Ba người Lý Nam đi theo một nhân viên mặc đồng phục màu đen lên lầu ba, Tống Kiện đã chọn một phòng karaoke, đây là một phòng xép, có ba gian, gian bên ngoài rất lớn, có thể ca hát, bên trong còn có hai phòng nhỏ hơn không biết dùng làm gì. Trước kia Lý Nam rất ít khi đi hát, dù đi cũng chỉ đến những nơi bình thường, đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi xa hoa thế này.
- Ba người đàn ông hát hò cũng chán, để tôi gọi thêm vài người cho vui.
Tống Kiện nói, hắn ngồi nghiêng người trên ghế sa lông, sau đó lấy ra một gói thuốc Trung Hoa ngậm một điếu, sau đó ném gói thuốc cho Lý Nam:
- Cậu hút thuốc đi.
Lý Nam khoát tay nói:
- Cám ơn anh Tống, tôi không hút thuốc.
- À, đàn ông sao lại không hút thuốc chứ?
Tống Kiện lớn tiếng nói, sau đó hít vào hai hơi thuốc, thở ra một làn khói trắng. Cuối cùng hắn chạy đến ngồi bên cạnh Lý Nam, hắn lấy ra một điếu thuốc nhét vào miệng Lý Nam, sau đó khuyên nhủ:
- Bạn bè tụ họp cho vui, không hút thuốc không uống rượu thì còn có ý nghĩa gì nữa đây?
- Anh Tống, tôi thật sự không biết hút thuốc, lát nữa tôi sẽ uống rượu với anh.
Lý Nam vẫn kiên trì nói.
- Vậy cũng được, lát nữa cậu phải uống nhiều vào đấy.
Tống Kiện phẫn nộ nói, chút khó chịu trên mặt biến mất. Hắn là người như vậy, thường hay cùng đám bạn lêu lổng bên ngoài, có rất ít người không nể mặt hắn, chuyện hút thuốc nhỏ nhặt tất nhiên sẽ càng không có ai từ chối hắn bao giờ. Đừng nói đến đàn ông, cho dù là phụ nữ thì hắn cũng có thể có biện pháp ép người ta phải hút thuốc ấy chứ.
Nhưng trước đó Tống Kiện có thương lượng với Cam Cư Hoa, hôm nay đưa Lý Nam đến đây là có mục đích, nếu như lúc này mà trở mặt với Lý Nam thì mọi việc sau này càng khó xử lý hơn.
Lý Nam thở dài một hơi, trước đó hắn cũng có chút lo lắng là Tống Kiện sẽ nổi giận, dù sao thì Tống Kiện này không phải con nhà giàu cũng là con nhà quan, những người như vậy bình thường chú trọng sĩ diện, bị người ta từ chối tất sẽ sinh ra tức giận khó chịu.
Nhưng Lý Nam vẫn kiên trì với bản thân, hắn cũng không vì hoàn cảnh mà thay đổi mình.
Cam Cư Hoa cười ha hả nói:
- Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, Lý Nam rõ ràng là một người đàn ông khó tìm, bản thân tôi đã hút thuốc từ thời tiểu học, bị giáo viên bắt được nhiều lần, cũng bị bố mẹ mắng rất nhiều, nhưng càng ngày lại càng nghiện thuốc hơn.
Cam Cư Hoa châm thuốc hít vào một hơi rất ngon lành, sau đó dùng giọng cảm thán nói:
- Đàn ông mà, phải biết hút thuốc, uống rượu, chơi gái, phải tiêu sái tự nhiên thì cuộc sống mới có ý nghĩa được, ha ha...
Lý Nam nói:
- Đại hiệp cổ đại thường uống rượu bát lớn, ăn thịt lớn, giận dữ gϊếŧ người, cực kỳ thoải mái, nhưng thời đại bây giờ đã khác, tất nhiên không thể gϊếŧ người, ăn nhiều thịt cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng thường chú trọng uống rượu ca hát và gió trăng.
Tống Kiện giơ ngón tay cái lên nói:
- Không ngờ Lý Nam cậu lại rất có cảnh giới, cũng không phải không biết gì. Đời người là như vậy, nếu như có quá nhiều chuyện không biết, chẳng phải là sống phí sao? Trong mắt tôi thì đám người cả ngày bận rộn, ưa thích xu nịnh mới là có cuộc sống bi ai, nào được tiêu sái tự nhiên như tôi đây cơ chứ?
Lý Nam thầm nghĩ, nếu như không có bố mẹ có tiền, anh còn được tiêu sái tự nhiên như vậy hay không? Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi cũng không có cảnh giới gì cả, vì bản thân còn phải cố gắng buôn ba vì cuộc sống.
- Cậu giống như Cam Cư Hoa, là người có truy cầu riêng, tất nhiên sẽ phải khác người.
Tống Kiện cười ha hả nói, hắn nhìn về phía cánh cửa khép hờ, sau đó tỏ ra cau mày khó chịu:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải hôm nay được nghỉ sao?
Cam Cư Hoa cười nói:
- Có lẽ chúng ta đi quá sớm, thế nên bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị.
