Chương 93

3124 Chữ Cài Đặt
Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

Chương 93



Chương 93

#Chung kết Cực hạn thần tượng#

#E-Win#

#Ánh mắt của Bách Thiên Hành#

#Giang Trạm đạt C-vị#

#Kim Lục Tiêu thuốc nhỏ mắt#

#Chân Triều Tịch vị trí số 12#

* * *

Chú định hotsearch tối nay trên WeiBo khẳng định sẽ rất náo nhiệt, với sự lan tỏa rộng rãi của trận chung kết, E-Win debut liền thành ngôi sao mới trong làn giải trí, ratting của trận chung kết chính là một dấu chấm đẹp của sự kết thúc của Cực hạn thần tượng.

Tại trường quay sau khi phát sóng trực tiếp đã kết thúc thì tại khán đài mội người vẫn còn reo hò mãi "E-Win! E-Win! E-Win!", đánh call thật lâu cũng không ngừng.

Mười một người đã xác định debut và hơn chục thanh niên nữa không debut ôm nhau thành một đoàn, khuyến khích cổ vũ, an ủi lẫn nhau.

Từ Bồi Bồi ở dưới sân khấu khóc đủ rồi cho nên lên sân khấu cũng không lại khóc nă, àm ngược lại người khóc tới rối tinh rối mù là người xếp hạng thứ mười hai Chân Triều Tịch.

Chân Triều Tịch vừa khóc lại vừa cười, ôm chầm lấy mọi người miệng vẫn luôn thì thầm: "Trình Thần đâu, người khác nữa đâu, tôi muốn dùng búa đập chết cậu ấy."

Trình Thần chen qua cùng cậu ấy ôm nhau: "Tôi đây, tôi đây, Triều Tịch ca ca, dùng búa đập tôi đi, dùng sức mà đập."

Chân Triều Tịch khóc rất thảm, ôm Trình Thần thật chặt: "Tôi, mẹ nói, rất tức giận a."

Trình Thần xoa xoa lưng dỗ dành cậu ấy: "Được được được, không giận không giận, giận thì xả hết lên tôi này."

Chân Triều Tịch: "Tưởng tượng đến chuyện cậu sẽ thay thế tôi cùng Trạm ca, Tiểu Phi, Tùng Vũ chugn một phòng ngủ, tôi liền muốn đánh thật mạnh vào cái đầu chó của cậu."

Giang Trạm, Ngụy Tiểu Phi cùng Tùng Vũ đang đứng một bên, khi nghe xong lời này liền tiến lên mà ôm thật chặt Chân Triều Tịch kẹp Trình Thần ở giữa biến hắn thành một cái bánh nhân thịt, hắn ngày càng không thở được nên liền nói: "Khoan khoan, từ từ để tôi thở một chút! Các cậu muốn siết chết tôi rồi cướp vị trí debut của tôi sao hả!"

Trường quay ầm ỉ nhưng không náo loạn, hơn ba giờ phát sóng cuối cùng cũng kết thúc trước 12h đêm.

Ở khán đài fans vẫn tưng bừng mà đánh call cho nhóm mới, các thực tập sinh đã bị loại trước đó cũng lên sân khấu chúc mừng, mọi người tụ tập cùng nhau nói chuyện, tại hàng ghế của khách mời các vị khách quý cũng đang cùng nhau tán gẫu, phía cố vấn thì Đan Hách cùng Đồng Nhận Ngôn vay quanh Bách Thiên Hành cùng nhau trò chuyện.

Đạo diễn cũng không tuyên bố giải tán, trận chung kết tuy đã kết thúc nhưng sự vui vẻ cùng phấn khích của mọi người vẫn còn kéo dài.

Toàn bộ trường quay chỉ có Chung Trì cùng Diêu Ngọc Phi là điệu thấp mà yên lặng đi xuống sân khấu.

Chung Trì vừa đi vừa khóc, sắc mặt Diêu Ngọc Phi thì cực kỳ kém, họ cùng với đám đông đang reo hò này quả thật không hợp nhau. Sự khác biệt của họ chính là Chung Trì thì vội vả mà đi không hề cảm nhận được một chút vui vẻ nào, còn Diêu Ngọc Phi trước khi đi còn quay đầu lại từ xa xa mà nhìn khắp trường quay một lần.

