Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thượng Vị

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

Chương 66


Chương 66

Trong group của nhà Trạng Nguyên tỷ tỷ.

"Có video học trưởng ở sân bay trước khi máy bay cất cánh không?"

"Có! Sớm có rồi này!"

"Là tiền tuyến của nhà nào ngồi canh vậy?"

"Thẩm Mặc Lâm gia!"

"Có ai có video đó không vậy? Gửi cho tôi với!"

Sân bay quốc nội thành phố A bình thường luôn có tiền tuyến ngồi nằm vùng.

Cùng ngày hôm đó Thẩm Mặc Lâm cũng xuống máy bay cho nên sáng sớm đã có fans đợi sẵn, vừa đợi vừa hưng phấn mà trò chuyện.

"Nói không chừng còn có thể cùng khung đó?"

"Tôi cũng mong như vậy, nhưng mà mong chờ càng nhiều thì thất vọng càng lớn, chẳng lẽ bà không biết Mặc Bạch CP đã bị hủy đi rồi sao, hai người họ đã không đi chung đường nhiều năm rồi.

" Cũng phải. "

" Nếu để tôi nói thì hiện tại bên Bách Thiên Hành không phải dễ đẩy thuyền hơn sao, trước đó có Tuyệt mỹ sau lại có bpbp, cái CP Bách Thiên Hành x P Thần này còn rất có cảm giác quá real luôn á. "

" Học trưởng cũng rất tốt để đu nha, cái đoạn viết bảng trên bục giảng ở A Đại đó quá là thu hút mà. "

Lời này nói ra chưa được bao lâu thì nhóm fans đang đợi nhận được một tin tức.

" Giang Trạm! Là Giang Trạm! "

"! "

Không chỉ có Giang Trạm, còn có Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi, Chân Triều Tịch, Bành Tinh, Kỳ Yến, một tổ sáu thành viên đều ở đây.

Cộng thêm nhân viên công tác, VJ, trợ lý, nguyên đoàn người ngồi xe buýt của chương trình đến sân bay cho nên vô cùng gây chú ý.

Vì sao lại có nhiều người như vậy?

Bởi vì ê-kíp không đồng ý cho Giang Trạm đi một mình, nói là sợ sẽ ảnh hưởng đến công diễn cùng ảnh hưởng đến các thành viên khác. Trong tuyển tú không ai được lấy lợi ích cá nhân đặt lên trên lợi ích đoàn thể hết.

Giang Trạm liền ra chủ ý mang nguyên đoàn đi, như vậy mọi người đều cùng nhau dù cho ở đâu cũng có thể bớt thời gian mà cùng luyện vũ đạo.

Đạo diễn: Không chuẩn!

Giang Trạm: Vậy mang theo ê-kíp thuận tiện quay một ít tư liệu sống về việc thăm ban.

Đạo diễn: . Cũng đúng!

Cứ như vậy Giang Trạm dùng đầu óc mà nhẹ nhàng giải quyết xong vấn đề xin ra ngoài.

Mà những thành viên khác không có người nào cự tuyệt.

Ra ngoài, cùng nhau, ngồi máy bay, thăm ban, Vân Nam, còn có điện thoại!

Năm người vui vui vẻ vẻ mà thu thập ba lô, lấy giấy tờ, sau đó theo sự sắp xếp của nhân viên công tác mà chạy đến sân bay.

Trên đường, mấy người họ cũng đã thương lượng tốt.

" Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta lần này, chính là yểm trợ cho Trạm ca thăm ban Bách lão sư, thuận tiện quay tư liệu sống cho cả tổ, thuận tiện đi dạo thả lỏng tinh thần và thể xác. "

Nhân viên công tác:"? "Đều đã an bài đến rõ ràng như vậy luôn sao?

Chờ tới sân bay, chưa được bao lâu đã bị người nhận ra, vây kín mít.

Giang Trạm lần đầu tiên vị vây ở sân bay, cũng tính là tương đối bình tĩnh. Y mặc quần áo bình thường, không đeo khẩu trang, không đội mũ, đeo ba lô vô cùng giản dị mà ra ngoài.

