- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thượng Vị
- Chương 73
Thượng Vị
Chương 73
Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử
Chương 73
Chương 73
Đối với câu hỏi của Đồng Nhận Ngôn, Giang Trạm trả lời sẽ không ổn cho nên căn bản không cần trả lời.
Tại khán đài đều là từng trận hét chói tai.
Y kiềm chế biểu tình thu lại ánh mắt của mình, đem lực chú ý trở về lại sân khấu chính nơi Chân Triều Tịch, Ngụy Tiểu Phi và thành viên bên cạnh đang nhìn mình.
Bành Tinh ở bên trái y mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thừa dịp tiếng thét dưới khán đài vẫn còn vang vọng mà nghiêng đầu hỏi nhỏ Giang Trạm: "Để vậy có ổn không."
Giang Trạm trấn an cậu ấy: "Không sao đâu."
Đồng Nhận Ngôn vừa mới cầm mic nói câu không nên nói làm cho không khí tại trường quay bắt đầu nóng lên, hắn không ngờ mọi người lại phản ứng lớn như vậy cho nên không dám cầm lại mic lên nữa, hắn nhìn tổ của Giang Trạm: "Đoạn này sẽ được giữ lại."
Nói xong đi lại gần thêm vài bước nữa mà hỏi Giang Trạm: "Cậu không biết trước hành động phô trương này của Bách Thiên Hành đúng không?"
Giang Trạm lắc đầu.
Đồng Nhận Ngôn: "Tôi cũng đoán vậy."
Hắn nhìn thoáng qua liền thấy Phí Hải che miệng, cắn chặt răng mặt mày đỏ bừng bừng.
Đồng Nhận Ngôn buồn cười: "Sao lên tới sân khấu rồi vẫn còn cắn chứ?"
Phí Hải: Trách tôi hả? Trách tôi sao? Có thể trách tôi được sao? Tôi ở trên sân khấu, đường cũng ở trên sân khấu luôn được chưa.
Ê-kíp bên kia thấy tình thế không khống tràng được, sân khấu chính thì đang bị đóng băng, nên ý bảo dừng lại một chút.
Đạo diễn từ phía dưới sân khấu cũng đi lên sân khấu chính cùng Đồng Nhận Ngôn và thực tập sinh thương lượng một chút.
Đồng Nhận Ngôn: "Vẫn nên thu lại từ đầu đi, đoạn tôi cue Bách Thiên Hành trước đó đích xác là không quá thích hợp."
Đạo diễn: "Không sao, trước đó đều oke, đoạn cậu hỏi Giang Trạm không quản mà mặc kệ hay sao đó, bắt đầu thu lại từ đoạn đó."
Các thực tập sinh: "?"
Đồng Nhận Ngôn từ phía trên mà nhìn xuống đạo diễn đầy kinh ngạc: "Đoạn trước đó cũng có thê rphats sóng sao?"
Đạo diễn: "Không thể phát sóng thì chúng ta có thể cắt mà."
Thì ra là thế.
Đạo diễn nói xong liền nhìn về phía Giang Trạm: "Đợi lát nữa sau khi đánh bản, sẽ thu từ lúc cậu bắt đầu phản ứng."
Giang Trạm khó hiểu: "Em phải trả lời lại câu hỏi của Đồng lão sư hả?"
Đạo diễn: "Trả lời chớ, không trả lời thì làm sao tiếp tục."
Đồng Nhận Ngôn buồn bực: "Không phải, không đúng mà, không phải vừa nói không phát sóng được thì có thể cắt sao. Câu kia của tôi không phải đã quyết định cắt rồi sao, vậy thì còn trả lời làm cái gì?"
Đạo diễn: "Ai nói đoạn kia không thể phát sóng?"
Đồng Nhận Ngôn và sáu thực tập sinh: "?"
Đạo diễn: "Đều nghe theo tôi đi, từ đoạn đó bắt đầu thu tiếp, trước đó đều oke hết."
Oke sao? Đều oke hả?
Đạo diễn không muốn bàn luận nhiều về vấn đề này, sau khi thương thảo xong liền đanh thép mà nói: "Được rồi, quyết định vậy đi, các cậu chuẩn bị laijmoojt chút."
