Chương 75: Chưa phải C vị, mà hơn hẳn C vị

Lễ gặp mặt của Cực Hạn lần này chia làm hai tuyến lộ trình, 18 người ở lại thành phố A, 18 người chạy tới thành phố S.

Đúng là "vừa khéo", Giang Trạm với Chung Trì lại tách ra tiếp.

Trên đường ngồi xe bus của ekip chương trình đi tới sân bay, Chung Trì nhận được tin nhắn từ người đại diện.

"Lần này cũng giống như trước, cậu với Giang Trạm vẫn tách nhau ra. Không cùng nhóm với cậu ta tránh cho hào quang thần tượng bị cậu ta dìm xuống hết."

"Bất kể như thế nào, lần này đừng để xảy ra sự cố gì nữa."

"Cậu có biết lần trước công diễn cậu làm hỏng, ông chủ đã giận đến thế nào không?"

"Chuyên tâm chú ý vào một chút, lễ gặp mặt biểu hiện cho tốt, tranh thủ buổi tối lên hotsearch. Còn lại có hai tuần thôi, C vị hay không C vị trước hết đừng quan tâm nữa, bảo đảm debut là được."

Chung Trì xem xong tin nhắn, thu điện thoại lại, cau mày.

Bên cạnh, Kim Lục Tiêu giấu di động ở trong túi trộm lướt.

Tới gần trận chung kết, tâm trạng Chung Trì càng lúc càng không ổn, Kim Lục Tiêu, Sở Mẫn cùng ký túc xá lần lượt ở hạng ba hạng bốn, thứ hạng không cao như cậu ta, mà trông có vẻ ổn định hơn cậu ta nhiều.

Chung Trì không hiểu được, hỏi người bên cạnh: "Các cậu đều không lo lắng sao?"

Kim Lục Tiêu đang cầm điện thoại lướt Weibo, nghe vậy nghiêng đầu nhìn một cái: "Lo lắng cái gì?"

Chung Trì lắc lắc đầu: "Cũng không thể nói là lo lắng được, chỉ là. . . . trong lòng không cuống sao?"

Kim Lục Tiêu: "Không cuống, có cái gì để cuống chứ."

Xe bus vững vàng tiến về phía trước, trong khoang xe trở thực tập sinh vắng vẻ, Chung Trì không dám lớn tiếng, đè nặng âm thanh nói ra sự sầu lo của mình: "Tôi cảm thấy Giang Trạm. . . . . xu thế của anh ta quá mạnh."

Nghe thấy hai chữ Giang Trạm, động tác tay của Kim Lục Tiêu dừng lại, nghiêng đầu giương mắt nhìn.

Chung Trì châm chước dùng từ: "Anh ta không giống với chúng mình, không phải sao?"

Kim Lục Tiêu khẽ cười giễu một tiếng.

Nam sinh nhuộm tóc vàng, mặt nhỏ bằng bàn tay, gương mặt tinh xảo tuấn lãng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính xe thủy tinh dừng trong con ngươi nhạt màu của hắn, sự khinh miệt hiện rõ trong ánh mắt.

"Trong đầu cậu toàn là nước thì phải?" Kim Lục Tiêu kéo khóa kéo balo lên, "Ai giống ai? Ai không giống ai? Đang sợ cản đường cậu chứ gì?"

Nói xong đứng dậy, đi về phía sau ngồi xuống cách đó năm sáu hàng.

Sở Mẫn một mình ngồi cạnh cửa sổ, trong tai nhét tai nghe điện thoại còn tay thì cầm di động, Kim Lục Tiêu ngồi xuống, cậu liếc mắt ngó một cái rồi tiếp tục chơi game.

Kim Lục Tiêu kéo rớt một bên tai nghe của cậu, châm chọc nói: "Cậu đoán xem vừa rồi Chung Trì nói gì với tôi."

Sở Mẫn vẻ mặt thờ ơ, nhét tai nghe trở lại: "Nói gì?"

Kim Lục Tiêu: "Nói Giang Trạm không giống chúng ta."

Sở Mẫn nâng mắt khỏi điện thoại trên tay, nhìn thoáng qua đằng trước một cái, cạn lời hừ nhẹ, lắc lắc đầu.

Ngu si.

Ai giống ai.

