Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ TửChương 43Phòng ngủ yên lặng đến kỳ lạ.
Tùng Vũ người vừa nãy đang hít đất hiện đang quỳ rạp lên sàn nhà, hướng mắt nhìn lên hệt như một con cóc. Chân Triều Tịch người vừa nãy đang cạo lông mày thì hiện một tay cầm gương một tay cầm dao, tròng mắt mém xíu nữa đã rớt ra ngoài. Phí Hải người hiện đang ngồi giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành thiếu chút nữa đã bẻ gãy luôn chưởng cơ trong tay.
Toàn bộ phòng ngủ chỉ có phòng tắm đang đóng cửa là phát ra âm thanh của tiếng nước chảy.
Ngụy Tiểu Phi bình thường rất ít nói nên trong mắt mấy anh em cũng không đáng yêu chút nào, nhưng vừa tắm xong đã tẩy ra một thân đầy khả ái.
Bách Thiên Hành vừa đến thì phòng ngủ liền rơi vào tĩnh lặng, Ngụy Tiểu Phi từ trong tiếng nước hét lớn ra bên ngoài: "Em quên lấy sữa tắm rồi, mấy anh lấy giúp em với."
Tùng Vũ từ trên đất ngồi dậy, Phí Hải từ giường đứng lên, Chân Triều Tịch ném dao cùng gương trong tay xuống, ba người điên cuồng xô đẩy nhau chạy nhanh vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng mạnh cửa lại.
Ngụy Tiểu Phi với cái đầu đầy xà phòng đang đứng dưới vòi hoa sen vì không kém rèm cho nên mặt đối mặt với ba vị ca ca nhà mình.
"..."
Ngụy Tiểu Phi yên lặng mà lấy khăn che lại mấy bộ vị trọng yếu.
Chân Triều Tịch với vẻ mặt cực nghiêm túc mà đưa chai sữa tắm trong tay cho cậu ấy.
Ngụy Tiểu Phi một tay giữ khăn một tay nhận lấy sữa tắm, ngập ngừng hỏi: "Mấy anh.. muốn.. cùng nhau.. tắm hả?"
Tùng Vũ: "Không tắm."
Chân Triều Tịch: "Cậu tiếp tục tắm đi."
Phí Hải: "Chúng tôi chỉ muốn trốn trốn một lát."
Ngụy Tiểu Phi: "? Trốn cái gì?"
Mấy vị ca ca không để ý đến đứa nhỏ còn đang tắm kia, bắt đầu tháp giọng nói chuyện phiếm.
Tùng Vũ: "Đã đi điện ảnh thành rồi mà? Tôi không nhớ lầm đúng không?"
Chân Triều Tịch: "Bốn tiếng? Tới lui 8 tiếng?"
Phí Hải: "Chẳng lẽ là.. do lịch trình bên điện ảnh thành đã kết thúc? Vừa mới trở về?"
Tùng Vũ: "Trạm ca của chúng ta.. Không, không phải là cái kia chứ?"
Chân Triều Tịch: "Khẳng định là không phải cái kia đâu! Không phải nhìn thẳng không thể thẳng hơn sao!"
Phí Hải: "Các cậu nói vè Trạm ca làm gì chứ? Lái xe suốt bốn tiếng cũng có phải là Trạm ca đâu!"
Tùng Vũ: "Ờ ha, đúng đúng đúng! Nhưng Bách.. ừm, hắn nhìn cũng không phải cái kia a."
Chân Triều Tịch: "Vốn đã không phải là cái kia!" Nhìn rất thẳng mà.
Hai tay Phí Hải nắm chặt thành quyền: "Trong các cậu ai sẽ nửa đêm còn chạy suốt 4 tiếng trên cao tốc để đến gặp huynh đệ của mình không? Vì nữ thần cũng không đến mức như vậy đi?"
Tùng Vũ: "Trừ phi nữ thần hẹn gặp ở khách sạn."
Chân Triều Tịch: "Trừ phi nữ thần hứa với tôi ngày mai đi lãnh chứng."
Phí Hải miệng thì vẫn tán gẫu nhưng lòng đã cắn đến điên: Tôi mặc kệ! Là thật! Là sự thật! Tôi cần quản bọn họ có thẳng hay không sao, dù sao cái tôi cắn là 4 tiếng lái xe! Không phải tôi tự muốn cắn! LÀ bọn họ mang đường đến rắc vào miệng tôi buộc tôi cắn! Tôi mặc kệ! "
Đột nhiên tiếng nước trong phòng tắm không còn nữa.
Ba vị ca ca lập tức quay đầu:" Hả. "
Ngụy Tiểu Phi:" Em.. Tắm xong rồi. "
Ba vị ca ca:" Lại tắm một lần nữa! "
Ngụy Tiểu Phi:"? "
Tắm không phải là giặt đồ, Ngụy Tiểu Phi tuy rằng nhỏ tuổi nhưng đầu óc không hề nhỏ hơn mấy huynh đệ, cậu ấy bật lại vòi sen, từ vòi sen đi ra lấy khăn lau khô người rồi mặc quần áo vào.
