Editor: Sakura Trang
Vân Thanh Tuyền như thường ngày mang nữ nhi hồng đến giáo trường tìm nhãn quái nhân, nghe được tin tức quân doanh cháy vội vàng chạy tới. Sau khi biết tình huống từ Diệp Hồi Xuân liền tìm kiếm Tư Đồ Thắng khắp nơi, cuối cùng tại một xó xỉnh của giáo trường tìm được hắn đang uống rượu một mình.
“Không nên uống, ngươi đã say.” Vân Thanh Tuyền định đoạt lấy vò rượu trong tay hắn.
“Đừng để ý ta! Ta còn không có uống thống khoái đâu.” Tư Đồ Thắng hất tay Vân Thanh Tuyền ra, ánh mắt bi thương nồng đậm để cho Vân Thanh Tuyền đau lòng, “Ta còn không có uống thống khoái...”
“Di? Sao không có…” Tư Đồ Thắng quơ quơ vò không trong tay, tiện tay ném xuống đất.
“Trong tay ta còn nữa.” Vân Thanh Tuyền quơ quơ nữ nhi hồng trong tay, “Ta tới cùng uống với ngươi.”
Hai người chỉ như vậy dựa tường sóng vai mà ngồi, uống từng hớp từng hớp.
“Cái tên tiểu Hổ tử đó a, năm nay mới mười bảy tuổi.” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt, hàm hồ không rõ vừa nói, “Gia gia của hắn là lão bộc nhà ta, là người nhìn ta lớn lên từ nhỏ, đối với ta rất là thương yêu. Hắn trước khi chết là ta cầu ta chăm sóc cháu trai của hắn, ta đã đồng ý hắn phải chăm sóc tiểu Hổ tử thật tốt, muốn cho hắn vượt hẳn mọi người...”
“Còn có người cà lăm kia, nói chuyện đều nói không sõi, thường xuyên bị mọi người cười nhạo. Lần đầu tiên lúc ta thấy hắn, hắn đi tới trước mặt ta, nói hắn rất ngưỡng mộ ta, nói cũng muốn trở thành tướng lãnh kiệt xuất như ta cái gì, nói một tràng, đều không có dừng lại một chữ, người ở chỗ này đều sợ ngây người... Ha ha... Trời biết những lời đó chính hắn lặp lại bao lâu...”
“Những thứ ngu ngốc kia đem ta làm tấm gương đi theo ta... Toàn đều chết ở trong tay ta... Ha ha...”
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền đau lòng nhìn hắn.
“Ụa! ~~ Khụ khụ ~ ụa ~~” Tư Đồ Thắng tê tâm liệt phế ói ra.
“Tư Đồ!” Vân Thanh Tuyền vội vàng giúp hắn vỗ lưng.
“Ụa ~~ ụa!” Tư Đồ Thắng ói rất lâu, hắn dường như cái gì cũng không ăn, trừ rượu cái gì đều không phun ra, cho đến vành mắt ửng đỏ, hắn mới mệt lả tựa vào trên tường.
“Coi chừng bị lạnh.” Vân Thanh Tuyền cẩn thận xê dịch thân thể của Tư Đồ Thắng, để cho hắn tựa vào trên người mình.
“Khó chịu... Lòng... Thật là khó chịu...” Tư Đồ Thắng mơ mơ màng màng nhẹ giọng nỉ non.
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền ôm lấy hắn, Tư Đồ Thắng yếu ớt này Tư Đồ Thắng sau hào quang chiến thần có máu có thịt, để cho lòng y đau.
“Đây là đâu? Ách... Đầu thật là đau...” Tư Đồ Thắng ôm đầu vẫn vô tri vô giác ngồi dậy.
“Ngươi tỉnh.” Vân Thanh Tuyền bưng thuốc vào, “Mau thừa dịp nóng uống, để giải rượu.”
“Thuốc? Không uống!” Tư Đồ Thắng cau mày, chán ghét đem mặt chuyển hướng một bên.
“Ngươi nghe lời, uống đầu liền hết đau.” Vân Thanh Tuyền tiếp tục khuyên.
“Nói không uống, lấy ra!” Tư Đồ Thắng căn bản không nghe, tùy ý nhức đầu sắp nứt, hắn cũng chỉ dựa ở mép giường, khẽ cau mày, một cái tay vô lực khoác lên trên trán.
“Thiệt là, cũng không phải là kêu ngươi uống độc, rõ ràng uống là có thể khỏe hơn, tại sao hết lần này tới lần khác muốn chịu phần tội này.” Vân Thanh Tuyền ngoài miệng oán trách, hai tay cũng đã nhẹ nhàng ấn ở đầu Tư Đồ Thắng, lực độ vừa phải xoa bóp.
“Không thích, không thích mùi vị đắng như vậy.” Đồ Thắng mới đầu né tránh, nhưng cảm giác đầu dưới sự xoa bóp có quy luật của Vân Thanh Tuyền quả thật giảm bớt, cũng vứt bỏ ngăn cản.
