Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ TửChương 65Sau lần công diễn thứ hai, lịch trình của các thực tập sinh lại càng bận rộn hơn.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày vừa phải ghi hình lần loại thực tập sinh thứ ba, xếp hạng, phân tổ cùng với lịch trình bên ngoài của các thực tập sinh.
Lại đến thứ bảy, kỳ bảy của Cực hạn thần tượng phát sóng.
Trong kỳ này nội dung chủ yếu là tư liệu sống của đại hội thể thao mà kỳ thứ sáu chưa phát sóng xong, lần thứ ba loại thực tập sinh, tuyên bố danh sách 36 thực tập sinh đứng đầu, cùng với tư liệu sống phần lịch trình bên ngoài của các thực tập sinh.
Kỳ này người chủ trì vẫn là Đồng Nhận Ngôn.
Đồng lão sư đối với việc này vô cùng bất mãn, đứng trước ống kính mà nhắn nhủ với Bách Thiên Hành: "Cậu có công phu đi ăn tào phớ, lại không có thời gian lái xe bốn tiếng trên cao tốc để về ghi hình chương trình hay sao?"
Lời còn chưa dứt ê-kíp rất biết tạo điểm nhấn bằng cách cho Giang Trạm hai giây màn ảnh.
Xém chút đã làm fans cười chết: Các người sao cái gì cũng hiểu vậy a!
Mà kỳ này số thực tập sinh bị loại gia tăng, hiện tại chỉ còn có 36 thực tập sinh.
Trong 36 người này Giang Trạm xếp thứ 2.
Đồng Nhận Ngôn nói với Giang Trạm: "Cậu cách vị trí thứ nhất chỉ còn một bước thôi."
Giang Trạm từ sau micro mỉm cười.
Đồng Nhận Ngôn quăng xuống một cú chốt: "Có muốn lên vị trí khác không?"
Giang Trạm đưa tay cầm micro, bình tĩnh nói: "Muốn."
Trong màn ảnh tất cả thực tập sinh đều nhìn y, Đồng Nhận Ngôn cũng ngạc nhiên vô cùng: "Thứ hai còn chưa thỏa mãn sao? Lúc nãy tôi vừa hỏi thực tập sinh khác, họ đều nói, có thể nằm trong top 11, thì đã rất vui rồi."
Giang Trạm vẫn luôn rất thong dong, y không che giấu càng không khách sáo, bình tĩnh nói: "Nếu là thứ nhất, thì sẽ càng vui."
Bởi vì những lời này, Giang Trạm lại lên hotsearch.
Không chỉ vì y đối với C-vị có dã tâm mà còn vì những lời này phát ra từ miệng Giang Trạm, mang lại cảm giác rất đương nhiên.
Theo như lời fans thì là: Người có thói quen đứng nhất khi đối mặt với vị trí thứ nhất thì đương nhiên luôn muốn tranh thủ, bởi vì người đó luôn là thứ nhất.
Người luôn đứng nhất như Giang Trạm, khi đứng ở vị trí thứ hai đương nhiên là muốn đi lên.
Thái độ tích cực tranh đấu này đã truyền cảm hứng vô cùng lớn cho fans, Trạng Nguyên tỷ tỷ vừa liếʍ màn hình vừa like cùng vote, quyết tâm đưa Giang Trạm lên C-vị.
Nhưng hiện giờ fans của người hạng nhất đang bị hù đến chết khϊếp.
Vote vote vote vote! Làm số liệu, làm số liệu! Học trưởng nhà các người muốn C-vị, con trai nhà tôi cũng muốn C-vị.
Phía sau màn ảnh 36 thực tập sinh lại một lần nữa phân tổ, xác định ca khúc cùng phong cách sân khấu.
Lần này việc phân tổ dựa vào thứ tự xếp hạng, 6 thực tập sinh đứng đầu sẽ là C-vị của mỗi tổ, C-vị của mỗi tổ sẽ chọn thành viên cho tổ mình, mỗi tổ 6 người.
Trong hội trường khi ê-kíp vừa công bố hình thức phân tổ thì vài thân ảnh đã chạy khỏi hàng tiến đến đứng phía sau Giang Trạm.
Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi, Bành Tinh, Chân Triều Tịch, Kỳ Yến.
Vừa đủ quân số.
Người xếp hạng thứ 6 cũng là C-vị Tùng Vũ giơ tay chỉ vào bọn họ: "Nếu là tôi ở đây, thì sẽ lượt các cậu sao?"
Cứ như vậy sáu người quen làm thành một tổ.
Ca khúc công diễn: «Kẹo bông gòn».
Đúng vậy chính là ca khúc đã nổi tiếng hơn mười năm, mang phong cách ngọt ngào «Kẹo bông gòn».
Sáu hán tử: "..."
(chổ này có thể hiểu là đàn ông)
Khi bản demo vũ đạo vừa xuất hiện, trên màn hình biên đạo nhảy nhảy vô cùng ngọt ngào, sáu thanh niên đồng loạt trầm mặc.
Lại chờ đến lúc cùng luyện riêng những động tác đáng yêu với biên đạo nhảy..
Phí Hải ôm đầu: "A! Tại sao tôi lại phải học vũ đạo của girlgroup chứ hả?"
Ngụy Tiểu Phi: "Căn bản không thể ngọt ngào được mà!"
Kỳ Yến: "Thật sự rất giống cion gái luôn!"
Bành Tinh: "Không nhảy! Không nhảy!"
Chân Triều Tịch: "Tôi cần bình tĩnh lại."
Giang Trạm: "Cái vũ đạo cùng biểu cảm này tôi thật sự không thể."
Cả tổ suy sụp.
Biên đạo nhảy phân tích cho bọn họ: "Bài nhảy này chính là như vầy, kẹo bông gòn a, kẹo bon gòn chính là thế nào? Đương nhiên chính là mềm, ngọt, đáng yêu, tươi tắn."
"Các cậu hãy tưởng tượng mình là vương tử cưỡi ngựa trắng. Trong đầu đừng nghĩ gì cả, chỉ nghĩ đến bản thân đang trong mọt thế giớ chỏ có màu trắng, hồng, lam. Các cậu hiện đang âu yếm công chúa, lúc này phải thế nào? Ôn nhu! Ôn nhu! Ôn nhu! So với bông càng phải ôn nhu hơn!"
Phí Hải: "Em chỉ muốn một viên đạn bông gòn, treo cổ tự tử.
Những người khác: Yêu cầu sáu viên.
Vũ đạo vẫn còn đỡ, động tác vì trí học rất mau cũng rất đơn giản, khó chính là sự suy diễn từ động tác, quản lý biểu tình sao cho thể hiện được sắc thái tỉnh cảm.
Biên đạo nhảy đánh giá bọn họ:" Thân thể rõ ràng rất mềm, rõ ràng đều có thể nhảy, nhưng tâm quá thẳng so với sắt còn thẳng hơn. Một đám không phải là vương tử ôn nhu, tất cả đều là xi măng đại lão gia.
Sau đại lão gia cũng rất tự giác, biết không thể cứ vậy mãi được cho nên vô cùng nổ lực mà điều chỉnh.
Giang Trạm còn hỏi mượn ê-kíp một cái ipad, sau người vây xem các boygroup nhảy vũ đạo của girlgroup, học tập cách nhấc chân giơ tay cùng quản lý biểu tình của họ.
Ngụy Tiểu Phi tổng kết: Động tác phải mềm, biểu tình phải nhu, sức mạnh hình thể đều phải thu hết vào. "
Giang Trạm hỏi Ngụy Tiểu Phi:" Cậu có thể nhảy không? "
Ngụy Tiểu Phi:" Thật ra thì nếu ở trên sân khấu mà muốn nghiêm túc 'câu fan' thì vẫn có thể, nhưng trong lúc luyện tập bình thường thì không thể đạt được tới mức đó. "
Nhưng không có khả năng chưa luyện tập tốt liền trực tiếp lên sân khấu.