Lúc tắm cậu ấy cũng có nghe được một ít cho nên cũng hiểu sơ sơ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chờ mặc xong quần áo lập tức gia nhập vào nhóm bà tám.
" Bách lão sư chạy xe suốt 4 tiếng để về xem Trạm ca hả. "
Ba vị ca ca: Tổng kết của Ngụy Tiểu Phi vô cùng chuẩn xác.
Thấy ba người không phủ nhận Ngụy Tiểu Phi kinh ngạc nói:" Bách lão sư thực sự rất lo lắng cho Trạm ca nha. "Lại nói:" Nếu là bạn bè bình thường thì cũng không lo lắng đến như vậy. "
Ba người kia đồng thời quay đầ nhìn cậu ấy.
Tùng Vũ:" Cậu nói rất đúng. "
Chân Triều Tịch:" Cậu nói vô cùng đúng. "
Phí Hải:" Nsdd "
Ba người:" Cậu thấy thế nào? "
Ngụy Tiểu Phi chớp chớp mắt rất tự nhiên mà nói:" Vậy thì không giống là bạn bè bình thường, mà là bạn vô cùng vô cùng tốt nha. Nếu là bạn bè vô cùng tốt, khi biết bạn mình bị thương thì trở về nhìn xem cũng là chuyện rất bình thường đúng không? "
Ngụy Tiểu Phi:" Giống như trong nhóm trước kia của em vậy, có một anh bị viêm ruột thừa em cũng ngồi máy bay 7 8 tiếng về thăm anh ấy. "
Ngụy Tiểu Phi vừa nói xong đã thành công kéo thẳng mạch não của mấy thanh niên này lại.
Đúng vậy nếu là một người bạn rất quan trọng thì trở về xem một chút cũng là việc rất là bình thường.
Tùng Vũ trừng mắt nhìn Phí Hải:" Cũng tại cậu! Cắn cắn cắn, cắn riết hại tôi cũng tưởng là thật sự có cái gì. "
Phí Hải trừng lại:" Tôi cắn một mình mà! Cũng đâu có lôi kéo cậu cùng cắn! "
Tùng Vũ:" Không lôi kéo chúng tôi cùng cắn? Vậy câu đối lần trước là ai dán? "
Phí Hải:" Tôi chỉ dán chơi thôi. "
Chân Triều Tịch:" Được rồi, đừng ồn ào nữa! Bách lão sư còn ở bên ngoài kìa. "
Ngụy Tiểu Phi chớp chớp mắt:" Chúng ta.. Không ra ngoài sao? "
Ba người:" Không. "
Ngụy Tiểu Phi:" Vì sao? "
Ba người..
Đúng vậy a, vì sao?
Nếu chỉ là bạn tốt, vì quan hệ rất tốt nên trở về nhìn xem, bọn họ là những người bạn cùng phòng sao không thể ở hiện trường?
Nhưng chính là không ai đi ra ngoài.
Boy cắn đường Phí Hải thậm chí cũng không đi ra.
Ngụy Tiểu Phi không rối rắm về vấn đề này, tuổi của cậu ấy còn nhỏ nên trong đầu cũng không nhiều khúc mắc như vậy, không ra thì không ra thồi, chuẩn bị cầm lấy chưởng cơ trong tay Phí Hải định đánh 2 ván. Kết quả chưởng cơ vừa tới tay thì nhìn lại màn hình đã hỏng.
Ngụy Tiểu Phi:"? "
Phí Hải: Cậu cho rằng cắn đường trực tiếp tại hiện trường dễ dàng lắm sao, bổn thiếu gia chính là dùng mạng để cắn đó.
Bên ngoài phòng tắm, bên trong phòng ngủ ngược lại không khí thực bình thường.
Bách Thiên Hành lái xe suốt 4 tiếng, hắn cũng biết là Giang Trạm cũng rõ ràng việc mình đã lái xe suốt 4 tiếng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra cái gì, trên mặt không có chút gì là mệt mỏi. Sau khi Phí Hải chạy đi thì hắn liền ngồi xuống chổ vừa nảy của Phí Hải.
Giang Trạm trừ kinh ngạc chính là kinh ngạc, tai đỏ đến nhỏ ra được máu. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã sống hai mươi mấy năm cho nên cũng không đến mức choáng ván, mấy cái che giấu biểu tình dạng này y vẫn có thể làm tốt.
