văn Thác thấy đối phương mỉm cười gật gật đầu, lập tức vươn tay mở ra.
Dưới ánh trăng, vỏ kiếm bằng vàng nạm ngọc thạch tự nhiên ẩn ẩn phiếm ra vầng sáng lưu động. Khi Lưu Liên Thành đưa tay cầm lấy chuôi, Uyên Hồng kiếm như có linh cảm mà khẽ run lên, như cảm giác gặp lại tri kỷ sau thời gian dài xa cách. Lưu Liên Thành chậm rãi rút kiếm khỏi vỏ, vầng sáng ngọc lưu ly rực rỡ lan ra bốn phía, kiếm khí sắc bén như có sinh mệnh mà hòa làm một với Liên Thành.
"Ly Yến, ta muốn biết, nếu Hiên Viên kiếm của ta chống lại Uyên Hồng kiếm của ngươi, kết cục sẽ thế nào?"
Sườn núi Cửu Long, ngoại ô Trường An.
Nửa đêm, trăng đã lên cao.
Tại thâm cốc sâu trong rừng rậm âm u, từng làn sương mù mỏng manh vấn vương lượn lờ trên sườn núi. Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống hai nam nhân thần sắc nghiêm nghị đứng đối diện nhau. Bốn mắt thản nhiên nhìn đối phương. Hiên Viên kiếm cùng Uyên Hồng kiếm xuất ra, kiếm khí cường đại quay xung quanh chủ nhân, ẩn ẩn phiếm ra quang mang lãnh liệt.
Cuối cùng, hai người cũng đối đầu một trận!
Kiếm khí Vũ Văn Thác mang khí thế đặc biệt cường hãn cùng bá đạo, thế công mạnh mẽ, không một chiêu dư thừa, mỗi kiếm đều nhắm thẳng vào nơi quan trọng của đối phương. Mà Lưu Liên Thành kiếm khí trầm ổn, nội liễm, linh hoạt lại tinh diệu. Mỗi lần, khi đối phương áp đến khí thế như vũ bão lại đều bị Liên Thành dùng phương thức lấy nhu đối cương dễ dàng hóa giải.
Hai người xuất chiêu vô cùng mau lẹ. Hai đạo kiếm khí hoàng bạch*
[Hiên Viên kiếm khí màu vàng, Uyên Hồng kiếm khí màu trắng]
như mưa giông chớp giật quay tròn, quấn quanh một chỗ. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng trăng sao trên trời như hai luồng kiếm khí dưới đất làm cho lu mờ.
Hai thanh kỳ kiếm độc nhất vô nhị tương ngộ đã sớm không để ý đến thành bại bởi được tương ngộ đã là một loại kỳ duyên.
Trong chiêu cuối cùng, khi kiếm hai người hướng thẳng vào đối phương nghĩa vô phản cố*
[không thể dừng lại], khoảnh khắc mũi kiếm Lưu Liên Thành kề sát ngực Vũ Văn Thác, hắn mới phát hiện mình đã chậm một bước. Khi kiếm của hắn đâm vào ngực Vũ Văn Thác thì kiếm của đối phương đã chắc chắn đâm thủng cổ họng hắn.
Nhưng, ở một khắc kia, Liên Thành thấy miệng đối phương khẽ cong lên, tức thì mũi kiếm của đối phương dừng lại. Vũ Văn Thác cứ như vậy mà đón mũi kiếm hắn đâm tới.
Lưu Liên Thành lập tức cả kinh, vội vàng thu thế nhưng vẫn không kịp. Mũi kiếm kia dù không đâm vào ngực đối phương nhưng vẫn đâm về phía trước. Vũ Văn Thác kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài bước.
"Ngươi..." Lưu Liên Thành nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thác. Vốn trên người đối phương đang có thương tích, giờ lại cố ý nhận một kiếm của hắn nên sắc mặt tái nhợt lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng đối phương lại nhẹ giọng cười cười, khoát tay áo, hai mắt nhìn hắn, giọng nói tuy suy yếu nhưng lại lộ vẻ kiên định.
"Ly Yến, một kiếm này ta phải trả cho ngươi."
"..."
