Chương 5: Tình địch

Bạch Linh Linh bị Hà Thái công chúa ôm trên tay, mang về cung Vương Mẫu nương nương. Thái Hà công chúa liền giao đám hoa sen cho một tiểu tiên nga bên người nàng cất hoa sen vào một góc , đợi lúc về mới đem ra dùng.

Bạch Linh Linh nhân lúc tiểu tiên nga kia không để ý, liền lăn một vòng rơi xuống đất, định lén lút rời đi. Nhưng lúc này trong điện Diêu Trì đông người qua lại, nàng chỉ có thể chậm rãi lăn trên đất, tránh để người ta phát hiện.

Đến khi lăn đến gần cửa, chỉ còn cách một bước chân, nàng bỗng thấy có một bóng đen phủ tới, chưa kịp định hình thì đã bị giẫm vào đuôi, suýt nữa kêu lên thành tiếng, nhưng nhớ ra mình đang biến thành một bông hoa sen, liền kìm nén cơn đau đến chảy cả nước mắt.

"Mạch Chu, hình như ta vừa giẫm phải cái gì đó..." - một giọng nói ấm áp vang lên. Đây chính là chủ nhân của đôi bàn chân chết tiệt vừa giẫm lên nàng.

Bạch Linh Linh mở to mắt nhìn xem hung thủ vừa hạ cước lên người mình là ai, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Quả thực là bản thân và vị thượng thần này rất có duyên, lăn một vòng lại đυ.ng phải hắn.

Bên cạnh Mạch Chu là một vị tiên trẻ tuổi, cả người toát lên sự vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, hắn mặc một bộ y phục màu xanh, cả người tràn đầy sự dễ chịu, tươi mát. Hắn cũng chính là người vừa giẫm lên người nàng.

Mạch Chu nhìn chằm chằm vào Bạch Linh Linh ko chớp mắt, thoáng cái nàng cảm thấy như bản thân vừa bị quẳng xuống địa ngục lửa nóng thiêu đốt rồi sau đó lại bị ném vào hồ băng lạnh lẽo.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm ko nhìn ra một chút tình cảm nào, khiến mồ hôi nàng chảy ròng ròng. Không phải vị thượng thần này nhận ra nàng đang biến thân chứ, cái phép biến thân này vốn cũng ko phải cao siêu, ko thể qua mắt được mấy vị thượng thần.

Trong lúc nàng đang lo lắng thì Mạch Chu lại di chuyển tầm mắt, quay người sang nói với người đi bên cạnh:

"Không có gì, chỉ là một bông hoa, chắc là ai đó làm rơi"

Nói rồi liền quay người bước đi thẳng, thiếu niên áo xanh nhìn nàng một cái đầy nghi hoặc, sau đó liền vội vàng chạy theo Mạch Chu.

Lúc này Bạch Linh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà hắn không nhận ra. Nàng nhìn xung quanh ko ai để ý, liền biến thân trở lại như cũ. Trong lòng cảm thấy khó chịu, buổi yến tiệc này quả thực làm nàng thấy mệt mỏi.

Nàng liền quay trở về chính điện, muốn cáo từ với Vương Mẫu nương nương để sớm trở về. Lúc này, trong chính điện đang vô cùng náo nhiệt, các bàn tiệc đã được dọn lên trước mặt mọi người.

Vương Mẫu nương nương nhận món quà của nàng là một hộp linh đan có tác dụng dưỡng nhan của tộc hồ ly liền vui vẻ, cũng không giữ nàng ở lại, chấp thuận cho nàng trở về sớm.

Bạch Linh Linh đang định cáo lui thì có một tiên nữ lao ra trước mặt nàng. Nàng ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, bản thân là một cô nương nhưng lại tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của nam tử hán, đôi mắt to, lông mày rậm, làn da nâu khỏe mạnh.

"Vị tiên tử này có phải Bạch Linh Linh ở Thanh Khâu đúng không"

Giọng nói mang đầy sự khıêυ khí©h và chán ghét làm cho Bạch Linh Linh sửng sốt, nàng chưa từng gặp vị cô nương này, cớ gì nàng ta lại có vẻ không thích mình vậy.

Bạch Linh Linh rụt rè hỏi: "Ngươi là....?"

Nàng ta hất chiếc cằm lên đầy sự kiêu ngạo, hùng hổ nói:

"Ta là Ngữ Yên, Hứa Ngữ Yên của Lang Tộc"

Bạch Linh Linh nghi hoặc: "Vậy xin hỏi tiểu tiên nữ đã làm gì mạo phạm đến cô, tại sao lại chặn đường ta?"

"Ngươi không có làm gì mạo phạm ta cả, chỉ là ta nghe đồn người Thanh Khâu các ngươi yêu mị, biết mê hoặc lòng người nên ta không ưa. Muốn đến nhìn xem ngươi xinh đẹp cỡ nào mà để cho Thôi Quân Lang kia suốt ngày chạy tới Thanh Khâu gặp ngươi. Ai ngờ ngươi cũng chỉ là một mỹ nhân yếu ớt, chẳng hề xứng với Lang Tộc dũng mãnh như chúng ta". Nàng ta lạnh lùng cười

Lúc này Bạch Linh Linh mới hiểu ra tại sao nàng ta lại có địch ý rõ rệt với mình, hoá ra là Thôi Lang Quân tạo nghiệt.

Nàng mỉm cười dịu dàng :

" Đúng vậy, cũng chỉ là lời đồn, xưa nay dòng tộc Hồ Ly chúng ta cũng ko có yêu thuật gì mê hoặc lòng người cả, chắc là người khác đồn đại linh tinh, bản tiên thấy mình cũng quả thật yếu ớt, ko sánh được với vẻ đẹp của Hứa mỹ nhân đây."

Thấy nàng ko thèm đáp lại sự khıêυ khí©h của mình, Ngữ Yên chán nản ko còn hứng thú gì, bĩu môi phất tay:

" Ngươi biết thế là tốt, ta cũng không muốn chấp với kẻ yếu, nhưng tốt nhất ngươi nên tránh xa Thôi Quân Lang ra."

Nói rồi liền vung tay áo bỏ đi, để lại bóng lưng đầy kiêu ngạo. Đến khi nàng khuất bóng rồi, Bạch Linh Linh mới bĩu bĩu môi, trong lòng nguyền rủa tên Thôi Quân Lang 9 vạn lần, quay về nếu gặp hắn, nhất định trói tay chân hắn treo ở cửa động hồ ly. Nếu biết hôm nay ra cửa ko xem ngày, gặp hết kẻ kì dị này đến người kì quái kia thì nàng có chết cũng ko đi, thà trốn ở trong động ngủ.