Nói xong liền lấy mic từ tay trợ lý, mở mic đứng đối diện với khán phòng, bắt đầu khống tràn: "Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu từ câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?'của Đồng lão sư mà thu lại, đừng hét nữa! Không cần hét! Nghe tôi nói, aizzz nghe tôi nói này!"
Tại trường quay tiếng hét một lần nữa vang lên lại giống như một công tắc điện bị ngắt, đột nhiên dừng hẳn.
Đạo diễn: "Thu hình lại đừng hét to như vậy nữa, trên sân khấu và ở dưới khán đài đều có thiết bị thu âm."
Đạo diễn: "Còn có, người xem trực tiếp tại trường quay đều có phiếu bình chọn, phiếu trong tay các vị cho nên các vị phải suy nghĩ sao cho thật ký rồi mới bỏ phiếu, không cần bởi vì 'quá high'mà bỏ phiếu."
Đồng Nhận Ngôn mở mic: "Trách tôi, trách tôi, là do tôi mở đầu."
Thu hình cùng với video được phát sóng không giống nhau, lúc thu hình thì ê-kip chương trình sẽ quản lý toàn bộ quá trình, "cut" sau đó thu lại là chuyện rất bình thường. Sự cố vừa rồi cũng vậy, cũng cần thiết "cut" sau đó điều chỉnh lại rồi mới tiếp tục thu hình.
Người xem có kinh nghiệm xem trực tiếp tại tường quay cũng không thấy lạ, kỳ lạ chính là đạo diễn lại nhắc nhở bỏ phiếu phải công bằng, sau đó tiếp tục thu hình nhưng không yêu cầu «Kẹo bông gòn» thu âm lại.
Chẳng lẽ còn có thể cắt cái gì sao?
Đang buồn bực đạo diễn liền cầm mic lên hướng mắt về sân khấu phụ đằng xa xa: "Nhanh, đưa cho Bách lão sư một cái mic."
Bách Thiên Hành tựa lưng vào ghế không nhúc nhích, nhân viên công tác tiến tới đặt một cái mic trước mặt hắn.
Bách Thiên Hành cầm mic lên, thanh âm truyền khắp trường quay: "Chuyện gì?"
Đạo diễn: "Cậu cùng Giang Trạm thương lượng một chút xem lúc Đồng lão sư nói xong câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?', thì Giang Trạm sẽ trả lời thế nào, cậu ấy trả lời xong rồi thì cậu sẽ gì tiếp theo?"
Khán gải tại trường quay đều kinh ngạc, đây là tạo cơ hội cho hai người họ đối thoại tương tác sao?
Lại một tràn thét chói tai.
Trong tiếng thét chói tai kia, Bách Thiên Hành liền buông mic xuống nhìn về hướng sân khấu chính chỉ cười không nói.
Hắn không nói gì, Giang Trạm cũng không nói gì, tiếng thét của khán giả không có chất xúc tác cho nên cũng dần nhỏ lại.
Đúng lúc này Giang Trạm lại lên tiếng: "Cậu đi xuống."
Bách Thiên Hành: "Không."
Hai câu nói, bốn chữ lại một lần nữa mang đến một tràn tiếng thét.
Đan Hách bị chọc cho cười gần chết luôn, lại không sợ chết mà còn thêm dầu vào lửa: "Đều nhận ra đi, không phải là mặc kệ, mà là quản không được."
Đồng Nhận Ngôn lại đổ thêm ít dầu nữa: "Loại này giống như ở bên ngoài không quản được, về nhà đều phải quỳ ván giặt đồ."
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Mọi người cắn đường đến phát điên rồi.
Cố vấn sao mà một người so với một người còn hiểu hơn! Khó trách sao người ta có thể làm cố vấn a!
Trong phòng chờ lên sân khấu, Tùng Vũ không quan tâm camera nữa mà túm lấy tay Trình Thần: "Tôi mù hả? Tôi mù sao chứ? Sao tôi cảm thấy hai người họ.. A!"
Trình Thần người đã tận mắt chứng kiến màn thổ lộ của Bách Thiên Hành: "Bình tĩnh."
Tùng Vũ: "Cậu sao một chút kinh ngạc cũng không có vậy hả?"