Đều đã đến top 36 rồi, thực tập sinh nào mà không phải đang liều mạng cả trước lẫn sau sân khấu, nói Giang Trạm khác loài là muốn chứng minh cái gì? Chung Trì cậu chẳng phải công ty cũng đang push mạnh đấy à.

Sở Mẫn với Kim Lục Tiêu không có bất kỳ đánh giá gì đối với Chung Trì cũng như lời nói của cậu ta, một người tiếp tục chơi game, một người tiếp tục lướt di động.

Một lát sau, Sở Mẫn nói: "Tôi còn rất muốn cùng nhóm với Giang Trạm ở lễ gặp mặt đây này, có thể cọ ít độ nổi của anh ta."

Kim Lục Tiêu nghe vậy thì cười: "Cậu tốt xấu gì cũng từng cùng nhóm công diễn với anh ấy, tôi một lần cũng chưa đây này." Nói xong chẹp chẹp miệng: "Để xem trận chung kết lần tới có cơ hội không."

Nhóm nhỏ 18 người ở thành phố A bên này bởi vì giảm được hành trình di chuyển, cho nên thời gian buổi lễ gặp mặt ban ngày sớm hơn so với nhóm kia.

Địa điểm là một tòa cao ốc thương mại trong nội thành.

Sáng sớm, fans đã từ bốn phương tám hướng thành phố tới nơi rồi, soát vé vào cửa, lúc bước qua cửa có thể nhìn thấy tường hoa của các fandom.

Hiện trường cấm đồ vật tiếp ứng, lúc vào trong có thể nhận một cái quạt nhỏ, một cuốn sổ nhỏ.

Hai đồ vật này đều do bên official của ekip Cực Hạn cung cấp, mặt quạt cùng với trang bìa sổ nhỏ dùng để ký tên đều là ảnh chụp chung của 18 thực tập sinh, không có ảnh chụp riêng.

Điểm tốt chính là, hiện trường cho phép chụp ảnh, có thể quay video, fans mang theo lễ vật nhỏ sau đó còn có thể đưa cho staff chuyển hộ.

Hiện trường lễ gặp mặt được bắt đầu lúc 2 giờ 30 phút chiều, rất nhiều fans đã tới từ sáng sớm, sau khi đến đây liền cắm chốt trong đại sảnh tổ chức buổi lễ.

Toàn bộ đều là con gái, ghé vào cùng một chỗ không quan tâm là fans nhà ai, ríu ra ríu rít tán gẫu không ngừng.

Từ sáng cho đến giữa trưa lại đến buổi chiều, khi gần tới 2 giờ 30 phút, các cô gái đã chờ tới mức gấp không nhịn được nữa rồi.

Còn có người cố ý chạy tới cửa thang máy chờ, mà bị staff mời đi, trong đại sảnh buổi lễ, sau khi MC phụ trách lễ gặp mặt hôm nay lộ diện, các cô gái một đám đều biến thành đà điểu cả, duỗi dài cái cổ nín thở ngóng trông.

"2 giờ 20 rồi, hôm nay sẽ không muộn chứ?"

"Cầu xin đừng vậy mà, bắt đầu muộn một tí, lại đúng giờ kết thúc, này ai chịu nổi."

"2 giờ 25 rồi, a a a a, sao còn chưa tới."

"Sắp rồi sắp rồi, đừng sợ đừng sợ, chắc chắn sẽ đến mà."

Càng gần tới 2 giờ 30 phút, không khí trong đại sảnh càng gấp gáp, cuối cùng, vào lúc 3 giờ kém 2 phút, cánh cửa kính mờ của đại sảnh kế sườn sân khấu được đẩy ra.

Tay Ngụy Tiểu Phi chặn cửa, người nấp phía sau, ló đầu ra nhìn vào bên trong phòng.

HIện trường phát ra tiếng kinh hô.

Ngụy Tiểu Phi đẩy cửa ra, dẫn đầu bước vào đầu tiên, các thực tập sinh Cực Hạn khác đi theo phía sau.

Hiện trường sôi trào.

Nhóm thực tập sinh áo trắng quần đen, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, một người tiếp một người đi tới từ sau cánh cửa, tiếng kinh hô của các cô nàng tiếng này cao hơn tiếng kia.

