Chương 5: Trở về Minh Lang hoàng cung

Sau khi Nguyệt Phù tỉnh lại, Uyển Linh lại một lần nữa giới thiệu các nàng với Kiều Kiến Văn.

Nguyệt Phù vì lúc nãy bị Kiều Kiến Văn doạ sợ nên bây giờ cũng cảm thấy chút chán ghét với hắn.

Sau đó, ba người cùng nhau chôn cất xương cốt của Kiều Kiến Văn một cách đàng hoàng.

Các nàng còn không quên làm cho hắn một chiếc bia mộ bằng gỗ, trên đó có khắc dòng chữ “Kiều gia Nguyệt Thần quốc nhi tử, Kiều Kiến Văn chi mộ”.

Kiều Kiến Văn nhìn những dòng chữ được khắc trên bia mộ của mình thì lấy làm cảm động. Hắn tự thề với lòng mình rằng sau này sẽ hết lòng vì người nữ tử trước mặt, dù có hồn phi phách tán thì hắn cũng sẽ cam lòng.

Cứ thế, sau khi đã xong xuôi tất cả mọi việc. Ba người, một ma lên ngựa tiến thẳng về phía hoàng cung Minh Lang quốc.

Đi suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được cửa cung.

Cả ba người nhìn lên cánh cửa cung vừa cao vừa rộng kia có chút cảm khái. Không biết đã bao lâu rồi các nàng mới quay lại nơi đây?.

Uyển Linh có chút hoài niệm. Nàng còn nhớ lần nàng về cung gần nhất thì cũng đã cách đây hơn 5 năm. Lúc ấy, nàng được phụ hoàng sai người đến đón. Còn bây giờ, nàng lại tự mình tìm về.

Nghĩ đến việc cách đây hơn 2 năm, lúc ấy tỷ tỷ của nàng là Bội Linh lên xa giá về Nguyệt Thần quốc làm hoàng hậu. Nàng vì bận việc của Nguyệt Minh cung nên không về kịp. Đến khi nàng tới thì đoàn xa giá đã đi xa. Càng nghĩ đến thì Uyển Linh lại càng đau đớn dữ dội. Mọi ký ức vẫn còn như mới đây, nhưng người xưa thì đã không thể nào thấy nữa.

Gạt đi mọi cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình lại, Uyển Linh dẫn hai tỳ nữ tiến thẳng vào cửa cung.

Đi được một đoạn, cả ba bị lính gác cổng chặn lại.

“Các ngươi là ai? Dám cả gan tới cửa cung mà còn ngồi lì trên lưng ngựa?”

Thấy vẻ mặt hống hách của tên lính gác cổng, Nguyệt Cát thúc ngựa đi lên trước một bước, sau đó quát lớn:

“Hỗn xược, tam công chúa hồi cung các ngươi cũng dám cản?”

“Tam công chúa sao?”

Tên binh lính lúc nãy cũng có chút bối rối, hắn quay qua hỏi mấy tên lính xung quanh xem có phải người trước mặt mình là tam công chúa hay không? Nhưng chung quy cũng là chẳng ai biết cả.

Uyển Linh thấy vậy cũng không muốn làm khó bọn họ nữa, vì dù nàng cũng ít khi hồi cung, nên bọn họ không biết cũng là điều dễ hiểu.

Nàng rút tấm lệnh bài bên hông ra, sau đó đưa lên cao rồi nói:

“Giờ các ngươi đã tin hay chưa?”

Mấy tên lính gác cổng thấy lệnh bài xác nhận thân phận hình phượng có chữ tam ở giữa thì biết ngay là tam công chúa. Bọn họ quỳ xuống hàng loạt trước mặt nàng.

“Công chúa thứ tội, là hạ quan có mắt như mù nên mới cản đường người.”

“Các ngươi đứng lên đi, lần này ta về cung cũng có chút đột ngột, lại không thông báo trước. Khó tránh được việc các ngươi không nhận ra ta.”

“Tạ công chúa khai ân.”

Sau khi được Uyển Linh xá tội cho, đám lính canh vội đứng lên mở cổng cho nàng.

Ba người Uyển Linh cứ như vậy mà thuận lợi vào bên trong. Hoàng cung Minh Lang có ba lớp tường thành, tương ứng với nó là có ba cổng. Như quy định thì chỉ được cưỡi ngựa qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai phải xuống đi bộ vào. Vì cổng thứ hai cách cổng thứ ba khá xa, nên chỉ có đế hậu cùng các hoàng tử, công chúa, vương thất và các phi tần cấp bậc cao mới được đi kiệu vào.