Bách Thiên Hành vừa ngồi xuống thì sắc mặt của Giang Trạm cũng đã trở lại bình thường, dùng giọng điệu như thường mà cười cười nói:" Cậu cũng biết mình điên rồi sao? Ban đêm còn chạy suốt 4 tiếng trên cao tốc? "
Bách Thiên Hành nhìn y:" Sưng đến lợi hại như vậy xem ra là ngã không nhẹ đi. "
Giang Trạm:" Dẫm lên mồ hôi trên sàn nhà, trượt một chút. "
Bách Thiên Hành cũng đoán được, ậm ừ mà trêu chọc:" Cái thể chất dễ đổ mồ hôi của cậu quả thật chẳng hề thay đổi. "
Giang Trạm cười:" Cậu chạy suốt 4 tiếng để trở về hẳn là rất mệt đi, chính là để sân si cái thể chất của tôi hả. "
Trong phòng ngủ có bố trí camera cố định, Bách Thiên Hành đối diện hướng giường quay lưng lại với camera che đi một ít tầm nhìn.
Giang Trạm không thể nói trực tiếp nên chỉ có thể động động môi làm chút khẩu ngữ:" Đáng chết. "[1]
Bách Thiên Hành cười cười.
Hai người rất ăn ý vô cùng hiểu nhau, đương nhiên là không có chuyện gì xảy ra – không có sự tình lúc sáng, không có mém chút nữa đã cãi nhau, không có lái xe suốt 4 tiếng, không có cái gì vượt mức, không có tâm phiền ý loạn cũng không có tim đập gia tốc.
Đều là người trưởng thành cho nên làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh đối với họ dễ như trở bàn tay.
Giang Trạm khụyu gối xuống để cho Bách Thiên Hành xem chổ bị sưng lên của mình:" Đầu gối của tôi chắc không bị hủy dung chứ. "
Bách Thiên Hành cười cười:" Cậu dựa vào đầu gối để tuyển tú hả? "
Giang Trạm:" Aizzz, ý tôi không phải vậy. Nếu để lại sẹo khi mặc quần rách gối lên sân khấu sẽ bị lộ ra, như vậy rất khó coi. "
Bách Thiên Hành:" Nếu lo lắng sao lúc sáng không đi đến bệnh viện xem qua một chút. "
Giang Trạm:" Nhân viên y tế đều nói là không sao, tôi cũng thấy cũng còn tốt lắm. "Dừng một chút lại hỏi:" Cậu hôm nay trễ như vậy mới về, ngày mai còn phải đi điện ảnh thành nữa hả? "
Bách Thiên Hành ánh mắt đều tập trung tại đầu gối Giang Trạm, xác nhận đúng thật là chỉ bị thương da thịt nên bình tĩnh mà trả lời:" Ừm, còn chưa xong. "
Giang Trạm lộ ra một biểu tình kinh ngạc cực độ:" Ngày mai lại phải lái xe suốt 4 tiếng. "
Bách Thiên Hành ngước mắt lên nhìn y:" Ừm. "
Giang Trạm:" Vậy mau về nghỉ ngơi đi. "
Bách Thiên Hành:" Chuẩn bị đi đây. "
Giang Trạm:" Cám ơn Bách lão sư đã quan tâm, ngày mai tôi sẽ quản thật tốt cái thể chất dễ ra mồ hôi này của tôi, không để nó lại tiếp tục hại đầu gối nữa. "
Bách Thiên Hành cười cười, chậm rãi đứng lên lại thuận tiện ở đầu gối đang sưng lên của Giang Trạm ấn một cái.
Giang Trạm kêu" tê "một tiếng, trừng Bách Thiên Hành:" Này! Không phải là cậu đau đúng không? "
Bách Thiên Hành đứng lên, nhìn xuống cười:" Chậc! Không phải tôi. "
Giang Trạm mắng hắn:" Cậu còn có lương tâm không hả? "
Bách Thiên Hành:" Không. "
Giang Trạm không nói nên lời, lắc đầu:" Bị chó ăn rồi đúng không? "
Bách Thiên Hành:" Ừm, chó con. "
Giang Trạm:" Cậu mới là chó. "
Bách Thiên Hành:" Đi đây. "
Giang Trạm:" Ừm. "
Hai người lại hòa hợp như lúc ban đầu.
Bách Thiên Hành định rời đi nhưng vừa xoay người đã nghe tiếng Giang Trạm ở sau lưng:" Tôi rất sợ cậu nói 'đi đây'. "
Bách Thiên Hành dừng bước xoay người lại.
Giang Trạm ngồi dựa trên giường tay ôm gối vẻ mặt rất ung dung:" Lần trước cậu nói 'đi đây', sau đó liền không gặp lại. "
Nói xong lại làm như rất ghét bỏ mà phất tay thúc giục hắn đi nhanh:" Đi nhanh đi, không thấy đám gà con kia thấy cậu liền chạy sao. "
Bách Thiên Hành biểu tình như thường vừa quay người vừa nói:" Không nói 'đi rồi' nữa vậy 'tạm biệt'. "
Giang Trạm:" Ngài đi thong thả! Bách lão sư, tạm biệt! "
Bách Thiên Hành đã bước đến cửa, từ chổ của Giang Trạm nhìn không thấy người chỉ nghe được tiếng:" Ngày mai tôi ăn sáng xong rồi mới đi. "
Giang Trạm đắc ý mà cao giọng:" Đã biết. "
Cửa phòng lúc đầu bị mở rộng nhưng Bách Thiên Hành vừa đi cửa đã bị đóng lại.