Phải biết rằng đây không phải sân khấu công diễn, là hiện trường lễ gặp mặt, tính cả phòng cũng không nhiều lắm, nhóm thực tập sinh đứng trên đài cách dãy fans gần nhất chỉ có ba bốn mét, gần đến mức một ít biểu cảm nho nhỏ cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng, lực xung kích từ mắt thường vượt xa so với những lần khác.

Là thật, con mẹ nó đây là thật!

Còn mẹ nó cách gần tới vậy!

Nhóm con gái adrenalin bạo phát, một bên xem sân khấu một bên tìm góc độ giơ di động.

Ngụy Tiểu Phi, Bành Tinh, Lê Trú, Từ Bồi Bồi. . . . . . Một người tiếp một người, một người tiếp một người.

Bởi vì sân khấu không lớn, 18 thực tập sinh, staff ở dưới đài ra hiệu Ngụy Tiểu Phi bọn cậu đi về phía bên cạnh, không gian trống để ra cũng đủ lớn.

Ngay tại lúc này, Giang Trạm đi ra từ sau cửa kính.

Các thực tập sinh chiều nay thống nhất trang phục, hôm nay hắn cũng là áo trắng quần đen, lại giống với trang phục trong màn biểu diễn công diễn kia.

Lại bởi vì tạo hình trang phục đều hết sức đơn giản, nên ưu thế ngũ quan của hắn càng thêm nổi bật, vừa mới xuất hiện, tầm mắt của các fans đã toàn bộ dừng trên mặt hắn.

Thấy rõ người tới, tận mắt chứng kiến gương mặt với nhan sắc đỉnh cao này của Giang Trạm, không cần biết là fans nhà ai, các cô gái đều rú hết cả lên.

Giang Trạm cười, nâng tay vẫy vẫy, đi lên đài.

Vừa lên đài, lại là một mảnh kinh hô.

Hết cách mà, thật sự quá nổi trội, đều là bộ dáng đẹp như nhau, đều là soái ca, nhưng Giang Trạm bất kể là về ngũ quan hay khí chất đều đặc biệt nảy nở, nảy nở đến mức đứng ở trong đám đông cũng có được độ nhận diện cực cao.

Vì thế di động, ống kính dưới đài toàn bộ đều chĩa qua, điên cuồng nhắm chụp, hận không thể đem khuôn mặt này khảm vào trong di động của mình mới vừa lòng.

Đợi 18 thực tập sinh lên đài đứng hết, chuẩn bị xong, MC khống tràng: "Được rồi, hiện tại vừa khéo ba giờ đúng, lễ gặp mặt thực tập sinh Cực Hạn hôm nay sẽ đúng giờ bắt đầu."

MC: "Trước hết xin mời các thực tập sinh chào hỏi với mọi người nhé."

Hiện trưởng an tĩnh trở lại.

Các nam sinh đứng trên đài, mặt mang nụ cười mỉm chỉnh tề thống nhất: "Chào mọi người, chúng mình là thực tập sinh Cực hạn thần tượng, rất vui được gặp mọi người."

Lễ gặp mặt chia làm ban ngày và buổi tối, lễ gặp mặt ban ngày tổ chức trong cao ốc thương mại, cảm ơn, tương tác, ký tên, chụp ảnh, kéo gần khoảng cách với fans, lễ gặp mặt buổi tối có sân khấu có trình diễn có livestream, xem như một lần nữa kéo vote sau công diễn.

Giang Trạm không thể so với các thực tập sinh khác, là lần đầu tiên tham gia kiểu lễ gặp mặt gần gũi thế này, cảm thụ cực kỳ mới lạ.

Hắn đứng trên đài có thể thấy rõ từng gương mặt phía dưới, thể hội được sự nhiệt tình cháy bỏng của fans tại hiện trường một cách rõ ràng.

Hơn nữa mỗi lần đến lượt của hắn, dưới đài đều không hô tên của hắn, mà hô một tiếng đàn anh, trong lòng hắn liền cảm thấy thân thiết lắm.

Đáng tiếc thực tập sinh nhiều, thời gian cho lễ gặp mặt trực tiếp khá ngắn, thời gian được phân chia của mỗi thực tập sinh cũng không nhiều, sau khi chạy đúng quy trình cho cả đám, staff liền đem bàn trên sân khấu ráp lại thành một chiếc bàn dài lớn.

Nhóm thực tập sinh ngồi sau bàn, chuẩn bị đáp tạ kí tên và chụp ảnh.

