Chương 84

2968 Chữ Cài Đặt
Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

Chương 84



Chương 84

Video vừa đàn vừa hát «Rất nhớ người» của Giang Trạm là do Bách Thiên Hành cầm điện thoại ngồi ở sô pha phía đối diện quay lại.

Thanh niên vừa tập trung vừa thoải mái mà đàn ukulele, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà gảy dây đàn, giọng hát giống như người vậy vừa sạch sẽ vừa trong trẻo. Chân trần, ngồi xếp bằng lại thêm mặc quần áo ở nhà càng thêm mấy phần tùy ý, bản tình ca được thu vào đêm nay giống như là một ý nghĩ bất chợt thôi vậy.

Cứ để người bên ngòi đồn thổi, muốn thêm mắm dặm muối thì tùy ý, bốn bức tường, một giai điệu, y tự hát lên bản tình ca nho nhỏ của mình.

Không có người nào bị đánh bại, không có người nào sẽ từ bỏ. Sau một đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thì chỉ có càng trở nên kiên định, càng mạnh mẽ hơn thôi.

Tựa như lũy tre trên núi sau trận mưa to, sấm to gió lớn cũng chỉ là một đoạn nhạc đạo để động thổ, núi chỉ có thể im lìm nhìn từng tán tre mới vươn lên mạnh mẽ hơn sau một đêm mưa.

Giang Trạm cũng giống như lũy tre đó vậy.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, tinh thần liền được lấy lại, làm việc càng hăng hái hơn.

Bách Thiên Hành cảm nhận được rất rõ, tốc độ điều chỉnh của Giang Trạm thật sự quá nhanh, hiệu suất quá cao, hắn có chút kinh ngạc nhưng từ sâu trong lòng hắn rất rõ, đây mới là hình mẫu nguyên bản của Giang Trạm.

Sâu trong tim y vốn dĩ có rất nhiều năng lượng, kiêu ngạo từ khi mới xuất hiện trên cuộc đời này, cho nên y sẽ không chịu thua, y không thích thua, chỉ cần có một chút cơ hội y sẽ chiến đấu hết mình.

Bất luận là thời khắc nào y đều có thể lấy ra được thái độ tích cực, điểm này cũng là một trong những điểm mà Bách Thiên Hành trước đó rất mê mẩn, hiện tại hình ảnh đó lại tái hiện hắn thật sự rất muốn ôm hôn một chút.

Ai lại không yêu một chàng trai như thế.

Nhưng Giang Trạm lúc này so với trước kia không giống nhau.

Lúc y hát «Rất nhớ người» trên người y liền mang theo chút ôn như cùng lười biếng, khí chất này trong video sẽ không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn trực tiếp bằng mắt thường.

Ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống hàng mi của y tạo thành một cái bóng in dưới mí mắt, cổ tay mềm mại trắng nõn đung đưa theo nhịp điệu trên dây đàn.

Trong tiếng hát, Bách Thiên Hành một lần nữa nhớ về mẹ Giang.

Bó hoa ở cửa sổ sát đất vẫn còn, mẹ Giang đưa lưng về phía phòng, ngồi trước cửa sổ tay ôm một cây ghi-ta cổ điển, âm thanh của bài hát «Lâu đài trên mây» vang lên vừa hay vừa kỳ ảo.

Giang Trạm lúc thiếu niên: "Mẹ ơi, đổi cho Bách Thiên Hành một bài khác đi."

Mẹ Giang quay đầu lại: "Thiên Hành muốn nghe bài nào?"

Giang Trạm lúc thiếu niên: "Hát «ShukBeta» cho cậu ấy đi mẹ."

Mẹ Giang cười: "Đừng nháo."

"Bách Thiên Hành, tôi không có nhà."

Bàn tay cầm điện thoại của Bách Thiên Hành cơ hồ không kiềm chế được, trong lòng hắn có vô vàng cảm xúc, chúng yên lặng mà khuấy động tâm trí hắn, lý trí của hắn nhiều lần sụp đổ rồi lại được trùng kiến lại.