Uyển Linh cùng Nguyệt Phù, Nguyệt Cát sau khi xuống ngựa cũng chủ động đi bộ vào. Mặc dù nàng là công chúa hay Thánh nữ cao quý đến mấy đi chăng nữa thì quy định cũng không nên làm trái.

Hoàng cung Minh Lang quốc rất rộng lớn, cũng khá uy nghiêm khiến người khác phải run sợ.

Uyển Linh đi đến đâu đi chăng nữa thì đều có người cúi chào. Mặc dù bọn họ không nhận ra nàng là ai, nhưng nhìn khí chất trên người nàng thì cũng đủ để biết nàng không phải là người tầm thường.

Kiều Kiến Văn đi theo sau ba người, vừa đi hắn vừa nhìn xung quanh đầy tò mò. Hắn không thể ngờ rằng người nữ tử đã cứu giúp hắn lại là tam công chúa của Minh Lang quốc. Hắn thầm vui mừng trong lòng, lần này hắn quả thật đã nhặt được một bảo bối.

“Không ngờ ngươi là công chúa của Minh Lang quốc nha. Vậy tỷ tỷ của ngươi chính là hoàng hậu của Nguyệt Thần quốc rồi. Thật là quá tuyệt đi.”

Nghe nhắc tới Nguyệt Thần quốc Hoàng hậu, bước chân của ba người phía trước có chút chậm lại.

Nguyệt Phù lén nhìn qua Uyển Linh, thấy trong ánh mắt của nàng có chút đau thương thoáng qua, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nàng hiểu bây giờ chủ tử của mình đang rất đau lòng. Không nhịn nổi tức giận, nàng quay qua ném cho Kiều Kiến Văn một ánh mắt cảnh cáo. Sau đó lại tiếp tục bước theo Uyển Linh.

Kiến Văn thấy Nguyệt Phù nhìn mình như thế thì cũng có chút rùng mình. Mặc dù hắn không phải là người quá tinh tế, nhưng nhìn vẻ nghiêm trọng trên mặt ba người còn lại cũng đủ khiến hắn biết được là có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Có thể là lời nói của hắn đã chạm vào điều gì đó không nên chạm.

Cũng là làm khó cho hắn, bởi vì hắn cũng đâu có biết được là Nguyệt thần Hoàng hậu đã qua đời rồi cơ chứ.

Uyển Linh rơi vào trầm tư, cứ mỗi lần nghe ai nhắc đến tỷ tỷ thì tim nàng lại như bị ai bóp nghẹn.

Tiếng bước chân dồn dập từng chút tiến sát lại gần bọn họ.

Đi đầu là một phụ nhân khoảng chừng đã hơn 30 tuổi. Trên mặt bà hiện tại đang rất xúc động, đi theo sau là một đoàn tuỳ tùng, thái giám có, nha hoàn có.

"Mẫu hậu"

Uyển Linh cất tiếng gọi lớn, sau đó thì chạy thật nhanh về phía trước ôm chầm lấy người phía trước, hoàng hậu Minh Lang quốc, Triều Minh Thi.

Minh Thi cũng xúc động không thôi, bà ôm chặt lấy Uyển Linh vào lòng.

“Uyển nhi, cuối cùng thì con cũng đã trở về.”

Sau một hồi hai mẫu tử trùng phùng, xúc động thoáng qua. Minh Thi đẩy nhẹ Uyển Linh ra, bà nắm lấy bàn tay của tiểu nữ nhi. Trong đáy mắt có chút đau lòng nói:

“Uyển nhi, Bội nhi nó…”

Lời nói chưa kịp cất lên thành lời thì lệ đã tuôn rơi đầy mặt, tâm can như bị ai bóp nghẹn lại. Minh Thi muốn báo cho tiểu nữ nhi của mình biết rằng tỷ tỷ của nàng đã qua đời tại Nguyệt Thần quốc. Nhưng dù bà có cố gắng đến mấy đi chăng nữa cũng không thể thốt thành lời.

Thấy mẫu hậu mình đau lòng như vậy, trong lòng Uyển Linh cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng cố gắng kìm nén tất cả lại, không thể nào để những cảm xúc lúc này ảnh hưởng đến việc lớn được. Lần này nàng về là có chuyện quan trọng cần phải làm.

