- Sao? Đã xong rồi à? Vất vả cho cậu rồi!
Chu Huy cầm lấy bản thảo Lý Nam đưa đến, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói.
- Đây là việc tôi phải làm.
Lý Nam nói.
Vừa rồi Lý Nam dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra bên ngoài tìm một phòng đánh máy, sau đó bỏ ra mười đồng để nhờ người ta xử lý hộ, nhưng tiệm đánh máy này lại không có hóa đơn, thế nên bây giờ hắn cũng không biết nên xử lý mười đồng kia như thế nào.
Đây là việc của đơn vị, không thể nào bắt Lý Nam phải chi trả, nhưng Chu Huy không chủ động nói đến phương diện này, Lý Nam cũng không nói ra.
Buổi chiều đi làm Lý Nam tiếp tục học tập tri thức nghiệp vụ của Thẩm Ngọc Phương.
Hai ngày qua phòng văn thư không phát sinh bất kỳ tình huống gì, chỉ là tiếp dân đơn giản mà thôi, công tác khá bình tĩnh yên ắng.
Hơn ba giờ chiều phó trưởng khoa Duẫn Hồng Sinh đi đến gọi Lý Nam:
- Tiểu Lý, bản tin phòng văn thư cậu viết hôm qua thật sự rất tốt, trưởng phòng Tiếu cho ra lời khen ngợi, yêu cầu sau này nên chú ý nhiều hơn.
- Vâng, cám ơn trưởng khoa Duẫn.
Lý Nam nói, nếu như được Tiếu Đông Đông chú ý thì rõ ràng là chuyện tốt. Tuy Lý Nam biết Duẫn Hồng Sinh làm như vậy chủ yếu là lôi kéo mình, nhưng hắn đối mặt với nó mà cũng không thể từ chối.
Dù sao Lý Nam cũng là người mới, hơn nữa chỉ là một nhân viên công tác bình thường của khoa số một phòng văn thư, bình thường hắn căn bản khó thể nào được tiếp xúc với trưởng phòng Tiếu Đông Đông. Có thể thông qua Duẫn Hồng Sinh để làm cho Tiếu Đông Đông hiểu vài phần về mình là việc rất quan trọng, dù sao thì có không ít con người và sự việc trong đơn vị, lãnh đạo cũng rất bận rộn, dưới tình huống bình thường sẽ không có thời gian chú ý đến một nhân viên bình thường.
Một nhân viên bình thường trong đơn vị sở dĩ khó thể phát triển cũng là vì bản thân thiếu cơ hội biểu hiện, nhiều khi làm xong công tác thì thành tích không nhất định là của mình. Thật sự giống như Lý Nam, bên trên hắn còn có lớp cán bộ trung tầng trong đơn vị, hắn chỉ có thể tiếp xúc với cán bộ trưởng khoa và phó trưởng khoa, mà thành tích trong khoa tất nhiên sẽ thuộc về trưởng khoa và phó trưởng khoa rồi.
- Cậu làm rất tốt, cậu còn trẻ còn có nhiều cơ hội.
Duẫn Hồng Sinh vỗ vỗ vai của Lý Nam rồi nói.
Duẫn Hồng Sinh vừa nói đúng sự thật cho Lý Nam, vì hôm nay hắn có đem bản tin mà hôm qua Lý Nam viết ra đến đưa cho Tiếu Đông Đông tɧẩʍ ɖυyệt, hắn còn cố ý nói rằng đây là do Lý Nam làm ra. Điều này làm cho Tiếu Đông Đông chú ý, nàng lại hỏi vài câu về biểu hiện của Lý Nam.