Cuối cùng, tất cả đều sụp đổ.

Hắn đổi tay cầm điện thoại sau cho thật ổn định, sau khi Giang Trạm hát xong câu cuối cùng "Anh nhớ em rất nhiều" thì hắn buông điện thoại xuống, vỗ tay sau đó như thường lệ mà hỏi: "Cậu học bao lâu rồi?"

Giang Trạm đặt ukulele ở giữa hai chân, ngã người ra sau, vươn vai: "Bớt thời gian cùng Trình Thần học, chắc tầm ba bốn ngày gì đó."

Bách Thiên Hành đưa điện thoại qua cho y xem thử video vừa quay: "Dự định dùng ở trận chung kết sao?"

Giang Trạm xem video trên điện thoại, chuẩn bị đăng lên WeiBo: "Ừm."

Bách Thiên Hành: "Vậy đăng lên WeiBo rồi thì trận chung kết không thể dùng nữa rồi."

Giang Trạm giương mắt, thở dài: "Đúng vậy, không dùng được. Phần solo cuối cùng còn chưa lên kết hoạch trước nữa." Cười: "Hay là Bách lão sư ngồi ở sân khấu phụ, giúp đỡ tôi một lần nữa đi?"

Bách Thiên Hành nhìn y chằm chằm, làm vẻ mặt không sao cả: "Đều được. Tôi đã nói rồi mà, cậu muốn gì tôi liền cho cái đó, đừng nói là sân khấu phụ, đứng cùng một sân khấu đều có thể."

Giang Trạm kinh ngạc: "Oa!"

Bách Thiên Hành hừ cười, chủ động đề nghị: "Hay là đưa nhẫn cho cậu."

Ánh mắt Giang Trạm sáng ngời lại làm bộ dáng như bình thường mà vui đùa nói: "Lại muốn công khai hả."

Bách Thiên Hành: "Cậu không dám?"

Giang Trạm: "Đúng vậy, tôi không dám, Bách lão sư dám."

Bách Thiên Hành lại hỏi một lần nữa: "Công khai không?"

Giang Trạm nghĩ đến gì đó liền cười lớn: "Công khai cái gì, công khai cậu là heo sao?"

Bách Thiên Hành đứng dậy, hai bước lướt qua bàn trà, duỗi tay bắt lấy người. Giang Trạm dựa người ra sau lấy ukulele ra làm lá chắn.

Giang Trạm chặn lại: "Quân tử động khẩu không động thủ!"

Bách Thiên Hành tiến đến: "Tôi là quân tử hả? Tôi là heo."

Giang Trạm: "Heo cũng phải có chức nghiệp tu dưỡng chứ! Đồ ăn không phải củng như vậy!"

Bách Thiên Hành: "Heo củng thế nào, không cần đồ ăn nói nhảm quá nhiều."

Hai người kéo qua kéo lại mấy hiệp, cuối cùng Bách Thiên Hành lấy ukulele ra hôn Giang Trạm một cái để kết thúc.

Giang Trạm từ trên sô pha ngồi dậy, lấy tay lau miệng, dùng giọng dỗi mà nói: "Không biết xấu hổ."

Bách Thiên Hành đứng ở bên cạnh, một tay cầm ukulele một tay xoa nhẹ tóc Giang Trạm: "Được chưa?"

Giang Trạm: "Được rồi." Thống khổ ngắn ngủi này của y chỉ bày cho một người xem, nhưng y cũng không muốn có bất luận truy vấn nào về những chuyện đã qua đi, Bách Thiên Hành lại cái gì cũng hiểu cũng rõ, dõi theo y, chiều theo y.

Bách Thiên Hanh: "Mai hẳn về?"

Giang Trạm: "Ừm."

Sáng sơm hôm sau, vẫn như cũ Bách Thiên Hành lái xe đưa Giang Trạm về chương trình.

Lúc về đến cao ốc Tứ Phương, Bách Thiên Hành đưa tay ra Giang Trạm cũng nắm lại, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Bách Thiên Hành: "Sẵn sàng chưa?"