Nhân viên công tác cầm giấy tờ đi làm thủ tục cho họ, Giang Trạm cùng mấy người Phí Hải thì đợi ở sảnh.

Trong lúc chờ càng có nhiều người hơn, nguyên một đàn cô nương vây ở bên cạnh, điện thoại, máy ảnh đều giơ lên hướng thẳng vào bọn họ, lâu lâu còn có tiếng cảm thán.

" Quá soái, quá soái a! "

" Nhìn tôi này! Nhìn tôi! "

Mấy người Phí Hải ở bên cạnh vô cùng nhỏ tiếng mà tán gẫu vài câu:

Chân Triều Tịch:" Này là tiền tuyến của nhà ai vậy a, nhìn quen lắm. "

Ngụy Tiểu Phi:" Hình như là nhà Thẩm Mặc Lâm. "

Bành Tinh:" Nhà Thẩm Mặc Lâm sao? Sao tôi thấy có cả nhà Bạch Hàn nữa? "

Phí Hải đột nhiên quay đầu.

Giang Trạm thính tai nên nghe được, quay lại nhìn bọn họ một cái.

Mấy người Chân Triều Tịch tốt xấu gì cũng đeo khẩu trang thanh âm lại thấp, nhưng Phí Hải thì ngược lại, cái biểu tình" Tôi là radar chuyển động, không kén ăn cái gì hết, cái gì cũng có thể cắn "thì không thể lẫn vào đâu được.

Giang Trạm dùng ánh mắt ý bảo với Phí Hải: Đừng cắn.

Phí Hải kịch liệt khắc chế nhưng lòng thầm hét:" Mặc Bạch! Mặc Bạch is real! "

Bên cạnh có cô nàng nhìn thấu được Phí Hải liền hihi haha mà cười.

Phí Hải đưa tay sờ mũi, hào phóng nói:" Tôi chỉ là cảm thấy có chút ngạc nhiên. "

Một cô gái nói:" Thẩm Mặc Lâm xuống máy bay tầm giữa trưa, Bạch Hàn thì là buổi chiều. "

Phí Hải" nga "một tiếng, biểu tình hơi hơi thất vọng.

Xung quanh bắt đầu có nhiều cô gái cười hơn.

Giang Trạm thở dai:" Được rồi. "Dù sao cũng đều là nghệ sĩ, công khai yy người ta như vậy, thì thật sự không tốt lắm.

Phí Hải gật gậ t đầu.

Mấy cô gái xung quanh cười càng lớn hơn.

Thì ra Giang Trạm cũng biết Phí Hải sẽ cắn sao.

Có cô nàng bạo gan hỏi:" Các anh có lịch trình bên ngoài sao? "

Chân Triều Tịch ý chỉ về hướng cách đó không xa:" Có, nhân viên công tác đều cùng đi mà. "

" Có tiện hỏi một chút là ở đâu không. "

Mấy thanh niên không lên tiếng, ánh mắt đồng loạt đều hướng về một nơi.

Các cô gái đều nhìn theo.

Giang Trạm:" Côn Minh. "

Bởi vì hai chữ Côn Minh này mà fans trong nhóm như bùng nổ.

" Đoàn phim của Bách Thiên Hành không phải mới di chuyển đến Côn Minh sao? "

" Nowhere to Chase "không phải đang ở Côn Minh sao?"

"Bách Thiên Hành không phải ở Côn Minh sao?"

"Mang theo nhân viên công tác của Cực hạn thần tượng là để thu tư liệu sống thăm ban hả?"

"Giang Trạm! Bách Thiên Hành! Cùng khung! Cùng khung!"

"Tôi vừa mới chuyển qua đu bpbp! Tuyệt mỹ bên này lại có hint! Rốt cuộc tôi phải đu bên nào đây?"

"Tôi mặc kệ, cái gì mà nguyên tổ đi thăm ban, cái gì mà dẫn theo nhân viên công tác thu tư liệu sống, tất cả đều là che đậy, đều là yểm trợ!"