Nhìn Tống Hữu ở vị trí khách mời, Bách Thiên Hành ở chổ ngồi của cố vấn, Giang Trạm trên sân khấu chính.

Những thân ảnh quen thuộc này tụ lại cùng nhau làm măt Diêu Ngọc Phi cay xé đau đớn tới từng sợi dây thần kinh, từ đáy lòng cậu ta ghen tị đến phát cuồng, nhưng rất nhanh lý trí đã thanh tỉnh đột nhiên liền thấy hối hận.

Rất nhiều năm về trước cậu ta cũng ở trong góc mà nhìn trộm những con người kiêu ngạo như ánh mặt trời, tự tin cùng mạnh mẽ này, nhiều năm về sau cậu ta lại làm điều tương tự.

Nhưng khí đó cậu ta rõ ràng có thể đi về phía những người này, chạm tay vào thứ ánh sáng đẹp đẽ đó.

Chính Giang Trạm đã cho cậu ta cơ hội, còn là cho rất rất nhiều lần.

Diêu Ngọc Phi thất hồn lạc phách mà bước đi.

Trong trường quay ca khúc chủ đề «Show me» của Cực hạn thần tượng đột nhiên vang lên.

Nhung Bối Bối khoác áo khoác cầm micro đứng trên sân khấu và nói: "Show me! Show me!"

Fans tại trường quay: "Show me! Show me!"

Mic tại trường quay đã được mở hết lên, mọi người cùng hát "show me, show me", không khí tại trường quay dường như lại bắt đầu high lên.

Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách vốn đang thẩm vấn Bách Thiên Hành xem hắn có thật sự là cùng Giang Trạm có cái gì đó hay không, nhưng khí tiếng nhạc vừa vang lên thì đều quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Đồng Nhận Ngôn: "Thực tập sinh đợt này rất thú vị nha, còn rất gắn kết nữa."

Đan Hách: "Lúc tường hoa lên hotsearch không phải đã sớm nói rồi sao, linh hồn của nhóm a."

Bách Thiên Hành ngồi đó chỉ cười không nói, mắt nhìn về sân khấu.

Đan Hách kề sát vào, đại lão gia không nói giảm nói tránh mà trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu chính là thích Giang Trạm đi?"

Bách Thiên Hành đứng lên.

Lúc này mọi người đang high cùng «Show me» cho nên không ai chú ý phía bên này, hắn đứng lên cũng không gây động tĩnh nào.

Sau khi đứng lên thay vì trả lời Hách gia thì hắn hướng ánh mắt về phía chổ ngồi của khách mời liếc qua một cái. Vừa hay Tống Hữu cũng nhìn qua đây.

Bách Thiên Hành cách một khoảng cách xa xa mà nhướng mày với Tống Hữu, Tống Hữu theo thói quen mà liếc mắt một cái đột nhiên dừng lại mà trừng to mắt: Lấy hiểu biết của hắn với Bách Thiên Hành, hiện tại không việc gì thì nhìn hắn làm gì? Làm gì?

Tống Hữu: Dám làm bậy trước mặt lão tử! Cậu thử động thủ một chút xem xem! Vừa rồi ở trên sân khấu còn ôm chưa đả sao? Ngại điên chưa đủ đúng không?

Bách Thiên Hành hướng hắn mà cười một nụ cười đầy khinh thường, sau đó đi thẳng lên sân khấu chính: Sợ cái gì, dù sau cũng có đại cữu tử là cậu đây che chở.

Tống Hữu: !

Bách Thiên Hành đang lúc «Show me» vang lên mà đi thẳng lên sân khấu, mục tiêu của hắn quá rõ ràng, thế cho nên chỉ vừa đi có vài bước thì tiếng hét từ khán đài đã vang lên bốn phía.

Bách Thiên Hành! Bách Thiên Hành! Hắn đi lên sân khấu chính! Sân khấu chính!

Trên sân khấu chính Giang Trạm đang cùng các thực tập sinh khác hát «Show me», tầm mắt vừa ngước lên đã thấy được Bách Thiên Hành.