Dưới đêm trăng, Lưu Liên Thành nhìn nam nhân trước mặt. Chân mày đối phương nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mắt sáng quắc lại thủy chung nhìn về phía hắn. Trên khuôn mặt cương nghị của người nọ không còn vẻ ngạo mạn không ai bì được như trong lần đầu gặp gỡ mà lại toát ra một loại cảm giác ôn nhu cùng mong đợi.
Lưu Liên Thành khẽ thở dài, thu hồi Uyên Hồng kiếm, cắm vào khe đá bên cạnh. Sau đó, xé một mảnh trên y phục, đi đến trước Vũ Văn Thác, nói, "Ngươi bệnh sao? Thân thể vừa mới tốt lên liền đã làm càn như vậy?"
Thật cẩn thận mở y phục của đối phương, Lưu Liên Thành đánh giá vết kiếm đâm của mình trên ngực đối phương. Kiếm thương tuy không sâu do vừa rồi hắn đã vội vàng thu tay; có điều, vết đâm đó lại đúng vào vết sẹo cũ Vũ Văn Thác có do cứu hắn trong đêm Thất Tịch nửa năm trước khiến vết thương càng trở nên dữ tợn. Lưu Liên Thành nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài hữu lực thoáng dừng lại trên vết sẹo kia rồi cúi người băng bó cho vết thương đang rỉ máu.
Vũ Văn Thác dường như có thể ngửi được khí tức kiền tịnh*
[sạch sẽ], thanh triệt*
[trong trẻo]
của thân hình đang ngồi sát mình. Đôi mắt ngọc lưu ly của đối phương chăm chú nhìn Vũ Văn Thác khiến hắn bất giác nắm lấy bàn tay đang bận rộn băng bó trên ngực mà nỉ non, "Ly Yến..."
Cả ngươi Lưu Liên Thành hơi ngừng lại rồi lập tức khẽ hất tay Vũ Văn Thác ra, cẩn thận quấn lại mảnh vải trên ngực Vũ Văn Thác, ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Chuyện trước kia, cứ để nó qua đi."
"... Ngươi không hận ta?"
"Chuyện cũ đã qua. Nói cho cùng, ta tin, ngươi cũng không muốn chuyện đó xảy ra."
"Ly Yến, ngươi....."
Lưu Liên Thành chỉnh trang lại y phục cho đối phương rồi lập tức đứng dậy đi đến một bên, nghiêng người dựa lên tảng đá lớn trên sườn núi, giương mắt nhìn về phía thành Trường An rực rỡ phía xa xa. Gió thổi qua mặt Liên Thành làm những sợi tóc trên trán có chút tán loạn. Vẻ mặt có chút ảm đạm, "Vũ Văn Thác, trước kia, ta rất hận ngươi. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt quyết tuyệt của Tam Nương, ta liền hận không thể đem ngươi thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn. Có điều... Nực cười là..." Khóe môi Liên Thành khẽ cong lên, lộ ra tia cười mỉa, "Mới một năm ngắn ngủi vào Bắc Chu, không biết là từ khi nào mà ta đã không thể hạ thủ với ngươi. Ta nhận ra ta ngày càng khó nắm bắt tâm tư của bản thân. Điều này khiến ta cực kỳ khó chịu. Chưa bao giờ ta thấy chán ghét bản thân như trong hiện tại."
Vũ Văn Thác chậm rãi lại gần, muốn đem ôm con người tiêm gầy, cô đơn trước mặt vào trong ngực. Nhưng, cả người nọ lại phát ra khí tức quá đỗi bi thương khiến hắn không thể lại gần. Vũ Văn Thác nhìn người nọ quay đầu nhìn hắn, khẽ cười cười,
"Vũ Văn Thác, ta không hận ngươi. Nhưng, chuyện giữa chúng ta vĩnh viễn không thể được. Trước ngươi không hiểu. Giờ ngươi hiểu chưa?"
Ngày tám tháng ba năm thứ mười một Bắc Chu Bình Hòa.
Thái tử Bắc Chu Vũ Văn Thác đại hôn, cưới con gái Đôn đốc Ngự Sử Đường Lôi, Đường Tuyết Kiến, làm Thái tử phi.