"Xong rồi! Giang Trạm tới rồi! Lần này Bách Thiên Hành trốn không thoát rồi! Phải hảo hảo mà giải thích cái sự kiện đi ăn tào phớ!"

"Lầu trên cô muốn tôi cười chết sao, đầu tôi bây giờ toàn là hình ảnh Bách Thiên Hành quỳ ván giặt đồ!"

"Đúng vậy! Không sai! Cái sự kiện tào phớ kia rất cần phải giải thích!"

Mọi người đều có mạng, có điện thoại, có hội nhóm.

Các cô gái truy tinh ở sân bay cũng không ngoại lệ.

Trong group có người nhắc lại sự kiện tào phớ, trước khi Giang Trạm tiến vào khu kiểm tra an ninh liền có người lẩm bẩm "tào phớ, tào phớ, tào phớ".

Đoạn này đã bị quay được và bị lan truyền trong một fan club.

Các fans đều đã an tâm rồi.

Thật tốt quá, nhắc cũng đã nhắc rồi, khẳng định sẽ không quên.

Không sai, fans chính là lo lắng như vậy.

Chờ lúc kiểm tra an ninh, mấy người Kỳ Yến mới sáp lại nói thầm với nhau.

"Cái gì tào phớ?"

"Không biết nữa."

"Gần đây có sự kiện gì mới không?"

"Lướt điện thoại xem thử đi, nhanh lên, lên máy bay sẽ không coi được."

Lướt điện thoại xong, làm rõ ràng cái sự kiện tào phớ rốt cuộc là cái gì, mấy thanh niên lại đồng loạt mà nhìn về phía Giang Trạm với biểu tình đầy ẩn ý.

Đặc biệt là Chân Triều Tịch cùng Phí Hải, mới không lâu trước đây hai người họ đã chứng kiến màn tỏ tình trực tiếp của Bách lão sư.. "Tào phớ" vừa xuất hiện, Phí Hải theo bản năng liền nhìn về phía đầu tóc của Trạm ca.

Giang Trạm ngồi ở hàng ghế trên, vẻ mặt vô ngữ mà nhìn về phía bọn họ: "Muốn hỏi cái gì?"

Mấy thanh niên không nói chuyện, Phí Hải đột nhiên thốt lên: "Đàn ông đều là đồ đại móng heo."

Ngụy Tiểu Phi: "Đúng vậy!"

Đúng, một cái móng heo. Giang Trạm cũng nghĩ như vậy.

Bách Thiên Hành không phải là đại móng heo thì hiện tại y không cần phải lo lắng như vậy.

Lo lắng tới mức cần phải chạy đến Côn Minh để tự xác nhận một chút.

Sau khi đến sân bay Côn Minh ê-kíp chương trình thuê một chiếc xe buýt nhỏ, Giang Trạm ngồi một mình ở hàng ghế sau cùng, đeo tai nghe, yên lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y đã có một đoạn thời gian chưa vì một người mà khẩn trương như vậy.

Sau khi mẹ qua đời, y luôn cảm thấy bản thân mình từ đây về sau bất quá nhiều nhất chỉ nhọc lòng vì một mình người cậu độc thân của mình thôi, không cần phải lo lắng cho người nào khác nữa.

Dù sao y cũng cô độc một mình.

Không dự đoán được, có một ngày lại phải lo lắng cho một cái móng heo bự.

Trong bệnh viện, cái móng heo bự Bách Thiên Hành biết Giang Trạm mang theo thành viên cùng tổ và nhân viên công tác lấy danh nghĩa thu tư liệu sóng thăm ban mà đến, lập tức bắt tay vào diễn.

"Tìm y tá lấy thêm băng gạc, băng dính, cùng băng dán miệng với thương nhỏ lại đây." Nói xong chỉ vào mu bàn tay đầy vết trầy của mình: "Dán hết lên đây."

Bách Thiên Hành: "Tìm bác sĩ kê thêm một ít nước muối sinh lý cùng đường glucose nữa."