Giang Trạm: "Sẵn sàng rồi."

Trước tòa nhà fans tiếp ứng càng nhiều hơn, ánh mắt dõi theo cũng càng nhiều hơn, cửa xe được mở ra trong tiếng thét như muốn rung trời sập đất.

"Giang Trạm!"

"Trạm Trạm!"

"Học trưởng!"

Giang Trạm từ xe đi ra, mỉm cười nhìn về hướng fans tiếp ứng.

Tiếng thét lúc này gióng như sóng thần ập đến, mọi người hận không thể vừa hét vừa khóc.

Thật sự không có việc gì! Đứa nhỏ nhà chúng ta không có việc gì! Tốt tốt! Trạm Trạm cậu nhất định phải thật tốt!

Bách Thiên Hành vòng qua đầu xe, giống như hôm đón Giang Trạm đi vậy hắn đặt tay ra sau lưng y kiểu như đang bảo vệ vậy, cả hai cùng đi vào tòa nhà.

Trong đội ngũ tiếp ứng có người hô to: "Bách Thiên Hành! Thay chúng tôi ôm Giang Trạm một cái đi! Ôm cậu ấy một cái đi!"

Sảnh tại lầu một, nhân viên công tác đã đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy Giang Trạm, họ hận không thể rơi nước mắt thật nhiều.

Suy cho cùng họ không giống như fans chân tình thực cảm, nhưng mà..

"Giang Trạm cậu trở lại rồi thì chạy nhanh lên tầng quản mấy đứa nhỏ ngốc kia đi, hôm nay đáng ra phải thu nhật trình VCR của thực tập sinh, nhưng mà mấy người Tùng Vũ đi đầu, hơn phân nữa thực tập sinh đều 'đình công', không chịu quay đoạn này."

VJ cầm máy quay đứng bên cạnh, Giang Trạm nữa trầm ổn nữa vui đùa mà nói: "Tạo phản sao?"

Nhân viên công tác: "Còn không phải sao."

Bách Thiên Hành cùng đạo diễn dừng bước ở đại sảnh, nhìn Giang Trạm và nhân viên công tác đi lên lầu.

Đạo diễn âm thầm kinh ngạc: Thần mà, sao có thể điều chỉnh nhanh đến thế cơ chứ.

Đạo diễn quay lại nhìn Bách Thiên Hành, biểu tình đầy ẩn ý: Cậu có thể a. Bách Thiên Hành thu hồi tầm mắt mà nhìn đạo diễn, không tiếng động mà hừ nhẹ.

Đạo diễn: Ay yo.

Trên lầu, Tùng Vũ cùng Phí Hải đi đầu mọi người "đình công" đang ngồi im lặng mà tụ họp trong phòng tập, Trình Thần ngồi bên cạnh thì ôm ukulele chơi một cách mù quáng.

Tùng Vũ ngồi dưới sàn đang tháo dây giày của mình: "Dù sao tôi cũng sẽ không quay, nhiều thực tập sinh như vậy mà, bắt buộc phải ngồi xem VCR cùng nhau mới được sao? Lúc phát sóng đến phần người nàh của Giang Trạm thì làm sao bây giờ, chúng ta nhìn Giang Trạm khóc, hay là ôm nhau cùng khóc? Chương trình muốn cái kết nào đây a? Tôi chết cũng không quay."

Phí Hải vùi đầu vào giữa hai chân, vẻ mặt rất suy sụp: "Tôi cũng không quay, đoạn VCR sẽ được đưa trực tiếp vào nội dung chính, không cần chúng ta phải tự tập cùng nhau xem."

Ngụy Tiểu Phi cùng Chân Triều Tịch thì ngắn gọn hơn: "Ừm, được."

Kỳ Yến, Bành Tinh, Từ Bồi Bồi, Tưởng Đại Chu: Chúng ta đợi ca về rồi lại tính.

Trình Thần vừa thở dài vừa đàn vừa hát: "Ê-kíp chương trình không phải người, ê-kíp chương trình không có tâm, ê-kíp chương trình đều là một đám là mẹ kế, cha kế, tỷ tỷ kế.."