Khi mọi người đang nói chuyện với nhau thì cô nhân viên mặc đồng phục gõ cửa đi vào, sau đó là một nhóm cô gái mặc váy ngắn màu hồng nhạt nối đuôi nhau đi vào. Các cô gái đều trẻ tuổi xinh đẹp, trong tay các cô đều có một chiếc túi xách màu trắng, sau khi đi vào trong phòng thì xếp thành một hàng, sau đó cùng khom lưng dùng giọng dịu dàng nói:
- Chào các anh, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ.
Khi các cô gái cúi người thì Lý Nam chợt thấy trước mặt là những điểm trắng như tuyết, bộ ngực của các cô gái có hơi lộ ra làm cho hai mắt người đối diện không khỏi tỏa sáng. Các cô gái này rất trẻ, lại rất quyến rũ, hai chân dài trắng trẻo, giọng nói dịu dàng nũng nịu làm cho bầu không khí trong phòng đầy xuân sắc.
Lý Nam chỉ cần nhìn qua là biết các cô gái này thật sự danh bất hư truyền, đi ra ngoài đường chắc chắn sẽ cực kỳ thu hút, đặt vào trong nhà trường tất nhiên sẽ có cấp bậc hoa hậu các khoa. Tất nhiên các cô gái đều hấp dẫn, quyến rũ và mê hoặc và đều có liên quan đến phương diện trang điểm và cách ăn mặc, còn nữa sinh trong trường sẽ không thể nào quyến rũ đến mức như vậy, vì bọn họ không thường xuyên trang điểm, có nhiều hơn một phần mộc mạc, chính là thứ mà các cô gái nơi này không có được.
- Mau chọn lấy hai cô đi, nếu không lát nữa sẽ không có ai uống rượu với cậu đâu.
Cam Cư Hoa đưa tay thọc vào người Lý Nam rồi nói.
Lý Nam chợt rụt người, hắn chần chờ nói:
- Như vậy không tốt lắm.
- Có gì mà không tốt? Chỉ là để cho các cô gái này uống rượu với cậu, có người mới vui vẻ được, không thì cậu cho rằng mình sẽ làm gì?
Cam Cư Hoa bày ra bộ dạng không có vấn đề nói:
- Không thể nào ngồi không được, vì chúng ta đều là đàn ông, người khác nhìn vào còn tưởng rằng chúng ta có vấn đề.
- Đúng vậy, nếu không có mỹ nữ cùng ca hát thì còn vui thú gì nữa chứ?
Tống Kiện dùng giọng khinh thường nói, sau đó vươn tay chỉ vào hai cô gái, rồi lại chỉ vào Lý Nam:
- Số tám, số mười, hai cô phụ trách anh chàng đẹp trai này, chỉ cần anh ấy tỏ ra vui vẻ, tiền boa sẽ không thiếu.
- Cám ơn anh đẹp trai, chúng em nhất định sẽ hầu hạ vị tiên sinh này thật tốt.
Hai cô gái số tám và số mười khẽ cúi người nói, hai cô đều đeo giày cao gót, hai chân dài nổi bật, cả hai đi đến ngồi xuống bên cạnh và khoác tay Lý Nam. Một cô gái khẽ nghêng đầu nhìn Lý Nam, hai hàng lông mi khẽ chớp, nàng nũng nịu nói:
- Anh đẹp trai, lần đầu tiên anh đến đây chơi sao? Chúng em cũng không ăn thịt anh đâu.
Lý Nam thầm nghĩ các cô tuy không ăn thịt người ta, thế nhưng lại làm cho người ta muốn ăn thịt các cô. Mặc dù hắn và Giang Mộng Thu còn chưa đi đến bước cuối cùng thế nhưng Lý Nam từ trong miệng đám bạn bè cầm thú từng trải để biết về nhiều chuyện nam nữ. Có đôi khi hắn và Giang Mộng Thu ở bên cạnh nhau, hắn cũng cảm thấy toàn thân hừng hực lửa nóng, cảm giác này ép buộc hắn phải nghĩ đến những động tác của các cặp nam nữ trong phim, làm cho bộ vị nào đó trên người hắn chợt rục rịch.
Quần áo của hai cô gái số tám và số mười rất hở hang, cực kỳ quyến rũ, ánh mắt mê ly như chảy nước, bọn họ ép cơ thể mềm mại lên cánh tay của Lý Nam, điều này càng làm cho người ta cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, thật sự muốn ăn sạch những cô gái bên cạnh.
Lý Nam cũng cảm nhận được sức quyến rũ quá lớn, nhưng hắn không đánh mất lý trí. Các cô gái này đến vì tiền, Cam Cư Hoa và Tống Kiện lại đưa mình đến nơi này, rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu như chỉ là bạn bè tụ hội đề cao cảm tình, như vậy thì tình huống này có chút quá mức, dù sao thì mối quan hệ giữa bọn họ còn chưa thân thiết đến mức độ như vậy.
- Đây là hồng môn yến, xem ra hôm nay không ổn định trận tuyến là không được.
Lý Nam thầm nghĩ như vậy.
Đồng thời Lý Nam cũng có chút căm tức, điều này nói rõ Cam Cư Hoa vẫn còn lo lắng với mình, người này làm như vậy là muốn dụ dỗ mình, ép mình cùng Cam Cư Hoa thông đồng làm bậy, nếu như là vậy thì sau này Cam Cư Hoa sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
"Cam Cư Hoa này rõ ràng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mình đã tỏ thái độ quá rõ ràng rồi, hắn ta còn muốn thế nào nữa đây?"