Duẫn Hồng Sinh tiến hành ca ngợi Lý Nam, tuy Duẫn Hồng Sinh nghĩ rằng Lý Nam không có quan hệ và bối cảnh, nhưng hắn có lo nghĩ của riêng mình. Lần đầu tiên mới gặp mặt Lý Nam đã gây ấn tượng tốt với Tiếu Đông Đông, chính mình khen ngợi Lý Nam tất nhiên sẽ dễ lấy được hảo cảm của Tiếu Đông Đông. Đây chính là một phương diện có chung tính chất của nhân loại, ví dụ như anh thích trồng hoa, tất nhiên sẽ dễ sinh ra cảm giác thân thiết với một người cũng thích trồng hoa, nhiều hơn một chút hảo cảm so với những người khác. Đồng thời Lý Nam có thể có được sự tán thưởng của Tiếu Đông Đông, bản thân còn là sinh viên đại học Thiên Đô, biết đâu sau này sẽ sớm nổi danh, bây giờ Duẫn Hồng Sinh muốn lung lạc Lý Nam cũng là một sự đầu tư khôn ngoan. Mặt khác hắn có sự đấu tranh gay gắt với Chu Huy trong khoa số một phòng văn thư, những cán bộ lão thành ở trong đơn vị đều là những người có quan hệ và bối cảnh, cho dù không có quan hệ cũng có tư cách công tác lâu năm, thế nên hai người bọn họ không dám có tranh chấp gì. Dù sao thì những người kia có thể làm tốt công tác là quá đẹp rồi, cũng không muốn phân ra hai trận doanh để chiến đấu với nhau. Nhưng Lý Nam thì lại khác, Lý Nam không có lý lịch, không có bối cảnh, không có quan hệ, hai người bọn họ tiến hành tranh đoạt thì Lý Nam cũng không thể làm gì được.
- Hai người bọn họ đều căn bản không có gì là tốt đẹp.
Chờ sau khi Duẫn Hồng Sinh rời đi thì Thẩm Ngọc Phương khẽ cau mày nói với Lý Nam:
- Tất cả đều phải dựa vào chính mình mới được. Lý Nam cậu là sinh viên, cậu có bằng cấp, cậu cần phải biểu hiện mình. Chỉ khi nào lãnh đạo biết đến cậu, sau đó cậu mới có cơ hội phát triển, người khác đều không ra gì. Bình thường tôi sẽ không nói ra những lời thế này, nhưng cậu là người mới, tôi lo lắng cậu sẽ bị hại, nếu không cũng chẳng nói lung tung như vậy...
- Tôi biết rồi, cám ơn chị Thẩm.
Lý Nam thầm nghĩ mặc kệ Thẩm Ngọc Phương này thích ngồi lê đôi mách ra sao, nhưng có thể nói ra những lời như vậy thì cũng không phải xấu, như vậy là quá đủ rồi.
Dù sao anh ở trong đơn vị cũng không có tư cách yêu cầu người ta phải tốt với mình.
Lúc này Chu Huy đang ngồi trong phòng làm việc của Tiếu Đông Đông, hắn đem bảo thảo buổi sáng Lý Nam đi đánh máy giao cho Tiếu Đông Đông, sau đó nói:
- Trưởng phòng Tiếu, đây là một biện pháp nhằm đối phó với sự việc Cơ Kim Hội, dựa theo yêu cầu của chị, tôi đã triệu tập cán bộ trong khoa tiến hành thảo luận và tạo ra phương án thế này. Đáng lý ra sáng hôm nay phải giao cho chị tɧẩʍ ɖυyệt, nhưng hôm qua Tiểu Dương ở phòng đánh máy không đi làm, thế là tôi yêu cầu Lý Nam ra ngoài đánh máy, nhưng có phát sinh một vài lỗi, thế nên tôi phải sữa chữa lại một lượt.
- Vậy sao?
Tiếu Đông Đông thản nhiên nói, Chu Huy có nhắc đến Lý Nam làm cho nàng phải chú ý. Nhưng ngay sau đó nàng đã nhận ra một vài vấn đề trong lời nói của Chu Huy. Tuy Chu Huy không rõ ràng phê bình Lý Nam, nhưng lời nói lại cho thấy vì Lý Nam làm việc bất lực nên mình mới đưa bản thảo đến muộn như vậy.
