Chương 8

Editor: Sakura Trang

“Đó là cái gì?” Người nọ bỗng nhiên chỉ bọc ở bên cạnh.

“Là thuốc cho binh lính dùng, một hồi ta trực tiếp cầm đi trại lính.”

“Nói Như vậy, người giúp đỡ bên người Diệp đại phu, chính là ngươi?”

“Vâng.”

“Ngươi không nghỉ ngơi như vậy, thân thể không chịu nổi.”

“Ta nói qua, ta... Thời gian không nhiều lắm... Ách...” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên lảo đảo một cái ngã xuống đất.

“Cho dù ngươi dựa theo chiêu thức của Tư Đồ Thắng luyện tập cũng vô ích.”

“Ta biết, ta không thần lực trời sanh như hắn, nhưng cái này cũng tổng so với cái gì cũng không làm tốt hơn. Nếu không, coi như cứng rắn muốn đi theo, cũng là phiền toái.”

“Ngươi nếu biết mình không thần lực như hắn, tại sao còn muốn luyện tập ngu xuẩn như vậy.”

“Có ý gì?” Vân Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn hắn.

“Từ nhỏ Tư Đồ Thắng lực cánh tay hơn người, loại lối đánh bá đạo loại này mặc dù nhìn như đơn giản, lại có thể đem ưu thế của hắn phát huy đến trình độ cao nhất, phối hợp nội lực hùng hậu, từ đó uy lực đại tăng. Mà ngươi, căn bản không có loại ưu thế này, lối đánh như vậy ngược lại thành làm ngươi dừng bước không tiến lên lên được.”

“Này...” Trước mắt Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên sáng lên, thật sâu làm một đại lễ, “Vãn bối cầu tiền bối chỉ điểm!”

“A?... Ta nào có cái gì có thể dạy bảo… Chẳng qua thuận miệng nói một chút mà thôi.”

“Tiền bối dường như cùng tướng quân rất quen thuộc.”

“Sự tích của hắn, người trên giáo trường này đều biết.”

“Nhưng, không là mỗi người cũng có thể kêu hắn Tư Đồ Thắng.”

“Ách... Cái này...” Người nọ gãi đầu một cái, “Nói lọt nha, tính, nếu nói hết rồi cũng không quan tâm nói nhiều một chút, coi như là trả ân tình ngươi vì các binh lính đưa thuốc.”

Hắn nghiêm mặt nói: “Chế địch chi đạo, nếu như không thể ở trong lực lượng áp đảo đối phương, cũng chỉ có thể dựa vào tấn công bất ngờ. Cho nên, bây giờ ngươi cần luyện tập không phải lực lượng, mà là tốc độ.” Người nọ ngồi vào trên thềm đá, cởi giày bên chân trái ra, ở bên trong móc nửa ngày, móc ra một quyển sách thật mỏng vứt xuống bên người Vân Thanh Tuyền: “Đi về nhìn một chút, ngày mai nói cho ta ngươi nhận thấy được gì trong đó.”

Vân Thanh Tuyền đối với phương thức vứt sách kỳ quái này rất là kinh ngạc, hơi sửng sốt một chút, vẫn là nhặt lên sách, cung kính nói: “Tạ tiền bối tặng sách.”

“Ta lại không nói đưa cho ngươi.”

“Kia...” Trong đầu Vân Thanh Tuyền nghĩ, coi như là phải báo thù, lấy tài sản của tộc Bách Lý cũng là đầy đủ có thể ứng phó.

Trên mặt của người kia lộ ra thần sắc tham lam: “Nghe nói trong hầm rượu của phủ tướng quân vô số rượu ngon, thiếu một hai vò chắc không có vấn đề đi.” Dứt lời xoay người rời đi, “Ta chỉ uống nữ nhi hồng năm mươi năm a, ha ha...”

Hắn rốt cuộc là người nào, liền trong phủ có nữ nhi hồng năm mươi năm đều biết. Xem ra, ta thật gặp cao nhân.

“Bây giờ tình hình bệnh dịch đã khống chế, binh lính trúng độc phần lớn cũng đã khỏi, chẳng qua là còn có hai mươi mấy người bởi vì trúng độc quá sâu, cho nên...” Diệp Hồi Xuân không có nói tiếp.

“Đã không cứu được sao?” Trong giọng nói của Tư Đồ Thắng nghe không ra cảm xúc.

“Lão phu vô năng, thẹn với bảng hiệu diệu thủ hồi xuân.”

“Diệp đại phu nghiêm trọng, không nghĩ tới những con kiến hôi Mạc Bắc kia lại biết dùng chiêu thâm độc như vậy, món nợ này, nhất định nhất định muốn bọn họ trả gấp đôi!” Tư Đồ Thắng siết chặt nắm đấm.

“Vì phòng ngừa bệnh độc lần nữa lan truyền, những binh lính kia, vẫn là...” Diệp Hồi Xuân không nói được.

“Ta biết. Người đâu, đi lấy rượu tốt nhất tới.” Tư Đồ Thắng đứng dậy đi ra ngoài, thâm trầm đối với Diệp Hồi Xuân nói, “Ông cũng đi chuẩn bị một chút đi.”

Tư Đồ Thắng xách rượu một thân một mình tiến vào khu cách ly trong doanh, lòng bàn tay siết chặt chai thuốc Diệp Hồi Xuân đưa cho hắn.

“Đây là độc dược mãnh liệt, uống vào sẽ như ngủ vậy, sẽ không có thống khổ.”

“Tư Đồ tướng quân, tướng quân tới!” Không biết ai kêu một tiếng, mọi người rối rít ngồi dậy.

“Ta mang theo rượu ngon cho các anh em nếm thử một chút.” Tư Đồ Thắng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, họ đều là những tướng sĩ tinh anh ngàn chọn vạn lựa, tự nhiên có thể phát giác chuyện trúng độc này có khác thường. Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ, phải thế nào đối mặt với việc tướng quân họ một đường đi theo lại muốn đích thân đưa bọn họ đi hoàng tuyền.

“Rượu thật là thơm a.” Tiểu Hổ tử Nhỏ tuổi nhất mở ra một vò rượu, nhất thời mùi rượu tràn ngập cả lều, “Đây là cống tửu Thánh thượng ngự ban cho, mọi người mau tới a, có rượu ngon uống.”

“Thật là thơm a, cho ta thêm một chén nữa.”

“Thật thống khoái, những ngày qua cũng không có uống đến rượu, cũng sắp không chịu nổi.”

“Này! Tiểu tử ngươi chừa chút cho ta a!”

“...”

Mọi người cùng Tư Đồ Thắng ngồi quây quần một chỗ, vừa nói vừa cười, miệng to uống rượu, hào phóng hát ca, biết mọi người từng cái ngã xuống, tiểu Hổ tử cuối cùng nằm ở trên đùi Tư Đồ Thắng, cười ngây thơ hồn nhiên, “Tướng quân... Bảo trọng!” Liền trong nụ cười như vậy vĩnh viễn thϊếp đi.

Tư Đồ Thắng yên lặng đứng dậy, vì mỗi một người sửa lại y phục ngay ngắn, đem rượu còn dư lại vẩy các góc bên trong, đốt hỏa chiết, ở trong ngọn lửa hừng hực ảm đạm rời đi.