Editor: Sakura Trang
“Khổ cực ngươi.” Miệng đồng thanh nói một lời, ngay cả thanh âm đều khàn khàn giống nhau. Hai người đều không khỏi bị ăn ý đáng cười này làm cho buồn cười.
“Ngủ một hồi đi, dày vò cả đêm.” Vân Thanh Tuyền êm ái vì hắn dịch chăn cẩn thận.
“Ngươi thì sao?” Tư Đồ Thắng đã mệt mỏi có chút hoảng hốt.
“Nhanh lên một chút tới, trong mộng trong ~ chờ ngươi ~ “
…
Vân Thanh Tuyền nghe lão phu phụ nói phía sau thôn có một tòa dược sơn, nhưng thường có độc vật qua lại cho nên thôn dân rất ít đến đó hái thuốc. Y từng nghe Diệp Hồi Xuân nói qua, gặp độc vật, trong vòng mười bước là sẽ có vật để giải. Độc vật càng nhiều, dược liệu giải độc sẽ gặp càng nhiều. Quyết định đi nơi đó nhìn một chút. Thu thập một chút bọc hành lý, khẽ hôn Tư Đồ Thắng dang chìm trong giấc mộng, vuốt ve bụng tròn trịa ôn nhu nói: “Hài tử ngoan, chúng ta đi tìm thuốc giải cho phụ thân, con phải ngoan nha.”
Về Tây quy, trong dược điển của Diệp Hồi Xuân có chút ghi lại, sử dụng một loại phấn hoa của tam sắc mạn đà la chế thành, loại phấn hoa này nhẹ và nhỏ, rất dễ dàng bị tán ở trong không khí, cho nên bất tiện mang theo. Mà loại hoa này lại cực kỳ đặc thù, đóa hoa một khi bị lấy xuống hoa phấn độc tính thì sẽ rất nhanh biến mất. Độc công tử đối với bọn họ thi dùng loại độc này, Vân Thanh Tuyền phỏng đoán hắn nhất định phải đem tam sắc mạn đà la này dời đến một nơi, núi thuốc này chính là một địa phương rất thích hợp. Quả nhiên, ở trong núi đi không bao lâu liền nghe được một trận tiếng địch kỳ dị, không giống như là nhạc khúc, nhất thời giống như là thanh âm huyên náo của sâu đang nhúc nhích, nhất thời lại giống như tiếng rêи ɾỉ của nam nữ đang giao hoan, Vân Thanh Tuyền nhẹ bước đi tới, thấy trong bụi cây một nam tử thân mặc phục trang dị tộc đang dùng trúc địch khống chế một đám ong mật đi hái hoa phấn của một bụi tam sắc hoa. Nhìn hình thái của bụi hoa kia, cùng trong sách thấy tam sắc mạn đà la giống nhau như đúc, trong lòng đại hỉ, mặc niệm: Hài tử ngoan, cha vậy vậy thì đi giúp phụ thân cướp đoạt giải dược, con ngoan ngoãn ở yên, ngàn vạn lần chớ lộn xộn. Đề chân khí, phi ba cây ngân châm.
“Ai?!” Dị tộc nam tử kinh hãi, nghiêng về bên trái.
Vân Thanh Tuyền lại hướng phương hướng bất đồng bắn ba cây kim châm.
“Đi ra!” Dị tộc nam tử đem một cây độc tiêu hướng bốn phía bắn ra. Độc công tử độc thuật làm người ta nghe tiếng tán gan, võ công nhưng lại bình thường, mà nhược thủy Chung Liệt truyền cho Vân Thanh Tuyền cùng quỷ bước cũng vừa vặn lấy tốc độ sở trường, lập tức vận lên quỷ bước nhanh chóng tránh độc tiêu của hắn, tựa như quỷ mị chuyển qua sau lưng hắn, phong bế huyệt đạo của hắn làm hắn không thể động đậy. Lúc Vân Thanh Tuyền học tập chiêu số của Tư Đồ Thắng tiến bộ chậm chạp, nhưng công phu Chung Liệt truyền cho y nhưng vận dụng như cá đến nước, khiến cho y không khỏi khâm phục con mắt tinh tường của Chung Liệt.
Độc công tử kinh ngạc quay đầu, nhìn nam tử tuấn mỹ một thân bạch y như quỷ mị chẳng biết lúc nào đi tới phía sau mình đem mình chế trụ, hoảng sợ kêu to: “Ngươi! Là người?! Là quỷ?! Muốn, làm gì?!”
“Ta không muốn thương tổn ngươi.” Vân Thanh Tuyền bình tĩnh nói, “Ta chẳng qua là tới đòi giải dược của Tây Quy.
“Ha ha! Nằm mộng ban ngày! Ngươi có biết ta là ai?”