Nhưng buổi sáng Duẫn Hồng Sinh đến đưa bản tin của phòng văn thư cho Tiếu Đông Đông có khen ngợi Lý Nam, thế nên Tiếu Đông Đông biết rõ chiều tối hôm qua Lý Nam giúp đỡ Duẫn Hồng Sinh viết bản thảo tin tức của phòng văn thư, như vậy chiều qua Chu Huy sao có thể nhờ Lý Nam đánh máy tư liệu được?
Tiếu Đông Đông là một vị lãnh đạo nữ thế nên cực kỳ mẫn cảm với những chi tiết nhỏ, vì vậy chỉ sau giây lá nàng đã cảm giác được vấn đề trong sự việc này. Nàng có xem xét bản thảo tin tức phòng văn thư do Duẫn Hồng Sinh đưa đến, nàng thấy bản thảo rất tốt, hơn nữa cách hành văn không giống như trước kia, thế nên khẳng định đây không phải là của một người.
Như vậy rõ ràng Chu Huy đang cố ý chế tạo sự thật, Chu Huy làm như vậy là có mục đích gì?
Tiếu Đông Đông tất nhiên hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa hai người thủ hạ của mình, nhưng chỉ cần công tác của khoa số một không xảy ra vấn đề, nàng sẽ không bao giờ hỏi đến.
- Lý Nam vừa mới tốt nghiệp đại học, tuy có tố chất tổng hợp rất tốt nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm công tác, các anh cần phải bồi dưỡng cậu ấy nhiều hơn, cần phải sắp xếp đồng chí có kinh nghiệm công tác phong phú để giúp đỡ cậu ấy lớn lên.
Tiếu Đông Đông dùng giọng bình thản nói.
- Lúc này trong khoa đã có sắp xếp, cho cậu ấy đi theo học tập công tác của đồng chí Thẩm Ngọc Phương. Lý Nam là sinh viên đại học Thiên Đô, tri thức lý luận nhất định không có vấn đề, nhưng có chút khiếm khuyết ở phương diện thực tế, đồng thời có lẽ cũng có chút ý kiến đối với kết quả bị phân phối đến phòng văn thư. Tôi cũng từng nói chuyện với cậu ấy, yêu cầu cậu ấy công tác cho tốt, đơn vị rất xem trọng cán bộ trẻ tuổi, chỉ cần nhanh chóng rèn luyện và lớn lên thì sẽ có cơ hội phát triển. Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy có thái độ không quá tích cực.
Chu Huy vốn không phải là một người thích nói nhiều, dù sao hắn cũng từng làm thư ký cho lãnh đạo, luôn tuân thủ quy tắc kín miệng như bưng. Chẳng qua hắn đến phòng văn thư công tác nhiều năm, hơn nữa tình cảnh cá nhân lại biến đổi quá lớn, tính tình cũng đã thay đổi. Hơn nữa bây giờ hắn còn nhận được lời phó thác của người khác, thế nên hắn quyết định đâm bì thóc chọc bì gạo với Lý Nam, nhưng hắn cũng không khéo ở phương diện dùng từ, lời nói cũng thật giả lẫn lộn, làm cho Lý Nam cũng khó thể nào biện hộ được cho mình.
Nhưng có một sự việc Chu Huy đã phỏng đoán không đúng, đó là dựa theo dự đoán của hắn thì Duẫn Hồng Sinh yêu cầu Lý Nam viết bản tin của phòng văn thư và nhất định sẽ giữ đó là thành tích cho mình, sẽ không đề cập đến Lý Nam. Thế nên hắn mới quyết định nói rằng đưa bản thảo cho Lý Nam từ hôm qua, chỉ như vậy mới có thể làm cho Lý Nam trở nên quá sơ ý chủ quan, tính tích cực không cao, làm ấn tượng của Lý Nam trong mắt Tiếu Đông Đông ngày càng kém.
- Nhưng cán bộ trẻ kiêu ngạo táo bạo một chút cũng là bình thường, tôi tin tưởng chỉ cần có thời gian thì Tiểu Lý sẽ công tác ngày càng tốt hơn.
Chu Huy tiếp tục giả vờ nói.