Chương 3: Tự kỷ
Nếu Thanh Hành tuyền có thể giúp củng cố tu vi, nàng cũng muốn ngâm mình một chút nha.
Nghĩ chắc Mộ Khanh phải hai can giờ nữa mới về, A Sơ lập tức chạy tới điện của hắn để tắm rửa. Nào ngờ vừa mới đi vào, còn chưa chạm được tới nước đã nghe ngoài phòng có tiếng bước chân dồn dập hướng về nơi này mà tới.
Vì hành động lén lút nên A Sơ có chút chột dạ, lập tức trốn sau cột điện. Cửa điện bị đẩy ra, người đi vào cước bộ vẫn không dừng còn hô hấp dồn dập. A Sơ sợ tới mức đổ mồ hôi hột, không biết có phải Mộ Khanh đã trở lại hay không, đang tính trốn đi thì từ dưới ao quăng lên hai kiện quần áo ướt đẫm, bọt nước bắn tung tóe làm ướt váy nàng. A Sơ cúi đầu nhìn thì thấy đó đúng là quần áo của Mộ Khanh.
Tiếp theo là áσ ɭóŧ, tiết khố cũng bị quăng lên. A Sơ hai má đỏ bừng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Mộ Khanh khỏa thân ở dưới nước, làn da trắng noãn, xương quai xanh gợi cảm, l*иg ngực rắn chắn, tưởng tượng xuống chút nữa…A Sơ kích động cắn môi đến mức đau mà kêu thành tiếng
Trong ao vang lên thanh âm kinh ngạc “A Sơ?”
Bị phát hiện cũng không tiện né tránh, A Sơ đành nắm vạt áo, cúi đầu đi ra, không dám nhìn thẳng vào trong ao
“Ngươi hôm nay… Trở về thực sớm.” Nàng nói lung tung một câu, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn một cái.
Sắc mặt Mộ Khanh hơi trắng, nhưng khi đối diện với nàng lại hơi ửng đỏ, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn dần tan biến, thay vào đó biểu tình cười khẽ, vẻ ửng đỏ làm cho người ta có chút ý loạn tình mê “Dao Liên tiên tử làm gì ở đây? Nếu bản tiên về muộn một chút, có phải ngươi muốn dùng Thanh Hành tuyền hay không?”
A Sơ tìm cách chống chế “bên ngoài trời quá nóng, tìm nơi mát mẻ để nghỉ ngơi nên mới tới đây. Thượng tiên ngâm lâu như thế, cảm thấy Thanh Hành tuyền thế nào? Chắc là rất mát mẻ đúng không?’ trong lòng thầm mắng, Mộ Khanh đã biết còn cố tình hỏi, sao không để nàng đi cho rồi. Hừ, hừ.
“Đúng là rất mát” Mộ Khanh cười khẽ, vẻ mặt kiêu ngạo đáp “nhất là ở chỗ hỏa lò của Thái Thượng Lão Quân về, ngâm trong này thực rất sảng khoái”
Thái Thượng Lão Quân luyện tiên đan, thỉnh thoảng sẽ làm rơi tro than ra ngoài. Tro than đó là tam vị chân hỏa, được đưa đến Thiên hà, nhờ nước Thiên hà tẩy rửa tạp chất, tro than đọng lại thành những vật thể trôi nổi mà nhân gian nhìn thấy lại khen đẹp rối rít. Khi tro than kia đổ ra ngoài sẽ làm Thiên giới nóng bức không chịu nổi, phải mất năm, sáu ngày mới dần dần tan biến. Hiện tại đang là thời điểm Thiên giới nóng bức. Mấy ngày nay, Thái Thượng Lão Quân đổ tro than từ hỏa lò. Nhìn mỹ nam thoải mái ngâm mình trong nước, A Sơ nhất thời không tìm được lý do gì, càng không thể nói là đến nhìn hắn tắm rửa.
A Sơ lấy khăn tay lau mồ hôi, không dám nhìn thẳng Mộ Khan “đúng vậy, cho nên ngẫu nhiên phát hiện nơi này mát mẻ vô cùng, nhất thời không nhịn được mà vào hóng mát, tiếc là lần này không mang theo trà, nếu không chúng ta có thể uống trà làm thơ”
Không nghe Mộ Khanh lên tiếng nhưng A Sơ có thể cảm nhận được tiếng nước chậm rãi hướng về bên này, mở mắt ra liền thấy Mộ Khanh đang nằm úp sấp bên cạnh nàng, mái tóc dài dính nước dính vào người hắn, bọt nước từ l*иg ngực ướŧ áŧ nhỏ từng giọt xuống dục tuyền, giống như nói “đến chà đạp ta đi, đến chà đạp ta đi”
A Sơ nuốt nước miếng, ngẩng đầu
Mộ Khanh hỏi: “Đỉnh thù là du mộc ngàn năm, ngươi thấy tỉ lệ thế nào?’
A Sơ đáp: “Rất tốt.”