“Nữ nhi đã biết, mẫu hậu người không cần phải nói gì thêm cả. Lần này con về là có chuyện quan trọng cần làm. Con quyết sẽ không để tỷ tỷ ra đi mà không rõ ràng như vậy được. Còn có Hiên nhi, chất tử của chúng ta, con không thể để hắn một mình không nơi nương tự tại Nguyệt Thần quốc.”

“Uyển nhi, ý con là?”

“Mẫu hậu, bây giờ còn quá sớm để nói tới chuyện này. Phụ hoàng đâu? Con muốn gặp người.”

Thấy sự kiên định trong mắt của Uyển Linh, Minh Thi cũng có chút cảm thấy không phải. Chẳng hiểu sao lòng bà lại dâng lên một dự cảm chẳng lành. Tam nữ nhi của bà lần này về cung, có chút khác lạ. Nhưng cụ thể là khác ở đâu, bà lại không thể nào rõ ràng mà nói ra.

“Phụ hoàng con đang ở ngự thư phòng bàn chuyện với Nguyên đại nhân.”

Thấy Uyên Linh trầm mặc không nói gì, bà liền tiếp tục:

“Hay là chúng ta về tẩm cung của ta trước, rồi lát cho người thông báo với phụ hoàng của con một tiếng. Khi nào ngài xong việc sẽ đến tìm chúng ta.”

Uyển Linh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, dù nàng có vội tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào xông vào ngự thư phòng ngăn cản phụ hoàng nàng với Nguyên đại nhân đang bàn việc được.

“Vậy theo ý của mẫu hậu.”

Về tới tẩm cung của mình, Minh Thi sai người tới cung của tam công chúa, lấy cho Uyển Linh một bộ y phục khác. Dù sao nàng cũng là tam công chúa của Minh Lang quốc, ra ngoài có thể ăn mặc tuỳ ý, nhưng về đến hoàng cung thì tuyệt không thể nào mà xuề xoà được.

Sau khi thay y phục, Uyển Linh dường như trở thành một người khác vậy. Thay vì vẻ trẻ con, hoạt bát. Nàng bây giờ lại có chút tôn nghiêm, uy quyền. Rất ra dáng một công chúa hoàng thất. Điều này khiến cho Kiều Kiến Văn có chút ngây người, hắn không ngờ nàng ấy lại xinh đẹp và khí phách đến như thế.

Đợi đến gần giờ ăn trưa thì cuối cùng hoàng thượng cũng đã xong công vụ, khi hay tin tam công chúa trở lại thì ông cũng tức tốc chạy đến cung của hoàng hậu.

Khi nhìn thấy tiểu nữ nhi đang yên lành trước mặt, Kha Thiên Bách cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Uyên nhi, cuối cùng con cũng đã trở về.”

Đôi tay già nua của Kha Thiên Bách đang đưa nhẹ lên má, Uyển Linh cảm thấy quá đỗi ấm áp. Phụ hoàng của nàng đã già đi nhiều. Mái tóc đen ngày xưa nay đã thấm màu thời gian mà trở nên bạc màu.

“Phụ hoàng, con đã về”

“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi”

Uyển Linh nhìn phụ hoàng mình xúc động như vậy thì có chút hiểu ra. Phụ hoàng tuy đang nhìn nàng, nhưng trong thâm tâm lại đang nghĩ đến tỷ tỷ của mình.

“Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”

Tất cả các thái giám, nha hoàn sau khi nghe Uyển Linh ra lệnh như vậy thì cúi xuống hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Khi cánh cửa kia đóng lại, trong phòng hiện tại chỉ còn Uyển Linh và phụ mẫu của nàng.

Trước sự khó hiểu của phụ mẫu, Uyển Linh quỳ rạp xuống đất, trước mặt của Kha Thiên Bách:

“Phụ hoàng, con muốn thay tỷ tỷ trở thành Nguyệt Thần Hoàng hậu, mong phụ hoàng thành toàn.”

“Làm càn, sao con có thể…”

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Kha Thiên Bách khó lòng mà chấp nhận. Ông không hiểu lý do vì sao tiểu nữ nhi của mình lại có ý nghĩ điên rồ đến như thế?.

“Uyển Nhi, sao con có thể nói những điều phi lý như thế? Thi thể của Bội nhi vẫn còn chưa kịp lạnh thì con lại đòi thay nó làm hoàng hậu. Có phải con điên rồi đúng không?”

