Quyển 1 - Chương 12: Pha cứu nguy bất ngờ,

Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt chúng nhân đại biến nghiêm trọng. Có ai ngờ được, người ở trong hội trường này lại có bom trên người.

Nhanh tay nhất vẫn là Hắc Báo, chỉ một động tác đã xé tanh bành áo của tên sát thủ, để lộ ra một lớp bom được quấn cẩn thận quanh thân hắn. Dây xanh dây đỏ, dãy số đếm ngược chói mắt dọa cho chúng nhân kinh hồn lạc phách.

Chính bởi vì thời gian đếm ngược còn chưa tới ba mươi giây.

Đám hào môn gia tộc khϊếp sợ, không cần biết Nghiêm gia còn ở đây, hay sự vụ này ai sẽ giải quyết, việc trước tiên là bảo vệ mạng sống cái đã. Cho nên chưa đến ba giây đã ào ào chạy vụt ra cửa, tìm cho mình một con đường sống.

Đáng tiếc, dường như rơi vào bẫy của một bàn tay to lớn nào đó đã được sắp đặt sẵn, cửa của hội trường này đã bị đóng chặt không chút kẽ hở, độ dày của cánh cửa này là bất khả xâm phạm, chỉ có thể dùng chuông cảnh báo để kêu cứu. Thế nhưng, mọi hệ thống an ninh đã tắt từ khi nào.

“Mau mở cửa, mở cửa ra!!!”

Vài hào môn gia tộc mất kiên nhẫn hét lên, nhưng hội trường này chỉ có một cánh cửa duy nhất thông ra ngoài đã hoàn toàn bị vô hiệu.

Chính xác đẩy hơn một trăm người trong hội trường rộng lớn vào trạng thái ‘ngoại bất nhập, nội bất xâm.’ Một là cùng sống, hai là cùng chết.

“Khốn kiếp, tại sao một tên mang bom trên người lại có thể dẫn xác vào đây?” Hắc Báo tức giận hét lên.

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Mau đem hắn quăng đi!!!” Hắc Miêu khẩn trương.

“Cửa không mở được, quăng hắn bằng cách nào?”

Chúng nhân nghe vậy nhất thời sa xầm mặt mày, tất cả các hào môn khác chạy tới trước mặt Nghiêm Trạch xin chỉ thị.

“Chủ thượng, tình hình này....”

Nghiêm Trạch từ đầu tới cuối chỉ lãnh đạm nhìn tên sát thủ ôm bom quỳ gối, miệng vẫn không ngừng xổ ra vài tiếng cười chua chát.

Và thời gian vẫn cứ lơ đãng dần trôi đi....Đủ để giúp những người có mặt ở đó trân quý từng phút giây hít thở trên trái đất này như thế nào.

Tư Mạn đứng bên cạnh, nín thở nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì to tát của Nghiêm Trạch, trong lòng không khỏi khẩn trương. Sắp hết thời gian rồi, còn đứng đó làm gì hả trời!!!

Nghiêm Trạch xải một bước, lạnh lẽo nhìn sát thủ:

“Muốn chết như vậy?”

Tên sát thủ lạnh run nhìn hắn, quên cả vẻ mặt cao ngạo vừa rồi. Biểu hiện này rõ ràng là sợ khí thế của Nghiêm Trạch.

“Nghiêm Trạch! Bớt ngạo mạn đi, sắp chết đến nơi rồi còn bày đặt.” Tên sát thủ hừ lạnh tỏ thái độ.

Hắn cũng chẳng có lý do gì không tỏ thái độ, vì bom quấn trên người hắn, căn bản không thể gỡ ra, thời gian hắn sống cũng chỉ còn gần hai mươi giây, hắn có thể vì cái gì mà sợ không dám nói?

“Lex muốn dọn dẹp Nghiêm gia đến mức này? Đúng là tốn không ít tâm tư.” Nghiêm Trạch tóm lấy tên sát thủ kéo mạnh hắn đến phía cửa đã bị khóa chặt kia trước sự bàng hoàng của chúng nhân.

