Chương 3: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
Đường Đại dần dần dùng quen đèn dầu, nhưng nàng như trước vẫn không tập quen được bút lông, đem một tay viết ngày có thể trải qua ba ngàn từ thành cả đêm chỉ có thể viết năm, sáu trăm chữ, nàng bắt đầu bức thiết tưởng niệm cái netbook giá trị gần 1900 tệ của mình, nếu không được… Bút bi cũng được a…
Nhưng nàng hiển nhiên trước mặt tượng Phật cũng không phải là loại cầu được ước thấy, mà nàng cũng không phải nữ chủ xuyên không có bàn tay vàng cầm theo hộp bách bảo, cho nên sau khi nàng ngửa mặt lên trời gào thét xong, vẫn là tiếp tục vùi đầu cùng đồng chí bút lông trong tay vật lộn!
Chờ viết đến canh ba gà gáy, nàng rốt cục hiểu được cổ ngôn văn chương vì sao coi trọng tinh tế vắn tắt đi, đặc biệt sau khi dùng bút lông này viết hơn mười vạn chữ, nghị lực này thật không phải ai cũng có a…
>_
Đường Đại xin ăn muốn nửa năm, quyển sách thứ nhất của nàng xem như hoàn thành, cái đó và tiểu thuyết internet trước đây của nàng không giống nhau, thật ra sách này… Ặc, được rồi, chỉ xem như là bản thảo.
Đường Đại lại suy tính trước sau, ừ, tác phẩm có, chung quy còn phải có độc giả chứ?
Viết chính mình xem, dù sao chuyện này cũng không đúng a!
Tới nơi này nửa năm, nàng đối với thế đạo dân phong cũng có chút ít hiểu biết, nơi này vẫn như cũ là chế độ quân chủ, trước kia cũng có đầy cổ vận, chỉ là sau này người xuyên không càng ngày càng nhiều, mà mấy tên xuyên tới đều rất không tự giác, cậy vào bản thân từng trải qua nhiều năm so với nhân sĩ chính quốc, ‘ *’chẳng ra cái gì lại làm cho đất nước này dần dần thoát ly khỏi lịch sử ban đầu thành một thời đại không có trong lịch sử.
‘*’摇晃着半瓶水叮当作响 : Ở đây còn một đoạn này nữa mà mình không hiểu gì hết nên tạm lược bỏ.
Mà quân chủ rõ ràng không thích những việc này: “Không học vấn, không nghề nghiệp, đầu óc kiêu ngạo khôn vặt, khoe khoang nửa vời kiến thức lịch sử, lấy trộm tâm huyết cổ nhân chắp vá lung tung, cả ngày suy nghĩ trèo cao ăn không ngồi rồi, mọi chuyện đầu cơ trục lợi, gặp thấy nam nhân (nữ nhân) đang đi đường mà bất động” (nguyên văn trên cáo thị) chính là người xuyên qua, cho nên ở thời đại này, người xuyên không nằm ở tầng thấp nhất của kim tự tháp phong kiến thống trị, so với nhân dân lao động địa vị còn thấp hơn.
Đồng thời Huỳnh Vương triều có lập nên một cái mệnh lệnh rõ ràng:
Hoàng thân không được cùng xuyên không giả kết hôn, quan viên trong triều, thân hương đại tộc vị trí chính thê không được là xuyên không giả, xuyên không giả sinh con xem như thứ xuất, không được sở hữu tải sản, kế tục tước vị quyền lực!
Nam xuyên không giả không có tư cách dự thi, không được vào triều làm quan, thê thϊếp không được vượt quá hai người, phàm là gia sản (hoặc bất động sản) tổng giá trị không được vượt quá một trăm lượng, vượt quá sung công quốc khố, để ngừa phản động.
Nếu phát hiện xuyên không giả có dị năng, không phân biệt là huyền huyễn xuyên, đô thị tu chân xuyên, huyền nghi khủng bố xuyên, hết thảy tử hình ngay tại chỗ, để tránh khỏi tai họa cho thế giới.
Ngoài ra xuyên không giả có sở trường đặc biệt, để tránh mê hoặc trọng thần trong triều, anh hùng giang hồ, khiến cho loạn thế phân tranh hết thảy hủy bỏ sở trường đặc biệt đó. Người bề ngoài xinh đẹp khuynh thành thì hủy dung, người có giọng hát khuynh quốc thì làm cho câm họng, người vũ động kinh thành thì cưa chân, người có nụ cười mê hoặc chúng sinh thì cắt mặt, người ánh mắt có thể phóng điện thì chọt mù mắt. Người đến đây “lưu đầu bất lưu kỹ, lưu kỹ bất lưu đầu” dù thế nào cũng nên chọn cái thứ nhất.