“Ta biết a, ta cũng chuẩn bị xong mứt quả rồi.” Vân Thanh Tuyền như là oán trách nhẹ giọng nói, “Thuốc này a nhưng là ta khổ cực nấu nửa ngày đâu.”
“...” Tư Đồ Thắng hơi nửa nheo mắt lại, nhìn một chút Vân Thanh Tuyền lại nhìn một chút thuốc, nhẹ giọng nói: “Lấy tới.”
Bưng lên chén uống một hơi cạn sạch, lập tức chau mày, vị đắng làm hắn buồn nôn. Vân Thanh Tuyền đúng lúc nhét một viên mứt tao vào miệng hắn, nhẹ nhàng vuốt ngực hắn.
“Tốt lắm, có thể.” Tư Đồ Thắng giơ tay lên ngăn lại nhưng may mắn thế nào lại nắm tay của Vân Thanh Tuyền, trong lòng thoáng qua một tia khác thường, nhìn Vân Thanh Tuyền, y chẳng qua là kinh ngạc nhìn chằm chằm tay bị cầm. Tư Đồ Thắng lập tức buông tay ra, có chút lúng túng quay đầu lại, hai người hồi lâu không nói.
“Ngày hôm qua, là ngươi đưa ta về?” Tư Đồ Thắng trước dời đi đề tài.
“Ừ.”
“Ta... Có nói gì với ngươi không?” Tư Đồ Thắng cẩn thận hỏi.
Vân Thanh Tuyền tự nhiên biết hắn là chỉ cái gì, Tư Đồ Thắng người trọng sĩ diện như vậy, tự nhiên không muốn bị người thấy một mặt yếu ớt, nếu không cũng sẽ không một thân một mình uống rượu giải sầu, vì vậy cười cười nói: “Ta cũng uống say, không nhớ rõ.”
Trong đầu Tư Đồ Thắng nghĩ, đã sớm nghe Diệp Hồi Xuân nói qua Vân Thanh Tuyền là danh phù kỳ thật ngàn ly không say, y nói như vậy hiển nhiên là cho mình lưu mặt mũi, nhưng cũng chứng minh chuyện hắn lo lắng thật xảy ra, trong lòng có cảm động, có áo não, có thẹn thùng, còn có một tia thoải mái không diễn tả được.
“Trễ như vậy ngươi đi giáo trường làm gì?”
“Luyện công a, đem võ công luyện giỏi ngươi liền sẽ đồng ý ta theo ngươi xuất chinh chứ?”
Tư Đồ Thắng hơi kinh hãi, khó trách gần đây cảm thấy y gầy lợi hại, thì ra là đi luyện công. Ban ngày hỗ trợ giúp Diệp Hồi Xuân, buổi tối còn muốn đi luyện võ, thân thể như vậy làm sao ăn tiêu đâu. Liều mạng luyện tập như vậy, chính là vì theo ta xuất chinh sao?
“Tư Đồ? Ngươi... Sẽ không đổi ý chứ?” Trên mặt Vân Thanh Tuyền biểu hiện bất an.
“Thử trước một chút nói sau.” Tư Đồ Thắng giơ tay lên một chưởng đánh về phía bả vai Vân Thanh Tuyền, một chưởng bình thường như vậy, vừa không tăng tốc độ cũng không biến hóa, nhưng Vân Thanh Tuyền vẫn đề cao cảnh giác, dựa theo độc nhãn quái nhân dạy dỗ như vậy lấy lui làm tiến lấy thủ vì công, nhanh chóng ra chiêu, tháo xuống phần lớn lực đạo một chưởng kia, nhưng vẫn là bị chưởng kia đánh tới ngã trên giường. Trong ánh mắt trong suốt “Đã rất khá.” Tư Đồ Thắng khẽ nhếch khóe miệng, “So với trình độ ban đầu của ngươi là hơn nhiều rồi. Chiêu số của lão đầu kia không dễ lĩnh ngộ tốt như vậy, có thể trong vòng mấy ngày luyện thành như vậy, rất tốt. Chớ xem thường một chưởng kia, ta nhưng mà luyện suốt ba năm.”
“Ngươi biết vị tiền bối kia?”
“Dĩ nhiên, hắn kêu Chung Liệt, mười năm trước là đệ nhất mãnh tướng của Nguyên quốc. Hồi nhỏ từng dạy ta võ nghệ, cũng coi là sư phó của ta.”
“Nói như vậy, chúng ta coi như là đồng môn rồi?” Trong mắt Vân Thanh Tuyền lóe ánh sáng, như vậy, có phải có thể cách hắn gần hơn một ít hay không.
“Ông ta thu ngươi làm đồ đệ sao?”
“Ta gặp lại hắn nhất định sẽ dập đầu hiến trà, bái ông ta làm sư phụ!”