Đột nhiên cửa phòng tập được đẩy ra, đi theo phía sau nhân viên công tác chính là Giang Trạm: "Không đi quay VCR đi còn ngồi ở đây làm gì? Moi chân hả?"

Nguyên một đám thanh niên kinh ngạc mà quay đầu, bò lếch mà đứng dậy.

"Trạm ca!"

"Ca!"

Giang Trạm đến gần, nhìn đàn gà con một hết lượt, nhướng mày: "Là ai đi đầu? Ở chổ này giúp tôi khóc tang hủm?"

Mọi người đồng loạt quay đầu, Tùng Vũ hô to: "Không phải tôi!"

VJ ở bên cạnh vỗ vỗ một cái, nhân viên công tác gắn micro kẹp áo vào cho Giang Trạm sau đó đưa dồng phục ban cho y.

Giang Trạm vừa nhận đồ vừa nói với mấy thanh niên kia: "Được rồi, lên lầu thôi, từ đây đến chung kết không còn mấy ngày nữa đâu, quay sớm một chút thì xong sớm một chút, còn phải luyện tập nữa."

Phí Hải: "Hôm nay muốn quay chính là.."

Giang Trạm ngữ điệu không chút phập phồng, dùng giọng chắc nịch mà nói: "Lên lầu."

Ngụy Tiểu Phi: "Nhưng mà.."

Giang Trạm không nói gì, y đến gần NGụy Tiểu Phi vỗ nhẹ vào sau đầu cậu ấy một cái, hốc mắt Ngụy Tiểu Phi liền đỏ: "Ca!" Nguyên đám gà con đều nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm cười một cái, cũng không nói quá nhiều: "Cảm tạ!"

Câu cảm tạ kia chính là cảm kích. Cảm kích mọi người vì y mà lo lắng.

Tùng Vũ há há mồm, ấp a ấp úng mà hỏi: "Anh, anh có.. đau khổ không?"

Giang Trạm thoải mái mà nói: "Không, không đau khổ. Chuyện này đã qua rất lâu rồi."

Phí Hải: "VCR làm sao bây giờ?"

Giang Trạm: "Thật ra thì, tôi tìm được viện trợ bên ngoài rồi."

Kỳ Yến: "Ca! Thật sự.. không có việc gì sao?"

Giang Trạm nhìn mọi người, lại chie vào mình: "Tôi, hiện tại nhìn giống có việc gì lắm sao?"

Mọi người đều tập trung nhìn y, nhìn từ đầu đến chân, nhìn từng cử chỉ, từng ánh mắt của y.. Aiz! Giống như là không có việc gì thật!

Trình Thần mang kính râm vào, là người đầu tiên đi về phía Giang Trạm, tùy tiện mà ôm y một cái: "Aizzz! Đại ca ơi! Tôi thật sự là bị cậu hại rồi a! Sáng nay mắt tôi còn to hơn cả trứng gà luôn đó, biết chưa!"

Nguyên đám gà còn liền nhào qua, một người lại một người ôm chằm lấy Giang Trạm.

"Mẹ nó, tôi còn khóc nữa nè!"

"Tâm tôi muốn nát luôn nè, có phải tôi quá dễ rồi không hả, tôi tham gia tuyển tú tài năng mà chứ có phải tuyển tú tình cảm đâu chứ!"

"Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn ôm."

Giang Trạm dở khóc dở cười, ôm một người rồi lại một người, vừa ôm vừa nói: "Được rồi, được rồi! Ôm hết, ôm hết! Toàn bộ đều là bảo bảo! Đều là bảo bảo! Các bảo bảo có thể không? Có thể lên lầu quay VCR không đây?"

VJ lão sư ở một bên quay đến tinh thần cực kỳ phấn chấn: Quả nhiên có Giang Trạm thì mọi cảnh quay đều tốt hết! Tư liệu sống đó nha! Tất cả đều là tư liệu sống có chất lượng hết nha!

Phòng thu trên lầu.