“Lex ư?” Kỷ Thế Phàm nhíu mày nghi hoặc. Chiếu theo lời của Nghiêm Trạch thì sự vụ hôm nay là do một tay Lex bày ra, không chỉ để gϊếŧ người Nghiêm gia mà còn cả trụ cột của hào môn gia tộc khác. Nhưng lý do là gì? Chỉ vì cạnh tranh trên thị trường mà muốn hủy diệt một lúc nhiều gia tộc như vậy sao?

Tư Mạn đứng đằng sau, ánh mắt tối sầm. Bàn tay bỗng siết chặt lại.

Chưa để chúng nhân kịp thời hiểu ra tình hình, tên sát thủ đứng bật dậy toan chạy về phía Nghiêm Trạch thì hắn đã rút súng ra, nã một phát phát súng thẳng vào mi tâm tên sát thủ kia.

Máu văng tung tóe, nhỏ giọt xuống cả đống bom trên thân tên kia. Cả thân thể vô lực đổ xuống, nằm xiên vẹo trước cổng lớn đã bị khóa chặt.

“Đem hết tất cả bàn ghế, chôn vùi tên này xuống. Nhanh lên!” Nghiêm Trạch lớn giọng hạ lệnh.

Người của Nghiêm gia không có nửa giây chậm trễ, lập tức dùng hết sức lực và tốc độ nhanh nhất đem hết bàn ghế đè lên tên sát thủ, mục đích chính là làm giảm lực nổ của bom, độ dày của kim loại và độ rộng của hội trường này vừa đủ có khả năng an toàn nếu giảm được càng nhiều lực nổ.

Hiểu được điều mà Nghiêm Trạch hướng đến, người của gia tộc khác đều lập tức theo lệnh, phụ Nghiêm Gia dùng bàn ghế và những thứ có thể dùng để giảm lực nổ bọc tên sát thủ ôm bom đã chết lại.

Chỉ còn mười giây.

Công đoạn chôn người bằng bàn ghế chỉ mới hoàn thành được một phần tư.

“Chủ thượng, mau lùi lại phía sau.” Hắc Báo vừa bận rộn vác bàn vừa lên tiếng nhắc nhở.

“Tôi vẫn còn chưa sợ chết đến vậy. Tiếp tục đi.” Nghiêm Trạch bình thản đáp. Hắn trước nay gặp không ít chuyện uy hϊếp đến mạng, tự nhiên mà tôi luyện được tinh thần thép không chút hoảng sợ.

Chỉ có điều, lúc hắn vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tư Mạn vừa nãy còn đứng bên cạnh hắn đã không thấy đâu.

Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt sắc lạnh rơi xuống hội trường rộng lớn tìm kiếm cô. Phía bên kia bàn, Nghiêm Trạch nhìn thấy Tư Mạn giữa tình thế hỗn độn đả thương một người đàn ông mang áo măng-tô dài, không khách khí lột cái áo đó ra, khoác lên người cô. Chiếc áo này đủ rộng và dài để che hết thân thể cô.

Tích tắc. Tích tắc.

Những giây cuối cùng vang lên trong sự ngưng trọng của chúng nhân và những chiếc bàn sắt đã chôn vùi thân thể tên sát thủ.

Tư Mạn từ bên kia, hướng về phía Nghiêm Trạch chạy ào tới, kéo tay hắn về phía sau, lùi ra xa cửa.

“Vội cái gì?” Nghiêm Trạch kéo tay cô khựng lại, thong thả cùng anh em Nghiêm gia lùi về phía sau, không quên kéo cô theo cùng.

Khi tiếng tích tắc vang lên những giây cuối cùng. Tư Mạn đẩy Nghiêm Trạch vào tường, dùng thân nhảy lên ôm lấy đầu hắn trong vòng tay cô. Nhất nhất che chắn cho đầu hắn.

Hành động này nằm ngoài dự liệu của Nghiêm Trạch, chưa kịp để hắn bất ngờ, thì anh em Nghiêm gia bao gồm cả Hắc Báo và Hắc Miêu đã vây quanh Nghiêm Trạch, khom người chụm lại thành một chỗ, kiên quyết tạo thành một bức tường chắn vững chãi cho Nghiêm Trạch.