Kỹ : kỹ năng, bản lĩnh.
Linh hồn xuyên không bất luận thân thể thân phận gì, một khi phát hiện tước làm thứ dân, tương đồng với xuyên không giả.
Trên đây.
Hoàng lệnh.
Cáo thị này dán trên mỗi một bảng thông cáo hoàng gia, mỗi tháng lại đổi cái mới, tháng tháng trôi qua cũng không tổn hại.
Đây là nguyên nhân Đường Đại đồng chí ngoan ngoãn xin ăn.
Vì vậy có đôi khi hạnh phúc hay bất hạnh cũng là tính tương đối, giống như cùng trên Tấn Giang có người khóc khi một ngày chỉ được hơn mười người follows, lại có người mừng rỡ như điên khi bài văn của mình nhận được một cái comment hoang dại.
Hoàn cảnh bất đồng, cảm thụ cũng khác biệt hẳn.
Ở thời đại này, có thức ăn để bỏ bụng, có bút để biểu đạt suy nghĩ, cuối cùng cũng là chuyện tốt. Về phần thức ăn là Mãn Hán toàn tịch hay là cơm rau dưa, bút là bút lông hay bút bi, cũng sẽ không quan trọng.
Đường Đại mang theo đoạn cuối chạy hết nửa tháng, cổ nhân này tuy rằng trí tuệ cũng coi như phát triển, nhưng tin tức cũng không linh hoạt bằng thời hiện đại. Đường Đại đi bộ đến thị trấn phụ cận hỏi thăm một hồi, cuối cùng cũng làm cho nàng nghĩ ra một biện pháp.
Cổ nhân ở đây không có internet, không có Baidu, cho nên bọn họ muốn truyền lại tin tức cũng không dễ dàng? Cho nên thời đại này cũng lập nên một cái trạm tin tức, nó là —— Công Khai Đình.
Công Khai Đình tuy rằng tên nghe giống như một cái đình, như nó tuyệt đối không phải là một cái đình. Đây là trạm tin tức mà giang hồ, triều đình, dân chúng ngầm thừa nhận. Ngươi có thể ở bên trong tìm được hết thảy tài liệu bát quái, thực đơn, nhật ký vân vân…
Nhưng xin mời nhất định phải đọc kỹ quy định của Công Khai Đình —— trong đình tất cả tin tức đều do nhân sĩ nhiệt tâm cung cấp, tất cả quan điểm, tác phẩm, lập trường tác giả, bản đình không phụ trách kiểm nghiệm thật giả. Nếu có người chiếu theo văn tự thi hành, tự gánh lấy hậu quả.
╮(╯▽╰)╭
Công Khai Đình thiết lập trạm tại mỗi thành thị, tuy chỉ là phân trạm, nhưng kỳ thật lại dân gian tự hành thiết lập, thông nhau tiện lợi, kinh phí hoạt động do triều đình cùng hương thân bản địa đưa vào, dân chúng xuất ra phân nửa, phân trạm này cùng đình chính không liên quan.
Hơn nữa nguyên nhân mọi người đến Công Khai Đình, hàng ngày dòng người đặc biệt nhiều, vì là hết thảy tư liệu bên trong sắp xếp theo loại, người phát hành căn cứ vào nội dung tuyên bố lựa chọn tuyên bố ra ngoài.
Người quản lý có quyền lợi đem nội dung tuyên bố lệch lạc bỏ đi.
Mà cho dù mỗi một thành trấn đều có Công Khai Đình, lượng tin tức này cũng rất lớn. Để làm cho mọi người tìm kiếm thuận lợi không bị hư hao, bên trong đình thiết lập rất nhiều bảng thông cáo bằng gỗ, trên mỗi bảng thông cáo lại dán chồng lên các tờ bố cáo (các tờ giấy dính liền với phía trên bảng, thuận tiện lật xem), hai bên trái phải để nghiên mực cùng bút, cung cấp cho người tuyên bố tin tức sử dụng.