“Độc công tử ám tiễn tổn thương người tất nhiên không nói ở đây, chính diện giao phong, ngươi cảm thấy là đối thủ của ta sao?” Giọng Vân Thanh Tuyền gợn sóng không sợ hãi, tuy không ngang ngược lấn người giống Tư Đồ Thắng, nhưng vẫn khiến cho Độc công tử trước mắt mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Hắc ~ hắc!” Độc công tử cho mình thêm can đảm, hắn biết Liệp Ưng đang hướng bên này, nghĩ muốn kéo dài thời gian, cố làm trấn tĩnh nói, “Ta coi là thần thánh phương nào, nhìn ngươi muốn giải dược gấp như vậy, phải là Tư Đồ tướng quân đi, nói như vậy, ngươi chính là nam sủng bên cạnh hắn đi?”
“Ngươi nói gì!” Luôn luôn dịu dàng như ngọc Vân Thanh Tuyền trong mắt bỗng nhiên thoáng qua một tia âm lãnh, y tiến lên một bước nhấc cổ áo công tử nghiêm nghị quát lên: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
Độc công tử vạn phần hoảng sợ, mới vừa vẫn là vị công tử văn nhã, lúc này lại trở nên dữ tợn như Tu La. Lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi khoan đắc ý! Ngươi bất quá chỉ là một người nam sủng của Tư Đồ tướng quân, một cái đồ chơi. Ồn ào, phách lối cái gì!”
“Ngươi — tìm — chết!” Vân Thanh Tuyền vỗ xuống một chưởng, chỉ nghe độc công tử kêu thảm một tiếng, thiên linh cái đã bị chưởng lực vỗ rách. Tại chỗ khí tuyệt. Nhưng Vân Thanh Tuyền nhưng tựa như nhập ma một chưởng tiếp một chưởng đánh vào trên thi thể.
“Sách sách sách ~ con mèo nhỏ cũng có lúc phát uy a.” Liệp Ưng chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng Vân Thanh Tuyền, thân hình chợt lóe, lại đem Vân Thanh Tuyền giam cầm ở trong ngực, “Nhìn ánh mắt ngươi, thật giống như muốn ăn thịt người vậy, chẳng qua càng như vậy mới càng làm cho người thích.” Liệp Ưng cười đùa tiến tới, dùng đầu lưỡi liếʍ vết máu loang lổ văng đến trên mặt Vân Thanh Tuyền.
“Ngươi làm gì!” Vân Thanh Tuyền kinh hãi, nghĩ đẩy ra hắn nhưng không có nửa điểm sức lực.
“Chậc chậc ~ tiểu mèo hoang, hướng về phía một cổ thi thể đánh lâu như vậy, ngươi còn có sức lực sao?”
“Không tốt!” Vân Thanh Tuyền thầm thầm than thở, dụng hết toàn lực muốn tránh thoát trói buộc của Liệp Ưng lại bị hắn ôm càng chặt.
“Ngươi càng giãy dụa ta càng động tâm đâu.” Trên mặt Liệp Ưng lộ ra một tia cười dâʍ đãиɠ, nhất thời thay đổi chủ ý, vưu vật tuấn mỹ siêu quần trước mắt này hắn ai cũng không cho, muốn mình giữ lại từ từ hưởng dụng.”Ngươi cũng là thừa hoan dưới người Tư Đồ Thắng như vậy sao?”
“Im miệng!” Vân Thanh Tuyền tức giận, “Buông ta ra!”
“Buông ra? Vậy cũng không được, ta còn chưa hưởng dụng đâu.” Liệp Ưng dứt lời xé ngoại sam của Vân Thanh Tuyền, nhìn cổ oánh nhuận nhỏ dài của y, da thịt trắng nõn như mỡ đông, không khỏi nuốt nước miếng. Hôn điên cuồng.
“Ngươi làm gì! Khốn kiếp! Buông ta ra! Không muốn...” Vân Thanh Tuyền sợ hãi kêu, thống khổ giãy giụa.
“Chậc chậc, tiếng kêu liền cũng mất hồn như vậy. Tư Đồ Thắng thật đúng là tinh mắt a, Nhị hoàng tử nam sủng ba ngàn, nhưng không có một cái quốc sắc thiên hương bằng phân nửa ngươi.”
“Ngươi nói gì! Im miệng! Ta, ta gϊếŧ ngươi!” Vân Thanh Tuyền gần như điên cuồng gào thét.
“A a, được a, để cho ta chết ở trong ôn nhu đi, ta có thể so với Tư Đồ Thắng giải phong tình nhiều.” Liệp Ưng tham lam mυ"ŧ vào, ở trên người Vân Thanh Tuyền lưu lại từng đạo vết hôn.