Tất cả đều không hề nói một lời, không chút sợ hãi, cứ như là một hành động hoàn toàn tự nhiên, theo bản năng mà không đòi hỏi bất cứ mệnh lệnh hay quyền uy nào buộc phải phục tùng.

Nghiêm Trạch buông lỏng mày kiếm, vòng tay ôm eo Tư Mạn, bàn tay to lớn cũng ôm chặt đầu cô. Cả hai tự nhiên bảo vệ cho nhau giữa tình thế ngàn cân treo sợ tóc này.

Bùm!!!

Tiếng nổ vang lên, kèm theo sự rung lắc giữ dội từ dư chấn, luồng khí nóng bốc lên như thiêu như đốt bao trọn, ôm lấy tất cả những con người có mặt trong hội trường.

Tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng kêu cứu thảm thiết và cảnh tượng khói lửa cộng dồn với mùi thuốc súng hệt như một cảnh tượng bên dưới địa ngục, khiến cho ai nấy kinh hồn lạc phách, chỉ e cả đời không thể quên được cảnh tượng này.

Sức công phá của quả bom kia không phải chuyện đùa, có thể phá tan tầng tầng lớp lớp bàn sắt chồng chéo lên nhau, gây ra một lực nổ lớn đến mức phá tan cánh cửa sắt dày không cách nào di chuyển kia. Lộ ra bên ngoài thế giới với ánh trăng đã dần lụi tàn giữa đêm đen kia.

Lúc này ai cũng hiểu việc làm của Nghiêm gia hoàn toàn không thừa thãi, nếu không có đống bàn ghế kia chế ngự lực nổ, thì chỉ e một mẩu vụn trong hội trường này cũng chẳng còn.

Ở phía bên trong hội trường, không ít người đã bị thương vì lực nổ, có rất nhiều người vì mảnh vỡ và lửa bao vây mà chết, cũng có người kịp trốn ở một nơi an toàn mà mừng rỡ chạy ra sau cú nổ.

Còn ở bên phía Nghiêm Trạch, những anh em đứng ngoài cùng bảo vệ Nghiêm Trạch bị thương không nhẹ, có người trúng một mảnh sắt vào đùi, có người bị chùm đèn rơi trúng.

Và dĩ nhiên. Nghiêm Trạch nằm trong lớp bảo vệ nghiêm ngặt hoàn toàn bình an không chút xây xước.

“Xong rồi.” Giọng Nghiêm Trạch trầm ổn cất lên. Hắn gỡ cánh tay ôm chặt đầu hắn của Tư Mạn ra, kéo cô xuống khỏi người hắn.

Tư Mạn nghe tình hình đã xong xuôi, cô buông lỏng tay, đặt chân xuống mặt đất, bình ổn nhịp thở. Lúc nãy cô làm mọi việc đều rất nhanh, đến mức không kịp suy nghĩ. Không chút sợ hãi Nghiêm Trạch, trực tiếp ôm lấy đầu hắn vùi trong hõm vai cô. Dùng chiếc áo măng tô dài này che chắn cô và hắn. Cô tự thấy mình thật dũng cảm.

“Người của anh cũng nhanh thật đấy, trong thời gian ngắn như vậy có thể dùng bàn vùi lấp tên kia, lại kịp thời quay lại đây bảo vệ anh. Đúng là không thể xem thường được.” Tư Mạn vừa thoát một trận nguy hiểm kia, miệng lại bắt đầu nhiều lời.

“Cô cũng khá lắm, biết bảo vệ chủ nhân.” Nghiêm Trạch vô thức siết eo Tư Mạn, đưa tay nắm cằm cô, trong khóe mắt lộ lên tia thưởng thức.

Tư Mạn lắc đầu: “Anh sai rồi, tôi không bảo vệ chủ nhân, mà tôi bảo vệ người có thể gϊếŧ Lex.”

Ánh mắt Nghiêm Trạch thẫm lại, bóp chặt lấy eo cô. Dường như câu nói này khiến hắn bất giác nổi lên sát khí muốn gϊếŧ người.

“Cô muốn tôi gϊếŧ hắn?”

“Phải.” Tư Mạn không ngần ngại đáp: “Đời này tôi sống ngoài việc kiếm tiền ra, mong ước duy nhất là có thể tự tay gϊếŧ chết Lex.”