Hiện trường ồn ào, fans xếp hàng, staff duy trì trật tự.

Lúc Giang Trạm ngồi xuống, Kỳ Yến ở bên cạnh nói: "Em toi rồi."

Giang Trạm nghiêng đầu: "Sao thế?"

Kỳ Yến che miệng: "Cái chữ của em ý, chó gặm."

Ngụy Tiểu Phi bên tay phải: "Em cũng toi rồi, em cũng chó gặm, chữ ký còn ổn, công ty từng cho luyện qua, chữ khác căn bản không được."

Kỳ Yến: "Chữ viết của em không chừng có thể làm em mất fans mất thôi."

Giang Trạm buồn cười nói: "Vậy tận lực không viết "To" ký."

Kỳ Yến: "Ký tên cảm ơn, fans yêu cầu mà cự tuyệt cũng sẽ mất fans đó."

Giang Trạm đùa giỡn: "Em trai bình hoa cho một dấu môi son, fans đã mất lập tức tăng trở lại."

Ngụy Tiểu Phi: "Em thì sao?"

Giang Trạm quay đầu: "Phi ca để lộ cơ bụng tạ tội, chẳng những sẽ không mất mà còn có thể tăng."

Ngụy Tiểu Phi che môi, thành khẩn nói: "Anh, giờ anh thật sự là càng ngày càng buông thả quá rồi đấy."

Kỳ Yến gật đầu, không sai.

Trạng thái của Giang Trạm càng ngày càng tốt mọi người thấy rõ như ban ngày, nhất là sau lần công diễn thứ ba, cái kiểu phấn chấn cùng bừa bãi này, quần áo đều không che đậy được, toàn bộ trong đáy mắt, trên mặt, trong khí chất.

Quá mức hấp dẫn người ta.

Giống như hắn trời sinh chính là nên được chú ý, nên trở thành tiêu điểm trong đám đông, người bên cạnh hắn cũng rất dễ dàng bị hắn hấp dẫn, cam chịu mà đem hắn trở thành "thủ lĩnh", nghe ý kiến của hắn.

Dùng tổng kết của Chân Triều Tịch thì là: Chưa phải C vị, mà hơn hẳn C vị.

Hôm nay ra ngoài, lúc sắp đến cao ốc, Giang Trạm đề nghị đi xem tường hoa.

Có thực tập sinh nói: "Không ổn đâu, lần trước bọn họ có người đi quay phim, tường hoa được fans làm cho, nghệ sĩ chụp một tấm đăng lên Weibo cảm tạ mà bị mắng rằng nịnh nọt fans."

Một thực tập sinh: "Đúng đấy, bây giờ còn có cách nói kiểu vậy nữa, lần trước em xem qua, thấy bảo nghệ sĩ dạo siêu thoại, lội xem bài fans rồi trả lời comment nhiều mấy câu, đều kêu là nịnh fans. Vẫn nên cẩn thận đi."

Giang Trạm ngồi đó cười, thoải mái nói: "Vậy nhảy trên sân khấu công diễn, đứng trên đài cười với fans, thì tính là cái gì?"

Thực tập sinh: "Nhưng mà. . . . . ."

Bành Tinh đột nhiên nói: "Anh ơi anh ở trên đài cười, là vì "nịnh" fans sao? Không phải vì Mentor Bách?"

Giang Trạm túm cái túi lên ném vào mặt cậu chàng.

Tới trước tòa cao ốc, Giang Trạm thật sự xuống xe đi đến đất trống trước tòa nhà xem tường hoa.

Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị xuống xe, nhóm thực tập sinh toàn bộ nhìn hắn, không ai theo, lúc hắn xuống xe, Kỳ Yến, Ngụy Tiểu Phi, mấy nam sinh đều đứng dậy theo.

Nhìn từ cửa kính xe ra, Giang Trạm để lại một bóng lưng, người đã đi về phía tường hoa rồi.

Còn có người đang thảo luận:

"Thích hợp sao?"

"Không biết nữa."

"Chúng ta đi không?"

Có người lắc đầu: "Không biết."

Có người nói: "Ôi tôi hơi muốn đi rồi đấy."

"Tôi cũng vậy."

"Hay là đi theo xem thử đi, xem thử cũng chẳng sao."

Cả một xe nam sinh đi xuống hết.

