Chương 2

Lạc Thất nắm rõ từng người trên chiến hạm của mình, bao gồm cả mùi hương pheromone, đều được ghi chép đầy đủ.

Ngoại trừ bản thân cậu, không ai có mùi trái cây. Hơn nữa, những Alpha khác, mùi hương của họ thường nồng hơn, ví dụ như phó quan Khương La Y, một Alpha cấp A, khi đến kỳ mẫn cảm, toàn thân đều toát ra mùi xạ hương.

"Đừng lo lắng, phó quan Khương sẽ điều tra rõ ràng," Phương Tây nói, "Tiêm xong mũi này thì ngài về phòng nghỉ ngơi đi."

Phương Tây là một cấp dưới ôn hòa, nhưng khi đối mặt với chuyện của Lạc Thất, luôn có thái độ cứng rắn.

"Được," Lạc Thất buông tay áo xuống, đứng dậy mặc áo khoác vào, "Bữa sáng tôi muốn ăn sandwich."

Lạc Thất trở về phòng của mình. Căn phòng nằm ở đầu phía bắc của chiến hạm, cũng là nơi cao nhất. Rộng rãi sáng sủa, đơn giản sạch sẽ, phòng khách nối liền với ban công kính trong suốt.

Lạc Thất khóa cửa phòng, tay chống lên cửa, lông mày nhíu lại, mùi trái cây nồng nặc ấy xộc vào từ ban công, không còn là vị chua ngọt nữa mà là một mùi thơm thanh khiết.

Rốt cuộc là Alpha nào mà to gan thế?

Cậu đẩy cửa sổ ban công ra, thò đầu xuống nhìn, trời đã tối, trên bãi đáp rộng mấy mẫu Anh chỉ còn vài chấm nhỏ di chuyển, xe tải đã đi xa, lũ động vật chắc đã được đưa vào khoang hàng dưới cùng, trên chiến hạm của cậu không còn ai ngoài.

Lạc Thất đưa tay lên, chạm vào máy truyền tin trên cổ tay trái, một màn hình 3D hiện ra.

"Trưởng quan", Giọng Khương La Y vang lên, "Tôi đã nhận được lệnh."

"Đã tìm ra là ai chưa?"

"Chúng tôi đang dùng thiết bị dò tìm, mấy tầng dưới không có mùi nào khác."

"Cậu cũng không ngửi thấy gì à?"

"Không ai trong chúng tôi ngửi thấy mùi gì khác." Khương La Y ấp úng, "Tôi, tôi chỉ ngửi thấy mùi anh đào."

Lạc Thất mím môi, người đối diện trong màn hình ngượng ngùng gãi đầu tóc tua tủa.

"Xin lỗi trưởng quan, tôi không cố ý."

"Tiếp tục tìm kiếm, tìm ra người đó cho tôi," Lạc Thất ra lệnh, "Ít nhất cũng là Alpha cấp B."

"Rõ."

Lạc Thất đóng chặt cửa sổ, đốt huân hương làm nhạt đi mùi pheromone, vào phòng ngủ tìm bộ đồ ngủ, chậm rãi thay đồ.

Mùi trái cây lạ lẫm khiến cậu nóng ran.

Đã rất lâu rồi cậu mới có cảm giác này.

Cậu có khả năng kiểm soát tinh thần lực cấp S, lại sống lâu ngày trong đám alpha, từ trước đến nay chỉ có cậu ảnh hưởng đến người khác, chứ không phải ngược lại.

Vì vậy, Alpha có mùi trái cây này, có thể không chỉ là cấp B.

Lạc Thất cuộn mình trong tấm nệm êm ái, đắp chăn lông vũ dày và nhẹ, tiện tay kéo một chiếc gối ôm hình sâu bướm màu xanh ôm vào lòng.

Mỗi khi đến kỳ phát tình, cậu sẽ dùng gối ôm và chăn đệm để xây tổ nhỏ, đầu gối lên chiếc gối ôm hình cá voi.

Cậu không phải là người thiếu cảm giác an toàn, nhưng bản năng của omega khiến cậu muốn thu mình vào một không gian nhỏ bé mềm mại và ấm áp.

Sau khi tiêm thuốc sẽ buồn ngủ, Lạc Thất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng.

Cảm giác như say rượu.

Mùi trái cây đó dần lên men, thấm vào cơ thể cậu, khi mở mắt ra, đồng hồ trên tường đã điểm 1 giờ sáng.

Cậu bắt đầu không chịu đựng nổi nữa.

Lạc Thất xuống giường, thay lại quần áo, bước chân như giẫm trên mây, có cảm giác lâng lâng sau khi say.

Nhưng không phải là say rượu mệt mỏi. Mà là cảm giác sau khi nhâm nhi rượu cả ngày, nằm trên chiếc ghế sofa bọc vải mềm mại, ngủ thϊếp đi một cách tự nhiên trong căn nhà khô ráo ấm áp.

Cậu nhận ra, đây không phải là pheromone mùi trái cây đơn thuần, mà là mùi rượu vang đỏ.

Là một sự quyến rũ trắng trợn, chỉ nhắm vào riêng cậu.

Dám làm như vậy, chỉ có thể là Alpha cấp S.

Nhưng trên chiến hạm của cậu không có Alpha cấp S.

Lạc Thất bấm gọi cho Khương La Y: "Mấy người vẫn chưa tìm thấy sao?"

"Trưởng quan, chúng tôi đã dò tìm thấy pheromone lạ cấp cao ở khoang hàng, hiện đang tiến hành kiểm tra."

"Khoang hàng?"

"Vâng, là lô động vật quý hiếm sẽ được vận chuyển về chủ tinh vào ngày mai, chúng tôi nghi ngờ có người trốn trong l*иg."

Lạc Thất đi tới cửa hiên, cúi người một tay mang giày quân đội.

"Cẩn thận hành động, gọi phân đội một xuống khoang hàng chờ lệnh, đối phương có thể là kẻ địch có tinh thần lực cấp S."

"Rõ."

Lạc Thất đeo súng lục, đẩy cửa bước ra, đi ngang qua cánh cửa thứ ba của hành lang, phát hiện khe cửa hắt ra ánh sáng, Phương Tây vẫn đang trực ban.