Cuối cùng người có kinh nghiệm đóng phim làm công tác tư tưởng cho mọi người:" Nhập diễn, các cậu biết nhập diễn là thế nào không? Là đem bản thân mình nhập vào nhân vật sau đó nhảy. "
" Lúc nhảy cứ nghĩ bản thân chính là vương tử ngọt ngào nhất thế giới. "
Kỳ thật điều này không hề dễ dàng, đặc biệt đối với người thoạt nhìn thẳng như Giang Trạm mà nói vai phản diện hắc ám đều dễ dàng hơn so với ôn nhu, ngọt ngào.
Nhưng ca khúc đã định xong rồi không có khả năng không nhảy.
Giang Trạm bớt chút thời gian đi đến trước gương nhìn vào gương mà điều chỉnh biểu tình, ngọt ngào, ôn nhu, tươi tắn, wink một cái.
Vẫn tiếp tục luyện, vẫn luôn luyện, không ngừng khống chế động tác sao cho thật tinh tế, sao cho đạt tới hiệu quả mà mình muốn.
Sau khi quen rồi thì không chỉ luyện trước gương, mà khi lúc luyện tập hằng ngày cũng sẽ thường xuyên thực hiện trước mặt các thành viên trong tổ, để họ xem giúp.
Mọi người xem thấy không tệ lắm, nhưng nói tốt thì..
Phí Hải:" Aizzz, tôi luôn cảm thấy nó còn thiếu thiếu cái gì đó. "
Mặt khác đoàn phim" No way to chase "cũng tung ra một số hình ảnh của Bách Thiên Hành ở phim trường.
Vai diễn lần này là bọn bắt cóc chính là nhân vật phản diện, vai diễn lần này khác rất xa với những vai diễn trước đây của Bách Thiên Hành. Cho dù là thiết lập nhân vật hay cách diễn cũng là một bước đột phá lớn.
Chỉ với một tấm ảnh tay quấn băng gạt dính máu, ngồi trên tảng đá lớn, mắt tróng rỗng nhìn về ống kính cũng vô cùng hấp dẫn.
Tuần đó đoàn phim" No way to chase "di chuyển từ thành điện ảnh đến Côn Minh.
Trước khi đến Côn Minh đạo diễn đã nói chuyện trước với Bách Thiên Hành:" Không cần thế thân, ok, đúng không? "
Bách Thiên Hành:" Ừm. "
Tổ võ thuật:" Có một cảnh khá nguy hiểm, đều là vách đá, dây cáp cũng rất khó để treo.
Bách Thiên Hành: "Khó treo vậy không thì cần treo."
Tổ võ thuật sửng sốt, không ngờ lại có diễn viên đóng phim như vậy, đã nói nguy hiểm đại hình lại hiểm trở, liền trực tiếp quyết định không dùng dây cáp?
Đạo diễn ngược lại vẫn chưa nói gì, nghĩ nghĩ: "Đi đến đó xem lại xem."
Lúc cả đoàn di chuyển đến Cô Minh, diễn viên chính Phó Tuyền Chu đùa đùa mà nói với Bách Thiên Hành: "Cậu hiện tại được lắm a, trở về không quay phim mấy ngày liền đã có hẳn hai CP."
Bách Thiên Hành nhìn hắn: "Toán học của anh hình như không tốt lắm."
Phó Tuyền Chu bẻ bẻ ngón tay bắt đầu đếm: "Một cái, hai cái, một cái, hai cái không sai mà là hai cái." Buồn bực nói: "Chẳng lẻ có ba cái, bốn cái."
Bách Thiên Hành chỉ cười không nói.
Khi đến Côn Minh đi vào núi, đi đến nơi khảo sát địa hình, nhìn thấy toàn vách đã cùng mặt đất trụi lũi dưới chân thì mày của Cư Gia Tạ chưa từng được giãn ra.
Cư Gia Tạ: "Không được, cần phải treo dây thép, quá nguy hiểm."
Bách Thiên Hành không cùng hắn cãi cọ chỉ nói ba chữ: "Có thể quay."
Cư Gia Tạ nói nhiều hơn hắn hai chữ, hai chữ này vô cùng có trọng lượng: "Giang Trạm có biết không?"