Cạch cạch một tiếng, âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào đáy lòng Giang Trạm lại rất nặng nề.
Trước khi đám Phí Hải ra khỏi phòng tắm Giang Trạm ngồi trên giường tay ôm gối mắt nhắm chặt, trong lòng là từng đợt sóng đánh ầm ầm.
Y thầm nghĩ: Thôi xong rồi.
Bên kia Bách Thiên Hành ra khỏi ký túc xá cũng không để ý có một vị phó đạo diễn lên tầng nghe ngóng tin tức xong lại trầm mặt đi vào hướng thang máy.
Trong lòng Giang Trạm luôn có một thanh âm văng vẳng bên tai: Hắn còn nhớ, hắn nhớ rất rõ.
Lần gặp mặt cuối cùng đó Giang Trạm nhớ rất rõ. Cũng vẫn luôn nhớ rõ cái câu cuối cùng mà hắn nói chính là" Đi đây ".
Vẻ mặt Bách Thiên Hành vẫn như bình thường nhưng cánh cửa thang máy bằng kim loại đang phản chiếu ánh mắt sâu thẳm và khóe môi đang nhếch lên cao của hắn.
Phó đạo diễn cho rằng có chuyện gì nên liền hỏi:" Bách lão sư? "
Bách Thiên Hành rất nhẹ nhàng mà cười:" Không việc gì. "
Không việc gì chỉ là cảm thấy dùng 4 tiếng lái xe đổi lấy 4 phút này thật đáng giá.
Đêm đó Giang Trạm không tài nào có thể ngủ được.
Trong không gian toàn tiếng ngáy thì màn hình chưởng cơ đang chiếu sáng nửa khuôn mặt của Giang Trạm. Y không buồn ngủ cũng không mệt, hiện đang chơi game.
Lúc chơi game có khi cực kỳ bực bội cũng có khi cực kỳ vui vẻ, nhưng khi nội tâm dần dần bình tĩnh lại thì game càng chơi càng ổn định. Đến 4h sáng Giang Trạm mới buông chưởng cơ nhắm mắt ngủ.
6h30 sáng không cần báo thức Giang Trạm cũng đúng giờ mà rời giường. Lúc y đang rửa mặt thì Ngụy Tiểu Phi cũng đang mơ mơ màng màng mà đi xả nước.
Ngụy Tiểu Phi đưa lưng sát tường, sờ sờ quần đưa lưng về phía Giang Trạm mà ngáp một cái:" Ca, hôm nay anh cùng Bách lão sư ăn sáng sao. "
Giang Trạm:" Ừm. "
Giang Trạm rửa mặt xong nhìn vào gương, ánh mắt đầy nước của y lại rất kiên định.
Y lấy khăn giấy lau khô mặt, nhàn nhạt mà nói:" Ca chưa bao giờ rối rắm. "
Ngụy Tiểu Phi đang mơ mơ màng màng không hiểu gì, vừa xả nước vừa hỏi:" Hả? "
Giang Trạm xoay người ra ngoài:" Đừng hả, chuyên tâm đi tè đi. "
Ngụy Tiểu Phi hít hít mũi:" Nga. "
Giang Trạm măc xong quần áo lúc chuẩn bị ra cửa thì Tùng Vũ cũng gian nan mà bò dậy.
Cậu ấy ngơ ngác mờ mịt mà nhìn Giang Trạm, sau đó chợt hiểu ra:" À, hôm qua Bách lão sư đã về. "
Thấy thứ trên cổ Giang Trạm cậu ta nhìn một cái lại hỏi:" Cái dây chuyền đó sao chưa từng thấy anh đeo ạ. "
Giang Trạm:" Đã từng đeo rồi. "Nói xong lấy tay cầm lấy balo:" Tôi xuống tầng trước đây. "
Tùng Vũ ngáp một cái:" Ờ. "Nói xong lại nhớ ra cái gì lại nói:" Aizz, vậy hôm nay ba người chúng ta không cùng ăn sao? Em nhớ hôm qua anh có hẹn với Kỳ Yến mà. "
Giang Trạm không trả lời lại chỉ xua xua tay rời khỏi phòng ngủ.
Kỳ Yên đang đợi ở cửa thang máy của tầng 12, cửa vừa mở cậu ấy đã nhìn thấy Giang Trạm, cười tươi đi vào thang máy:" Trạm ca. "
Giang Trạm ấn tần 14, Kỳ Yến sửng sốt:" Lên tầng trước hả? "
Giang Trạm rất hào phóng mà nói:" Bách lão sư đã về nên tôi đành thả bồ câu cậu rồi. "
Thang máy đang đi lên Ký Yến chỉ chớp chớp mắt cũng không có phản ứng gì nhiều.