Bách Thiên Hành: "Có hỏi thì nói sao cho thật thảm vào, nói thảm thế này thảm thế kia đồ vô. Đại loại như chỉ mành treo chuông vậy đó."

Cư Gia Tạ: "?"

Tổ tiên ơi đây là cái loại tật xấu gì nữa đây?

Cư Gia Tạ mang băng gạc, băng dính cùng băng dán vết thương nhỏ về, nhìn Bách Thiên Hành dán hết toàn bộ lên người thì cười lạnh.

Cái đồ khốn nạn to xác.

Cư Gia Tạ: "Có ích lợi gì không? Cong phải gãy chân hay mất xương sườn, nhìn lần đầu có thể nhìn không ra cậu không có việc gì, nhưng nhìn nhiều vài lần còn không ra sao?"

Bách Thiên Hành chỉ dùng một câu đã đủ lực xác thương: "Anh không yêu đương, anh không hiểu được."

"?"

Cư Gia Tạ tức đến mức muốn đột tử, tự hỏi bản thân trăm triệu lần nếu không vì tiền thì mình sao lại theo một ông chủ khốn kiếp thế này chứ.

Là muốn tìm ngược sao?

Chờ khi đoàn người Giang Trạm đến, mặt Cư Gia Tạ kéo dài ra hết cỡ làm bộ dáng như rất buồn bã lo âu.

"Cũng may vẫn chưa có việc gì, chỉ là lăn ra khỏi vách đá nên rơi xuống vực."

Nguyên đám người hít mạnh một ngụm khí lạnh.

Cư Gia Tạ: "Không có gì, thật sự không việc gì mà. Lúc cứu lên thì bình yên vô sự, bác sĩ cũng đã xem qua, không có chuyện gì lớn, nhưng cần ở lại bệnh viện để tiếp tục quan sát."

Này còn không có việc gì?

Cư Gia Tạ: "Lát nữa mọi người vào cũng đừng kích động. Bác sĩ đã căn dặn cần phải hảo hảo mà nghĩ ngơi tịnh dưỡng."

Mọi người đều đồng ý.

Toàn bộ quá trình Giang Trạm không có biểu tình gì đặc biệt, Cư Gia Tạ lặng lẽ quan sát, thấy Giang Trạm đi đến bệnh viện mà bất động thanh sắc liền nhíu mày vài lần, trong lòng yên lặng mà phỉ nhổ ông chủ nhà mình: "Phi, có chổ nào lo lắng cho cậu chứ!"

Vào phòng bệnh, nhân viên công tác an tĩnh mà đứng ở một góc, VJ giơ máy lên bắt đầu quay, các thực tập sinh thì vây quanh giường bệnh.

Bách Thiên Hành nằm, mu bàn tay quấn đầy băng gạc, thái dương cũng có băng dán, khóe miệng cũng có mấy vết thương.

Mọi người thấy hắn cũng không phải quá yếu nhưng trải nghiệm ở vách đá quả thật khiến người ta sợ hãi.

Mấy thực tập sinh vừa rồi bị Cư Gia Tạ dọa cho ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới bị thương khi đóng phim trong truyền thuyết còn có thể nguy hiểm tánh mạng.

Bọn họ không biết thăm hỏi an ủi thế nào lại sợ khi mở miệng lại nói sai trước ống kính nữa.

Giang Trạm đứng cạnh mép giường, đặt ba lô lên ghế nhỏ bên cạnh, nhìn người trên giường dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm mà hỏi: "Không dùng biện pháp bảo vệ an toàn sao?"

Bách Thiên Hành không nhanh không chậm mà trả lời, nghe thì giống như không có việc gì nhưng lại cảm thấy không đủ tinh thần: "Đương nhiên là có, này là ngoài ý muốn."

Giang Trạm nhìn hắn: "Thấy thế nào rồi?"

Bách Thiên Hành: "Còn ổn lắm."

Giang Trạm cười nhẹ, dùng khẩu khí quen thuộc người chết không đền mạng mà nói: "Không có ngã xuống thật?"