Có biết rằng cậu đóng phim liều lĩnh tới mức không màng sống chết không?
Bách Thiên Hành nhìn Cư Gia Tạ mà cười một cái.
Cư Gia Tạ: "Cười cái gì?"
Bách Thiên Hành hỏi hắn: "Anh đoán xem, nếu lùi lại vài năm, Giang Trạm có vì tôi mà không thi vào A Đại không?"
Cư Gia Tạ sững sờ, Bách Thiên Hành không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ vai hắn rồi đi chuẩn bị.
CƯ Gia Tạ quay đầu lại nhìn bóng lưng Bách Thiên Hành mà nghiến răng nghiến lợi.
Ngã xuống chết thì cậu cứ thành quỷ mà xem Giang Trạm tái hôn đi!
"Chỉ huy tham nom thực tập sinh, công diễn cũng là tôi không phải sao? Vì cái gì mà Bách Thiên Hành lại đi ăn tào phớ chứ?"
Trong cao ốc Tứ Phương, trong một phòng họp nhỏ tiếng nói đùa của Đồng Nhận Ngôn vang vang vào không khí.
Lại thêm một lúc.
Đồng Nhận Ngôn: "Tại sao lại như vậy? Nguy hiểm như vậy sao không có thiết bị an toàn chứ."
Đồng Nhận Ngôn: "Trời má, điên rồi sao như vậy mà cũng dám quay?"
Ngoài cửa một đôi giày đổi phương hướng rời khỏi phòng họp.
Diêu Ngọc Phi biểu tình lạnh lùng vừa đi vừa suy nghĩ.
Nguyên lai con người không phải thời thời khắc khắc luôn gặp vận may, đi trên bờ sông nhiều tất nhiên cũng sẽ ướt giày.
Diêu Ngọc Phi thật cẩn thận so với trước kia còn cẩn thận hơn.
Đau khổ do bị bế mạch bị cắt màn ảnh cậu ta đã nếm trải rồi, trong đoạn thời gian này cậu ta vẫn luôn vô cùng thành thật.
Lúc bình tĩnh lại cậu ta thấy hối hận vô cùng, quả thật không nên khıêυ khí©h Bách Thiên Hành, không nên ám chỉ với Hà Vị Đồng. Cho dù là Bách Thiên Hành hay Giang Trạm thì hiện tại có can hệ gì tới cậu ta?
Khi Cực hạn thần tượng kết thúc cậu ta và bọn họ không có cái gì đυ.ng chạm tới nhau nữa, hà tất làm chi chứ.
Nhưng vừa nghe lén được câu nói kia ở phòng họp làm cho tâm cậu ta nảy sinh một ý niệm.
C-vị, người đứng nhất không thể là người khác sao?
Nhất định phải là Giang Trạm sao?
Cái ý niệm bâng quơ này vừa nảy sinh trong đầu liền làm thứ gì đó trong đáy lòng cậu ta rục rịch.
"Cậu nghe ai nói?"
"Mọi người hầu như đều biết hết, Bách lão sư đóng phim bị thương, hình như rất nghiêm trọng ngay cả chủ trì công diễn cũng không được."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, nếu không có việc gì thì sao phải tìm người khác chủ trì công diễn chứ."
Lần thứ ba công diễn sắp đến, chỉ một buổi sáng tin tức liên quan đến việc Bách Thiên Hành đóng phim đã lan truyền ồn ào huyên náo, tất cả thực tập sinh đều biết.
Lúc đầu mọi người cứ tưởng là giả, đến khi công bố Đồng Nhận Ngôn sẽ chủ trì buổi công diễn thứ ba thì mới có vài phần hương vị chân thật.
Ê-kíp còn cảm thấy kì quái, là người nào đã lan truyền tin tức cố vấn bị thương cho thực tập sinh?
Cái này không phải là muốn khủng hoảng cảm xúc sao?
Còn muốn công diễn hay không đây chứ.
Ê-kíp không cho phép thực tập sinh bàn tán, nên làm gì thì hãy làm cái đó.
Bên phía Giang Trạm..