Giang Trạm nhìn cậu ấy:" Tôi tự chủ trương an bài trước giúp cậu rồi, cậu hôm nay cùng ăn sáng với mấy bạn cùng phòng của tôi nha, được không? "
Lúc đầu người Kỳ Yến hẹn là Giang Trạm, vốn nghĩ họ sẽ cùng ăn sáng. Bởi vì cậu ấy ở trong tổ không quen ai cũng không cùng ai thân thiết, khó lắm mới cảm thấy ở cùng với Giang Trạm rất tốt cho nên mới muốn thân thiết một chút.
Vốn đã hứa hẹn xong hết rồi ai dè hôm sau bị cho leo cây, nếu là người khác thì sẽ cảm thấy Giang Trạm lật lọng sẽ không vui cho lắm. Nhưng bản thân Giang Trạm có ấn tượng rất tốt đối với Kỳ Yến, với lại hôm nay Giang Trạm toát ra khí tràng rất mạnh mẻ làm cho Kỳ Yến cảm giác y có việc quan trọng cần làm cho nên cũng không nói cái gì, cũng không có mất hứng mà đồng ý.
Giang Trạm dẫn Kỳ Yến lên tầng:" Đừng khẩn trương, bạn cùng phòng của tôi rất dễ ở chung. "
Kỳ Yến rất ngoan ngoãn mà gật đầu:" Vâng. "
Giang Trạm:" Tìm phương thức mà cậu cảm thấy thoải mái nhất để ở chung cùng bọn họ, cũng không cần nhất định phải nói nhiều đâu, cũng không cần cố găng mà dung hợp vào đề tài của bọn họ. "
Kỳ Yến nghiêm túc mà nghe:" Em hiểu rồi. "
Giang Trạm:" Kết giao bằng hữu không có khó đâu, chỉ cần cậu có thành ý thì người khác sẽ cảm nhận được. Cậu căng thẳng cũng không sao, bọn họ sẽ giúp cậu. "
Kỳ Yến:" Được, em sẽ cố gắng thử xem. "
Hai người vừa nói vừa đi đến phòng ngủ của Giang Trạm, lúc gần đến Giang Trạm dừng một chút, quay đầu bước chậm lại:" À, đúng rồi, còn chuyện này nữa. "
Kỳ Yến:"? "
Giang Trạm cười thật tươi dùng ngữ điệu thương lượng mà nói:" Lúc Bách lão sư ở đây cậu tận lực đừng ở riêng với tôi, nguyên một đám người ở cùng nhau thì oke. "
Kỳ Yến không rõ nguyên do:" Hả? "
Giang Trạm không giải thích nhiều chỉ nói qua loa một chút:" Lúc trước khi kết giao bằng hữu có một chút vấn đề không mấy vui vẻ, cho nên tôi không muốn Bách lão sư không thoải mái. "
Kỳ Yến:"? "
Lúc đến phòng ngủ, Giang Trạm đứng đối diện với Kỳ Yến đưa tay gõ gõ vào cánh cửa đang mở rộng:" Vào đi. "
Lại cất giọng mà nói vào phía cửa:" Chân chủ nhiệm ơi! "
Giọng của Chân Triều Tịch từ trong phòng truyền ra:" Aizz! Đợi một chút! "Dừng một tí lại nói:" Ai? Trạm ca, sao anh còn chưa đi nữa? "
Giang Trạm:" Về đặng mang thêm thành viên vào đội ngũ gà con của các cậu. "
Phía sau cánh của nhà tắm lập tức lú ra một cái đầu. Tùng Vũ trên mặt vẫn còn bọt của sữa rửa mặt, khó hiểu mà hướng ngoài cửa hét lớn:" Thêm ai? "
Giang Trạm chỉ vào Kỳ Yến.
Kỳ Yến đi vào cửa thẹn thùng mà cười với Tùng Vũ.
Tùng Vũ kinh ngạc:" Ngọa tào! Đây không phải là đài hoa của Cực hạn thần tượng chúng ta sao.. A.. "Vội vàng sửa miệng:" Tôi chính là khen cậu lớn lên đẹp. "
Giang Trạm bảo Tùng Vũ:" Mang cậu ấy theo, có thể chứ? "
Tùng Vũ dùng tay làm một động tác ok:" Được. "
Giang Trạm đeo balo vào một bên vai bước nhanh rời đi.
Tùng Vũ tù phòng tắm đi ra, đứng ở cửa nhìn nhìn hành lang xong lại quay đầu hỏi Kỳ Yến:" Ngọa tào, không phải hôm qua cậu hẹn anh ấy cùng ăn sáng sao, hiện tại đem cậu ném cho chúng tôi là sao đây? "
Kỳ Yến nổ lực mà vận dụng đầu óc có chút phản ứng chậm của mình:" Có thể là.. Sợ.. Ừm.. Bách lão sư.. Ghen? "
Tùng Vũ trừng lớn mắt.