Rạng sáng hôm nay vừa đuổi kịp Chung Trì ngồi ở vị trí thứ hai – Kim Lục Tiêu, đang nằm: "Nếu bởi vì Giang Trạm rút lui mà tôi lấy được C-vị, thì cái C-vị này một chút ý nghĩa cũng không có."

Sở Mẫn ngồi ở một bên đang nghịch móng tay: "Tôi thật sự còn muốn cọ một chút nhiệt độ từ Giang Trạm đây này."

Đột nhiên phòng thu có nguyên một đợt VJ ùa vào, Sở Mẫn ngẩn đầu, Kim Lục Tiêu Ngồi dậy: "Chuyện gì vậy a? Muốn ghi hình lại hả?"

Nhân viên công tác: "Chuẩn bị ghi hình, mọi người tỉnh tỉnh tỉnh."

Có một thực tập sinh buộc miệng hỏi: "Trạm ca về rồi sao?"

Nhân viên công tác: "Ừm, về rồi, đang cùng với những người khác, lập tức đi lên."

Sở Mẫn cùng Kim Lục Tiêu nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ánh sáng.

Chỉ trong chốc lát, nguyên một đàn gà con "đình công" đã cùng Giang Trạm đi lên, cũng không biết người nào bắt đầu mà một người vỗ tay, cứ nối tiếp một người lại một người, nguyên phòng đều là tiếng vỗ tay.

Giang Trạm vừa ngồi xuống vừa buồn cười mà nhìn mọi người nói: "Tôi lần này ra ngoài là đi nhận giải Nobel hay sao, mà lúc về còn được vỗ tay nữa na?"

Trong thực tập sinh có người hét lên: "Trạm ca! Làm tốt lắm!"

Giang Trạm đứng lên sạch sẽ lưu loát mà ôm quyên đối với mọi người đang ngồi, các thực tập sinh khác liền cười vang, không khí lại vui vẻ ấm áp hòa thuận trở lại.

Nhân viên công tác đều cảm động muốn khóc: Giang Trạm sao lại ưu tú như vậy, có năng lực lãnh đạo như vậy chứ, có y ở đây thì tinh thần đoàn đội liền xuất hiện. Không có y đoàn đội liền không có linh hồn.

Rốt cuộc, cũng bắt đầu quay.

24 VCR về người nhà của thực tập sinh liền được phát theo thứ tự xếp hạng của các thực tập sinh.

VCR được phát đầu tiên chính là người nhà của Giang Trạm.

Trước khi nhân viên công tác click mở video thì rất nhiều thực tập sinh khẩn trương mà nhìn màn hình lớn, đặc biệt là những thực tập sinh quen thân với Giang Trạm nhất, đặc biệt là những nhân viên công tác đã chứng kiến trực tiếp cảnh bi thương kia.

Từng Vũ chạm vào cánh tay Giang Trạm, ánh mắt mang theo vài tia dò hỏi, Giang Trạm cười, lắc đầu: Không sao.

Video phát sóng.

Cảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình lớn là đại sảnh nguy nga tráng lệ của một tòa nhà tại khu chung cư cao cấp, thêm phần nhạc đệm nữa cho nên càng tăng thêm sự tôn quý cổ điển, tinh xảo càng làm cho người khác cảm nhận được một bầu không khí thật trang nghiêm.

Cảnh thứ hai trong video chính là Tống Hữu với bộ tây trang sang trọng bước ra từ thang máy, bước vào đại sảnh lộng lẫy chào hỏi ống kính cùng nhân viên công tác.

Phụ đề: Bá đạo tổng tài ca ca của thực tập sinh Giang Trạm.

Tất cả thực tập sinh xem video đều có một cảm giác chung: Khϊếp sợ!

Giang Trạm yên lặng mà đỡ trán: "Mẹ nó, Tống Hữu! Hậu kỳ còn không biết xấu hổ còn cho cậu danh tự bá đạo tổng tài, cậu mẹ nó cũng không biết xấu hổ mà ăn mặc thành bá đạo tổng tài luôn hả?"