Vì tiết kiệm tài nguyên, đình quy có điều lệ như sau: không được ‘quán thủy’, không được ‘bản liêu’! Phàm là tuyên bố vô nghĩa, người làm lãng phí tài nguyên, kéo ra ngoài gϊếŧ chết! >_
Lệnh vừa đưa ra, quán thủy giả, bản liêu giả toàn bộ tận tuyệt.
灌水 : quán thủy. 板聊 : bản liêu. theo mình đọc hiểu thì là dùng để chỉ mấy người chuyên spam trên diễn đàn, không biết có phải hay không??? Edit có một mình ênh, tự sinh tự diệt vậy.
Mà bất luận ở thời đại nào, tin tức vĩnh viễn đều chia làm hai loại có giá trị cùng vô giá trị. Cho nên trong đình thuận tiện làm cho dân chúng xem, cho phép dân chúng di chuyển bản thông cáo trong đình, nếu cho rằng tin tức có giá trị có thể phía sau bảng thông cáo in lại dấu tay, cũng đem tin tức trên bảng thông cáo chuyển ra phía trước, thuận tiện cho quần chúng xem.
Cái quy định này, xưng là … Đính bản.
Mỗi ngày phía sau bảng lưu dấu ấn số lượng đứng trong hai mươi thứ hạng đầu người tuyên bố tin tức có thể đến Công Khai Đình lãnh thưởng, tiền thưởng không đồng đều căn cứ vào thứ tự bài danh. Ba thứ hạng bài danh đầu tin tức có hiệu lực kéo dài ba ngày, có thể tham dự bài danh ngày tiếp theo.
Vượt quá mười ngày tin tức sẽ có người đến bóc bỏ, sau khi thu dọn sắp xếp lưu trữ niêm phong, cung ứng tra cứu. Kỳ hạn qua một năm, tin tức không đặc thù tình huống giống nhau thống nhất tiêu hủy. Tuy nhiên phương thức tiêu hủy này không phải là tìm một chỗ đốt cháy mà là… Bán phế liệu.
ヽ(ˋ▽ˊ)ノ
Đường Đại rất hài lòng, ở nơi này mỗi ngày xem lướt qua lượng lớn như vậy, sách của mình đưa ra hẳn là không thiếu độc giả. Hơn nữa chung quanh nhiều người như vậy cũng tốt cho công việc thường ngày.
Cho nên nàng liền quyết định buổi tối mỗi ngày viết sách, ban ngày đến Công Khai Đình dán, xong xuôi lại ăn xin ở xung quanh, coi như là nhiệm vụ chính, đảm nhiệm hai công việc này cũng không tệ đi.
ヽ(ˋ▽ˊ)ノ
Đường Đại dán một quyển sách tại Công Khai Đình là> , ghi chép vừa mới dán lên ba vạn chữ, bị quản lý Công Khai Đình bắt được! Tội danh là: spam văn tự thông báo không có ý nghĩa.
Hình pháp của Công Khai Đình, tuyệt đối cứng rắn, cho nên rất nhanh liền có quan sai đến đây bắt Đường Đại chuẩn bị kéo ra ngoài xử chết! Đường Đại rơi lệ, ôm đùi nha dịch kêu la oan uổng, giấy dán rõ ràng là truyện ký, loại tiểu thuyết dã sử, tuy rằng chữ viết có hơi xấu, nhưng là không đến mức vẽ ra không có ý nghĩa a!
Sau khi trải qua ba trận thẩm tra tường tận, phát hiện người này sắp chữ lệch lạc. Mọi người là dựng thẳng bài văn tự, xem từ phải sang trái, còn nàng thì sắp chữ hàng ngang, xem từ trái sang phải. Mấy viên quản lý Công Khai Đình thảo luận một phen, niệm tình vi phạm lần đầu, lại là một tên ăn mày, gϊếŧ chết còn phải trợ cấp tiền nhặt xác đó, giơ nắm tay lên, đem nàng thả đi.
Đường Đại như được tái sinh lần nữa, đem mấy viên quản lý Ất Giáp Bính Đinh gộp cả CCAV cảm tạ một lần. Về đến nhà, càng rút kinh nghiệm xương máu hối hận sâu sắc bản thân không quan sát rõ ràng. Tiếp lại nhìn chồng bản thảo xếp dày dày kia, nàng càng thêm thống khổ, nước mắt tuôn như suối —— mẹ ơi, một đống giấy này một lần nữa sắp chữ phải sắp tới khi nào a…