Tới chỗ tường hoa nhìn một cái, tất cả "OA" thành tiếng.

Quá đẹp quá dụng tâm quá tinh xảo luôn!

18 thực tập sinh, ai cũng có tường hoa, chia ra làm hai mặt bên của quảng trường cạnh cao ốc.

Vì có chút phân chia, mười tám mặt tường hoa có các loại màu sắc chủ đề, màu sắc chủ đề tương ứng với màu sắc hoa tươi và bối cảnh trang trí.

Các nam sinh vừa rồi trên xe còn nói không xuống xem thử, đến khi xuống đến tường hoa bên này rồi, toàn bộ đã quên hết mình từng nói cái gì, tìm được tường hoa thuộc về chính mình chăm chú ngắm nhìn, nhìn không đủ, còn cầm di động chụp, chụp tường hoa không đủ, còn quay lưng về tường hoa giơ di động lên chụp tấm ảnh.

Nói đùa, đây là tường hoa sao? Đây là tâm ý, là sự khẳng định đối với mình của fans, là vinh dự thuộc về chính mình!

Ai nhìn được mà không vui vẻ? Ai nhìn xong còn có thể tâm lặng như nước không có phản ứng?

Giang Trạm cũng tìm được tường hoa của mình, ở phía trước nhất, một mặt thật lớn, dựa vào bức tường kính của một bên cao ốc, hướng về ánh mặt trời.

Ảnh nền của tường hoa là ảnh chụp hắn khi công diễn , tường hoa lấy tường vi làm hoa chủ đạo, tú cầu màu lam trang trí, tươi mát tự nhiên.

Giang Trạm nhìn tường hoa, thấy những bông hoa tươi đón ánh mặt trời này, một luồng sức mạnh bồng bột xông thẳng về phế phủ, đem nội tâm ấm áp biến trở thành cực kỳ nóng bỏng.

Thứ này làm hắn nhớ tới thời điểm khi còn ở nước ngoài, vào thời khắc gian nan nhất, cũng là một nhóm fangirl bầu bạn, an ủi khoảng thời gian mục nát nhất ấy.

Mặt hướng tường hoa, Giang Trạm nở nụ cười, giơ di động lên, chọn góc độ chụp mấy tấm, lại xoay người đưa lưng lại, đem cả người cả tường hoa tự chụp vài tấm.

Bành Tinh chạy tới, đề nghị: "Hay là chúng ta chụp tấm cả nhóm đi?"

Giang Trạm nghĩ nghĩ: "Đều tới đây, quay cái video."

Vì thế mọi người đứng ở trung tâm quảng trưởng nơi tường hoa vây quanh, Giang Trạm giơ di động đứng đằng trước nhất, các nam sinh khác chen xung quanh hắn, đằng sau, đều tự tìm chỗ trống góc trống.

Giang Trạm nhìn màn hình di động, hỏi phía sau: "Xong chưa?"

Chúng nam sinh: "Xong rồi!"

Giang Trạm ấn quay video: "Nhìn ống kính, đều nhìn ống kính."

Vừa nói, vừa giơ di động, chậm rãi xoay tại chỗ 360 độ, các nam sinh đằng sau hắn như cái đuôi vậy, cũng xoay tròn theo hắn, từ bức tường hoa thứ nhất quay tới tường hoa cuối cùng, lại quay trở về chỗ cũ.

Từ Bồi Bồi: "Có phải nói gì không?"

Trình Thần: "Cảm ơn đi."

Giang Trạm nâng tay, vẫy vẫy tay với di động: "Vui lắm, cảm ơn mọi người nha."

Các nam sinh phía sau: "Cảm ơn mọi người!"

Đây chính là lý do vì sao 18 nam sinh cuối cùng sát nút giờ mới tới hiện trường lễ gặp mặt.

Fans của khi đó còn chưa hề biết gì cả, tất cả xếp hàng chờ ký tên.

Tầm mắt Trình Thần lướt qua mấy nam sinh, ra hiệu cho Giang Trạm: "Đợi lát nữa gửi ảnh cho em."

Giang Trạm gật đầu.

Mấy nam sinh khác: "Em cũng muốn."

Giang Trạm: "Được."

Fans xếp hàng:

"Họ đang nói gì thế? Ảnh chụp gì?"

"Không biết nữa."