Trình Thần làm vẻ mặt vô cùng siêu nhiên: "Cậu đã thấy qua cái màn lúc hai giờ sáng tại phòng tập chưa? Lúc nhảy «Tomorrow» đó nhớ không? Tôi đã thấy qua rồi."
Tiếp tục thư hình, đánh bản action.
Thu hình bắt đầu từ đoạn Đồng Nhận Ngôn quay đầu đợi Giang Trạm trả lời câu hỏi kia, bởi vì Đồng Nhận Ngôn không nói lại câu 'Hắn như vậy cậu cũng mặc kệ hả?', lại vừa đánh bản bắt đầu thu cho nên khán đài cũng không có tiếng thét nữa.
Giang Trạm thu lại biểu tình quay đầu nhìn Đồng Nhận Ngôn, bình tĩnh không trả lời, các thành viên khác cũng thu lại biểu tình mà đứng trên sân khấu cạnh Giang Trạm.
Đồng Nhận Ngôn thấy không ai lên tiếng, cười nói: "Là không ai quản sao?"
Nói xong giả vờ tức giận mà bước tới hai bước, chỉ tay vào sân khấu phụ: "Không ai quản thì đi xuống a!"
Chọc cười người xem!
Đồng Nhận Ngôn: "Được rồi, dù cho Bách lão sư có ở đây hay không thì chúng ta vẫn phải tiếp tục thu hình công diễn nha."
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Sân khấu giao lại cho các bạn!"
«Kẹo bông gòn» là một bản tình ca nhẹ nhàng, ấm áp cho nên ánh sáng chủ đạo đều thiên về hồng, lam và trắng, cố gắng tạo được phong cách nhẹ nhàng hoạt bát cùng tươi tắn.
Sáu thanh niên thống nhất mặc áo trắng cùng quần đen dài, vì trang phục có chút đơn điệu cho nên trên quần áo của họ còn có thêm mấy họa tiết đáng yêu.
Băng ghế dài màu lam, xe ngựa màu trắng, kẹo màu hồng cùng nhiều bóng bay với màu sắc tươi sáng chính là những đạo cụ tô điểm cho sân khấu.
Đoạn nhạc dào đầu có giai điệu rất vui vẻ, Ngụy Tiểu Phi ngồi trên băng ghế dài tay cầm bóng bay, gương mặt đẹp đẽ đầy soái khí mang theo nét đáng yêu lại thâm tình, hé miệng hát: "Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau lúc ngồi bên cạnh em, em đã từng nói, quá hạnh phúc sẽ thiếu oxy.."
Chân Triều Tịch: "Tình yêu như hạt giống được gieo vào tim, tự do sinh trưởng, lãng mạn như truyện cổ tích, cần phải dụng tâm để bồi đắp.."
Lời hát ngọt ngào, tiết tấu nhẹ nhàng, vẻ ngoài trong sáng.
Ai mà không yêu chàng trai "đưa em đi khắp nơi, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời", ai mà không yêu chàng trai "nắm lấy tay em, cùng nhìn về một hướng, đắm chìm trong hạnh phúc".
Đặc biệt những chàng trai trên sân khấu khi có gương mặt soái khí ngời ngời, người cao chân lại dài, vì người mình yêu mà hát một bản tình ca đầy trìu mến, tô điểm thêm cho suy nghĩ của bạn về một tình yêu trong sáng.
Mẫu kẹo bông gòn này cũng không bổ béo gì nhưng ăn vào vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc.
Bản tình ca nhẹ nhàng, lời hát dễ hiểu lại là một bản hit có thâm niên mười năm cho nên ở trên sân khấu hát thì dưới sân khấu cũng dều hát theo.
Vừa hát vừa dõi theo sáu thực tập sinh.
Sáu chàng trai trên sân khấu mỗi người đều có cái hay riêng, Phí Hải thì thu hút, Kỳ Yến thì tuấn mỹ, Chân Triều Tịch thì trầm ổn, Ngụy Tiểu Phi thì có ánh mắt thật trong thật sáng, Bành Tinh thì cao lớn soái khi mang lại cho người khác một cảm giác thực an toàn.
Mà Giang Trạm, y chính là một mẫu kẹo bông gòn chính hiệu.
Sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt trong veo, tỏ tình với bạn bằng cả tấm lòng, khi anh ấy cười "thế giới đổi thay, trời lại sáng", khi anh ấy chán nản, do dự, bất lực cho dù gặp bất kì tình huống nào anh ấy cũng sẽ kiên định mà nắm lấy tay bạn, cho bạn bờ vai, lại nói với bạn "em chính là kẹo bông gòn của anh".
Phần đầu của bài hát vô cùng ngọt ngào, vũ đạo và ca từ phân bố rất đồng đều, biểu tình trình diễn trên sân khấu cũng phối hợp rất ăn ý.
Giang Trạm lần trước nhảy «Tomorrow» thì một người đảm nhiệm hai vai, kết bài dừng ở một biểu tình quỷ dị, lần này đến «Kẹo bông gòn» thì ngọt đến nhũn tim, khiến các cô gái ngồi dưới khán đài vừa ôm ngực vừa quấn quéo.
Đến đoạn sau của ca khúc, lúc đến phần điệp khúc câu hát "em chính là kẹo bông gòn của anh" vừa vang lên, Giang Trạm liền nhìn thẳng về phía trước miệng mỉm cười nháy mắt một cái, nhẹ nhàng tung ra một cái wink.
Các cô gái dưới khán đài: Quá quấn quéo, quấn quéo đến mức giống như điện giật vậy.
Sân khấu phụ, Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, quản được biểu tình chứ không quản được ý cười trên mặt.
Đan Hách bên cạnh nhìn thoáng qua, cúi người che miệng nói nhỏ: "Vui lắm sao, Bách lão sư?"
Bách Thiên Hành nhìn về phía sân khấu chính: "Đương nhiên."
Đan Hách: "Cậu đừng có lên mặt."
Bách Thiên Hành hừ nhẹ.
Đan Hách: "Cũng đâu phải wink cho một mình cậu xem."
Ý cười trên môi Bách Thiên Hành liền tràn ra.
Không phải sao?
Đương nhiên là phải.
Cái wink này chính là phí đưa kẹo mà chính miệng hắn đã đòi Giang Trạm.
«Kẹo bông gòn» dần dần cũng đến đoạn kết, Bách Thiên Hành cũng đứng lên.
Đan Hách: "Aizzz, sao cậu chưa gì đã đi rồi?"
Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi nghiêng đầu nhìn qua.
Bách Thiên Hành đi xuống cầu thang: "Có chút việc."
Trên sân khấu chính, sáu thực tập sinh đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình, đang đứng lại thành hàng trên sân khấu.
Đồng Nhận Ngôn: "Ủa? Bách lão sư đi rồi hả?"
Ánh mắt Giang Trạm rơi xuống sân khấu phụ, vị trí vừa rồi có người giờ đã trống không.
Y thu lại biểu tình, thầm nghĩ: Thu được phí dịch vụ liền không thấy người.
Phí Hải ở bên cạnh không biết nghĩ thế nào mà liền cầm mic nói ra một câu: "Hổ lang chi từ". [1]
Phí Hải: "Bởi vì ăn xong kẹo bông gòn rồi nên liền đi."
Giang Trạm đứng ở C-vị mà sặc một ngụm.
Y sặc một ngụm liền dừng, nhưng không kịp nữa các cô gái cắn đường dưới khán đài đã lĩnh hội và đang hét to thật to rồi.
Đúng đúng đúng! Cắn đường chính là như vậy! Hình ảnh sống động, chính là loại ý tứ này!
Giang Trạm thu lại biểu tình cũng không nhìn qua Phí Hải ở bên cạnh, đáng tiếc thu kiểu gì cũng không thu được tốc độ máu chảy trong cơ thể.
Chỉ một lát sau vành tai liền đỏ, hình ảnh này liền được các camera trực tiếp mà quay lại.
Mãi đến khi kết thúc bỏ phiếu, kiểm tra số phiếu, thậm chi đến khi Đồng Nhận Ngôn thông báo số phiếu của từng thực tập sinh thì hiện trạng này vẫn chưa khôi phục.
Tối thứ bảy, kỳ tám của Cực hạn thần tượng đúng giờ mà phát sóng.