Tổng đạo diễn suy xét về mặt mũi của Bách Thiên Hành cũng như mối quan hệ vượt mức bình thường của hai người họ..
Tổng đạo diễn tự mình nói với Giang Trạm: "Bách lão sư không có việc gì chỉ là lúc đóng phim xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Giang Trạm không nói nửa từ vô nghĩa: "Em chỉ xin nghĩ nửa ngày, trước 10h sáng ngày mai sẽ trở lại."
Tổng đạo diễn: "?"
Trong phòng bệnh một người ở bệnh viện.
Cư Gia Tạ ngồi ở mép giường, vừa lau nước mắt vừa ngẫm nghĩ rồi lại muốn khóc, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi mà lên án: "Cậu quả thật có bệnh mà, bệnh tâm thần! Tôi tám đời vận xui đổ máu mới quen biết cậu!"
"Đời này của lão tử nếu có vết nhơ, thì tất cả đều là tại cậu!"
"Ngày nào đó phải nhập viện để chấp vá trái tim thì cũng đều do cậu!"
Một tờ khăn giấy được đưa qua, cánh tay cầm khăn có mấy chổ bị trầy da, trên ngón út đeo một cái đuôi giới bạch kim.
Bách Thiên Hành dựa vào giường bệnh mà nhìn người khóc sắp thành chó là Cư Gia Tạ: "Còn muốn nữa không?"
Cư Gia Tạ giựt khăn giấy, hỉ mũi, hỉ đến kinh thiên động địa: "Muốn."
Bách Thiên Hành: "Tôi là hỏi anh có còn muốn khóc hay không?"
Cư Gia Tạ: "Khóc! Phải khóc! Trước tiên làm mẫu cho cậu coi cảnh khóc tang! Nếu cậu xem trọng vậy thì khi cậu chết tôi sẽ dựa người sát vào phía trước linh đường của cậu khóc!"
Bách Thiên Hành thở dài, tự biết đuối lý nên không tranh cãi.
Hai ngày trước hắn có cảnh quay ở vách núi, lúc quay bị ngã. Trước đó đạo diễn đã nghĩ đến vấn đề an toàn cho nên vẫn kéo một sợi dây thừng cho hắn để đề phòng bất trắc, đáng tiếc lại vô dụng cú ngã này quá mạnh trực tiếp từ vách núi lăn xuống, trúng vào một tảng đá nhô ra ở mép vực.
Vận khí tốt người không sao nhưng không thể đi lên được.
Trong đoàn không có người có khả năng cứu người trong tình huống đặc thù thế này nên phải đi xuống núi tìm người bản địa hỗ trợ.
Bách Thiên Hành một mình nằm trên tảng đá, biết mình không chết còn rất bình tĩnh mà hét lên nhờ người kêu Cư Gia Tạ đến.
Cư Gia Tạ vốn đã sợ hãi mà dựa sát vào mép vách đá nhìn xuống, nghe Bách Thiên Hành kêu liền chuẩn bị khóc.
"Tôi ở đây, ở đây, tôi ở chỗ này."
Thanh âm của Bách Thiên Hành từ dưới vực sâu truyền lên, trống rỗng, nhẹ nhàng lại vô cùng bình tĩnh: "Đừng nói với Giang Trạm."
Cư Gia Tạ vì năm chữ này mà ở trong lòng âm thầm khóc.
Sau đó càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng có có người đến cứu, lúc này Cư Gia Tạ không kiềm chế được nữa mà thất thần khóc rống lên, khóc đến trời đất tối sầm.
Mặc dù biết diễn viên phải biết chấp nhận nguy hiểm nhưng Bách Thiên Hành lần này mạo hiểm qua lỗ mãng.
Xong việc biết "đừng nói cho Giang Trạm", vậy sao trước đó không chịu lường trước chứ!
Muốn yêu đương thì còn mạng mới nói được a!
Trái tim Cư Gia Tạ lần này đã bị bạo kích, phỏng chừng giảm thọ khoảng ba năm, chờ khi Bách Thiên Hành ở bệnh viện kiểm tra từ trên xuống dưới tất cả đều bình thường mới yên tâm.