Mộ Khanh lại túm tay áo nàng hỏi “ngươi muốn Thanh Hành tuyền để làm gì?”
A Sơ trong lòng chợt động, thối lui vài bước, hoảng hốt thấy hắn đang dùng đôi mắt che kín sương mù nhìn nàng, miệng cười khẽ. Đã bị nhìn thấu, do dự chốc lát liền cúi người, thẳng thắn nói “nghe nói ngâm mình trong Thanh Hành tuyền người sẽ thấy nhẹ nhàng, khoan khoái cho nên tiểu tiên đến..nhìn thử. Nếu thượng tiên đồng ý, tiểu tiên cũng muốn xin một ít mang về”
Trước kia, khi tu luyện, nàng muốn cái gì, nếu hợp lý, Mộ Khanh đều cho nàng nên lần này nàng cũng tràn đầy chờ mong nhìn hắn
Mộ Khanh lắc đầu, vuốt vuốt mái tóc dài ẩm ướt của mình “Thanh Hành tuyền này phải ở trong thạch trì được tạo từ hỏa ngọc trúc mới phát huy được hiệu quả, nếu ngươi mang đi thì chẳng khác gì nước bình thường”, hắn lại cười cười nói “cho nên nếu ngươi muốn, chi bằng tắm ở đây luôn đi?”
A Sơ còn chưa kịp có phản ứng, Mộ Khanh đã nhỏm nữa người dậy túm lấy tay nàng kéo mạnh một cái, A Sơ lập tức rơi vào trong ao. Nàng ra sức giãy dụa, quên mất mình tu luyện từ trong Dao trì, hoàn toàn không sợ bị chết đuối. Nàng uống mấy ngụm nước mới được người nắm lấy thắt lưng ấn lên vách ao.
A Sơ lau bọt nước dính ở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng vô sỉ của Mộ Khan, rống lên “Mộ Khanh, vân ti bách vũ nguyệt hoa sam này ta mất ba tháng mới làm thành, vân ti trên mặt cũng là nhờ Phu Lăng tiên nhân vất vả thu thập được nha”
A Sơ thực hận bản thân chỉ mãi lo chuyện quần áo mà không nghĩ tới thân thể mình, cho nên lúc này nàng mới ý thức được hai tay Mộ Khanh đang để ở chỗ nào. Có thể do vừa rồi bối rối nên một tay hắn đặt lên lưng nàng, tay khác lại đặt ngay gần ngực nàng.
Có lẽ ngay cả Mộ Khanh cũng chưa ý thức được chuyện này, cũng không biết là thật hay giả mà chỉ thấy hắn cúi người nhìn xiêm y ướt đẫm của nàng, bĩu môi ghét bỏ nói “cái gì mà vân, cái gì mà vũ, thời tiết oi bức như vậy, mặc lông chim làm gì. Còn Phu Lăng gì đó, bỏ ra vân ti thật rất khó coi, nếu ngươi thích, bản tiên lấy cho ngươi cả một phòng, có điều bản tiên không thích lấy cho ngươi”
A Sơ tức giận đẩy hắn ra, bước ra khỏi ao, cởi giày đổ nước đọng bên trong ra, chỉ tay vào hắn, nghiến răng nói “pháp thuật cũng vô dụng, xiêm y này gặp nước sẽ biến hình. Còn nữa, cái này là vân ti bách vũ nguyệt hoa sam”
Mộ Khanh nhíu mày, hừ một tiếng như không để ý. A Sơ bận rộn sửa sang xiêm y, đột nhiên thấy trong ao yên tĩn liền đưa mắt nhìn qua, bắt gặp mắt phượng hẹp dài đang chằm chằm đánh giá nàng, thấy nàng nhìn sang liền quay đầu đi.
Nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, A Sơ không khách khí mắng “hỗn đản, lưu manh”
Mộ Khanh quay lưng về phía nàng, đúng lý hợp tình nói “người nên mắng là bản tiên mới phải, ngươi mới là hỗn đản, lưu manh. Bản tiên thấy ngươi là cố ý lúc bản tiên tắm rửa mà tới, ý muốn bản tiên hảo yêu yêu…Ah”
Hắn còn chưa nói xong, A Sơ liền nắm lấy quần áo ướt của hắn ở trên bờ quăng vào hắn, hòng ngăn chặn hắn nói tiếp những lời khó nghe, rồi nói ra một câu nàng đã cất giữ nhiều năm trong lòng “ngươi tự kỷ quá mức”
Đúng vậy, hắn bề ngoài ôn nhu nho nhã nhưng thực tế bản chất lại vô sỉ, kiêu ngạo, hoàn toàn bất đồng với Thương Thuật. Vô sỉ diễn tả rất đúng bản chất của Mộ Khanh, nhất là lúc này.
A Sơ cũng rất thức thời, mắng xong một câu liền vọt nhanh ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng rống giận của Mộ Khanh “uy, ai cho ngươi nói bản tiên tự kỷ? còn nữa, ngươi đóng cửa lại cho ta?”