Editor: Sakura Trang
Nguyệt Hà nhìn mọi người chung quanh, thấy ánh mắt trách cứ của Diệp Hồi Xuân cùng Nguyệt Ảnh, ánh mắt bi thương của Vân Thanh Tuyền cùng với ánh mắt sắc bén của Tư Đồ Thắng, bỗng nhiên tựa như biết cái gì vội vàng quỳ xuống há miệng: “Ta lắm mồm! Ta đáng chết! Ta...”
“Ngươi không cần tự trách, này vốn cũng không phải là ngươi sai a, ánh mắt hài tử, sinh hạ chính là như vậy.” Vân Thanh Tuyền nhàn nhạt nói, trong lời nói không khó lộ ra đau thương sâu không thấy đáy.
“Tiểu oa oa này còn không có có tên đâu, Tư Đồ, đặt tên cho đứa bé chưa.” Diệp Hồi Xuân hiếm có dùng tư cách trưởng bối giọng hòa ái nói với Tư Đồ Thắng, trong giọng nói kia dường như đầy ắp kỳ vọng nào đó.
Hắn sẽ cho hài tử như vậy đặt tên sao, hắn vẫn là không thích hài tử này đi, đều không có ôm qua nó đâu. Vân Thanh Tuyền yên lặng nghĩ, nhẹ nhàng vuốt ve quả đấm nhỏ thịt thịt của hài tử: Không quan hệ, cha lấy cho ngươi cái tốt lắm, liền kêu Hằng Nhi, cho dù sau này phải đối mặt khó khăn như thế nào, cha sẽ vĩnh viễn thương yêu ngươi.
“Tư Đồ Hằng, hằng trong hằng tâm.” Tư Đồ Thắng suy nghĩ một chút chậm rãi nói.
“...” Vân Thanh Tuyền không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
“Hằng, cái chữ này tốt, quyết tâm mãi mãi không đổi a. Đứa nhỏ này tương lai cũng sẽ trở thành cường giả đi.”
“Đó là dĩ nhiên.”
Đối thoại không giải thích được của Diệp Hồi Xuân cùng Tư Đồ Thắng làm những người khác như lọt vào sương mù, nhưng bọn họ dường như hết sức ăn ý nhìn nhau cười.
“Hằng Nhi... Không hổ là hài tử của ta cùng Tư Đồ a.”
Lân quốc xâm phạm, biên ải cấp báo. Ở lúc Tư Đồ Hằng còn chưa đầy tháng, Thánh thượng hạ lệnh Tư Đồ Thắng mang binh xuất chinh Mạc Bắc, trận chiến này lại kéo dài suốt bốn tháng, mặc dù đánh lui địch quân, nhưng bộ hạ của Tư Đồ Thắng cũng là thương vong thảm trọng, ngày khải hoàn, Vân Thanh Tuyền thật sớm ra cửa nghênh đón, thấy Tư Đồ Thắng rõ ràng đen, gầy, trên người quấn mấy chỗ băng vải, hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ, đau lòng vạn phần. Diệp Hồi Xuân nói hắn trúng tên độc dư độc chưa hết, khai phương thuốc để cho hắn nằm liệt giường nghỉ ngơi không cho phép rời phòng, Vân Thanh Tuyền lại là ngày ngày ở bên cạnh, khiến cho trong lòng Tư Đồ Thắng rất là áy náy.
“Ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi, cũng đã mấy ngày ngủ không ngon nữa.”
“Ta không mệt, Hằng Nhi đã ngủ, ngươi uống qua thuốc cũng đi ngủ sớm một chút. Kỳ quái, trong chén thuốc tại sao có thể có mùi rượu.”
“Dĩ nhiên là dùng để uống rượu.”
“Thuốc đâu?”
“Đổ”
“Đổ” Vân Thanh Tuyền nổi đóa, “Tại sao a?”
“Thứ đắng như vậy, ta mới không uống.” Tư Đồ Thắng nói rất là không có vấn đề.
“Ngươi! Thiệt là, làm sao giống như trẻ nít vậy, ta lại đi nấu một chén, lần này phải uống hết.”
Đang lúc Vân Thanh Tuyền xoay người lại bị Tư Đồ Thắng kéo lại, dưới sự kí©h thí©ɧ của rượu trên mặt tái nhợt của Tư Đồ Thắng hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt ngày thường cao ngạo ngang ngược cũng thay đổi đến mê ly mà mị hoặc: “Vóc người của ngươi khôi phục không tệ a.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hông của Vân Thanh Tuyền.