Y cho rằng Bách Thiên Hành là có chuyện muốn nói với y cho nên đưa micro cho thực tập sinh bên cạnh rồi mới đi lại hướng của Bách Thiên Hành, vừa tới gần Bách Thiên Hành liền ôm lấy y.

Khán đài: "Aaaaaaaaaa!"

Tống Hữu ở hàng ghế của khách mời: Chó Bách cái tên súc sinh này!

Đêm khuya cùng với Cực hạn thần tượng lên hotsearch rất nhiều thì những vẫn đề chi tiết trong trận chung kết cũng được bàn luận rất sôi nổi.

«Cái ánh mắt này của Bách Thiên Hành rốt cuộc có phải là tình yêu hay không? »

«Mẹ Bách còn chính miệng gọi là con trai bảo bối, cảm tình của Bách Thiên Hành và Giang Trạm quả thật quá tốt đi! »

«Chung kết Cực hạn thần tượng, người khác thì vui mừng vì được debut còn Bách Thiên Hành thì không cần phải rén nữa rồi! »

«Tới mẹ ruột cũng thỉnh xuất hiện rồi, rốt cuộc Bách Thiên Hành phải thích tới mức nào chứ? »

«Một cái ôm trên đường hoa, Tuyệt Mỹ là vĩnh hằng! »

Cùng với WeiBo thfi trên diễn đàn tâm điểm chú ý của các cô gái cũng là Bách Thiên Hành và Giang Trạm.

Từ ánh mắt ôn nhu của Bách Thiên Hành đến VCR của mẹ Bách, từ VCR phân tích tới cái nhìn đối diện của hai người trên đường hoa, rồi đến cái ôm đầu tiên, ôm thứ hai, thậm chí là nắm tay.

Cắt xẻ trực tiếp;

[Ánh mắt ôn nhu như cá mập của Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nếu tôi cũng được nhìn như vậy tôi liền lấy xe RV của mình gả qua ngay.]

[Trước kia có một fans bự lên hotsearch đó, không phải lúc đó cô ấy cũng đã từng phân tích, hoài nghi rằng Bách Thiên Hành về nước tham gia Cực hạn thần tượng là vì Giang Trạm sao? Trước kia tôi còn cảm thấy cô ấy nói hươu nói vượn hiện tại liền cảm thấy có chút đúng nha.]

[Tuyệt Mỹ mà còn cần thảo luận là real hay không real nữa hả? CP nhà người ta thì còn có chuyện tạo hint này kia, còn CP nhà này thì mẹ ruột trực tiếp lên VCR gọi con trai bảo bối. Mẹ nó lần đầu tiên tôi đẩy thuyền mà đẩy tới mãnh liệt như vậy.]

[Cái ôm đầu tiên mà Bách Thiên Hành ôm Giang Trạm hình như có nói gì đó với cậu ấy thì phải? Máy quay lia quá nhanh tôi không thấy rõ, nhưng mà sau cái câu nói kia thì hốc mắt Giang Trạm liền đỏ.]

[Các người bị sao thế này? Nếu là CP nhà khác thì không phải liền XX và XXX là thật sao, sao tới Tuyệt Mỹ liền ở đó mà thảo luận mà suy đoán? Thảo luận cái rắm! Liền trực tiếp đẩy thuyền cho tôi!]

[Trận chung kết hôm nay quá tuyệt, đoạn đi trên đường hoa của Giang Trạm hẳn phải đưa vào lịch sử phát triển CP trong nước mới được!]

[Mọi người ơi, bình thường không phải khi có một topic vừa ra thì các người liền nói "Tôi có bạn..", bạn của các người hôm nay đi đau hết rồi? Bạn của các người hôm nay không ở trường quay hủm? Tình huống tại trường quay thế nào tới giờ còn chưa được ai khui ra đâu!]

[Vì sao không ai phân tích bào hát «Song of Pig» của Giang Trạm vậy cà? Lúc Giang Trạm hát heo nụ cười đầu sủng nịnh của Bách Thiên Hành chưa đủ khóa chết các người sao? Lúc tôi làm nũng gọi bạn trai tôi là heo, thì bạn trai tôi cũng cười với tôi như vậy!]

