*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chân tướng
Trong nháy mắt Vũ Văn Thác thấy tia ngân quang*
[ánh sáng bạc], hắn thầm trách bản thân đã thất sách. Kỳ thật, hắn nên sớm phát hiện ra biểu hiện khác thường của Thái tử phi ngày hôm nay.
"Trong ngày đại hôn, mưu sát chồng, lá gan Đường gia tiểu thư thật không nhỏ!"
Đối phương tay cầm lợi kiếm dính máu đỏ tươi, khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười trên mặt có chút quỷ dị.
"A, Thái tử điện hạ thành thân với ta nhưng tim trao cho người khác. Người làm thiếp như ta sao có thể để yên!" Dứt lời, người nọ ánh mắt nhất lẫm, trong chớp mắt, cầm trường kiếm đâm vào vai trái vốn đã bị thương của Vũ Văn Thác.
Vũ Văn Thác vội huy kiếm đón đỡ nhưng đối phương lại cười quỷ mị. Tay phải đối phương đột ngột dừng lại, chuyển hướng đâm lên cổ họng Vũ Văn Thác. Chiêu kiếm này biến hóa rất nhanh khiến Vũ Văn Thác chỉ có thể lùi lại, khó khăn nghiêng người né. Kiếm phong Hiên Viên kiếm xoay nghiêng. "Đang" một tiếng, hai kiếm giao nhau, lưỡi kiếm rung động, ma sát gắt gao làm tóe ra những tia lửa nhỏ.
Hai người ra chiêu thật vô cùng nhanh chóng. Nháy mắt, hai bên đã giao tranh được hơn trăm chiêu. Bởi trước đó, Vũ Văn Thác đã hao tổn hơn nửa phần nội lực, lại thêm vết thương trên lưng và vai nên chuyển động của Vũ Văn Thác có chút chậm lại, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn. Trong lòng thầm tính, nếu tiếp tục giao đấu, hắn sẽ rơi vào thế bất lợi. Vì vậy, Vũ Văn Thác biến sắc, lại một trận chớp sáng, cầm kiếm trạm định*[đứng lại], mũi kiếm hướng xuống đất, cười cười với người đối diện, nói, "Mạnh Kì Hữu, ngươi có thể thôi cải trang nữ nhân được không? Ta nhìn mà thấy ghê tởm."
Đối phương nghe vậy ngẩn ra, lập tức xé lớp da ngụy trang. Thân hình nữ tử mảnh mai dần trở thành một nam nhân khôi ngô, nhìn Vũ Văn Thác cười nham hiểm, "Vũ Văn Thác, khi ta bị ngươi ôm ta cũng thấy thật ghê tởm."
"Ta sớm đoán ngươi chắc chắn sẽ xuất hiện. Có điều, không ngờ ngươi lại dùng cách này."
"Hừ, Bắc Chu Thái tử từ trước đến nay cẩn thận lý trí, cớ gì đột nhiên lại khổ vì tình? Trò lừa của ngươi cùng Lưu Liên Thành chỉ gạt được Vũ Văn Thái nhưng không qua được mắt ta đâu." Dứt lời, trường kiếm xoay tròn, đâm thẳng về phía trước. Mà Vũ Văn Thác cũng tranh thủ trong lúc nói chuyện bí mật tập trung nội lực, trong khoảnh khắc đối phương tiếp cận, kiếm khí sắc hoàng kim của Hiên Viên kiếm đại chấn bao lấy quanh người Vũ Văn Thác khiến Mạnh Kì Hữu bị hất văng ra xa mấy trượng. Vũ Văn Thác tỏ vẻ khiêu khích, chĩa mũi kiếm vào ngực đối phương.
"Mạnh Kì Hữu, lần trước ta chưa gϊếŧ được ngươi, lần này tuyệt không để ngươi trốn thoát."
Dứt lời, liền không do dự đâm kiếm xuống. Nào ngờ, một câu nói của đối phương lại khiến chuôi kiếm trong tay Vũ Văn Thác dừng lại giữa không trung.
"Ngươi có biết vì sao Lưu Liên Thành lại hận ngươi không?"
"Cái gì?"
Đối phương vẻ mặt khiêu khích, khóe miệng cong lên ra vẻ suy nghĩ, "Ngươi có muốn biết, sáu năm trước thật ra đã xảy ra chuyện gì không?"
Mạnh Kì Hữu hài lòng nhìn khuôn mặt Vũ Văn Thác trở nên bối rối chỉ
trong nháy mắt. Tranh thủ sơ hở của đối phương, Mạnh Kì Hữu nhoáng lên một cái gạt kiếm của đối phương, giơ tay tung một chưởng thật mạnh đánh vào ngực Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác lùi về phía sau vài bước, thân thể hơi khom lại, phun ra một ngụm máu tươi. Vũ Văn Thác lập tức cảm thấy khó đứng vững, đành lấy kiếm chống đỡ.
Mạnh Kì Hữu thấy thế cười ám muội, tiến đến trước mặt Vũ Văn Thác, ánh mắt tàn nhẫn, kiếm quang lập lòe, "Vũ Văn Thác, xem ra, hôm nay người chết chính là ngươi."
Đối phương ngẩng đầu thản nhiên cười, "Hừ, Mạnh Kì Hữu, ngươi dựa vào gì mà nói vậy? Ngươi cho là chỉ thế này thì có thể làm gì ta? " Nói xong liền đề khí. Hiên Viên kiếm trong tay đột nhiên xoay vòng, phát ra những tiếng "xuy xuy" nhỏ, đâm thẳng vào sườn Mạnh Kì Hữu. Mạnh Kì Hữu cả kinh, không ngờ đối phương vẫn còn khí lực phản công liền che miệng vết thương, vội lùi lại.