Bách Thiên Hành nằm trên giường nhìn y: "Không chết được." Dùng khẩu khí giống như không có người nào ở đây hết mà nói: "Tôi chết thì Tuyệt mỹ làm sao bây giờ."

Giang Trạm: "Cũng phải, dù sao hiện tại cũng là một người hai đầu, còn có cái gì tào phớ nữa."

Bách Thiên Hành: "Đừng ghen mà, cái sự kiện tào phớ đó tôi có thể giải thích."

Giang Trạm: "Giải thích cái gì, cậu giải thích tôi liền phải nghe sao?"

Mọi người trong phòng bệnh: "?"

Hai người này lúc nói chuyện riêng không hề kiêng nể gì hay sao?

Tuyệt mỹ, ghen, tào phớ, giải thích, câu nào phát sóng mà không lên hotsearch đâu chứ?

Còn thẳng thắng thành khẩn mà dùng khẩu khí giận hờn nói chuyện với nhau?

Nhân viên công tác không rõ chân tướng, Ngụy Tiểu Phi, Bành Tinh, Kỳ Yến: Đúng là bạn tốt mà.

Người đã lĩnh hội qua màn tỏ tình Phí Hải, Chân Triều Tịch: Là ghen sao? Là thật sự ghen đúng không?

May mà Cư Gia Tạ kịp thời pha trò để giảng hòa: "Thiên Hành biết cậu cùng Giang Trạm quan hệ tốt rồi, hôm nay đừng dỗi nữa, cậu đang là bệnh nhân."

Cư Gia Tạ nói vậy thì mấy thực tập sinh cũng theo đó mà nói: "Đúng vậy đó, Trạm ca, anh đã bay từ xa tới nên đừng đấu võ mồm mà, hảo hảo mà an ủi Bách lão sư một chút đi."

Lại thăm hỏi Bách Thiên Hành: "Bách lão sư bị thương chổ nào vậy?"

Bách Thiên Hành nằm nhìn Giang Trạm, Giang Trạm đứng nhìn Bách Thiên Hành.

Hai người như bình thường mà liếc nhua một cái, xong đều cười một cái, không khí cũng theo đó mà đi lên.

Bành Tinh lấy lễ vật thăm ban mà ê-kíp chuẩn bị mang ra, nói mấy câu ngọt ngào dễ nghe, còn chúc Bách Thiên Hành mau hồi phục.

Bách Thiên Hành: "Không sao đâu, lần công diễn lần này không thể quay về, qua mấy ngày là tốt thôi."

Lại hỏi bọn họ: "Vũ đạo luyện đến đâu rồi?"

Chân Triều Tịch: "Cũng không tệ lắm, vũ đạo lần này của chúng tôi rất đơn giản."

Bách Thiên Hành: "Bài hát gì a."

Ngụy Tiểu Phi: "Kẹo bông gòn."

Phí Hải: "Phong cách nhỏ nhắn, đáng yêu."

* * *

Cả quá trình giống như thăm bệnh bình thường vậy không có gì khác biệt, cũng là hỏi thăm, nói chuyện phiếm, chúc mau bình phục.. Nhiều người nên cũng nói nhiều hơn, thời gian dài ra, tư liệu sống cũng phong phú.

Vốn dĩ chỉ quay phần thăm bệnh, nhiều người như vậy ở phòng bệnh cũng không tiện lắm, cũng không thể ở quá lâu nên sau nửa tiếng mọi người đều chuẩn bị rời đi.

Người rời đi dĩ nhiên không bao gồm Giang Trạm.

Rời đi nhanh nhất như cũ vẫn là Kỳ Yến.

Thấy Kỳ Yến chạy Bành Tinh một bên buồn bực, một bên lại chạy theo, có hai thực tập sinh chạy nên lập tức những người khác cũng rời đi theo.

Cuối cùng chỉ còn lại Giang Trạm.

Y ở cửa phòng bệnh thương lượng cùng nhân viên công tác.