Kỳ Yến nỗ lực mà nói chuyện:" Cái kia, tôi có thể vào trong không? "
Tùng Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to như chuông đồng:" Mời vào, mời vào. "Lại ngọa tào thêm cái nữa mới dẫn Kỳ Yến vào phòng, vào đến phòng lại hét to:" Chết đến nơi rồi, mọi người mau ra nghe đài hoa nói cái gì này. Sao tôi lại bắt đầu cảm thấy hai người họ có cái gì đó không đúng rồi thì phải. "
Giang Trạm đã vào thang máy, từ tầng 14 xuống tầng 9 chỉ cần 11s.
11s này Giang Trạm xác định mình đưa Kỳ Yến đến cho mấy người bạn cùng phòng là quyết định đúng đắn. Nhiều năm về trước y cùng Bách Thiên Hành không ít lần xém chút trở mặt vì Diêu Ngọc Phi.
Trong mắt Giang Trạm Kỳ Yến rất nhiệt tình, chân thành lại tốt bụng nhưng chính là khí chất của cậu ấy và Diêu Ngọc Phi quá giống nhau, đều là một cậu trai thực ngoan thực mềm yếu.
Về phần Diêu Ngọc Phi Giang Trạm biết trước đây là mình mù quáng, không chỉ biết còn biết thực rõ ràng cho nên y sẽ không để Diêu Ngọc Phi thứ hai xuất hiện.
Trước kia cùng Bách Thiên Hành trở mặt thì còn có thể lại làm bằng hữu nhưng hiện tại thì không thể..
Ai muốn cùng hắn làm bằng hữu chứ?
Thanh máy" đinh "một tiếng đã đến tầng chính, cửa mở Giang Trạm bước ra khỏi thang máy. Vách thang máy bằng kim loaij phản chiếu ánh mắt kiên định và thân ảnh nhẹ nhàng của Giang Trạm.
Đi tới nhà ăn Giang Trạm thấy Bách Thiên Hành đã ăn xong rồi liền giơ tay vẫy vẫy xong đi đến cửa sổ lấy cơm.
Dì lấy cơm:" Con hôm nay muốn ăn gì? Hay vẫn là ăn canh ấm sành trước? "
Giang Trạm cười cùng dì lấy cơm chào hỏi, dùng giọng điệu bình thường mà nói:" Con ngày nào đó sẽ không ăn canh ấm sành nữa. "
Dì ấy lấy canh ấm sành cho y, nhìn y cười nói:" Hôm qua chắc là ngủ sớm đi? Hôm nay nhìn con rất có tinh thần đâu. "
Giang Trạm thấp giọng nói:" Dì à cái này người ta gọi là 'người gặp chuyện vui nên tâm trạng thoải mái "đó."
Dì lấy cơm: "Chuyện vui gì vậy?"
Giang Trạm cười nói: "Bí mật."
Lấy xong thức ăn lại đi đến bàn ngồi xuống, y cùng Bách Thiên Hành giống như bình thường vậy vừa ăn vừa nói chuyện.
Bách Thiên Hành thấy y hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nên hỏi: "Nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống à?"
Giang Trạm: "Rơi vàng làm gì chứ, tôi cũng không thiếu vàng mà. Rơi C vị đi."
Bách Thiên Hành sửng sốt có chút ngoài ý muốn mà nhìn người trước mặt. Trước đó hắn đúng là cảm thấy Giang Trạm đối với C vị không có bao nhiêu để ý.
Bách Thiên Hành: "Hiện tại muốn thắng?"
Giang Trạm trong miệng ngậm một ngụm canh, trầm ngâm tự hỏi, tròng mắt cứ chuyển động qua lại hoàn toàn chính là một bộ dáng hướng ngoại linh động.
Giang Trạm nuốt ngụm canh xuống, cười nói: "Trước đó cũng không nghỉ nhiều cảm thấy cứ đi một bước tính một bước là được, hiện tại cứ xem như C vị là mục tiêu nhỏ nhỏ sắp tới đi."
Bách Thiên Hành rất hiểu Giang Trạm, lúc y có mục tiêu có quyết tâm thì tinh thần cùng động lực của Y quả thật rất khác. Tuy rằng không biết y tại sao trước đó không mấy để tâm đến C vị nhưng hiện tại lại đem nó làm mục tiêu, nhưng tinh thần mà Giang Trạm đang có cùng với ánh mắt tràn đầy ánh sáng của y tựa như nam sinh phấn chấn lúc còn cao trung vậy. Giang Trạm sớm đã không còn là thiếu niên nữa, đã qua hai mươi đã trưởng thành thành một thanh niên thực sự, tự tin cùng khí tràng đã đạt đến đỉnh cao. Bách Thiên Hành lẳng lặng mà nhìn, càng xem càng kinh ngạc tim đập càng nhanh. Cho dù Giang Trạm là dạng nào thì hắn đều thích, đặc biệt bộ dạng hiện tại của Giang Trạm càng lắm hắn kinh diễm hơn.
