Editor: Sakura Trang
“Ta là ý nói, ngươi tại sao còn chưa đi... Ngươi luôn luôn không phải, đi rất sớm sao” đích xác từ lúc thành thân, chuyện phòng the Tư Đồ Thắng rất sớm liền sẽ rời đi, mỗi lần Vân Thanh Tuyền tỉnh lại, đều là lẻ loi một người.
“Đêm qua, quá mệt mỏi.”
Hồi tưởng lại đêm qua hai người triền miên vuốt ve, trên mặt của hai người cũng không khỏi đỏ lên.
“Nghe Diệp đại phu nói nam tử tộc Bách Lý sau khi tiến hành chuyện phòng the cảm giác khó chịu sẽ rất nghiêm trọng a.”
“Đúng vậy, thân là nam tử nhưng phải làm loại chuyện đó, tổng phải bỏ ra một ít giá cao.”
“Nghe nói các ngươi tổ tiên là thân thể bán tiên đâu.”
“A a, không như vậy lợi hại, chẳng qua là bị nguyền rủa người thôi.”
“Nga? Nói như thế nào?”
“Các đời tổ tiên tộc Bách Lý của chúng ta cư ngụ ở trong u cốc, bốn bề toàn núi, gần như là ngăn cách với đời, lúc ấy thanh niên trong tộc khát vọng nhìn một chút thế giới bên ngoài, liền khai sơn sửa đường. Chuyện này nhưng chọc giận sơn thần, đối với tộc ta thi xuống nguyền rủa, từ nay về sau, tộc ta dựng phụ sinh hài tử, toàn bộ đều là nam hài.”
“Toàn bộ? Không có nữ hài sao?”
“Đúng vậy, một cái đều không có, điều này làm cho tộc nhân lúc đó hết sức sợ hãi, mọi người đều nói đây cũng là sơn thần trả thù. Không nữ hài, liền không cách nào kéo dài con cháu, cuộc sống lâu, chính là tai ương diệt tộc. Chỉ như vậy, theo thời gian trôi qua, người trong tộc càng ngày càng ít, đang lúc mọi người cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, có một thanh niên trong tộc hoàn toàn lấy thân nam tử sinh một anh nhi khỏe mạnh.”
“Giống như ngươi vậy sao?”
“Ừ, người như vậy có bề ngoài đặc thù như nam nhân, lại có thể giống như nữ nhân mang thai sinh con. Lúc đó tộc nhân cho là đây là trời cao phái tới thần linh cứu bọn họ thị tộc, gọi nam tử có thể sinh dục là thánh đồng, bởi vì người kia họ Bách Lý, cho nên chúng ta liền lấy họ của hắn là tên tộc, liền hình thành tộc Bách Lý như hiện nay.”
“Khó trách ngày đó Thánh thượng ban hôn, trên chiếu thư rõ ràng đọc đến Bách Lý Thanh Tuyền.”
“Đó là họ của ta ở trong tộc, nam tử có thể sinh dục như chúng ta sau khi cập quan sẽ lấy họ Bách Lý ghi vào gia phả. Nhưng nhà của ta là họ Vân.”
“Ngươi là thánh đồng, mang thai sinh con phải gánh vác nguy hiểm và thống khổ là rất lớn, này ngươi biết không?”
“Dĩ nhiên biết, cha ta chính là vì sinh hạ ta... Khó sinh mà chết.”
“Vậy ngươi tại sao còn...”
“Thân thể ta ta như vậy, chính là vì kéo dài con cháu mà tồn tại a.”
“Càn quấy! Ngươi thật không sợ chết sao?”
“Dĩ nhiên sợ, nhưng chính là dựa vào thứ nghịch thiên này mà tộc Bách Lý của chúng ta mới sinh sôi nảy nở sống sót đến nay. Nếu như nói đây là số mạng của ta, ta chấp nhận.” Vân Thanh Tuyền nắm tay của Tư Đồ Thắng, “Nhưng ta nhưng không nghĩ cam chịu số phận, ta muốn bình an vì ngươi sinh hạ hài tử, người một nhà cùng hưởng hạnh phúc, đến khi chúng ta già, cùng nhau nhớ lại, một năm kia dưới cây đa, cảnh tượng chúng ta gặp nhau.”
Trong ánh mắt thanh lượng của Vân Thanh Tuyền lóe ánh sáng kiên định, lấp lánh rực rỡ, để cho Tư Đồ Thắng có một loại cảm giác không cách nào dời đi tầm mắt.
“Tại sao nhìn ta như vậy?” Thanh Tuyền dường như cảm thấy sự khác thường của hắn, “Thật xin lỗi, ngày hôm nay có phải ta nói hơi nhiều không?”
“Không.” Tư Đồ Thắng xoay người đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ngươi, thật hấp dẫn.”
Lúc tới Nguyệt Ảnh và Nguyệt Hà mang đồ ăn sáng lên. Thấy Tư Đồ Thắng từ trong phòng đi ra sợ hết hồn, nhìn một cái trên khay chỉ có một bộ chén đũa vội vàng lui về phòng bếp.
“Ca, huynh nói hôm nay Tư Đồ tướng quân trúng gió gì vậy? Một năm cũng không thấy hắn ở nơi của công tử ăn điểm tâm bao giờ.” Nguyệt Hà không hiểu hỏi.
“Gió xuân.” Nguyệt Ảnh thần bí nói.
“Gió xuân? Đó là ý gì?” Nguyệt Hà càng không hiểu.
“Lát nữa giải thích, nhanh lên một chút chuẩn bị! Bánh bao, nhiều cầm mấy cái bánh bao đi!”
“Ngươi thích ăn cái gì, ta kêu Nguyệt Hà Nguyệt Ảnh đi làm cho ngươi.” Vân Thanh Tuyền hỏi.
“Không có.” Tư Đồ Thắng nhàn nhạt nói.
“Luôn có mấy thứ tương đối thích đi, nói một chút coi, ta cũng muốn hiểu hơn một chút về ngươi.” Vân Thanh Tuyền tiếp tục truy hỏi.
“Bánh bao.” Tư Đồ Thắng vẫn là giọng nói nhàn nhạt.
“Vừa vặn, đầu bếp mới tới trong phủ rất giỏi mấy thức ăn về bột mỳ, có thể cho ngươi đổi rất nhiều khẩu vị.”
“Không cần phiền toái như vậy, làm nhân đậu là được.” Vừa dứt lời Nguyệt Ảnh Nguyệt Hà liền lần nữa đẩy cửa đi vào, đem bữa ăn sáng bày ở trước mặt bọn họ, Tư Đồ Thắng nhìn từng cái bánh bao nhỏ sắp xếp chỉnh tề, tiện tay cầm qua một cái, khi hương vị nhân đậu ngọt ngào mềm mại kí©h thí©ɧ vị giác của hắn, trên mặt thoáng qua một tia khác thường.
“Chúng ta không biết tướng quân ở đây ăn điểm tâm, chẳng qua là chuẩn bị đồ ngày thường công tử thích ăn, xin tướng quân thứ lỗi, nếu là không hợp khẩu vị, ta đi kêu phòng bếp làm lại.” Tâm tư kín đáo Nguyệt Ảnh nhìn ra khác thường của Tư Đồ Thắng, vội vàng giải thích.
“Không cần.” Tư Đồ Thắng như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn; chẳng qua là trùng hợp thôi, hắn nghĩ như vậy.
Lại có chuyện đúng dịp như vậy sao? Vân Thanh Tuyền tỉ mỉ nhai kỹ vị nhân đậu mà y thích nhất, tựa như nếm được mùi vị của Tư Đồ Thắng.