"Có thể là chụp tường hoa trước tòa nhà hay không?"

"Chắc không đâu, sát giờ mới đến nơi chắc là trên đường vội lắm, có trông thấy được không cũng khó nói."

"Tiếc quá đi."

"Không có gì đáng tiếc cả, tường hoa là thể diện của mọi nhà, đập tiền cho thể diện nhóc con nhà mình, tỷ tỷ mọi nhà đều rất vui vẻ."

Xếp hàng ký tên.

Lễ gặp mặt nho nhỏ như thế này nhân số đều không nhiều lắm, thế nên fans sẽ muốn mỗi một thực tập sinh đều ký lên, thời điểm ký tên còn có thể ngắm idol vài cái ở khoảng cách gần gũi, lại chụp ảnh nữa, quà tặng mang theo chưa giao cho staff lúc này cũng có thể tự mình tặng tận tay.

Giang Trạm lần đầu tiên tham gia lễ gặp mặt, lần đầu tiên ký tên, lần đầu tiên chụp ảnh chung với fans, lần đầu tiên mặt đối mặt nhận quà, cái gì cũng là lần đầu tiên.

Trải nghiệm và cảm xúc đều quá đỗi mới mẻ.

Mãi cho tới khi có một fan đi tới trước mặt, vào lúc hắn đang ký tên đưa lên một cuốn .

Fan ngại ngùng mà không mất hăng hái: "Đàn anh à, sang năm em thi lên cao học, có thể ký tên khai quang lên sách giúp em, lấy làm đảm bảo cho em thi lên cao học thành công được không?"

Kỳ Yến với Ngụy Tiểu Phi ký tên cho fans ở bên cạnh ngẩng đầu, con mắt đều trợn hết cả lên.

Còn có thể như vậy?

Giang Trạm ký tên trên cuốn sổ nhỏ xong, tiếp nhận , dở khóc dở cười, cũng thật thà nói: "Ký không thành vấn đề, nhưng mà anh chưa từng thi thạc sĩ, quang này chưa chắc đã khai được đâu nhé."

Cô gái lấy từ trong balo ra một quyển : "Không sao ạ, đàn anh anh ký đi, ở đây em còn một quyển nữa, quyển này đảm bảo anh có thể khai quang nè."

Xung quanh bất kể là thực tập sinh hay fans tất cả đều cười váng lên.

Đều là fangirl, cô gái à sao cậu có thể xuất sắc như vậy! Sao tôi không nghĩ đến chuyện mang cuốn sách đi xin đàn anh ký tên, thuận tiện khai quang đảm bảo cho bài vở nhỉ! ?

Một màn này vừa vặn được ống kính VJ ghi lại.

Buổi tối, lễ gặp mặt đổi thành sân khấu tại trường quay.

MC vẫn là người ban ngày.

Đến thời gian cá nhân của Giang Trạm, MC cố ý cue đến vụ ký tên khai quang hồi chiều, cười hỏi Giang Trạm: "Bạn còn có nghiệp vụ này nữa ư? Đã từng đảm bảo được sao?"

Giang Trạm còn rất nghiêm túc nói: "Không đảm bảo được. Tìm Vương Hậu Hùng, Tiết Kim Tinh, Khúc Nhất Tuyến* ký tên cũng vô dụng, huống chi tìm tôi. Mọi người đọc sách chăm chỉ, đừng mê tín."

*Đều là tên tác giả/nhà xuất bản nổi tiếng về sách giáo dục, bộ đề luyện thi v.v... bên TQ.

Vào đêm hôm đó, # Giang Trạm khai quang bảo đảm bài vở # liền thành hotsearch.

Trong Weibo hotsearch, tên của Giang Trạm cùng Vương Hậu Hùng liên hệ cùng một chỗ.

Không chỉ có như vậy, 18 thực tập sinh bên Giang Trạm còn cùng nhau đăng lên Weibo ảnh chụp tường hoa, cảm tạ các fans.

Weibo Giang Trạm chẳng những đăng ảnh chụp tường hoa, còn đăng cả video tường hoa của cả team.

Trong video, 18 thực tập sinh ghé lại cùng nhau, góc nhìn video chậm rãi chuyển động, sau lưng là tường hoa mà các fandom đã chuẩn bị, cuối video, Giang Trạm vẫy vẫy tay với màn ảnh, tất cả các thực tập sinh đồng thời hô lên: Cảm ơn mọi người.