Không bao lâu hangtag #Chung Trì công diễn sai lầm#, #Bách Thiên Hành đột nhiên xuất hiện#, #Các chàng trai của kẹo bông gòn#, #Tai Giang Trạm đỏ# đều nằm trên hotsearch.
Trước đó trong hỗn chiến của Trì Đường gia cùng Trạng Nguyên tỷ tỷ đã đưa đến thêm một ít Bạch Mộc tỷ tỷ, nhưng cuối cùng cuộc hỗn chiến này cũng không tiếp tục phát triển nữa.
Trì Đường gia vì con trai nhà mình công diễn sai lầm mà bận rộn khống tràng, khống bình.
Bạch Mộc gia thì vội vàng phân tích vì sao Bách Thiên Hành đã để Đồng Nhận Ngôn chủ trì công diễn rồi mà còn xuất hiện tại trường quay của buổi công diễn.
Trạng Nguyên gia thì nhanh chóng phủi bay quan hệ và nhấn mạnh: Bách Thiên Hành đột nhiên xuất hiện không can hệ gì đến học trưởng của chúng tôi! «Kẹo bông gòn» là biểu diễn nhóm chứ không phải do một cá nhân solo! Xem chính là xem cả nhóm chứ không phải một mình học trưởng chúng tôi! Wink là do biểu diễn yêu cầu! Tất cả đều là công việc! Vì công việc! Sặc một ngụm kia chính là sặc không khí! Tai đỏ là do nhảy mệt với vừa bị sặc xong! Tính chú ý đến Giang Trạm tuyển tú cùng năng lực và màn biểu diễn của anh ấy! Không cần chú ý cái khác!
Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống thì các cô gái của Tuyệt mý mới là người chiến thắng.
Fan CP Tuyệt mỹ: Trì Đường tỷ tỷ ơi, lần này chúng tôi phải cảm ơn nhà của các cô. Nếu không phải các người kéo giẫm Giang Trạm, hất bát nước bẩn bò giường Bách Thiên Hành lên Giang Trạm, còn dẫn dắt dư luận gắn cho Giang Trạm cái mac "cao phú soái", thì rất khó nói Bách Thiên Hành có thể đột ngột xuất hiện ở công diễn để chống lưng cho Giang Trạm hay không đâu.
Fan CP Tuyệt mỹ: Bạch Mộc tỷ tỷ cũng đừng giãy dụa nữa, thật đấy! Vé máy bay là tự hắn mua, máy bay là tự hắn ngồi, sân kháu phụ là tự thân hắn đi đến mà đúng không? Lúc Giang Trạm wink hắn còn mang vẻ mặt khoái chí nữa mà, không ai lấy dao ép buộc hắn, cũng không phải là cắt ghép biên tập của chương trình! Chỉ xem «Kẹo bông gòn», mà biểu diễn của các tổ khác còn chưa xem đã rời đi, cũng chính là Bách Thiên Hành của các vị mà đúng không?
Fan CP Tuyệt mỹ: Trạng Nguyên tỷ tỷ cũng đừng giãy dụa nữa, thật đấy! Nhìn vành tai đỏ của Giang Trạm đi, đỏ đến như vậy các cô còn kêu là do nhảy cộng với sặc sao? Ai mà không có vành tai! Giang Trạm trước đó nhảy «Living», nhảy «Tômrrow» sao không thấy đỏ, đến «Kẹo bông gòn» liền đỏ a? Các cô tin sao?
Fan CP Tuyệt mỹ: Được rồi, chúng tôi hôm nay chính là kiểu ngạo như vậy đấy! Chính là «Kẹo bông gòn» đã cho chúng tôi dũng khí!
Còn không thấy sao! Tuyệt mỹ dù đã bị hủy! Nhưng Bách Thiên Hành và Giang Trạm vẫn mãi không hủy được! Chuyện nhảm nhí, cái gì mà kéo giẫm hất nước bẩn chống lưng các kiểu, Trạng Nguyên tỷ tỷ các cô cuối cùng đã làm được cái gì? Không được thì tránh ra đi! Chúng tôi Tuyệt mỹ tỷ tỷ sẽ đích thân đưa Giang Trạm lên C-vị!
-----------------------------------------------
[1] Hổ lang chi từ -虎狼之词: Lời nói lang sói.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Thượng Vị
- Chương 73