Giang Trạm: "Lát nữa em sẽ về khách sạn sau."

Nhân viên công tác: "Được, có gì thì liên lạc qua điện thoại. Cậu cũng phải cố gắng cẩn thận, đeo khẩu trang, đội nón, làm sao đừng để bị chụp ảnh, bị chụp cũng không có gì chỉ sợ có người đi theo cậu."

Giang Trạm gật đầu.

Bọn họ đi rồi, Cư Gia Tạ cũng chuẩn bị biến.

Trước khi biến hắn còn đi đến mép giường thấp giọng mà khuyên: "Kiềm chế đi, tổ tông. Tôi thấy Giang Trạm đến không phải là hỏi việc tào phớ, không phải là cậu đang giả bệnh nằm tren giường bệnh hay sao, mọi chuyện đều là quá khứ."

Bách Thiên Hành: "Cái gì là 'chuyện quá khứ'?"

Cư Gia Tạ cười một cái đầy khí hiểu: "Cậu còn nói tôi không hiểu hả?"

Cư Gia tạ đưa ra một ví dụ: "Tôi đã từng tuổi này rồi, bất cẩn mà bị tai nạn ô tô phải vào viện. Mẹ tôi mắng tôi tới máu chó văng đầy đầu luôn, suýt nữa đã mắng thành cháu nội bà ấy luôn. Cậu xem, cậu quay phim bị rơi xuống vách núi, người quan tâm cậu, sẽ có thể mắng cậu thành cháu họ hay không?"

Bách Thiên Hành nhướng mày: "Cho nên?"

Cư Gia Tạ âm thầm cười, cảm giác mình đã thắng được ông chủ mình một ván, lại thấy Bách Thiên Hành mở miệng, chính là cái giọng điệu chết cũng không biết xấu hổ: "Mắng cứ mắng, đánh cũng được, tình yêu còn không phải là vậy sao."

Cư Gia Tạ: "..."

Từ chức! Từ chức!

Cư Gia Tạ tức giận mà hất tay bỏ chạy lấy người, lúc đi ngang bàn y tá nhìn lại cuối hành lang thì thấy Giang Trạm gõ cửa phòng bác sĩ.

Hắn sửng sốt mà hỏi y tá: "Vừa rồi có phải có người đi tìm bác sĩ Tôn không?"

Y tá: "Ừm, đúng rồi, nói là ngươi nhà của phòng bệnh 1701."

1701 chính là phòng bệnh đơn của Bách Thiên Hành.

Cư Gia Tạ kinh ngạc mà đứng yên bất động, vừa king ngạc vừa cảm thán, khó lường, thật sự quá khó lường mà!

Hóa ra không phải là đơn độc một mũi tên.

Tới giờ Cư Gia Tạ mới biết ông chủ của mình há mồm ngậm mồm đều là mấy lời cợt nhã là dựa vào đâu rồi, thì ra là Giang Trạm cho hắn màu sắc để hắn mở phường nhuộm.

Cư Gia Tạ cười cười, thầm nghĩ vậy thì cái người nào đó coi như đã hết khổ rồi, chín năm, suốt chín năm, hiện giờ phát triển được thành như vậy cũng coi như cây vạn tuế nở hoa rồi.

Cư Gia Tạ không ở lại lâu liền xoay người rời đi.

Trong phòng bác sĩ, Giang Trạm cùng bác sĩ Tôn dùng hiệu suất cao mà nói chuyện ong về tình huống của Bách Thiên Hành, nói lời cảm tạ liền rời khỏi phòng bác sĩ.

Khi ra ngoài, bác sĩ Tôn người đã qua 50 cười cười: "Đã từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh rồi đúng không, cậu hỏi chuyện đều xoáy vào trọng điểm."

Giang Trạm gật đầu, đóng của rời đi.

Từ phòng bác sĩ đi ra y cảm thấy không thoải mái mà nhíu mài, mùi thuốc sát trùng làm y bất chợt trở lại những ngày tháng mà trạng thái căng thẳng nhất.

Y không thích bệnh viện.