Giống như chỉ dùng thời gian một đêm mà Giang Trạm đã hoàn toàn lột xác.
Nó là gì?
Bách Thiên Hành không biết cũng không nhìn ra, hắn chỉ chú ý Giang Trạm hôm nay đeo sợi dây chuyền chữ thập mà hắn đưa.
Bách Thiên Hành nhìn dây chuyền hỏi: "Hôm nay nghĩ cái gì mà lại đeo nó ạ?"
Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành bằng ánh mắt trong trẻo sáng ngời: "Nghĩ tới liền đeo thôi, mặc kệ."
Bách Thiên Hành cười cười, uống xong ngụm canh thứ ba ậm ừ nói: "Cậu không sợ fans phát hiện sẽ lại cắn CP sao?"
Giang Trạm nhún vai, thải mái mà nói: "Không phải cậu đã nói sao, quang minh lỗi lạc."
Cùng ngày sau khi ăn sáng xong Giang Trạm đi đến cao ốc Tứ Phương, Bách Thiên Hành đi đến tầng 3 ngồi một chút rồi mới từ cửa hông lái xe rời đi, trở lại điện ảnh thành.
Hai tiếng sau Bách Thiên Hành đã đi đến cao tốc, lúc nghỉ ngơi hắn lấy điện thoại ra xem ảnh đi làm hôm nay của Giang Trạm do fans chụp.
Hôm nay ảnh chụp đều là chính diện thấy rõ mặt, ánh mặt trời dừng lại trên mặt y mắt y giống như một vầng sáng nhu hòa, đuôi mày đuôi mắt đều tràn đầy phấn chấn tràn đầy ý cười.
Giang Trạm ở trước ống kính vẫn cười, cười đến sảng khoái nhưng thế nào vẫn có chút khắc chế không giống như nam sinh tiêu sái lúc còn học cao trung.
Bách Thiên Hành vẫn luôn tưởng rằng bọn họ trưởng thành cùng một thời gian nên cũng không mấy để ý. Hiện giờ rốt cuộc hắn đã thấy như thế nào là nụ cười rạng rỡ nhất.
Hắn tì tay vào vô lăng thở dài: "Thật là muốn mạng mà, nhìn y ủy khuất cũng muốn về, nhìn y cười càng muốn về, cho dù thế nào cũng đều muốn về."
Trong phấn vòng cũng đang bàn tán sôi nổi về ảnh Reuters hôm nay của Giang Trạm.
[Trạng thái của Giang Trạm hôm nay thật tốt quá đi! Đây là bắt đầu đi làm sao? Tôi mẹ nó chó rằng đây chính là đang câu fan đi!]
[Khí chất thật tuyệt, quá tuyệt, cười rộ lên thật sự như phát sáng luôn!]
[Tôi không xong rồi! Tôi buổi tối vừa quyết định cắn "Tuyệt mỹ", ban ngày lại muốn cắn nhan sắc của Giang Trạm, cái nhan sắc cùng khí chất này làm tôi cắn tới no luôn.]
[Tôi đã liếʍ xong nhan sắc của Giang Trạm! Các người nhìn dây chuyền của Giang Trạm đi kìa! Dây chuyền! Dây chuyền! Giang Trạm hôm nay đeo chính là dây chuyền chữ thập đó! "Tuyệt mỹ" cùng nhan sắc Giang Trạm đều có thể cùng cắn.]
[Cho tôi xin một ảnh Giang Trạm và Bách Thiên Hành cùng khung đi! Ai RP giúp tôi một ảnh với? Các người nhìn đi Giang Trạm một mình đã có thể khỏi động hai chữ "Tuyệt mỹ".]
[Hôm nay quả thực nhan sắc của Giang Trạm chính là đỉnh cao đi! Cậu ấy với cái nhan sắc này muốn C vị, ra vòng một chút vấn đề cũng không có đi!]
[Ảnh đi làm hôm qua mang cảm giác "dục" đến tô luôn, ảnh hôm nay lại đẹp nao lòng như vậy, nói Nga Hán nhặt được bảo vật Giang Trạm đúng là không sai mà. Trước đó anti còn nói Giang Trạm không xứng với Bách Thiên Hành, để xem khi Giang Trạm hot lên thì có bao nhiêu người tự vả mặt đây.]
Mà cùng ngày Giang Trạm không chỉ có tinh thần và nhan sắc đỉnh cao mà y còn chủ động tìm Tề Manh để thương lượng một việc.
Tề Manh nghe xong đề nghị của Giang Trạm vô cùng kinh ngạc: "Con muốn vì mình tự RP ảnh?"
Giang Trạm nghiêm túc mà phân tích: "Giống như lúc thi đại học thức đêm ôn thi vậy đó, lúc tuyển tú con tự mình RP cho mình chính là tự trải đá lót đường cho bản thân."