Một người đăng ảnh chụp tường hoa còn có thể bị nói rằng nịnh fans, tất cả các thực tập sinh một nhóm trong lễ gặp mặt đều cùng nhau đăng, còn đăng cả video cảm tạ fans nữa, nào có chỗ để nói gì mà nịnh fans, chỉ riêng đoàn hồn cùng khung của 18 người này thôi đã làm cho các cô gái theo đuổi thần tượng nước mắt lưng tròng rồi.

*đoàn hồn= linh hồn đoàn đội

Nhóm nhãi con cùng nhau yêu thương fans cảm tạ fans, mấy nhãi con quan hệ thật sự tốt quá!

Nhóm nhãi con cố lên! ! Tỷ tỷ mọi nhà đưa các cậu cùng nhau xông lên!

Đại sảnh chờ máy bay thành phố A - thành phố S, Sở Mẫn đeo khẩu trang lướt đến hotsearch của Giang Trạm, lại lướt đến "Tường hoa đoàn hồn", sống không còn gì luyến tiếc mà lắc lắc đầu, cầm điện thoại đưa sang cho Kim Lục Tiêu bên cạnh.

Kim Lục Tiêu đẩy điện thoại trở về, bận rộn một ngày còn phải đuổi máy bay, toàn thân mệt mỏi, cũng cùng một dạng không còn gì luyến tiếc: "Tôi có di động, thấy rồi."

Sở Mẫn than: "Quả nhiên, vẫn nên cùng Giang Trạm một nhóm."

Kim Lục Tiêu than theo: " "Tường hoa đoàn hồn", tôi phục rồi, thật sự. Đoàn đội marketing của công ty giải trí gặp Giang Trạm cũng phải gọi tiếng ba."

Sở Mẫn: "Trận chung kết tôi muốn cùng một nhóm với ba Giang."

Kim Lục Tiêu: "Tôi cũng muốn."

Thành phố A, nhóm thực tập sinh đã bận rộn cả một ngày trở về ký túc xá, lúc này mới có thời gian bóc lễ vật fans tặng, thư tay, cùng với hộp quà từ các fandom thực tập sinh.

Ký túc của Giang Trạm, Tùng Vũ và Chân Triều Tịch còn chưa trở về từ thành phố S.

Giang Trạm đi rửa mặt, Ngụy Tiểu Phi đang bóc hộp quà thực tập sinh, hộp quà tặng từ fans các thực tập sinh khác đều trung quy trung củ, giữ vững được thể diện cơ bản cần có, đều là lễ vật nho nhỏ cùng một vài vật dụng thường ngày hàng hiệu, đợi cho tới lượt hộp quà nhà Trạng Nguyên--

Tai nghe không dây, đồ bảo hộ hàng hiệu, kính râm hàng hiệu, cục sạc, sản phẩm chăm sóc da sang chảnh. . . . .

Đậu má, thế này cũng quá sang chảnh rồi.

Duy nhất không sang là một món đồ trang trí chìa khóa hình áo bóng rổ.

Ngụy Tiểu Phi nhấc móc trang trí chìa khóa lên, nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút là lạ.

Thứ này xuất hiện trong hộp quà thực tập sinh sang xịn như này, có phải là không ăn nhập cho lắm không?

Giang Trạm đi ra từ phòng vệ sinh.

Ngụy Tiểu Phi giơ cái đồ trang trí hình áo bóng rổ lên: "Anh, anh xem này."

Giang Trạm rút mấy tờ khăn giấy ra lau mặt, nhìn sang: "Cái gì?"

Ngụy Tiểu Phi: "Đồ trong hộp quà thực tập sinh mà fans nhà anh tặng đó, lúc trước có phải anh thường mặc áo chơi bóng số 1 màu vàng không? Móc trang trí chìa khóa này là sở thích của anh à?"

Giang Trạm khựng lại, đi qua đó, nhận lấy cái móc trang trí chìa khóa.

Số 1, áo chơi bóng màu vàng.

Lại nhìn về phía hộp quà mùi tiền ngút trời mà Ngụy Tiểu Phi mở ra.

Giang Trạm đột nhiên hừ cười ra tiếng, than nhẹ lắc đầu.

Tống thiếu gia không hổ là Tống thiếu gia.