Chương 6: Lão thái giám
Tụ tiên qua đi luôn có một số chuyện được đồn đại, tỷ như đồng tử nhà ai làm chuyện chê cười gì đó, tỷ như tiên nhân nhà nào cũng tiên nữ nhà ai liếc mắt đưa tình, tỷ như Dao Liên tiên tử sờ soạng ngực Mộ Khanh thượng tiên, nước miếng chảy ướt cả áo choàng….
A Sơ cùng Ngọc Cẩm quay về phủ, ven đường nghe những lời này rơi vào tai, cảm giác như có một cỗ khí từ đan điền xông thẳng lên ót, nóng bức, thở hỗn hển…
Đang nghĩ tới vài ngày trước tiên quân muốn hẹn nàng đi xem hoa lan, vừa chào hỏi, người ta không biết thế nào mà bị trượt chân, suýt chút nữa là ngã từ trên trời xuống, sau đó hoang mang, bối rối nhìn nàng rồi dông thẳng về phía nam.
A Sơ buồn bực thẳng một đường trở về Đông Lăng điện.
Nói về chuyện này ấy, cũng cần phải nói thêm. Bọn họ nói con hồ ly kia tức giận rời khỏi Thiên giới, tuyên bố bế quan không ra khỏi cửa, toàn bộ sự việc ở Thanh Khâu đều giao lại cho nhị đệ hắn. Nhưng nhị đệ hắn chỉ ở Thanh Khâu hai ngày rồi cuốn gói chuồn mất tăm mất tích, đại hồ ly Yêu Hoa đành phải ra mặt giải quyết sự việc, cũng không muốn nhắc tới chuyện nhị đệ hắn trốn đi.
Nói tới hồ ly Yêu Hoa kia, Nguyễn Nguyễn nói “trước kia hắn và tiên thượng có mối thù đoạt vợ”
A Sơ rất là khϊếp sợ.
Thì ra bọn họ đánh nhau không phải vì nàng, mà bọn họ đã có oán thù trước đó, cho nên kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt thôi.
Trong lòng A Sơ có chút mất mát, lại có chút hiếu kỳ, vậy vợ của hai người đó đâu? Nguyễn Nguyễn biến sắc, cúi đầu tu bổ nhánh cây, ép buộc thế nào cũng không chịu nói.
Nếu Mộ Khanh và Yêu Hoa đã có thù hận lớn như vậy, lúc đó Thiên giới chắc là rất huyên náo, ồn ào. A Sơ quyết định đi tới chỗ Thái Thượng Lão Quân, thuận tiện kiếm ít tiên đan dưỡng thân bổ khí.
Chân trước vừa bước đi, Nguyễn Nguyễn đã ở phía sau gọi lại ‘việc này thượng tiên đã ra lệnh không ai được nhắc tới nữ nhân kia. Không chỉ ở Đông Lăng điện mà ngay cả bên ngoài, thượng tiên cũng không cho phép” buông cây kéo trong tay, cầm lấy cái chổi quét lá rụng trên sân rồi bổ sung “Yêu Hoa thượng tiên hiện cũng đã cưới vợ, ngươi đi hỏi như vậy chẳng phải khiến gia đình người ta xào xáo sao? Còn làm cho thượng tiên ghét bỏ ngươi nha”
A Sơ bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra Mộ Khanh và Yêu Hoa tranh giành vợ, mà Yêu Hoa thắng, hèn chi Mộ Khanh lại nói “muốn khi dễ ngươi” với Yêu Hoa, xem ra là có nguyên nhân sâu xa. Mộ Khanh là quân sư, tinh thông mưu lược nhưng lại thất bại trong tình trường, cũng khó trách hắn không cho mọi người nhắc tới nữ nhân kia, nói vậy là rất hận ah. Nói đi cũng phải nói lại, Mộ Khanh như vậy cũng rất đáng thương, cũng không nên nhắc lại chuyện thương tâm của hắn.
Một ngày đi qua, A Sơ suốt đêm xem xong cuốn sách viết về chuyện xưa của hoàng cung quý tộc mà Nguyễn Nguyễn đưa cho. Đây là sách cấm, không có xuất bản nữa nên Nguyễn Nguyễn rất quý trọng, dặn dò rất nhiều lần là không được làm nhăn, không được để người khác phát hiện ra.
Nàng nằm trên tháp, nghĩ tới bên trong viết đại môn hoàng cung đã ngăn cách hai người hữu tình, nữ nhân ở trong hậu cung tinh phong huyết vũ bị người hãm hại mà chết, còn nam tử rong ruổi sa trường, vì nước quên thân, còn rơi vào cảnh chết không nơi chôn thây mà nước mắt mắt nước mũi chảy ướt cả gối, hận không thể một ngụm cắn chết tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nếu không phải lão thái giám kia vì hoàn thành nhiệm vụ, ép buộc nữ tử tham gia tuyển tú, còn giúp cho phi tử hại nàng thì bi kịch này đã không phát sinh.
Đúng là xú nam nhân không có tôn tử mà.
Nga, không đúng! Trong sách đã viết hắn không có tôn tử rồi. Thái giám chính là không thể cưới vợ, không thể có con, hữu tâm vô lực.