Cũng may tình huống của Bách Thiên Hành không tồi, lúc đưa đến bệnh viện chỉ bị mất nước với mất cân bằng điện giải thôi, cũng không đáng ngại.

Không nghiêm trọng lại nằm im như vậy, làm thành bộ dạng không có gì nhưng thật ra rất có gì làm gì chứ?

Giang Trạm buồn cười mà thầm nói, còn không phải là làm cho mình xem sao?

Dùng khổ nhục kế, để tìm kiếm sự đồng cảm sao?

Trở về phòng bệnh Giang Trạm thấy hắn vẫn nằm im: "Bị liệt từ cổ trở xuống? Bác sĩ Tôn không phát hiện ra sao?"

Bách Thiên Hành vẫn nằm, biểu tình nhẹ nhàng vui sướиɠ: "Ừm, liệt."

Giang Trạm ngồi xuống ghế bên cạnh mép giường, y nhìn Bách Thiên Hành, quanh mũi vẫn là mùi thuốc sát trùng làm y khó chịu kia, y không để tâm nữa mà hỏi Bách Thiên Hành: "Lúc rơi xuống là cảm giác gì?"

Bách Thiên Hành: "Nói thật sao?"

Giang Trạm: "Nói thật."

Bách Thiên Hành: "Không có cảm giác gì, không nghĩ gì hết."

Bởi vì sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt cho nên cái gì cũng không kịp nghĩ.

Lúc tỉnh lại trên tảng đá, suy nghĩ đầu tiên là không được chết, tuyệt đối không được chết.

Nếu chết, thì cái gì cũng chưa tồn tại.

Nhưng hắn sẽ không nói với Giang Trạm mấy cái này, không nói về sự nguy hiểm của diễn viên, không phải người trong nghề thì không thể hiểu được. Hắn hy vọng Giang Trạm đem lần ngã này nghĩ thành ngoài ý muốn chứ không phải xác suất.

Giang Trạm nghe hắn nói "không có cảm giác gì" liền hừ một cái: "Tôi còn tưởng cậu lại nói thêm mấy chuyện cợt nhã nữa chứ."

Bách Thiên Hành làm bộ dạng rất nghe lời mà nói: "Nghĩ đến cậu sao? Đương nhiên là phải nghĩ rồi. Có mấy chuyện còn chưa có làm, chết rồi, làm quỷ phong lưu cũng không được."

Giang Trạm giơ tay lấy túi khăn giấy ở đầu giường ném qua.

Bách Thiên Hành duỗi tay chụp lấy, cười: "Cho nên lúc được cứu lên tôi đã nghĩ, việc ngoài ý muốn trong cuộc sống quá nhiều, cho nên tôi phải nắm chặt thời gian, đem những chuyện chưa làm chạy nhanh làm cho xong."

Giang Trạm: "Tỷ như."

Bách Thiên Hành: "Tỷ như, hiện tại cậu hôn tôi một chút." [1]

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, Giang Trạm nhìn vào cửa sổ.

Bách Thiên Hành đang đùa, nhưng Giang Trạm lại nghĩ tất cả bệnh viện trên thế giới đều giống nhau.

Hành lang vĩnh viễn có mùi thuốc sát trùng, tường luôn luôn màu trắng, quy cách giường bệnh đều giống nhau, kích thước cửa sổ lớn nhỏ cũng giống nhau.

Ở trong mắt y, thứ duy nhất không giống, chính là người nằm trên giường bệnh.

Trước kia là mẹ y, bây giờ là Bách Thiên Hành.

Mẹ không còn cơ hội sống và hoàn toàn rời đi, tánh mạng của Bách Thiên Hành như chỉ mành treo chuông nhưng cuối cùng vẫn hóa nguy thành an.

Mẹ nói: Cậu cách xa tôi ra một chút. [2]

Bách Thiên Hành: Cậu hôn tôi một chút.

Y cúi người, duỗi thẳng hai cánh tay chống trên mép giường, nghiêng người nhìn cái người đang nằm trên giường bệnh kia.