Nhưng người không thể xuất viện sớm được, dù sau cũng ở vách núi khá lâu nên bị mất nước trầm trọng, phải ở bệnh viện theo dõi hai ngày mới được.
Bách Thiên Hành hiện tại thoạt nhìn cũng không khác gì hắn lúc bình thường. Hắn không có làm gì, không cần diễn không cần quay, mỗi ngày đều cầm điện thoại lướt.
Cư Gia Tạ ngay từ đầu còn khó hiểu: "Cậu hiện tại còn có nhiều chổ để lướt vậy sao? Mỗi ngày đều ôm điện thoại lướt WeiBo."
Bách Thiên Hành dựa vào đầu giường chống chân lên, chậm rãi nói: "Anh không hiểu đâu, yêu xa đều là như vậy."
Cư Gia Tạ: "?"
"Không phải". Cư Gia Tạ ngốc ngốc: "Lúc cậu té xuống vách núi bị đập trúng đầu rồi đi? Ai cùng cậu nói chuyện? Cậu mới tới giai đoạn thổ lộ thôi biết chưa?"
Bách Thiên Hành vừa lướt điện thoại vừa bình tĩnh nói: "Tiêu hao trước một chút ở tương lại, cái này gọi là cho vay."
Mẹ nó Thần nào lại cho vay tình yêu chứ.
Cư Gia Tạ: "Ai đồng ý? Cậu đơn phương?"
Bách Thiên Hành: "Giang Trạm tương lai."
Cư Gia Tạ: "..."
Bác sĩ ơi, xem giúp lại bệnh nhân này với, xem coi cậu ấy có bị ngã đến choáng váng không.
Bách Thiên Hành không bị ngã đến choáng váng mà là do rảnh, rảnh quá không có gì làm liền lên WeiBo lướt xem ảnh Reuters của Giang Trạm.
Lần thứ ba công diễn hắn không về được, sau khi xuất viện còn phải tiếp tục quay phim bên này, lần sau về không biết là khi nào.
Thực kỳ diệu ngoại trừ lúc vừa ngã xuống có sợ một chút, thời gian còn lại Bách Thiên Hành đều tin tưởng không có việc gì xảy ra.
Hắn không để chuyện ngã ở vách núi ở trong lòng, lòng hắn hiện giờ là tràn đầy hình ảnh của tương lai.
Hắn nghĩ Giang Trạm không biết sẽ không ảnh hưởng đến buổi công diễn của y, cũng không có việc gì nên không cần khiến y lo lắng.
Kế hoạch của Bách Thiên hành rất khá.
Lúc năm trên tảng đá dưới vách núi hắn đều đã nghĩ kỹ rồi.
Đương nhiên vì lúc đó hắn quá rảnh cho nên suy nghĩ vẩn vơ, nếu Giang Trạm biết có khi nào sẽ lo lắng mà cố tình chạy lại đây. Nhưng nghĩ kỹ thì thời gian không đủ, thứ tư đã phải công diễn, vừa đi vừa về tốn hết biets bao nhiêu là thời gian.
Còn phải nghĩ cho thành viên khác cùng cả tổ. Một người đi rồi thì những người khác làm sao bây giờ?
Bách Thiên Hành dù cho là nằm ở vực sâu hay ở trên giường bệnh đều cho rằng không thể nào.
Huống chi Giang Trạm không biết.
Bách Thiên Hành lại tiếp tục lướt điện thoại.
Lướt lướt thì thấy trên quảng trường WeiBo có một siêu thoại của Giang Trạm.
Nhóm học muội: Giang Trạm ở sân bay! Còn có Phí Hải! Ngụy Tiểu Phi! Kỳ Yến! Bành Tinh! Chân Triều Tịch!
Vị trí: Sân bay quốc tế Trường Thủy Côn Minh.
Lời tác giả:
Trong mắt người qua đường: Giang Trạm, Phí Hải, Ngụy Tiểu Phi, Chân Triều Tịch, Bành Tinh, Kỳ Yến.
Trong mắt fans: Giang Trạm và thành viên trong tổ theo yểm trợ cho cậu ấy.