Nhưng, chính lúc này, Mạnh Kì Hữu đột nhiên phát hiện một trận kình phong từ phía sau đánh đến. Khó khăn nghiêng người nhưng không kịp tránh, hắn đành giơ kiếm cản lại. "Keng" một tiếng, trường kiếm nứt ra. Mũi tên đuôi gắn lông chim bị trật hướng vẫn đâm thẳng vào bả vai Mạnh Kì Hữu làm hắn thét lên một tiếng đau đớn. Mạnh Kì Hữu giương mắt nhìn lên, mắt đầy vẻ thù hằn.
"Lưu Liên Thành..."
Người vừa đến buộc chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, rút kiếm trạm định, động tác gọn gàng, lưu loát, hai mắt sắc bén nhìn Mạnh Kì Hữu, trầm giọng nói, "Quả nhiên là ngươi."
"A, giờ thì đã đến đủ rồi."
Mạnh Kì Hữu khẽ ho, từ khóe miệng chảy xuống một tia máu, tóc mai có chút hỗn loạn nhưng trên mặt lại vẫn mang ý cười quỷ mị, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hai người trước mặt, thanh âm lạnh lẽo đầy vẻ nghiền ngẫm, "Lưu Liên Thành, không phải kiếm của ngươi là nên nhắm vào Vũ Văn Thác sao?"
"..."
"Ta đây là đến giúp ngươi báo thù cho Tam Nương a."
Cái gì?! Vũ Văn Thác ngẩn ra. Cái tên Tam Nương này hắn không lạ gì. Nàng là sư muội của Ly Yến. Có điều, sao Mạnh Kì Hữu lại nói như vậy? Vũ Văn Thác ngẩng đầu nhìn Ly Yến đứng bên cạnh, trên mặt người nọ lúc này xẹt qua một tia chua xót khó nhận ra. Sau đó, Vũ Văn Thác nghe giọng người nọ lạnh lùng nói,
"Chuyện này không nhọc ngươi đại giá*
[ra tay]. Sau này, ta sẽ tính sổ rõ ràng với Vũ Văn Thác."
"Vì sao giờ không tính luôn?" Mặt Mạnh Kì Hữu đầy vẻ khiêu khích, mỉa mai nhìn Vũ Văn Thác hai má tái nhợt vì nội lực cạn kiệt quá độ, "Giờ hắn đã thành cái dạng này, ngươi chỉ cần giơ nhẹ một kiếm là có thể giải quyết hắn. Có điều... " Ánh mắt ám muội nhìn về phía Lưu Liên Thành, "... là ngươi luyến tiếc?"
Nhìn thần sắc mất tự nhiên hiện ra rõ ràng trên mặt đối phương, Mạnh Kì Hữu vờ như bừng tỉnh mà cười lớn hai tiếng, sau đó, chậm rãi nói, "Lưu Liên Thành, không phải là ngươi thích thượng hắn đi? Nếu điều này là thật thì đây đúng là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!"
Tức thì, Lưu Liên Thành nhìn xoáy vào Mạnh Kì Hữu, trường kiếm vung lên, để lên cổ họng đối phương, giọng nói lạnh như băng, "Câm mồm!"
"Nếu đã dám làm, sao còn sợ bị người khác đàm tiếu?" Mạnh Kì Hữu căn bản không sợ mũi kiếm kề trên cổ lúc này mà ngược lại, chăm chú nhìn thẳng vào Liên Thành, "Lưu Liên Thành, ngươi cư nhiên yêu một nam nhân đã giày xéo lên nữ nhân của ngươi!"
Cái gì?! Trong nháy mắt, lời nói của đối phương khiến Lưu Liên Thành cảm thấy như bị ngũ lôi đánh trúng. Hắn chợt thấy những điều hắn luôn gắng kiềm nén lâu nay bỗng dưng trào lên ồ ạt. Trong lòng một trận quặn đau, huyết nhục mơ hồ. Thân hình Liên Thành bất giác hơi đình lại. Bàn tay nắm trường kiếm cũng không ức chế mà khẽ run lên. Ánh mắt Mạnh Kì Hữu nhất lẫm, bắt lấy sơ hở trong nháy mắt của đối phương, bất ngờ phi thân lên cao, nhảy lên lưng ngựa, tóm lấy dây cương, vội phi về phía xa xa. Đợi đến khi Lưu Liên Thành bình tâm lại, muốn đuổi theo đã quá muộn.
Lúc này, phố xá đã vắng vẻ. Những chiếc cây khô ở hai bên đường run rẩy trong gió, thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc. Dù được ánh dương chiếu rọi, những chiếc cây đã khô cằn này không khỏi khiến người khác cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Người phía sau chống kiếm, chậm rãi lại gần, giọng nói trầm thấp vang lên, "Người đêm đó sáu năm trước không phải là ngươi?"
Lưu Liên Thành nhắm mắt lại, có chút thống khổ. Suy nghĩ của hắn chợt bay về với mưa bụi Giang Nam năm ấy. Trên đường cái ngào ngạt mùi bánh quế thơm lừng, nàng cầm trong tay xâu mứt quả, rạng rỡ cười với hắn. Hắn nhẹ nhàng lau đi những vụn bánh trên khóe môi nàng. Thời khắc nàng quay người đi, hắn thấy hai má nàng ửng đỏ... Thật lâu sau, Lưu Liên Thành hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người, hai mắt nhìn Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác nghe giọng Liên Thành như hòa vào trong gió, "... Là Tam Nương."