Sắc mặt y nhợt nhạt, đem cảm xúc giấu sâu vào trong đáy lòng, đôi mắt thật sâu đem ký ức lưu hết vào trong trí nhớ.

Y dùng giọng thật nhẹ mà hỏi Bách Thiên Hành: "Tôi hôn cậu một chút, vậy lần sau khi đóng phim, cậu có cẩn thận hơn một chút không?"

Bách Thiên Hành rất ngạc nhiên về phản ứng của Giang Trạm, hắn nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, trong lòng có chút hoang mang vì sao hôm nay người trước mặt này lại.. ngoan như vậy.

Ngoan.

Không đúng.

Nhưng Bách Thiên Hành còn chưa kịp nghĩ Giang Trạm đứng trước mép giường, dùng tư thái cùng giọng điệu không cho phép thương lượng, giống như muốn tiến tới "giai đoạn quan trọng" nào vậy.

Lực chú ý của Giang Trạm tập trung hết vào Giang Trạm, ở câu hỏi kia cùng ở đôi môi đang cách hắn chưa tới một tấc kia nữa.

"Được."

Bách Thiên Hành dùng sức mà ấn mạnh người sát về phía mình, thậm chi hắn còn có chuẩn bị nếu Giang Trạm chỉ định trêu chọc rồi bỏ chạy.

Nếu dám chạy, hắn dù có trói người lại cũng phải hôn, nhưng ngoài dự kiến, người không hề chạy.

Trong thời gian ngắn chớp mũi chạm vào nhau, môi chạm nhau.

Bởi vì bị giữ chặt gáy cùng ấn mạnh nên nụ hôn này không phải vừa chạm đã tách ra, còn có vì người nằm đánh giá sai nghiêm trọng tình thế cho nên nụ hôn này có chút mạnh.

Vết thương trên môi Bách Thiên Hành lại lần nữa nứt ra, mùi máu tươi lan tỏa khắp răng môi.

Hương vị này đồng thời đánh thức hai người.

Giang Trạm đứng dậy, Bách Thiên Hành buông lỏng tay ra.

Cái người giả vờ bệnh vẫn luôn nằm rốt cuộc cũng đã ngồi dậy, vừa ngồi dậy đã duỗi tay về phía Giang Trạm.

Giang Trạm vốn đang cúi người, chưa kịp đứng lên lại bị kéo cho nên nữa người liền nằm trong lòng ngực của Bách Thiên Hành.

Môi Bách Thiên Hành vẫn đang chảy máu, hắn nhìn xuống người trong lòng cười xấu xa: "Lần nào chủ động cũng mất cảnh giác."

Giang Trạm bắt được trọng điểm, mỗi lần?

Bách Thiên Hành dùng lưỡi liếʍ liếʍ vết thương ở khóe môi, cúi đầu gần lại nhìn vào mắt Giang Tạm: "Quên rồi sao, lúc học cao trung cậu có lần uống say, không về nhà, ngủ ở khách sạn."

Buổi tối kia, Bách Thiên Hành chăm Giang Trạm nguyên một đêm.

Đêm đó Giang Trạm dùng bản năng cùng thân thể thiếu niên của mình mà quấn Bách Thiên Hành suốt một đêm.

Lời tác giả: Chương sau sẽ viết về cái buổi tối kia.

[1] Chổ này mình định ghi là "hôn một cái" nhưng thâm tâm mình muốn nhiều cái, với lại "một chút" sẽ vần với đoạn sau hơn.

[2] Lúc này mẹ Giang đang tức giận nên không thể là "mẹ - con" được, để "mày – tao" thì nặng nề qua với lại không hợp với hình tượng mà tác giả xây dựng mẹ Giang, nên mình để "Cậu – tôi" để thể hiện rõ sự xa cách thất vọng.

Chương này gần 5000k từ nhưng mình cũng không set $, chỉ mong các bạn có thể ủng hộ để mình có động lực thôi ạ. Cảm ơn!
« Chương TrướcChương Tiếp »