Tề Manh nghĩ nghĩ: "Tự trải đường cho bản thân không vấn đề gì, với bản lĩnh của con thì tự RP ảnh thì cũng không việc gì. Nhưng cái chính là con còn phải luyện tập, rồi phải công diễn còn có tinh lực làm mấy cái này sao?"
Dừng một chút, Tề Manh lấy quan hệ bạn bè thân thiết của mình cùng Vi Quang Khoát mà đề ra một câu: "Như vầy đi, con cứ chuyên tâm lo tuyển tú việc RP ảnh này chú sẽ tìm người làm giúp con, lập một trạm tử quăng tiền vào nhiều một chút, tuyên truyền tuyên truyền a, tranh thủ ra vòng, thế nào?"
Giang Trạm: "Không được, vẫn là con nên tự mình làm." Lại nói: "Con vẫn tin vào bản lĩnh của con hơn."
Tề Manh: "Vậy con định làm thế nào? Máy tính chú có thể âm thầm mà chuẩn bị cho con, cũng có thể sắp xếp người vào đội ngũ fans để chụp ảnh, con chỉ cần bỏ chút thời gian ra chỉnh ảnh liền oke. Nhưng tuyên truyền cùng trạm tử thì.."
Hai chữ tự tin viết rõ ràng trong đáy mắt Giang Trạm: "Chú yên tâm đi, con quen biết tận nửa giang sơn của phấn vòng mà."
Tề Manh: "Hả?"
Giang Trạm: "Một RP có tiếng trong phấn vòng."
Tề Manh liền hiểu: "Chú còn thắc mắc sao con biết RP còn biết về phấn vòng, thì ra là có quen biết với người trong đấy." Nghĩ nghĩ lại nói: "Được, vậy hiện tại con muốn liên lạc với RP có tiếng đó sao, điện thoại của con vẫn luôn ở đây."
Giang Trạm: "Làm phiền chú rồi."
Vì thế không bao lâu @Cùng P mất liên lạc n ngày, tưởng niệm P thành bệnh bạn học Vương Phao Phao của chúng ta, người đang sa vào nhan sắc của Giang Trạm không có lối ra thoáng nhìn góc phải màn hình máy tính, thấy icon quen thuộc đang nhấp nhấy thiếu chút nữa đã rớt luôn cằm xuống bàn.
Vương Phao Phao: ? P
P Đồ: Vẫn sống.
Vương Phao Phao: %&&%%%¥%%#?
P Đồ: Tôi có việc cần giúp đỡ, sẽ nói ngắn gọn.
Vương Phao Phao: Ừm, ừm ừm. Được được được! Nói đi!
P Đồ: Tôi muốn đẩy Giang Trạm ra vòng, bà giúp tôi lập một cái Trạm tử được không?
Vương Phao Phao: ? Giang Trạm?
Vương Phao Phao: Không phải ông hiện tại trong nhà có việc nên rất bận sao, sao lại còn muốn đẩy Giang Trạm? Có người bỏ tiền tìm ông hả?
P Đồ: Đừng hỏi, sau này sẽ nói cho bà.
Vương Phao Phao: ?
P Đồ: Có làm không?
Vương Phao Phao: Làm làm làm! Thật là trùng hợp mà, tôi đang định lập một trạm tử cho Giang Trạm đây này. Tôi thật sự quá thích cái nhan sắc của cậu ấy đi.
Vương Phao Phao: "Hiện tại còn có ông RP cho cậu ấy nữa, chúng ta sẽ song kiếm hợp bích phủng cậu ấy, phủng đến thật hồng, hồng ra khỏi vũ trụ luôn!
Vương Phao Phao: Đúng rồi. P, ông còn chưa biết" Tuyệt mỹ "đi. Xin long trọng giới thiệu với ông gần đây tôi mới cắn đến chết đi sống lại CP Tuyệt mỹ!
Vương Phao Phao: Để tôi nói cho ông..
P Đồ: Đã biết! Bà đưa mấy ảnh Tuyệt mỹ cùng khung cho tôi luôn đi, thuận tiện RP một chút luôn.
Vương Phao Phao: ? ('-o-') ===miệng===? Ngọa tào? Ông biến mất một trận sao vừa xuất hiện thì cái gì cũng biết? Gần đây rốt cuộc ông đang làm cái gì?
P Đồ: Không có gì chỉ chơi bóng rỗ, chơi mô hình, ăn sáng quang minh lỗi lạc mà kết giao bằng hữu.
Vương Phao Phao: Oa.. Sống thật khoa học thật khỏe mạnh nha..
Vương Phao Phao: Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu. Sống khoa học khỏe mạnh như vậy có hảo hảo sinh hoạt không?
P Đồ: Sẽ nổ lực, sau này sẽ có.
Lời tác giả: Trạm Trạm xông lên!
* * *
[1] 去你的: Mình thấy có hai nghĩa một là" ahihi U "hai là" đáng ghét"dùng cho hai người yêu nhau. Uây mình không biết để thế nào nên làm thành chú thích.