Nghe mẫu hậu của mình nói những lời như thế, trái tim của Uyển Linh cũng có đôi phần khó chịu. Mẫu hậu nàng vậy mà lại hiểu lầm nàng vì ham mê phú quý nên mới đòi gả cho Nguyệt Thần hoàng đế.

“Con làm như vậy là có lý do, mong phụ hoàng và mẫu hậu thành toàn.”

Nói xong, nàng dứt khoát dập đầu xuống đất một cách mạnh mẽ. Làm cho Kha Thiên Bách và Minh Thi có chút đau lòng.

Kha Thiên Bách lại không tin nữ nhi của mình hết sức sủng ái lại có thể là một con người bạc tình, bạc nghĩa như vậy. Hơn ai hết, ông hiểu rõ tính cách và con người nàng. Nếu nói rằng trời sắp sập xuống dưới chân thì ông còn có thể tin, nhưng nếu nói nữ nhi của mình làm ra chuyện trái luân thường đạo lý thì ông tuyệt không bao giờ tin.

“Nói cho ta biết, vì sao con lại làm như vậy?”

“Phụ hoàng, con muốn báo thù cho tỷ tỷ”

“Bội nhi? Không phải nàng vì khó sinh mà mất sao?”

Uyển Linh cười khổ: “Khó sinh mà mất ư?”

“Phụ hoàng, nàng không phải khó sinh mà mất, mà là bị người ta hại chết.”

Một câu nói như sét đánh giữa trời quang, Kha Thiên Bách và Minh Thi không thể ngờ mọi việc lại xảy ra như thế.

Thấy Phụ hoàng và Mẫu hậu của mình có chút không tin tưởng, Uyển Linh đem sự việc kể hết một lần. Từ việc tỷ tỷ nàng đã tới nói lời tạm biệt như nào, dặn dò nàng ra sao. Còn những chuyện mà nàng sai quỷ quân đi điều tra ra được rồi về nói với nàng, nàng đem mọi chuyện kể ra hết.

Từng câu, từng chữ mà nàng nói ra như hàng vạn mũi dao đâm vào trái tim của Kha Thiên Bách và Minh Thi. Hai người không ngờ rằng đại nữ nhi mà mình hết mực yêu thương, trân quý, khi đi đến Nguyệt Thần quốc hòa thân lại trở thành một con người đáng thương như thế.

Kha Thiên Bách có chút hối hận, ông nắm chặt bàn tay mình lại, mặc kệ những móng tay đâm sâu vào da thịt mình, ông cũng không thấy một chút cảm giác đau đớn nào.

“Ngày mai ta sẽ đem quân san bằng Nguyệt Thần quốc.”

Thấy phụ hoàng mình đang trở nên nóng giận như thế, Uyên Linh có chút hoảng hốt.

“Phụ hoàng, không thể xảy ra chiến sự. Đây là việc riêng của hoàng thất chúng ta, đừng làm liên luỵ đến bách tính. Huống hồ, chúng ta còn chưa có bằng chứng gì về việc tỷ tỷ bị hãm hại. Danh bất chính, ngôn bất thuận, nếu làm không cẩn thận sẽ bị các nước khác nhòm ngó. Chưa kể đến Hiên nhi vẫn còn trong tay bọn chúng.”

Nghĩ đến đứa cháu nhỏ còn chưa thấy mặt kia, Kha Thiên Bách lại có chút mềm lòng. Đúng vậy, đại nữ nhi của ông còn để lại một huyết mạch duy nhất tại Nguyệt Thần hoàng cung.

“Nhưng ta không thể cam tâm để họ thoả sức chà đạp lên tôn nghiêm của Bội nhi. Nàng là nữ nhi của ta, là công chúa tôn quý của Minh Lang quốc. Bọn họ làm như vậy chẳng khác gì đang không xem chúng ta ra gì hay sao?”

“Vậy nên lần này con trở về cung là để xin phụ hoàng giúp con trở thành kế hậu của Nguyệt Thần quốc. Con muốn chính tay mình báo thù cho tỷ tỷ, bảo vệ Hiên nhi bình an trưởng thành.”

“Chuyện này…”

Kha Thiên Bách trong lòng có chút dao động, bây giờ trong tâm ông đang rất rối bời. Một nửa thì muốn đồng ý với nàng, một nửa thì lại lo sợ rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm giống như đại tỷ của nàng.

Nhìn ra sự lưỡng lự trong mắt Kha Thiên Bách, Uyển Linh dập đầu thật mạnh xuống đất rồi nói:

“Xin phụ hoàng thành toàn.”1