“Tư... Tư Đồ... Ngươi... Làm gì...”
“Ta muốn làm gì ngươi không biết sao?” Tư Đồ Thắng hiếm thấy cười mị hoặc.
Vân Thanh Tuyền tự nhiên biết nam nhân bốn tháng ở trên chiến trường bây giờ muốn là cái gì. Y rất thuận theo theo Tư Đồ Thắng đến trên giường, cắn chặc môi kềm chế đau đớn do Tư Đồ Thắng lần lượt kịch liệt đánh vào, cẩn thận an ủi hắn. Tư Đồ Thắng chẳng qua là theo thói quen làm, ở hắn xem ra, đây chẳng qua là nhu cầu, cũng không phải là yêu, tựa như chuyện công theo thông lệ giải quyết vấn đề cá nhân, trong lúc vô tình giương mắt thấy bộ dáng Vân Thanh Tuyền cắn môi nhịn đau, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng lúc y sinh Hằng nhi, nhất thời say hoàn toàn không có: Y, bị ta làm đau đi, tại sao muốn cắn mình đâu, thật là một ngu ngốc. Tư Đồ Thắng khắc chế du͙© vọиɠ của mình thả chậm tốc độ, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể căng thẳng của Vân Thanh Tuyền, đôi môi đầy đặn ở cổ của y nhẹ nhàng cọ.
“Ách... Ngô...” Trong cổ họng của Vân Thanh Tuyền không ức chế được phát ra rêи ɾỉ nhỏ bé, “Tư Đồ... Ngươi...”
“Như vậy, có thể thoải mái một chút hay không.” Tư Đồ Thắng ở bên tai Vân Thanh Tuyền nhẹ nhàng hỏi, khí nóng kí©h thí©ɧ mỗi một dây thần kinh trên người Vân Thanh Tuyền.
“Ách... Ừ... Ta... Làm sao...” Vân Thanh Tuyền rêи ɾỉ tựa như không bị khống chế, cái này làm cho y rất kỳ quái, khác với phát ra rêи ɾỉ do đau tê tâm liệt phế khi sinh Hằng Nhi, môi của Tư Đồ Thắng để cho thân thể mình từng trận **, đây là một loại cảm giác chưa bao giờ có, để cho y có kí©h thí©ɧ vô hình muốn rêи ɾỉ thành tiếng, “A... Nga... Tư Đồ...”
Tiếng thở dốc thô trọng của hai người đan vào một chỗ, Tư Đồ Thắng dùng hết khả năng ôn nhu, đổi lấy tiếng kêu càng mất hồn của Vân Thanh Tuyền, thanh âm kia giống như đá rơi vào trong lòng Tư Đồ Thắng kí©h thí©ɧ từng tầng từng tầng rung động. Một đêm này ở hai người lần lượt triền miên lặng yên mà đi, phía đông hửng sáng, hai người mới thấy đầy đủ cùng mệt mỏi ôm nhau ngủ.
Lúc Tư Đồ Thắng tỉnh lại, Vân Thanh Tuyền vẫn ngủ say sưa, đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận nhìn Vân Thanh Tuyền như vậy, cũng là lần đầu tiên phát hiện dáng dấp của y giống như tiên tử vậy siêu phàm thoát tục, linh khí bức người. Mặc dù đã sớm nghe nói nam tử tộc Bách Lý phần lớn đều xinh đẹp, nhưng hôm nay xem ra, so với dung mạo, Tư Đồ Thắng càng bị khí chất không nhiễm phàm trần kia của y hấp dẫn.
“Ngô... Ách...” Vân Thanh Tuyền mơ hồ mở mắt ra, đôi mắt phượng anh khí bức người kia lại một lần nữa hiện lên trước mắt, “Ngô... Vừa nằm mơ... Tê ~ eo ~ “
“Đau thắt lưng sao?”
“Ừ... A?!” Vân Thanh Tuyền đột nhiên trừng mắt to nhìn Tư Đồ Thắng, “Ngươi, làm sao ở trong này?”
“Ngươi cho là người tối hôm qua làʍ t̠ìиɦ cùng ngươi là ai?” Tư Đồ Thắng có chút bất mãn nhíu mày lại.