[Tôi mặc kệ! Mặc kệ! Đường này dù sao tôi vẫn sẽ cắn! Đoạn đường hoa này tôi có thể cắn 300 năm!]

Trong vòng quay của những bình luận thì có một topic mới xuất hiện..

[Đầu tiên tôi xin thanh minh một chút, thật sự là bạn của chủ thớt có mặt tại trường quay chứ không phải chủ thớt, nội dung dưới đây là do bạn của chủ thớt kể lại cho chủ thoét, sau đó chủ thớt tổng hợp lại. Đương nhiên sẽ có một số sai lệch nho nhỏ, nhưng đảm bảo tất cả đều là thật.

Thứ nhất: Sau khi trận chung kết kết thúc, không có trực tiếp giải tán, E-Win cùng những thực tập sinh không được debut lần này đều ở trên sân khấu chính, họ hát và biểu diễn «Show me» ở khán giả và người dưới sân khấu thưởng thức, không khí bị đẩy lên cực high, hồn của nhóm không phải là thổi phồng.

Thứ hai: Lúc hát «Show me» Bách Thiên Hành từ chổ ngồi của cố vấn mà đi lên sân khấu chính, lại ôm Giang Trạm. Các muội muội tại trường quay như muốn điên luôn, kêu đến khàn cả giọng, tuyệt đối không phải là đùa. Mọi người ở trường quay cảm giác được Bách Thiên Hành đối với Giang Trạm tuyệt đối không bình thường, xem phát sóng trực tiếp thông qua màn ảnh nhỏ thì còn có thể nói là tình cảm anh em bạn bè, nhưng người ở trường quay liếc mắt một cái liền nhìn ra chân ái. Tuyệt đối là chân ái!]

Bình luận:

[Còn có màn thứ ba, a phi, ôm? ]

[Đều là khán giải nhưng sao tôi lại cắn ít đường như vậy chứ? ]

[Tôi cũng muốn xem E-Win hát «Show me», họ khi nào mới chính thức biểu diễn vạy cà? ]

[Tuyệt Mỹ cho dù là tình bạn, tình yêu, hay CP thì đều rất tốt để đu, Giang Trạm rất tốt, Bách Thiên Hành cũng rất tốt.]

Ở Cực hạn thần tượng sau khi trận chung kết kết thúc thì còn một bữa tiệc liên hoan.

Trong tiệc có rất nhiều người đều đã uống say, Tề Manh ôm một chai rượu màu đỏ lôi kéo Giang Trạm, xúc động mà nói: "Chú đã nói rồi mà, có phải không, chú dá nói con nhất định hồng, là nhất định hồng, con nhìn xem, có đúng không?"

Giang Trạm: "Đúng đúng đúng, Manh Manh thúc đưa rượu cho con, đừng uống nữa, đợi lát nữa con gọi người lái xe đưa chú về."

Tề Manh lắc lắc thân hình cường trán của mình, thực hiện một bước Lăng Ba Vi Bộ: "Chú không có say!"

Giang Trạm cầm lấy rượu trong tay hắn: "Được được, chú không có say."

Dỗ Tề Manh xong rồi lại tới Đồng Nhận Ngôn.

Đồng Nhận Ngôn đứng bên cạnh Giang Trạm, nắm lấy vai y nói chân thành: "Kiềm chế một chút."

Giang Trạm: "?"

Đồng Nhận Ngôn uống say đến đỏ bừng mặt, dựa sát vào thấp giọng nói: "Tôi nói cho cậu biết đừng dễ dàng đồng ý, không được dễ dàn mềm lòng, đàn ông một khi có cơ hội liền giống như cái động không đáy, cẩn thận một chút một khi bị ném vào đó liền không thể thoát ra được."

Vừa nói hắn vừa ợ một cái: "Huống chi cậu chỉ cần rơi xuống một cái thì sẽ có tên khốn họ Bách kéo chân của cậu."

Giang Trạm: "..."

Đồng Nhận Ngôn: "Tự giải quyết cho tốt nha, anh bạn nhỏ."