Nàng thở dài một tiếng, trong lòng hung hăng mắng lão thái giám nọ cả trăm lần
Sáng sớm, Mộ Khanh kêu nàng đi qua. A Sơ ngáp một cái, miễn cưỡng phấn chấn tinh thần. Mộ Khanh thấy nàng hai mắt đỏ hoe, bộ dạng như đã khóc cho nên giọng điệu cũng ôn hòa hơn thường ngày “A Sơ, hôm nay ta phải ra ngoài, ba ngày sau mới trở về, mọi việc trong ngoài Đông Lăng điện phải nhờ ngươi rồi. Ta hi vọng khi ta trở về sẽ thấy khung cảnh y như năm đó ta mang ngươi về, không nhiễm một hạt bụi”
Thì ra hắn muốn nàng quét dọn cao thấp, trong ngoài Đông Lăng điện nhưng thấy nàng thần sắc ảm đạm nên mới uyển chuyển nói như thế, nhưng A Sơ vẫn hiểu ý của hắn. Cũng chỉ là quét dọn thôi ma, Đông Lăng điện nhiều người như vậy, đâu chỉ có một mình nàng làm.
Mộ Khanh dường như nhận ra tâm tư của nàng, đang tính nói chuyện thì nàng đã tranh hỏi vấn đề khác “thượng tiên, thần tiên bao nhiêu tuổi thì tính là già?’
Mộ Khanh cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, đáp “đã đắc đạo thành tiên thì không có khái niệm già”
A Sơ có chút thất vọng, gục đầu xuống, suy nghĩ sâu xa. Mộ Khanh đứng dậy đi đến trước mặt nàng, thấy nàng nhắm hai mắt, hắn liền chạm nhẹ vào nàng hỏi “tối qua ngươi làm sao vậy?’
Chuyện xem sách kia chỉ có nàng và Nguyễn Nguyễn biết, cũng không thể bán đứng bạn bè vì thế A Sơ cắn môi, nhìn hắn thương tâm nói “không biết, có thể vì ngươi phải đi nên có chút khổ sở”
Ai nghe cũng biết đây là vuốt mông ngựa nhưng Mộ Khanh lại thấy rất vui, mỉm cười sờ đầu nàng.
Trước khi Mộ Khanh xuất mô, A Sơ biểu hiện thập phần nhu thuận, chỉnh áo choàng cho hắn, lại giống như nữ nhân tiễn nam nhân ra chiến trường mà căn dặn mọi chuyện phải cẩn thận. Mộ Khanh đứng trước đại môn Đông Lăng điện, mái tóc đen bóng hòa cùng kim tú nguyện hoa sam nhẹ phiêu động trong giố, một thân tiêu sái tuấn cốt làm cho người ta nhìn đến ngây người. Hắn hài lòng mỉm cười, bước lên mây mà đi.
Hai ngày sau, A Sơ cực kỳ thoải mái, trừ bỏ dặn dò mọi người quét dọn Đông Lăng điện sạch sẽ thì đến chỗ Ngọc Cẩm chơi. Hôm nay nàng mới phát hiện, Đông Lăng điện không có Mộ Khanh đúng là có chút không thú vị.
Nhớ tới hai ngày trước Mộ Khanh nói thần tiên không có già, trong lòng nàng liền có tính toán. Nếu tính theo thế gian thì Mộ Khanh có thể xem là lão lão lão lão nhân rồi. “Già mà không thể cưới vợ, không sinh con, hữu tâm vô lực” câu nói này đột nhiên xuất hắn trong đầu nàng.Mộ Khanh như vậy có xem như là lão thái giám không?
Còn chuyện giành vợ mà Nguyễn Nguyễn đã ní, nàng nghĩ Mộ Khanh đúng là người si tình, cho dù thời gian qua đã biến mình trở thành thái giám, hắn vẫn nhớ thương nữ nhân kia, nếu không sao thấy trượng phu người ta liền tức giận mà ra tay nặng như vậy. Sinh đứa nhỏ, cho dù hắn có tâm nhưng không có nữ nhân kia thì cũng vô lực.
Nàng cùng Ngọc Cẩm dừng lại nghỉ chân ở ngoại ô, Ngọc Cẩm bảo tiên tỳ bên cạnh quay về điện lấy trà. Khi trà đưa tới vẫn còn ấm, cũng làm khó tiểu nha đầu kia rồi.
Ngọc Cẩm rót cho A Sơ một chén, nói khi nàng đến tiên thảo lâm ở phía nam thì gặp được Thương Thuật, Thương Thuật bảo nàng muốn giữ dáng thì phải thường xuyên tản bộ, cho nên hôm nay mới lôi kéo nàng ra ngoài đi dạo. Ngọc Cẩm nói Thương Thuận rất dễ nói chuyện, làm người thì quá mức nữ tính, cẩn thận ngay cả tiên nữ quay tơ cũng không bì lại. A Sơ lại cảm thấy cẩn thận là chuyện tốt, hắn học y, không cẩn thận sao được, nếu sau này gả cho hắn thì không cần quan tâm chuyện gì.
Nói tới chọn chồng, Ngọc Cẩm ngước cằm, ánh mắt ôn nhu nói “nên tìm một nam nhân như Mộ Khanh thượng tiên, thông minh lại có tình”
Đang nói chuyện thì có nhiều tiên tử, tiên nhân cũng tản bộ tới đây, có người khát nước nên xin các nàng ly trà. Hai nàng cũng vui vẻ chào mời, mọi người liền cùng nhau ngồi uống trà, nói chuyện phiếm.
Đang nói chuyện cao hứng, đột nhiên có ai nói gì đó làm A Sơ đặt mạnh ly trà lên bàn, nước trà văng ra làm ướt cả một góc tay áo.
Bọn họ nói, có người thấy Mộ Khanh xuất hiện ở Thanh Khâu
Mộ Khanh quả nhiên vẫn đi tìm nữ tử đã là vợ của người ta.