Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc Huy nghe thấy tiếng chuông báo thức thì tắt đi, nhìn quanh bốn phía, nhớ đến vui sướиɠ đêm qua, thân thể không manh áo che thân của hai người kề sát bên nhau làm gậy thịt hoạt bát của anh lại cương cứng chào cờ, nhưng nghĩ tới đêm qua cô đã rất vất vả, anh vẫn nên kiềm nén bản thân lại, nhịn không được hôn say đắm vầng trán cô, anh thật may mắn khi có được điều tốt đẹp này - đó là chính cô.
Tô Mặc Huy nhẹ tay nhẹ chân đi xuống giường, trở lại phòng mình vọt vào tắm nước lạnh, nghĩ đến vẻ gợi cảm của Tô Mông khi làʍ t̠ìиɦ đêm qua và kɧoáı ©ảʍ chật khít bao quanh, rất nhanh anh đã bắn ra.
Anh không nén được có chút buồn cười, trước kia anh luôn tự cao bản thân mình bình tĩnh và kiềm chế, điềm đạm ít ham muốn, ngay cả tự sướиɠ cũng ít khi làm, từ sau khi tốt nghiệp làm giáo viên lại càng thanh tâm quả dục, một năm cũng không sinh hoạt vợ chồng bao nhiêu, mỗi lần làm thì đều làm qua loa, hơn nữa sau khi có Tô Hạc Lâm ngoài ý muốn lại gần như là cấm dục.
Không nghĩ tới anh lại điên cuồng trầm luân ở trên người cô học sinh Tô Mông này, có điều mùi vị quả thật rất tốt, cơ thể tươi trẻ tuyệt vời khiến cho anh như lạc lối nơi thiên đường kɧoáı ©ảʍ, làm cả người anh cũng tràn đầy sức sống.
Sức sống này không hề nghi ngờ hệt như anh thể hiện lúc chạy bộ hồi còn đi học, chạy xong hai vòng chẳng những không cảm thấy mệt, mà còn thừa sức chạy thêm mười vòng nữa.
Tiết tự học buổi sáng anh đã nhớ thương Tô Mông, đi một vòng qua các lớp chờ đến khi giáo viên chính khóa đến anh liền trở về ký túc xá, dù anh nhẹ tay nhẹ chân mở cửa nhưng vẫn đánh thức cô.
Tô Mông xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng nói, "Ưm ~... Mấy giờ rồi?"
Tô Mặc Huy thấy bộ dáng ngốc ngốc bé nhỏ của cô, liền hôn lên khóe miệng cô một cái, "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
Tô Mông lại nặng nề ngủ tiếp, anh vòng về phòng mình giặt cái khăn trải giường tối qua làm dơ, khi nhìn đến vệt đỏ khô lại trên khăn, lòng anh chợt run rẩy, nghĩ nghĩ rồi cắt vết đỏ trên đó xuống trộm giấu đi, rồi lần nữa trải lên tấm khăn mới.
Tô Mặc Huy muốn quay lại nhìn cô một cái, nhưng lại sợ đánh thức cô, cuối cùng anh vẫn từ bỏ, ngồi trong phòng sách của mình làm việc, chờ đến hơn bảy giờ mới đi mua bữa sáng.
"Mèo con lười, xuống giường nào."
Tô Mông vẫn không chịu mở mắt ra, đồng hồ sinh học ngày xưa ấy cũng không còn tác dụng nữa.
"Không đứng dậy nữa thì sẽ đi học muộn đấy."
Tô Mông nghe thấy đi học thì phản xạ có điều kiện bật dậy, rồi đột nhiên cô phản ứng lại, "Em đã tốt nghiệp rồi còn học gì nữa?"
Tô Mặc Huy bị dáng vẻ ngu ngốc của cô chọc cười, "Chẳng phải em là giáo viên à?"
Lúc này đây ý thức của Tô Mông mới thật sự quay về, cô hờn dỗi anh, "Ai bảo thầy nói chuyện không rõ ràng chứ?"
Tô Mặc Huy nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, "Tự mình ngủ đến mơ hồ còn trách tôi."
Tô Mông ôm Tô Mặc Huy làm nũng, "Vậy em muốn thầy ôm em đi! Bây giờ cả người em đều đau cả!" Vừa rồi còn mơ mơ màng màng nên không có cảm giác gì, bây giờ cô lại rất thanh tỉnh, cả người đều đau như vừa bị đập ra xây lại, cho dù cô thường xuyên tập yoga cơ thể mềm dẻo, nhưng cũng không chịu được khi bị anh lăn lộn trong thời gian dài, đặc biệt là eo và chân... Chỗ tối hôm qua anh tiến vào, cũng vô cùng đau nhức.
Nhớ tới đêm qua điên cuồng làm nên anh cũng có chút lo lắng, dù sao vẫn là lần đầu tiên của cô, "Nếu không lát nữa để tôi dạy thay em."
"Không cần đâu, em muốn tự mình làm, đến lúc kiểm tra sẽ vượt mặt thầy, để thầy dạy thầy chơi xấu thì làm sao bây giờ?"
Hiện tại Tô Mặc Huy cũng đã tin tưởng cô có chút bản lĩnh rồi, dưới sự dẫn dắt của cô lớp hai đã tiến bộ rất nhiều, lớp bốn cũng là lớp có trình độ tiếng anh tốt nhất khi kiểm tra tháng, nói không chừng không bao lâu nữa con sóng trước là anh cũng sẽ bị cô đè xuống, Tô Mặc Huy chợt nảy sinh cảm giác tự hào, đây là học sinh của anh, cũng là người con gái bé nhỏ của anh.
Cảm nhận được cọ xát nhỏ nhẹ trong lòng ngực mình, Tô Mặc Huy lấy lại tinh thần, nhịn không được nhắc nhở, "Nếu em còn không mặc quần áo vào, thì quả thật là không đi dạy được rồi."
Tô Mông lập tức đẩy anh ra, thẹn thùng che ngực, "Lưu manh."
Tô Mông chỉ huy Tô Mặc Huy tìm quần áo cho cô, đồ lót thì không vấn đề gì, tùy tiện mặc một bộ màu đen là được, nhưng nhìn dấu vết trên cánh tay và đùi mình, bộ quần áo nào cũng đều bị bỏ qua.
Tô Mông đột nhiên nghĩ đến, "Có một bộ váy màu đen, là kiểu thiết kế vải voan ở cánh tay." Mặc nó có thể che khuất cánh tay lại còn thông thoáng, chân thì không che được nên lát nữa dùng kem nền che lại là ổn rồi.
Tô Mặc Huy tìm vài phút mới tìm thấy, không giống anh, tủ quần áo của cô thật sự có quá nhiều quần áo, giờ phút này anh mới sâu sắc cảm nhận hầu hạ phụ nữ không dễ mà, có điều ai bảo là do anh lăn lộn mà ra.
Tô Mông chỉnh lại thật lâu mới ra ngoài, bởi vì nhìn vào gương mới thấy trên cổ cô đâu đâu cũng là dấu dâu tây, cô chỉ có thể dùng kem nền phủ một lớp dày, để tránh cởi đồ sẽ bị lộ ra ngoài, cũng may phút cuối cùng cũng chạy đến trường học, các bạn học đều đang nghiêm túc đọc sách dưới sự dẫn dắt của Lộ Viễn Hi.