Giang Trạm là C-vị của E-Win kiêm luôn trưởng nhóm, trong bữa tiệc y gặp hết lãnh đạo này lại tới lãnh đạo khác, lại nghe xong hết hàng loạt lời động viên, cổ vũ, bận rộn tới mức không được ngơi nghỉ. Thật vất vả mới ngồi xuống bàn của E-Win thì đồng đội liền kéo đến.

Tùng Vũ: "Lên ký túc xá làm một nồi lẩu đi?"

Trình Thần: "Hiện tại không có cơm hộp, không có đồ ăn a."

Ngụy Tiểu Phi: "Bồi ca sớm đã nhwof người đại diện của anh ấy mua lẩu giùm rồi."

Tưởng Đại Chu: "Ăn ăn ăn, chừa bụng chừa bụng, chút còn ăn lẩu."

Giang Trạm lấy đũa gấp đồ ăn: "Được."

Phí Hải: "Tôi vài group hỏi một chút xem có bao nhiêu người tham gia." Nói xong liền lấy điện thoại ra, rồi lại kề sát vào người Giang Trạm: "Bách lão sư có đến không?"

E-Win: "Đừng cắn!"

Phí Hải giật cả mình: "Ờ ờ."

Đêm đến có khoảng hơn 40 thực tấp inh cùng nhau ăn lẩu ở ký túc xá, mọi người rắp bàn lại làm thành một bàn lẩu dài, cùng nhau ăn rất vui vẻ.

Mọi người nói nói cười cười, cùng nhau nói về mấy chuyện thú vị khi còn huấn luyện, nói một hồi liền nói tới sau khi bị loại đã phát triển thế nào, khoát lác ồn ào một chút.

Từ hai giờ sáng ăn cho tới bốn giờ, ăn từ lúc đêm muộn cho tới trời hửng sáng.

Cái nóng của nồi lẩu tan dần, sự ồn ào náu nhiệt trong ký túc xá cũng dần dần hạ xuống.

Có người tự mình rời đi, có người bị trợ lý cùng người đại diện xách đi, có người dựa vào bàn ngủ một chút, có người trực tiếp lêm lầu mà ngủ.

Bốn người Giang Trạm liền trở về phòng ngủ, vừa vào cửa quơ tay một cái Chân Triều Tịch đã nước mắt nước mũi tèm lem.

Tùng Vũ định nói gì nhưng bị Chân Triều Tịch giành trước: "Không việc gì, không việc gì."

Chân Triều Tịch: "Ngủ đi, đều ngủ một lát, hưởng thụ cảm giác cuối cùng này."

Phòng ngủ yên tĩnh, ánh sáng ban mai đã chiếu len lõi vào trong khe hỏe của màn.

Giang Trạm chỉ ngủ nhẹ vừa mở mắt vừa đúng 7h.

Ba người còn lại vẫn còn ngủ, y không tiếng động mà rời giường, rửa mặt thay quần áo sau đó ra khỏi cửa.

Trong nhà ăn phần lẩu thừa hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế cũng đã sắp gọn gàng chỉnh tề.

Như thể hôm nay chỉ là một ngày tập luyện bình thường như những ngày trong bốn tháng qua.

Vẫn còn có bữa sáng, vẫn còn có dì Ấm Sành Canh đứng phía sau cửa sổ, vẫn có Bách Thiên Hành đang ngồi đấy uống ba muỗng canh.

Giang Trạm ngồi xuống khoanh tay đặt trên mép bàn.

Bách Thiên Hành đang uống canh thuận miệng hỏi: "Sau không ngủ thêm một chút nữa?"

Giang Trạm: "Bách lão sư hôm qua uống rượu sao?"

Bách Thiên Hành: "Không uống."

Giang Trạm: "Hủm."

Bách Thiên Hành buông muỗng xuống, lấy khăn giấy lau tay, nâng tầm mắt lên: "Cậu mời gọi tôi là cái gì?"

Giang Trạm cụp mắt xuống liếc thấy đồng hồ đeo tay nhưng không thấy đuôi giới, ngước mắt lên, mím môi cười, dùng vẻ mặt thành khẩn mà đưa ra ý kiến: "Bách Thiên Hành, hôm nay mới là ngày đầu tiên, không cần vội vàng tìm chuyện dỗi nhau."